Qủa Trí từ phòng thi đi ra, biểu tình buồn bã, khẽ cau mày. Kỳ thi tiếng Anh cuối khóa , không cần chờ thông báo kết quả, cậu đã biết mình không đủ điểm đậu. Ba ba hai ngày trước cố ý gọi điện hỏi thăm tình hình học tập, Qủa Trí cam kết nhất định sẽ cố gắng thi đậu, trước đây cậu cam kết với ba chuyện gì, đều sẽ làm được, hiện nay vì cái gì mà lại thất hứa như vậy.
Giờ tự học buổi tối kết thúc, Qủa Trí một mình lưu lại trong phòng học, cậu ngồi trên bục giảng , hai chân tới lui , ngơ ngác nhìn bảng đen. Bên ngoài tiếng bước chân càng ngày càng gần. Qủa Trí nhìn về phía cửa, Thời Tây xuất hiện, mang đến cảm giác an ủi cùng sự tự ti trong cậu, lòng cậu nổi sóng cuộn. Người kia quá ư nổi bật, càng ngày càng ưu tú, xét về trí tuệ hay thể lực đều hoàn mỹ, Thời Tây đang tiến bộ, chính mình lại thoái bộ, thật chán chường.
Thời Tây lắc lắc máy chụp hình trong tay: "Rớt ở nhà tớ."
‘’ Vậy sao ?’’ Qủa Trí gượng cười.
Thời Tây tới gần Qủa Trí, rất dễ dàng phát hiện sự khác thường của cậu, Qủa Trí không giỏi ngụy trang tâm tình, tất cả cảm xúc đều hiện rõ trên mặt. Bạn đang đọc truyện tại WebTruyenOnline.com.
‘’ Có chuyện gỉ thì cho tớ biết.’’
‘’ Không có gì, thi tiếng Anh cuối khóa không đậu, chắc cậu đậu rồi hả ?’’ Qủa Trí hỏi, Thời Tây không trả lời, Quả Tri cười cười:’’ Tớ biết cậu đậu rồi, cậu là người thông minh nhất, thật tốt ! Tớ đang lo lắng không biết nói sao với ba mẹ , lỡ như không cải thiện được thành tích thì làm sao đây ? ’’ Qủa Trí vừa dứt lời, Thời Tây nhíu mày lại, hắn nhìn Qủa Trí bằng ánh mắt lạnh như băng, không cách nào lý giải được ánh mắt đó. Quả Tri thoáng sợ ánh mắt này, hàm ý do cậu chuyện bé xé ra to, cố tình gây sự.
Quả Tri đẩy nhẹ Thời Tây đùa giỡn, muốn hóa giải bầu không khí nặng nề đang bao phủ 2 người:’’ Có lẽ chuyện này không quan trọng với cậu, nhưng đối với tớ quan trọng. Đúng là… không được phép nhớ thương cậu.’’
Rốt cục, Thời Tây lạnh lùng nói:’’ Cho nên, là tôi cản trở tiền đồ quan trọng của cậu ?’’
Quả Tri ngây ngẩn cả người: "Tớ không có ý này."
‘’ Còn nói không phải ? Cậu gần đây không phải lúc nào cũng biểu hiện ý này sao? Là tôi ảnh hưởng cậu học tập, là tôi làm cậu không làm tròn nghĩa vụ làm con, Qủa Trí là ai ? Chẳng phải là một học sinh tốt sao, nếu như không quen tôi, cậu hiện vẫn là học sinh tốt, cậu vẫn là niềm kiêu hãnh của ba mẹ, cậu sẽ có tiền đồ sáng lạn, con mẹ nó cậu còn có thể tìm một người con gái kết duyên, sẽ không biến thành bộ dạng như bây giờ. Cậu có từng nghĩ, nếu như không gặp được tôi thì tốt biết mấy ?’’ Thời Tây phát hỏa, mỗi một câu nói , mỗi một lời nói đều thương tổn Qủa Trí, cũng là đang thương tổn chính bản thân mình. Thời Tây không trách Qủa Trí, hắn thực ra là đang tự trách bản thân mình. Thời Tây biết rõ Qủa Trí luôn muốn quên đi những lời lăng nhục và vết sẹo trên thân thể, bỏ ra nhiều năm thời gian như vậy để xoa dịu nỗi đau, vậy mà trò đùa dai khi nãy của Qủa Trí lại vô tình đào bới ký ức năm xưa của bản thân mình, tự mình giẫm lên vết xe đổ, cậu ấy bởi vì tình cảm yêu thích nam nhi mà khổ sở, e rằng cây roi mây kia lại một lần nữa trút xuống người cậu, ba mẹ cậu lại hổ thẹn. Thời Tây – chính ngươi sẽ làm Qủa Trí gào khóc một lần nữa.Bạn đang đọc truyện tại WebTruyenOnline.com.
Thời Tây trước kia chỉ đơn độc một mình, thời gian sau này, hắn có Qủa Trí.
Thời Tây muốn lẩn tránh không thừa nhận chuyện này, nhưng cuối cùng vẫn phải thừa nhận sự thật …
Là tự tay mình ,hắn tha Qủa Trí xuống vực sâu.
Hiện nay thì .., ích kỷ cũng được, tàn nhẫn cũng được, đã không cách gì dừng lại, chỉ muốn đem Qủa Trí lưu mãi trong vực sâu.
Qủa Trí, sai lầm duy nhất của ngươi , chính là yêu ma quỷ.
‘’ Tớ không thể phàn nàn với cậu hả ? Tớ ngay cả tư cách nổi nóng cũng không có ? Tớ coi trọng thành tích và tiền đồ thì sao ? Là bởi vì cậu đã thế nào rồi ? Cậu căn bản không quan tâm cảm nhận của tớ , tớ khổ sở, tớ rất buồn, nhưng dù sao tớ cũng không hối tiếc.’’ Qủa Trí có chút cuồng loạn, tự ti, lo lắng, sợ sệt, hết thảy tâm tình trong nháy mắt bộc phát, duy chỉ có việc hối hận vì quen biết Thời Tây, một giây cũng không nghĩ tới. Cứ như vậy mà hết lòng yêu Thời Tây, Thời Tây – cậu thật không biết sao !!!
‘’ Phải không ? Trong mắt cậu , tôi không quan tâm cậu chút nào .’’ Thời Tây lộ ra nụ cười nhạo báng, vấn đề mình nói với Qủa Trí, chỉ muốn Qủa Trí phủ nhận, phủ nhận là …. Mà thôi , tự bản thân mình đề xướng, lại muốn người ta phủ nhận, bị thương tổn rồi , bên trong thật đau , thật là đau. Thời Tây đi tới chỗ ngồi của Qủa Trí, cầm lấy sách giáo khoa của Qủa Trí ném thẳng ra ngoài cửa sổ không chút lưu tình, Qủa Trí lảo đảo chạy vội tới, cầm lấy quyển sách cuối cùng còn sót lại, ánh mắt nhìn Thời Tây có chút dỗi hờn:’’ Thời Tây , tớ không phải chỉ biết cười , tớ cũng biết giận, cậu làm như vậy, tớ không vui.’’
‘’ Con mẹ nó, cậu đừng khóc cho tôi, tôi không muốn xem.’’ Thời Tây buông ngón tay nắm bả vai Qủa Trí ra, lướt qua người cậu rời đi, thân thể họ đụng vào nhau , Qủa Trí lùi về sau một bước, cảm giác chông chênh.
Từ khi nào …Từ khi nào bắt đầu cãi vả, từ khi nào bắt đầu đem những lời nói lẫy , đem mặc cảm, tự ti của mình hướng về Thời Tây. Sợ một ngày nào đó cậu ấy sẽ bỏ lại mình, nỗi sợ đó có nguyên nhân của nó, là bởi vì Thời Tây hiếm khi bộc lộ tình cảm của hắn ra ngoài, thật khiến người ta thấy bất an. Bạn đang đọc truyện tại WebTruyenOnline.com.
Kéo bước chân nặng nề, Qủa Trí đi ra ngoài nhặt sách, đèn phòng học đột nhiên tắt, trước mắt Qủa Trí một mảng tối đen nhánh, cậu dựa vào ánh sáng loáng thoáng phía xa từ sân luyện tập mà quỳ trên mặt đất , tìm kiếm những quyển sách bị vứt xuống lúc nãy, có chút chật vật mới tìm được, cậu đem sách ôm vào lòng ngực, muốn ôm chính là chữ viết của Thời Tây lưu trong quyển sách, muốn ôm chính tình cảm của hắn đựng ở trong này. Qủa Trí dựa vào tường, mơ hồ ngồi phịch xuống đất. Bị Thời Tây hiểu lầm mình đang trách cứ cậu ấy, sai lầm của bản thân mình bây giờ lại biến thành sai lầm của Thời Tây , là do mình không đúng. Nói mấy lời phàn nàn đó chẳng qua là muốn nhận lấy sự an ủi, động viên của Thời Tây. Cuối cùng cái gì cũng không nhận được, ngược lại còn gánh nỗi cô đơn, đau đớn ở trong lòng.
Bi kịch ở chỗ , những lời muốn nói ra lại nghẹn cứng ở cổ, những lời không muốn nói lại thốt ra thành lời.
Tàn cục này phải thu dọn thế nào đây ?
Đêm khuya, Qủa Trí nửa mê nửa tỉnh, co ro thân thể ở trong chăn, cậu không cách nào chống đỡ được nỗi đau tươi mới và sắc bén này. Cậu đưa tay vào dưới gối, sau ngày mai muốn gửi đến Thời Tây món quà sinh nhật. Nếu có thể xuyên không quay ngược lại thời gian thì tốt biết bao nhiêu, nếu như được trở lại tuổi 13 năm ấy, Qủa Trí sẽ không vì đau đớn mà cầu xin tha thứ, sẽ không nghe theo ba mẹ mà cam kết từ bỏ tính hướng của mình. Nếu như trở lại cấp 3, cậu sẽ không chờ tới lớp 12 mới giở nón Thời Tây xem mặt hắn. Nếu như quay ngược thời gian khi nãy , lúc ngồi trên bục giảng, vừa nhìn thấy Thời Tây, cậu sẽ nhanh chóng chạy tới ôm chầm lấy hắn. Mọi chuyện hiểu lầm sẽ không phát sinh.
Ngày thứ hai, Qủa Trí dậy rất sớm ra ngoài, lúc này phòng học Thời Tây còn chưa có ai. Qủa Trí đem ví tiền gói thành quà tặng đặt vào hộc bàn của Thời Tây , sau đó rời đi. Trong lớp Thời Tây, các bạn nữ không biết hỏi thăm ai mà biết được ngày mai là sinh nhật của Thời Tây, liền lũ lượt tặng quà sớm cho Thời Tây, buổi trưa lúc Thời Tây đến lớp, trên mặt bàn và trong hộc bàn chất đầy quà tặng cho mình.
Lỗ Hào ở bên cạnh làm bộ đọc sách, trong lòng không ngừng phỉ nhổ hành vi của đám nữ nhân kia, thật là mất mặt chứ sao !!! Lỗ Hào ngấm ngầm quan sát biểu hiện của Thời Tây, Thời Tây liếc nhìn đống quà tặng, thờ ơ không động lòng, trực tiếp ngồi vào chỗ khác.
Hoa Cốc Vũ đi ngang qua thấy bàn Thời Tây có nhiều quà tặng, xoa xoa tay đi tới không chút ngượng ngùng nói:’’ Tôi thích nhất là mở quà.’’ Thấy Thời Tây ngồi đó không phản ứng, coi như là đồng ý đi. Kết quả món nào Hoa Cốc Vũ cũng đều thích thú, lần thứ hai không chút e dè nói với Thời Tây: ‘’ Mấy món này cậu không thích đúng không ? Đúng hay không ? Đúng hay không ?’’
Thời Tây như trước không trả lời, Hoa Cốc Vũ đi tới trước mặt Thời Tây , quan sát sắc mặt của hắn, thật khó coi, trực giác của Hoa Cốc Vũ trong lúc này rất nhạy :’’ Cãi nhau ?’’ Thời Tây hàn khí bao quanh nhìn chầm chầm Hoa Cốc Vũ, nét mặt thể hiện chuyện này không liên quan đến ngươi, Hoa Cốc Vũ cười hì hì khoát tay lên vai Thời Tây, nhỏ giọng nói:’’Thật không dễ dàng thấy nét mặt giận dỗi của cậu, tớ tò mò muốn biết Qủa Trí đã làm gì cậu ?’’
‘’ Mang đống quà đó biến ngay cho ta.’’
Thấy Thời Tây không nói, Hoa Cốc Vũ nhún nhún vai , dù sao chút nữa ở chỗ Qủa Trí hỏi thăm sẽ biết. Hoa Cốc Vũ tiếp tục mở quà trong hộc tủ, có cái ví tiền, liền lật ra xem, bên trong là bức ảnh của Thời Tây. Lỗ Hào nhanh tay đoạt lấy ví tiền:’’ Tôi , tôi lấy cái này.’’ Hoa Cốc Vũ ngạc nhiên nhìn Lỗ Hào:’’ Cậu ở đâu chui ra vậy ?’’
‘’ Tôi phải hỏi cậu mới đúng, không học lớp này , tới đây làm gì ?’’
‘’ Hung hăng với soái ca như vậy coi chừng xúi quẩy, cẩn thận một chút’’. Hoa Cốc Vũ không thèm để ý tới ví tiền có bức ảnh của Thời Tây, cậu lấy hết số quà tặng vui vẻ đi về lớp của mình.
Lỗ Hào cầm ví tiền, nhìn chăm chú – rất chăm chú nhìn Thời Tây, sau đó cúi đầu nhìn tấm ảnh Thời Tây trong ví tiền, cậu nắm chặt ví tiền trong tay . Tâm ý của Qủa Trí đành rơi vào tay của người khác.