Ngay từ đầu Từ Nam Nho đã dặn cô không cần quá mệt nhọc, không cần đến công ty, cô sao có thể chịu, cảm thấy bản thân cũng nhẹ nhàng giống như lúc chưa mang thai. Sau đó không biết anh dùng biện pháp gì, bắt tay với Dịch Thành Hành “cấm vận” cô, để lúc cô đến công ty cũng không có việc làm.
Dịch Tích bị đám người này làm cho hết cách, đành mỗi ngày nằm trên sô pha ăn trái cây, xem phim, làm một người an nhàn tự tại.
Hôm nay, cô đang ngồi chơi trò chơi thì chuông cửa vang lên. Dịch Tích nghĩ rằng Từ Nam Nho đã quay về, nhanh chóng giấu điện thoại vào sô pha.
“Dịch tiểu thư, tôi đi mở cửa”. Dì giúp việc được trong nhà mời đến đi từ phòng bếp ra mở cửa.
“A, được, nhìn xem có phải Từ tiên sinh hay không”.
“Được”. Dì giúp việc đi đến cạnh cửa nhìn vào mắt mèo, “Dịch tiểu thư, là ba cô đến”.
Dịch Tích nhẹ nhàng thở ra: “Ừ, mở cửa cho ông vào đi”.
Dì giúp việc mở cửa, bóng dáng của Dịch Thành Hành xuất hiện.
“Ba, sao ba lại tới đây”.
Dịch Thành Hành xách một túi lớn trong tay: “Đây là đồ dì Lâm chuẩn bị cho con, còn có canh gà, bây giờ uống được rồi”.
Dịch Tích: “Lại là canh gà, hai ngày nay con ăn rất nhiều đồ bổ, mọi người muốn con mập chết đúng không”.
Dịch Thành Hành đưa đồ trong tay cho dì giúp việc rồi ngồi xuống sô pha: “Mập chết? Con không nhìn xem thân thể bây giờ của con đi, gầy như vậy sao được”.
Dịch Tích: “A... Cả ngày đều không nhúc nhích, lại ăn nhiều đồ dầu mỡ, ba yên tâm, chưa đến hai tháng, nhất định là mập thêm một vòng”.
“Ba còn chưa nói con, một vòng này của con cũng không đủ”.
Dịch Tích thấy ông lại muốn quở trách thì bất đắc dĩ sáp lại gần ông: “Được rồi ba, con biết, con nhất định ăn nhiều hơn, sau đó sinh một đứa trắng trẻo mập mạp được chưa”.
Có lẽ nói đến trẻ con, trên mặt Dịch Thành Hành cũng cầm lòng không đậu hiện lên chút ý cười: “Đứa nhỏ sinh ra chỉ cần không nghịch ngợm như con là được”.
“Nhìn ba kìa, đứa nhỏ này nếu có một nửa phong phạm như con thì tuyệt đối là nhân tài”.
Dịch Thành Hành tặng cho cô một ánh mắt xem thường.
Dịch Tích đắc ý dào dạt cười cười, đột nhiên nói: “Ba, ba thật sự chưa liên lạc với dì… Tưởng?”
Trước kia, Dịch Thành Hành uống ngà ngà say có nói với cô đầu đuôi chuyện ly hôn, cũng rất hối hận xin lỗi cô, nói mình không xứng làm cha. Lúc đó Dịch Tích không uống rượu, nhưng cũng khóc trước mặt ông một hồi.
Sau đó, hai người cũng cho chuyện này dừng tại đây, không hề nhắc thêm.
Hôm nay Dịch Tích chợt nhắc đến, Dịch Thành Hành có chút ngây người.
“Dịch Vân Chiêu có năng lực lăn lộn ở nước ngoài, ba cũng cho Minh Lệ không ít tài sản, bọn họ sẽ sống tốt”.
“Vậy còn ba”. Dịch Tích dựa vào đằng sau, ra vẻ nhẹ nhàng nói, “Con thì không muốn ba cô đơn một mình đâu”.
“Bà ấy vì con của mình mà gạt ba nhiều năm như vậy, sao có thể xứng với sự tin tưởng của ba?”
Dịch Tích biết con người Dịch Thành Hành trong mắt không thể chứa được dù chỉ một hạt cát, nếu không thì ông ấy cũng không dứt khoát ly hôn.
“Vậy... Vậy ba có muốn tìm một dì xinh đẹp khác kết hôn không?”
