• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghê Giản không đi tất, chân đầy nước, ngón chân vốn trắng nõn phồng rộp nhìn càng thêm nhợt nhạt. Lục Phồn nhấc chân cô lên, lạnh buốt. Lông mày anh nhíu chặt, lấy khăn mặt lau khô rồi đổi một cái khác. Lúc anh làm việc này, Nghê Giản vẫn nhìn anh, từ đỉnh đầu xuống trán, đến đôi mày hình ngọn núi.

Lục Phồn giúp cô lau khô xong, anh đứng dậy, vắt khăn mặt lên trên ghế dựa, cởi áo mưa của mình ra. Nghê Giản hỏi: “ Khăn mặt này của ai vậy?”.

“ Của anh”. Lục Phồn kéo ghế, ngồi xuống bên cạnh cô: “ Hay dùng để lau mồ hôi”.

Nghê Giản à một tiếng, nhìn anh cười: “ Giờ lau chân em, không thể lau mồ hôi được nữa, ngày mai mang cái mới đến”.

Lục Phồn: “ Không sao”.

Nghê Giản giương mày, nhếch miệng cười, không nói gì. Lục Phồn nhìn cô, lên tiếng: “ Sau này đừng như vậy, trời đổ mưa không nên đi ra ngoài, dính ướt”.

Nghê Giản hỏi: “ Em tới đón anh, anh mất hứng à?’.

“ Không phải”.

Nghê Giản tiếp tục: “ Mưa to thế, anh định về kiểu gì?”.

Lục Phồn không trả lời. Nghê Giản khẽ kéo khóe môi: “ Anh không nói em cũng biết”.

Cô đung đưa hai chân, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mũi chân, thấp giọng nói: “ Nếu không phải là em, thì người gặp mưa sẽ là anh”.

Lục Phồn sững người, trái tim thoáng bị câu nói ấy chà xát, mềm nhũn không dậy nổi. Nghê Giản ngẩng đầu, thấy ánh mắt của anh, cô giật mình, mỉm cười:

“ Anh sao vậy?”.

“ Không sao”. Lục Phồn lắc đầu, nhìn sang chân cô, hỏi: “ Có lạnh không?”.

Nghê Giản đáp: “ Không lạnh”.

“ Bít tất thì không đi”.

Nghê Giản ừm một tiếng: “ Anh biết em lười mà”.

“…”

Một lúc sau, Lục Phồn hỏi: “ Ăn cơm chưa?”.

Nghê Giản lắc đầu.

Lục Phồn ngồi dậy, đứng ở cửa nhìn ra bên ngoài. Mưa vẫn rất to, không có xu hướng ngừng. Anh đi về phía Nghê Giản, nói: “ Anh xuống bếp xem sao. Làm gì đó ăn lót dạ trước đã”.

Nghê Giản: “ Em đi với anh”.

“ Ừ, em chờ chút”. Lục Phồn vào trong nhà vệ sinh cầm đôi dép lê màu trắng gạo tới.

“ Của chị Vân ạ?”. Nghê Giản hỏi.

Lục Phồn gật đầu. Nghê Giản đi dép, theo Lục Phồn xuống bếp. Lục Phồn mở tủ bếp ra xem, bên trong chỉ còn một ít mì sợi, không đủ cho hai người ăn. Nghê Giản mở tủ lạnh, kéo Lục Phồn lại nhìn.

Trong tủ còn không ít đồ. Buổi sáng Háo Tử mua hai mớ rau, giữa trưa xào một mớ nên vẫn còn thừa. Hơn nữa, còn có nửa gói sủi cảo đông lạnh. Tầng dưới còn một túi mì Ajisen Ramen chưa bóc.

Lục Phồn hỏi Nghê Giản thích ăn gì. Nghê Giản nhìn gói sủi cảo: “ Ăn cái này đi, em chưa từng ăn sủi cảo anh nấu”.

“ Cái đó không khác mì sợi lắm đâu”. Lục Phồn nói: “ Sủi cảo này là cải trắng đấy, không phải bánh nhân thịt”.

“ Không sao, em cũng không muốn ăn thịt”.

Lục Phồn rửa sạch rau, thả vào nấu cùng với sủi cảo, không bao lâu mùi thơm đã bay ra. Nghê Giản vốn không cảm thấy đói, giờ ngửi mùi lại thấy cồn cào. Tổng cộng có mười bốn chiếc sủi cảo, Nghê Giản ăn hết năm cái thì không ăn nữa, để số dư lại cho Lục Phồn. Lục Phồn không lãng phí, uống hết cả nước canh.

Thu dọn xong bát đũa, trời đã tối. Nghê Giản đi ra ngoài, đứng dưới mái hiên nhìn ra. Mưa to như trút, bầu trời đen kịt một mảnh, giống như che nắp vung khiến người ta không khỏi cảm thấy áp lực lo lắng.

Lục Phồn từ sau đi đến, đứng bên cạnh cô. Nghê Giản quay đầu, nói: “ Xem ra còn mưa lâu lắm. Hay là hai đứa ở lại đây đêm nay đi”.

