Ngày 26 tháng 6, vòng đấu loại đại hội thể dục thể thao thành phố bắt đầu diễn ra. Lục Sênh và Từ Tri Diêu thành công lọt vào top 16, giành chiếc vé thi đấu chính thức. Hai người họ có ít hạng mục thi đấu hơn người khác cho nên có thể giành một ít thời gian ra ngoài đi dạo thưởng thức thịt dê cay trong truyền thuyết. Lục Sênh cảm thấy hương vị thật hoàn hảo, Từ Tri Diêu lại ăn đặc biệt ngon miệng, lúc trở về thành phố T vẫn còn lưu lại dư vị.
Nam Phong vốn là muốn đi Trịnh Châu xem bọn họ so tài, nhưng giữa chừng có chút việc phải trì hoãn, dời sang dịp khác cũng không kịp. Lúc Lục Sênh ở Trịnh Châu, anh gọi điện thoại cho cô, cổ vũ cô cố gắng lên, còn uyển chuyển mà biểu đạt mình không thể trực tiếp đến đó xem cô thi đấu nên rất tiếc nuối.
Lục Sênh nói, "Không quan hệ nha, anh không đến tốt hơn."
Nam Phong trong lòng có chút buồn.
Sau khi trở về lại chẳng có ngày nào phải huấn luyện. Trong thời gian này, Từ Tri Diêu và Lục Sênh một lần nữa đi thi đấu, họ giành được điểm và tăng hạng, nhưng so với vận động viên chuyên nghiệp bình thường, trận đấu của họ ít đến đáng thương. Lý Vệ Quốc cảm thấy giai đoạn hiện tại hai đứa trẻ này - - nhất là Lục Sênh cần nâng cao kỹ thuật và trình độ, lấy kỹ thuật cùng trình độ làm mục tiêu hàng đầu. Kinh nghiệm từ các trận đấu có thể từ từ tích lũy.
Cứ như thế, ngày lại qua ngày. Đảo mắt một cái từ tháng sáu cỏ mục xanh um lại chuyển sang mùa thu đầy lá vàng. Sản phẩm trò chơi mới nhất của công ty Nam Phong được cho ra mắt vào ngày Quốc khánh. Anh còn muốn đem cái công ty mậu dịch kia bán đi. Những ngày qua gấp rút đến mức ngay cả ăn cơm cũng phải vội. Lục Sênh gọi điện thoại cho anh, hỏi anh có muốn đến Nam Kinh xem trận đấu của cô không.
Lần này, đại hội thể dục thể thao thành phố được tổ chức ở Nam Kinh
Tâm lý Lục Sênh có chút kỳ lạ. Một mặt cô rất tỉnh táo, nhưng khi Nam Phong ở đây nhìn cô, cô liền dễ dàng phân tâm. Nhưng nếu như lúc nào anh cũng không có thời gian xem trận đấu của cô, cô lại cảm thấy trong lòng anh không có mình.
Hừm, cảm giác mình có chút già mồm a...
Quả nhiên, câu trả lời của Nam Phong giống như cô đoán: "Lục Sênh, xin lỗi anh mấy ngày nay rất bận".
"Được rồi, vậy anh tự chăm sóc mình cho tốt, không cần làm việc quá sức".
Cô không có nói "Anh không đến thì tốt hơn", Nam Phong liền thấy thỏa mãn. Anh phát hiện ranh giới của mình càng ngày càng dễ bị phá vỡ, thật không có tiền đồ.
Đại hội tổ chức chính thức vào ngày 12 tháng 10, hạng mục đôi nam nữ của Lục Sênh bắt đầu từ ngày 15 tháng 10, trận chung kết là vào ngày 18 tháng 10. Đội tennis thành phố T sẽ xuất phát và đến Nam Kinh vào ngày 10 tháng 10. Chỉ có Lục Sênh và Từ Tri Diêu không xuất phát cùng họ, bởi vì trước mắt Từ Tri Diêu còn có một chuyện quan trọng khác phải làm.