“Con nhỏ này!” Dịch Thành Hành thẹn quá hóa giận, “Con quản tốt chuyện của con đi, gì mà dì xinh đẹp, lớn như vậy còn không đứng đắn!”
Dịch Tích lè lưỡi: “Con còn không phải vì nghĩ cho ba, sợ ba già rồi cô đơn... Hay là nói, thật ra trong lòng ba vẫn nhớ đến dì Tưởng”.
Dịch Thành Hành trừng mắt nhìn cô: “Sao con lại nhiều lời như vậy hử?”
“Được được, con không nói, con tin tưởng ba, bây giờ ba cũng xem như là kim cương vương lão ngũ (*), đám tiểu cô nương còn không phải từng tốp từng tốp mà đến sao, nhưng mà nói trước nhé, tuyệt đối không được tìm người trẻ hơn con”.
(*) kim cương vương lão ngũ là chỉ đàn ông giàu có, đẹp trai, tài giỏi.
Dịch Thành Hành bị lời nói hươu nói vượn Dịch Tích chọc tức đến mức không nói nên lời, muốn mở miệng mắng cô hai câu thì cửa lại bị mở ra, lực chú ý của hai người thoáng chốc đặt trên người đi vào.
Dịch Tích: “Từ Nam Nho, anh về rồi”.
Từ Nam Nho gật đầu với Dịch Tích, sau đó đổi dép lê đi vào: “Ba cũng ở đây”.
Dịch Thành Hành quay đầu lại trừng mắt nhìn Dịch Tích, đứng dậy: “Ba đến đây xem nó, nếu con đã về, ba đi trước”.
Từ Nam Nho: “Con tiễn ba”.
“Không cần, có tài xế chờ dưới lầu”.
Sau khi Dịch Thành Hành đi, dì giúp việc đem canh gà vừa hâm nóng đưa cho cô.
“Dịch tiểu thư, có thể uống rồi”.
Dịch Tích khổ sở, vẫy tay với Từ Nam Nho: “Anh mau tới đây uống canh gà”.
Gần đây Từ Nam Nho tan làm rất đúng giờ, anh thay quần áo ở nhà rồi ngồi xuống cạnh cô, “Đây là cho em uống, không phải cho anh”.
Dịch Tích: “Em không phải ở cữ, uống cái này làm gì”.
Từ Nam Nho: “Em gầy, nhanh lên, ăn đi”.
Dịch Tích: “Em sắp nôn rồi, còn nữa, gần đây em rất chán, tất cả mọi người đều đi làm, chỉ có một mình em chán gần chết”.
Từ Nam Nho: “Em nói vậy làm anh nhớ tới cuộc gọi hôm qua của Tử Giai, chị ấy gọi chúng ta về nhà họ Ngôn ở một khoảng thời gian, chị ấy bầu bạn với em”.
“Chị ấy bầu bạn với em?” Ánh mắt Dịch Tích sáng lên, “Được”.
Từ Nam Nho: “Em đồng ý thì chúng ta quay về”.
“Nhưng người nhà anh cũng ở đó đúng không, như vậy có đáng sợ không? Lỡ em bị nuôi đến mức ngày càng béo thì sao?”
Từ Nam Nho phát hiện Dịch Tích rất chấp nhất đối với chuyện mập lên, anh ôm vai cô: “Mập lên thì đáng yêu, em mập chút cũng đẹp”.
Dịch Tích: “Anh đang dỗ em?”
“Anh đang nói thật”.
“Em nghe nói không ít người sinh con xong đều mập lên, đến lúc đó anh đừng có mà ghét bỏ”.
“Anh sẽ không”.
“Ý của anh là em nhất định sẽ mập lên đúng không?”
“Em sinh xong chắc chắn vẫn đẹp như lúc đầu”.
Dịch Tích liếc anh một cái, bò ra khỏi ngực anh uống canh gà, vừa uống vừa nói thầm: “Miệng lưỡi gần đây ngày càng trơn tru, thầy học thói xấu này từ đâu vậy”.
Từ Nam Nho: “?”
**
Vốn dĩ nơi ở của hai người cách công ty nhà họ Ngôn rất xa, lúc này đổi chỗ ở sang nhà họ Ngôn đều có lợi với hai người. Ngày hôm sau, Từ Nam Nho lái xe dẫn theo Dịch Tích về nhà họ Ngôn.
“Cậu đã quay lại! Chào mợ ~” Hai người vừa xuống xe, lập tức có đứa nhóc nhào vào chân Từ Nam Nho.
Dịch Tích ngồi xổm xuống nhéo mặt nhóc con: “Dung Dung ngày càng xinh đẹp”.
“Mẹ nói mợ xinh đẹp nhất”. Dung Dung ngẩng đầu nhìn cô cười, “Dung Dung cũng cảm thấy như vậy, mợ là cô gái xinh đẹp nhất Dung Dung từng gặp”.
Sắc mặt Từ Nam Nho bình tĩnh nở nụ cười: “Trẻ con miệng ngọt”.
Dịch Tích được khen nên mở cờ trong bụng, nghe anh nói vậy lại vội nói: “Lời nói trẻ con đều là thật, con bé không phải nói ngon ngọt, mà nó thật sự nghĩ vậy”.
Từ Nam Nho hơi nhướng mày.
Dịch Tích thấy dáng vẻ thâm sâu của anh, đưa tay nhéo mặt anh: “Biểu cảm gì kia, em nói sai sao?”
Từ Nam Nho bình tĩnh nhìn cô: “Em nói đúng”.
Lúc Ngôn Hành Chi và Diệp Tử Giai đi ra trông thấy cảnh tượng này, Từ Nam Nho trước giờ luôn lạnh như băng trước mặt hai người, tuyệt đối không có khả năng xuất hiện biểu cảm giống vậy.
Bọn họ nhìn Từ Nam Nho, lại nhìn Dịch Tích, trong lòng cảm thán.
Dịch Tích đúng là thần thánh.
“Nam Nho, hai người tới rồi, mau vào trong”. Diệp Tử Giai đi lên trước cười nói.
Dịch Tích thấy người đến liền bỏ tay xuống: “Chị Diệp, Ngôn tiên sinh”.
“Đem hành lý vào phòng trước đi,” Diệp Tử Giai quay đầu lại gọi người giúp việc trong nhà ra giúp đỡ, sau đó kéo tay Dịch Tích vào trong, “Em mang thai không nên đứng ngoài gió, bây giờ thời tiết còn lạnh, nhanh chóng vào nhà”.
Hôm nay trong nhà không có trưởng bối, nên Dịch Tích không cần đi chào hỏi, sau khi vào cửa thì ngồi trên sô pha tán gẫu với Diệp Tử Giai, Từ Nam Nho cũng không rảnh rỗi, đi vào phòng dọn đồ giúp cô.
Vào buổi tối lúc ăn cơm, Dịch Tích phát hiện ra còn có một cô gái lạ ngồi cùng bàn ăn, cô ấy ngồi cạnh Ngôn Hành Chi, điềm đạm nho nhã, dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn.
“Nhìn cái gì, ăn nhiều một chút”. Từ Nam Nho gắp thức ăn cho cô.
Dịch Tích nhìn rau thịt chất cao như núi trước mặt: “Em không ăn được nhiều như vậy...”
“Ngoan chút”.
Dịch Tích bĩu môi, không tình nguyện bắt đầu ăn.
Một lúc sau, cô lén lút gắp thức ăn ở phía trước vào chén anh. Nhưng lại bị Từ Nam Nho phát hiện, vì thế sợ sệt thu đũa lại.
Uất ức ăn cơm, lúc ngước lên, Dịch Tích mới phát hiện cô gái ngồi đối diện hiếu kỳ nhìn cô. Cô hơi sửng sốt một chút lại nhanh chóng nhìn cô ấy cười.
Cô gái có chút ngượng ngùng đáp lại, sau đó lại cẩn thận cúi đầu ăn cơm.
Sau khi ăn xong cơm, Dịch Tích đi theo Từ Nam Nho về phòng.
“Cô gái vừa rồi ăn cùng chúng ta là ai? Họ hàng?” Sau khi vào phòng, Dịch Tích nhịn không được hỏi lên tiếng hỏi.
Từ Nam Nho ôm cô ngồi xuống giường: “Không phải, là hôn thê của Ngôn Hành Chi”.
“A?” Dịch Tích có chút kinh ngạc, “Em nghe nói đại thiếu gia nhà họ Ngôn chưa cưới vợ, nhưng mà... Không ngờ cô ấy là hôn thê của anh ta”.
Không phải Dịch Tích cảm thấy họ không xứng đôi, mà cô gái kia luôn có dáng vẻ nơm nớp lo sợ, cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm.
Từ Nam Nho: “Cô ấy là cháu gái của đồng đội ông nội, hôn ước đã được trưởng bối định sẵn, từ lúc mười mấy tuổi hai người họ đã quen biết nhau”.