Cô chỉ chỉ chiếc bàn bi a phía sau chiếc xe gắn máy, nửa đùa nửa thật: “ Em thấy cái bàn kia rộng đấy, hai người ngủ vậy là đủ rồi”.

Lục Phồn theo tầm mắt cô, nhìn chiếc bàn bi a, cũng cười.

“ Em mà ngủ được thì anh không thành vấn đề”.

“ Nếu mỏi mệt thì dĩ nhiên sẽ ngủ được thôi”. Vẻ mặt Nghê Giản không thay đổi, hờ hững nói, trong mắt có một vòng sáng lạ kỳ, vô tư ngưng tụ trên mặt Lục Phồn. Câu nói của cô nghe rất thuần khiết, nhưng ánh mắt rõ ràng nói cho anh biết, chuyện mà cô nghĩ tới lúc này tuyệt đối không chút thuần khiết.

Lục Phồn không tiếp lời, anh thôi chải tóc, hơi mím môi.

Nghê Giản cảm thấy rất mất hứng, cô tưởng đề tài đã bị đứt đoạn nên cũng không nói gì thêm. Đúng lúc này, Lục Phồn đột nhiên quay lại, hỏi: “ Có muốn đánh một ván bi a không?”.

Nghê Giản hấp háy mắt, tỏ ra bất ngờ: “ Anh chơi?”.

Lục Phồn không trả lời thẳng, mà nắm tay cô đi vào, đóng cửa lại, bật chiếc đèn trần sáng nhất lên. Sau đó, anh tìm cây cơ đưa cho Nghê Giản.

Đây là một chiếc bàn tám lỗ kiểu truyền thống Trung Quốc, Nghê Giản chưa từng đánh kiểu này bao giờ. Trước kia, cô và Mai Ánh Thiên chỉ chơi bi a snooker nhưng vì ít khi chơi nên kỹ thuật cũng kém.

Lục Phồn đã đặt xong bóng.

Nghê Giản nói: “ Em chưa từng chơi kiểu này, anh khai bóng đi”.

Lục Phồn nhận cây cơ, xoay người. Nghê Giản nhìn tư thế của anh, có phần ngạc nhiên. Cô chưa kịp nhìn kỹ, anh đã chuyển động phất cán. Cho đến khi màn khai bóng kết thúc, Nghê Giản vẫn không nhìn bóng, mà chỉ nhìn anh.

Lục Phồn đứng thẳng người nhìn về phía Nghê Giản.

Nghê Giản bảo: “ Em không chơi đâu, anh tự chơi đi, em chỉ muốn nhìn anh thôi”.

Lục Phồn: “ …”

Mấy cán tiếp theo, Nghê Giản đều xem chăm chú. Cô chưa từng thấy Lục Phồn như thế này bao giờ. Lục Phồn buông cán, hỏi cô: “ Không thử à?”.

Nghê Giản lắc đầu, nhìn anh: “ Anh học lúc nào thế?”.

Lục Phồn đáp: “ Ở trường trung học”.

“ Còn sau này?”.

“ Không chơi, sau khi đến đây mới đánh với Háo Tử một vài lần”.

“ Trung học á?”.

Nghê Giản nghiêng đầu ngẫm nghĩ, cảm giác mông lung. Hồi anh học trung học, chẳng phải cô vẫn học sơ trung sao? Còn chuyện xảy ra sau khi anh học trung học, cô đã từng nghe Nghê Chấn Bình nói qua, nhưng không rõ lắm, cũng chưa từng hỏi anh.

Những năm tháng ấy, hai người họ ở hai phương trời khác nhau, không hề liên lạc, cũng không hề biết đối phương từng trải qua những chuyện gì. Là vui vẻ? Là ưu sầu? Là hạnh phúc? Hay vất vả? Thậm chí cô chưa từng nghĩ tới.

Gương mặt Nghê Giản ủ rũ, tựa vào bàn bi a, im lặng hồi lâu. Lục Phồn buông cây cơ, đi đến bên cạnh, một tay nâng cằm cô lên.

“ Sao vậy?”. Anh hỏi, giữa hai hàng lông mày nổi một đường kẻ màu xanh nhạt, nhìn ra được vẻ lo lắng của anh.

Nghê Giản ngước mắt nhìn anh, muốn cười, nhưng trong cổ họng lại đau rát.

“ Lục Phồn”. Cô mở miệng, muốn hỏi gì đó, xong không biết bắt đầu từ đâu.

Lục Phồn cũng không thúc giục cô, chỉ lẳng lặng nhìn. Ánh mắt của anh hết sức ôn nhu, giống như ánh trăng đêm hè, khiến người ta không khỏi yên tâm.

Nghê Giản trầm mặc một lúc lâu, chậm rãi lấp đầy sức lực. Cô nắm lấy tay anh, bình thản lên tiếng: “ Những năm ấy… có phải anh rất vất vả không?”.

Lục Phồn sửng sốt, sắc mặt hơi đình trệ. Nghê Giản không hề chớp mắt nhìn anh. Cô có cảm giác bàn tay anh thoáng cứng đờ.