Ngày 13 tháng 10 là ngày diễn ra cuộc thi toán học của Từ Tri Diêu.
Thi số học phân chia thành hai lượt thi, hợp lại thành một lần thi. Hai lượt thi này mất khoảng nửa ngày.
Dùng nửa ngày làm đề toán học, Lục Sênh chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy nhức đầu, cô thà rằng nửa tháng luyện tập tennis cũng không muốn dùng nửa ngày làm đề toán.
Lúc Từ Tri Diêu ở trong phòng thi, Lục Sênh ở bên ngoài chờ cậu. Quang cảnh mùa thu của thành phố T rất đẹp, lá cây bạch quả vậy mà không vàng, không khí mát mẻ, hết sức thoải mái.
Cô đứng dưới gốc cây bạch quả, ở không xa nhìn thấy tủ đông lạnh ở cửa ra vào của siêu thị nhỏ phía bên kia. Không hiểu sao lại nhớ tới lần cô và Từ Tri Diêu lần đầu kết thúc thi đấu ngày đó, trời rất nóng, cô và cậu ăn kem giải nhiệt. Cô thậm chí còn nhớ kem mình ăn là vị ô mai, Từ Tri Diêu ăn vị cam. Vừa mở hộp kem, nó lập tức tỏa ra một luồng khí lạnh.
Mãi cho đến khi chuông vang lên, Từ Tri Diêu mới nộp bài thi rồi đi ra. Lục Sênh cảm thấy đây là dấu hiệu tốt giống như cái logic không biết làm mới nộp bài thi sớm.
"Thi thế nào?" Lục Sênh hỏi Từ Tri Diêu.
"Cũng được."
"Có thể đạt giải nhất không?"
"Có thể."
Thực tự tin. ╮ ( ̄▽ ̄)╭
Xế chiều hôm đó, bọn họ lên máy bay đi Nam Kinh để chuẩn bị cho trận đấu.
Mặc dù thi đấu đôi chỉ có mười sáu đội nhưng đội nào cũng đều được chọn thông qua đấu loại, có thể nói là không có đội nào yếu. Lục Sênh cùng với bọn họ bây giờ mà nói, mỗi trận đấu đều là một cuộc chiến ác liệt.
Ưu thế của bọn họ chính là trong toàn bộ mười sáu đội tham dự đánh đôi, chỉ có họ là tập trung duy nhất vào hạng mục này. Những đội khác đều có tuyển thủ đánh đơn. Phần lớn ở trong mắt các tuyển thủ đều cho rằng đánh đơn quan trọng hơn đánh kép, vì vậy mà tinh lực của họ cũng tập trung nhiều vào đánh đơn.
Nhược điểm của họ cũng rất rõ ràng. Kỹ thuật và kinh nghiệm phải được cải thiện, dù sao cũng không thể so với đội mũi nhọn.
Thành phố T là một đô thị trực thuộc chính quyền trung ương, đơn vị hành chính tương ứng là tỉnh. Do đó, đại hội thể dục thể thao thành phố lần này các đội tuyển thành phố T không thể cùng thống nhất tham gia, từng đội lại phân tán nhiều nơi. Việc phân tán binh lực cũng không phải là chiến lược tốt. Vậy nên chỉ cần treo tên hai khu vực, một là Điền Khánh, hai là Thụ Thanh.
Trong đó khu vực Điền Khánh là đội chủ đánh, tuyển thủ quan trọng đều tập trung ở khu này. Như vậy lăn qua lăn lại thì toàn tỉnh đội trực tiếp tham gia đại hội thể dục thể thao cũng chẳng có gì khác biệt.
Trên thực tế, các tỉnh khác cũng có khả năng áp dụng chiến lược này.
Lục Sênh và Từ Tri Diêu vẫn còn một điều nuối tiếc, họ không được phân vào khu vực Thụ Thanh.
Ngày đầu tiên của trận đấu, bọn họ gặp phải đại diện đội Thành Đô.
Đứng đầu đội Thành Đô là Lưu Thiên Nguyên, là một trong ba thiếu niên có thực lực mạnh nhất cả nước. Phong cách đánh bóng của anh ta khá giống với Hứa Manh Manh.
Nếu chỉ so về thực lực, hai đội viên Thành Đô trội hơn hẳn Từ Tri Diêu và Lục Sênh.
Lục Sênh cùng Từ Tri Diêu trước tiên bày binh bố trận một phen, cuối cùng quyết định cả hai sẽ đứng ở làn trên ngay sau lưới. Hai người họ một người thuận tay trái một người thuận tay phải, phân công vị trí như vậy hết sức thích hợp, có thể phát huy sức mạnh hai bên cánh tả, còn có thể dễ dàng mở rộng phạm vi phòng thủ và phát huy sức mạnh.
Đương nhiên, đứng ở vị trí trước lưới cũng rất mạo hiểm. Một khi bị tấn công mạnh vào tuyến dưới, họ sẽ trở nên bị động hơn.
Lưu Thiên Nguyên rõ ràng biết điều này, vì vậy mà ngay từ đầu đã công kích bọn họ ở phía đường biên phía sau. Điều làm anh ta bất ngờ chính là nữ tuyển thủ của đội đối phương phản ứng nhanh, rất linh hoạt, có nhiều chiêu có thể phòng ngự trở lại.
Anh nhìn kỹ, phát hiện nữ tuyển thủ kia đứng phía trên nhưng thật ra lại thiên về phía sau. Cô ấy biết rõ chiến lược của anh nên cố gắng phòng thủ. Trình độ của cô gái này không cao, vì vậy hầu hết việc phòng thủ đều do cô đảm nhận, ngay cả khi có cơ hội tấn công, cô ấy cũng sẽ không mạo hiểm.
Tỉnh táo và bình tĩnh chơi.
Bình thường trận đấu đôi nam nữ sẽ áp dụng chiến lược chọn người yếu hơn mà tấn công. Ví dụ trong trận đấu này, kỹ thuật Lục Sênh hơi kém một chút, Lưu Thiên Nguyên sẽ chuyên tâm tấn công cô. Mà đội viên nữ bên Thành Đô so với Từ Tri Diêu trình độ còn kém hơn, đứng ở vị trí của Từ Tri Diêu, lựa chọn hợp lý nhất cũng chính là công kích đối thủ nữ bên đội Thành Đô.
Nhưng Từ Tri Diêu lại không làm vậy. Cậu ấy chỉ làm hai việc: Thứ nhất, vào thời điểm Lưu Thiên Nguyên tấn công Lục Sênh, cậu ấy bảo vệ Lục Sênh. Thứ hai, tấn công lại Lưu Thiên Nguyên.
Sách lược kiểu này, Lưu Thiên Nguyên thấy nó không hề có quy tắc. Nhưng mà cứ đánh rồi lại đánh, anh ta liền thua bàn đấu thứ nhất.
Vấn đề rốt cuộc là ở đâu? Lưu Thiên Nguyên nghi ngờ nhìn đối thủ của mình, anh đột nhiên hiểu ra.
Anh ta hợp tác với đối thủ, nhưng lại bị đối thủ bỏ quên.
Lục Sênh phản ứng nhanh nhạy, sức chịu đựng tốt. Lưu Thiên Nguyên lựa chọn cô làm người đối kháng chỉ vì nguyên tắc chọn yếu mà tấn công. Bản thân anh ta năng lực đủ mạnh, bởi vậy cũng không cần tấn công Lục Sênh quá mạnh mẽ. Vai trò lớn nhất của Lục Sênh chính là đối kháng với anh để phòng ngự.
Từ Tri Diêu và Lục Sênh không cần nhiều năng lượng để đối phó với đội viên nữ bên đội anh. Trong mắt họ, đội viên nữ kia dường như không tồn tại. Tất cả các lần công kích của cô ta đều nằm trong phạm vi phòng thủ của Lục Sênh và Từ Tri Diêu. Điều này không có gì đáng lo ngại, điều quan trọng là phòng thủ của cô ấy phải để trống. Mà vị trí trống đó chính là Lưu Thiên Nguyên.
Bóng càng tấn công về hướng Lưu Thiên Nguyên thì người của đội anh càng không có cách nào để làm tuyến phòng thủ một cách hữu hiệu nhất.
Nhất là Lưu Thiên Nguyên phối hợp với cô ấy không được tốt, vì vậy điểm thiếu sót này bỗng nhiên trở thành lỗ hổng lớn.
Điểm này nhìn vào giống như là sự lơ lỏng bình thường của đội anh, thực tế là do đối phương đã có tính toán. Lưu Thiên Nguyên lại hoàn toàn không có điều chỉnh sách lược. Cho nên bàn đấu thứ hai bị thua cuộc, tâm tình của anh ta vẫn hết sức bình thản.
Đã biết trước là sẽ thua.
Trận đấu này, nhận thức lớn nhất của Lưu Thiên Nguyên đó là: Đối thủ có chút đáng sợ. Không phải kỹ thuật đáng sợ mà là đầu óc đáng sợ. Cùng với...Lục Sênh đội bên kia lớn lên nhìn rất đẹp mắt, con trai như anh chắc không cần phải giải thích nhiều (╯ ^ ╰).
Trọng tài công bố kết quả, Lục Sênh và Từ Tri Diêu đập tay chúc mừng thắng lợi. Bên ngoài có phóng viên làm phỏng vấn đơn giản. Phóng viên hỏi bọn họ cảm thấy chiến thắng này thế nào, Từ Tri Diêu đặc biệt vênh váo nói một câu: "Trong dự liệu".
Phóng viên lại hỏi: "Trận tiếp theo đối thủ là đội Nam Kinh, cảm giác mình có thể chiến thắng đối thủ sao?"
"Có thể."
"Khẳng định như vậy?"
"Đương nhiên, điểm yếu của đội Nam Kinh là sức mạnh của đội chúng tôi."
Từ Tri Diêu nói như vậy thật cũng không tính khoác lác. Cậu cùng Lục Sênh đã phân tích từ trước, hai người nhất trí cho rằng, đối thủ tốt nhất để đối đầu chính là đội Nam Kinh.
Hai tuyển thủ đội Nam Kinh đều thuận tay phải, mặc dù dùng tay phải rất nhạy bén nhưng lại không đủ xông pha. Một người ở phía trước lưới, một người ở sân sau. Cách bố trí như vậy không những gây áp lực phòng thủ rất lớn cho các vận động viên mà còn tạo lỗ hổng trong lúc tham gia trận đấu.
Cho nên ngày hôm sau, hai tuyển thủ nhỏ đội Nam Kinh cứ việc sở hữu ưu thế sân nhà, đến cuối cùng vẫn thua cuộc.
Thắng liền hai trận, tiến vào bán kết, sức lực của họ lại tăng lên rất nhiều.
Vòng bán kết họ gặp đội Vũ Hán. Họ cũng là đội tennis mạnh, có uy tín, nhưng mà những năm gần đây lại suy yếu dần. Những tuyển thủ chuyên nghiệp đã đến tuổi, những tuyển thủ nhỏ lại chưa trưởng thành. Bọn họ không có những tuyển thủ hạng nhất như Lưu Thiên Nguyên, Lạc Linh, Nam Ca...
Tuy vậy, những tuyển thủ hạng hai của họ cũng đủ sức đánh với Lục Sênh.
Hai tuyển thủ của đội Vũ Hán đi đến vòng bán kết cũng không phải là nhờ may mắn. Hai người họ phối hợp hợp hết sức ăn ý, đánh cho Lục Sênh và Từ Tri Diêu luống cuống tay chân. Sau ba bàn đấu hết sức khó khăn, cuối cùng Từ Tri Diêu không ngừng dựa vào việc cắt bóng làm mất đi sự kiên nhẫn của đối thủ, Lục Sênh cắn răng phòng thủ, hoàn toàn không lộ ra chút mệt mỏi nào, cuối cùng đánh tan phòng tuyến tâm lý của đối thủ thì lúc này mới giành chiến thắng.
Cuối cùng là vòng chung kết.
Lục Sênh quả thực không thể tin nổi, bọn họ thực sự đã vào đến vòng chung kết cả nước.
Nghe nói vòng đấu này còn có cả CCTV trực tiếp của đài thể thao, trực tiếp tại hiện trường, còn có CTTV a!
Cô cảm thấy bây giờ cấp của cô đã lên cao một bậc. Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại lại nghĩ tới một vấn đề khác - - Nam Phong có xem trận đấu trực tiếp của cô không?
Trong điện thoại, Lục Sênh hỏi Nam Phong như vậy, Nam Phong trả lời: "Anh có thể không có thới gian xem".
Hừm....có chút yên tâm, lại có chút buồn.
Bởi vì quá chán nản, cô không nghe ra trong giọng nói Nam Phong mơ hồ đè nén một chút vui vẻ.
Toàn bộ hạng mục đôi nam nữ hoàn thành thi đấu trước chung kết. Trong bốn hạng mục, đội tuyển thành phố T không một chiến tích, một huy chương vàng cũng không có. Quả thực, khó có thể tưởng tượng!
Tôn nghiêm của một đội mạnh có uy tín ở đâu?!
Lục Sênh thay đồng đội của mình cảm thấy tiếc nuối. Bất quá là, lúc cô biết Nam Ca bị Lạc Linh ngược cô một chút cũng không tiếc nuối thay cô ta.
Được rồi, đến vòng chung kết cô và Từ Tri Diêu cũng gặp phải Lạc Linh.
Lạc Linh rất mạnh, cô ấy hợp tác với đồng đội cũng tốt hơn Từ Tri Diêu. Hơn nữa từ tài liệu các trận đấu cô xem trước đó cũng cho thấy bọn họ phối hợp rất tốt. Trận đấu này đánh như thế nào đây...
Ở thời khắc khi sắp bước vào trận đấu chung kết, đột nhiên trong lòng Lục Sênh cảm thấy hoang mang.
Một giờ rưỡi chiều ngày 18 tháng 10, hạng mục thi đấu đôi nam nữ được cử hành. Đồng đội của Lục Sênh và các huấn luyện viên trong tỉnh đội đều đến xem trận đấu, trên kia rất nhiều người ngồi, rất nhiều cái đầu, giống như đàn kiến nhỏ vậy.
Từ Tri Diêu hỏi: "Nhiều người như thế cậu sợ không?".
Lục Sênh: "Tôi không sợ", tôi chỉ sợ một người thôi...
Thế nhưng cô lại không biết, cái người kia bây giờ lại đang ngồi giữa bầy kiến nhỏ kia mang sẽ kính râm rất lớn, rất phong có phong cách đại gia treo một cái máy ảnh DSLR trước ngực.
Vì xem trận đấu này, Nam Phong đã đặc biệt đặt vé máy bay nhanh nhất. Thoái thác xong tất cả công việc, chỉ vì chạy đến đây xem một trận đấu không hề nổi danh, nhân viên của anh đều cảm thấy ông chủ của bọn họ muốn điên rồi.
Lời tác giả: Tôi viết mấy chương này, cảm giác tồn tại của Nam Phong hơi yếu, không vội không vội, tôi đem đoạn này viết xong sẽ tăng nhanh tiến độ. Thật là, 18 vạn chữ đều là vị thành niên, tôi cũng rất nóng lòng...
Hết chương 55.