Dịch Tích hít một hơi: “Đồ cổ sao, thời đại nào rồi còn làm chuyện này, vậy hai người họ cũng quá thảm rồi?”
Từ Nam Nho: “Không biết được”.
“Có ý gì?”
“Em sao biết bọn họ không thích đối phương?”
“Cũng đúng”. Dịch Tích tò mò tiến về trước anh, “Vậy bọn họ thích nhau sao? Anh trai anh thích cô gái kia?”
Từ Nam Nho lườm cô, đưa tay đẩy trán cô: “Em tò mò chuyện người khác như vậy làm gì”.
“Có lẽ là em quá nhàm chán?”
Từ Nam Nho hơi híp mắt, cậy mạnh đè lên người cô: “Vậy chúng ta làm chút chuyện thú vị đi?”
Dịch Tích đặt tay trước ngực anh: “Anh muốn làm gì, em cảnh cáo anh, bác sĩ nói không được làm gì cả”.
Dáng vẻ đề phòng của Dịch Tích quá rõ ràng, Từ Nam Nho cười một cái, gõ đầu cô: “Dáng vẻ anh là sắc lang của em là sao”.
“Chẳng lẽ anh không phải sao!”
Từ Nam Nho dừng một lát: “Rõ ràng như vậy sao”.
“Đúng vậy!”
Từ Nam Nho đưa tay đỡ trán, có chút bất đắc dĩ đứng dậy: “Được, anh đưa em đi tắm, cái gì cũng không làm, được không”.
Dịch Tích ngồi dậy bên cạnh mép giường, hai chân thon dài lắc lư qua lại. Cô thấy Từ Nam Nho đi vào phòng tắm xả nước cho mình, đột nhiên nói: “Thật là cái gì cũng không làm?”
Từ Nam Nho dừng bước lại, quay đầu nhìn cô: “Hửm?”
“Nói không làm là không làm, thật là anh không nịnh em một chút?” Dịch Tích cúi đầu nghịch ngón tay, “Em nói anh biết, không chừng anh cầu xin em, em sẽ cho anh hôn một cái”.
Khóe mắt nhìn thấy người đàn ông nhanh chân đi đến, Dịch Tích vừa ngẩng đầu, lập tức có một cái bóng đè xuống, trong nháy mắt cô đã bị bế ngang lên.
“A! Anh làm gì! Người ta sẽ xấu hổ đấy!” Dịch Tích cố ý õng ẹo đấm vào ngực anh, “Chồng xấu xa, lại muốn giở trò sao”.
Dưới chân Từ Nam Nho lảo đảo, tuy đã nghe “anh xấu xa em xấu xa” nhiều lần, Từ Nam Nho vẫn chưa thể miễn dịch với cách gọi này.
Anh bế cô vào phòng tắm, xả nước ấm, cởi quần áo cho cô.
Dịch Tích mang thai mới hơn hai tháng, không nhìn ra còn có sinh mệnh nhỏ trong bụng. Thân hình thon gọn chói mắt ở trước mặt, Từ Nam Nho tự biết bản thân không có năng lực khống chế mạnh như vậy.
“Tự tắm, anh chờ em ở ngoài”.
“Đáng ghét, không phải nói đưa em đi tắm sao, anh không cởi quần áo là sao”.
Từ Nam Nho rủ mắt nhìn người phụ nữ trong bồn tắm, nhịn rồi lại nhịn: “Em cố ý phải không?”
Dịch Tích nghiêng đầu, cực kỳ ngây thơ: “Thầy Từ đang nói gì vậy, em chỉ muốn tắm với anh, cố ý gì chứ”.
Khuôn mặt lạnh lẽo của Từ Nam Nho dưới hơi nước đang bốc lên đẹp đến lạ lùng, Dịch Tích soạt một tiếng đứng khỏi nước, ướt đẫm nhào vào áo sơ mi anh.
Sơ mi trắng dính nước, chậm rãi trở nên trong suốt.
“A, anh ướt rồi”.
Từ Nam Nho: “...”
“Ướt từ đầu đến đuôi rồi kìa”.
Dịch Tích lưu loát lột quần áo anh, vừa cởi vừa gian trá híp mắt. Từ Nam Nho bật cười, bây giờ anh rất muốn đưa gương cho cô tự mình xem xem ai mới “xấu xa”.
Cuối cùng Từ Nam Nho vẫn thỏa hiệp, anh dùng sức lực toàn thân khắc chế dục vọng của mình, giúp “người xấu” này gội đầu rồi tắm rửa.
Cuối cùng hai người thay áo tắm ra khỏi phòng tắm.
Từ Nam Nho cầm máy sấy chuẩn bị sấy tóc cho cô: “Ngồi gần đây một chút”.
Dịch Tích từ đầu giường nhích tới cuối giường: “Tiểu Từ tử đâu, hầu hạ gió nóng”.
Vẻ mặt Từ Nam Nho không có nhiều cảm xúc, nghiêm trang nói: “Biết rồi thái hậu”.
Dịch Tích thấy anh phối hợp như vậy thì cười như đứa ngốc.
“Thái hậu đừng cười nữa được không”.
“Ha ha ha sao, sao vậy tiểu Từ tử ha ha ha ha”.
“Không sao cả, muốn em yên tĩnh chút”.
“Không thành vấn đề!” Dịch Tích làm động tác kéo khóa miệng, ngoan ngoãn nhào vào eo anh, nhắm hai mắt hưởng thụ dịch vụ sấy tóc.
Chỉ là... Giống như có chút cộm đến hoảng sợ.
Dịch Tích yên lặng ngồi dậy, cô nhìn chằm chằm nơi nào đó của người nào đó, nhìn thấy lều trại nhỏ nào đó không có chiều hướng hạ xuống thì tự kiểm điểm bản thân...
Vừa rồi có phải quá đáng lắm không?
“Cái kia, anh còn ổn chứ”.
Từ Nam Nho rủ mắt nhìn cô, người kia mở to đôi mắt ngập nước nhìn cô, rõ ràng là khuôn mặt lạnh lẽo, nhưng lại tỏa ra vẻ quyến rũ.
“Em nói xem”.
“Em... Em sai rồi sao”. Dịch Tích lần nữa sâu sắc kiểm điểm bản thân, đột nhiên đưa tay tiến vào... Cầm lấy.
Từ Nam Nho bỗng nhiên cứng lại: “Dịch Tích!”
Trên tay Dịch Tích trượt xuống một chút, trong âm thanh của mấy sấy nhỏ giọng nói: “Không thì, em giúp anh được không”.
Cô lấy máy sấy trong tay anh ra, kéo anh ngồi xuống giường.
Dịch Tích vốn không phải loại thiếu nữ đứng đắn, cô và Lâm Mẫn đã xem cùng nhau loại phim kia không dưới mấy chục bộ, chỉ là hai người vô cùng ăn ý, mỗi lần đến đoạn phụ nữ dùng miệng làm cái đó cho đàn ông đều điên cuồng tua nhanh, Dịch Tích cảm thấy cái kia rất ghê tởm.
Nhưng... Giờ phút này nghĩ đến bản thân phải làm cho Từ Nam Nho, hình như cũng không ghê tởm, còn có loại cảm giác tim muốn nhảy ra ngoài.
Từ Nam Nho thấy cô bò đến vị trí kia chợt hiểu ra cô muốn làm gì, trong nhất thời, huyệt thái dương của anh đột nhiên giật mạnh, cổ họng khô khốc như muốn lấy mạng.
“Em, em là lần đầu tiên, anh nếu đau, nói cho em”.
Giọng nói trầm thấp Từ Nam Nho khàn đi: “Em xác định?”
“Em xác định! Anh đừng sợ, em sẽ nhẹ nhàng”.
“...”
Rốt cuộc thì, ai đang sợ.
Ẩm ướt mềm nóng như trong tưởng tượng, khoang miệng rất nhỏ, gần như không thể động đậy.
Trong mắt Dịch Tích trào ra chút nước mắt, giờ phút này, cô vô cùng hối hận không nghiêm túc xem kỹ xảo trong phim.
Nhưng động tác tùy ý của cô cũng làm anh không chịu đựng được. Anh cắn chặt răng, trên trán thấm mồ hôi, loại kích thích này bắt đầu từ cột sống thắt lưng, một đợt lại một đợt, làm người không thể chịu đựng.
Thời gian trôi qua, anh không kiềm nén được nữa mà phát ra âm thanh, trầm thấp, ngắn ngủi, làm Dịch Tích có chút cảm giác thành tựu.
Mà loại cảm giác thành tựu làm tim người khác tăng tốc độ đập này làm cô dù có không được cũng muốn kiên trì …
Lúc gò má sắp bắt đầu đau nhức, cô nghe anh rên lên một tiếng.
Toàn bộ, trào dâng ra ngoài.