Mấy giây sau, Lục Phồn khôi phục sắc mặt, ánh mắt sâu đen như có ma lực vô hình. Anh chăm chú nhìn cô.

Con ngươi Nghê Giản không hề chuyển động. Cô chờ đợi với sự kiên nhẫn cao nhất.

Nửa phút sau, Lục Phồn mím môi, mỉm cười: “ Khá tốt”.

Ánh mắt Nghê Giản xót xa, nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống. Cả một quãng thời gian nặng nề như vậy, vậy mà anh lại thản nhiên như không.

Năm đó, anh chưa đầy 17 tuổi. Theo như lời Nghê Chấn Bình, anh mới chỉ là một cậu nhóc mà thôi.

Nghê Giản không biết còn phải hỏi cái gì, nói cái gì. Lúc này, cô cảm thấy mình thật tàn nhẫn.

Chi bằng đừng hỏi.

Nhưng không ngờ, Lục Phồn lại chủ động nói ra. Nét mặt anh vẫn ấm áp, thậm chí không chút đau khổ. Chỉ một vài câu, kể hết mọi chuyện năm ấy –

“ Chuyện của bố anh em đã biết chưa? Ông ấy không chịu  nổi cuộc sống ở trong tù nên đã tự tử. Sau đó, mẹ anh đưa anh về đây, cơ thể bà không được khỏe, ốm hai năm rồi mất”. 

Nghê Giản vâng một tiếng, không hỏi, cũng không nói thêm. Cô hơi nghiêng người, ôm lấy eo anh, vùi mặt mình vào trong lòng anh.

Lục Phồn hiểu rõ tâm trạng cô, sờ lên tóc cô.

Hai người ôm nhau thật lâu.

Trái tim Nghê Giản dần dần chấn tĩnh. Cô ngẩng đầu rời khỏi ngực Lục Phồn.

Anh cúi xuống, nhẹ nhàng hôn cô.

Mưa bên ngoài vẫn đang rơi.

Bọn họ hôn tận tình.

Hơi thở rối loạn.

Lục Phồn rời môi Nghê Giản, khẽ mổ lên cằm cô. Đầu anh vùi sâu vào chiếc cổ ấm áp của cô, chậm rãi hôn mút.

Nghê Giản run rẩy.

Khuy áo sơ mi đã bị cởi bỏ.

Anh luồn tay vào, chầm chậm vuốt ve.

Tiếp theo, anh ôm lấy cô, nâng mông cô đặt lên trên bàn, ép người xuống, mặt vùi trước ngực cô.

Nghê Giản nhanh chóng thở dốc.

Sau mỗi nụ hôn mạnh mẽ của anh, cô liền không khống chế nổi phát ra âm thanh yếu đuối mềm mại. Thanh âm này thoáng một phát vang dội khắp căn phòng, lọt vào tai Lục Phồn, trở thành sức hấp dẫn khó kháng cự nhất.

Anh ngẩng đầu, trông thấy gương mặt cô đỏ rần rần. Anh không biết, gương mặt của anh cũng giống như thế.

Nhìn vài giây, anh bắt đầu cởi thắt lưng. Nghê Giản chứng kiến động tác của anh, vừa thở vừa mỉm cười.

Đúng là cô đã nói trúng. Bọn họ thực sự phải ngủ trên chiếc bàn này một lần rồi.

Quần của Lục Phồn tuột đến tận bắp đùi.

Anh ôm Nghê Giản, mới đầu có ý định từ từ thăm dò, không ngờ vừa chạm vào một cái, mới phát hiện cô sớm đã… Anh nhìn chằm chằm vào mắt cô, không biết là kinh ngạc hay là vừa ngạc nhiên vừa sung sướng.

Ánh mắt anh trở nên âm u sâu lắng. Gương mặt Nghê Giản càng lúc càng đỏ hơn.

“ Lúc này… anh còn chờ gì nữa. Nhanh lên”.

Lục Phồn không để cô phải đợi, trực tiếp đưa vào. Nghê Giản “ a “ một tiếng, ngửa đầu, mái tóc dài rủ xuống, giống như thác nước. Toàn thân cô căng cứng, những ngón chân trắng như tuyết co quắp.

Lục Phồn cũng khó kiềm chế để không phát ra âm thanh. Anh ôm chặt lấy cô, hai chân cô quấn quanh người anh.

Anh thoáng run rẩy.

Cô gần như phát khóc, khi hốc mắt bắt đầu ẩm ướt, cô không còn nhớ gì nữa.

Khoảnh khắc đầu óc trống rỗng, cô suy nghĩ, những năm tháng không có anh ở đây, cô đã sống như thế nào?

Nếu như hai người chưa từng xa cách, nếu như cô không lãng phí bao năm bên Tô Khâm, nếu như ngay từ ban đầu họ đã yêu nhau như thế này…

Sau đó, cô nở nụ cười.

May mắn.

Người đàn ông này, đã cứu giúp toàn bộ phần đời còn lại của cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK