Rầm!
“Aaaa…”
Không còn cách nào khác, Lục Mỹ Đình tự tay làm mình bị đau, cô đập đầu vào trong tường, máu trên đầu bắt đầu chảy xuống. Một tiếng la trong đau đớn.
Bên ngoài trời bắt đầu đổ mưa, có lẽ ông trời đã hiểu được tiếng lòng của Lục Mỹ Đình. Tiếng rì rào của mưa rơi cùng với những hạt nước đập vào cửa sổ, tạo nên âm thanh nhẹ nhàng và buồn bã trong căn phòng tối tăm. Lục Mỹ Đình nằm im lìm trên giường, một vết thương đỏ tươi trên trán cô. Diệp Sung lo sợ và hoảng loạn, anh lấy hộp thuốc y tế từ kệ sách và cẩn thận xử lý vết thương cho cô.
“Mỹ Đình, em không sao chứ?”
Diệp Sung nhìn chằm chằm vào gương mặt tím nhợt của Lục Mỹ Đình, tim anh đau đớn. Trái tim anh đã dồn hết tình cảm và hy vọng vào cô, nhưng mọi thứ trở nên rối tung và khó hiểu. Anh không hiểu tại sao Lục Mỹ Đình không chấp nhận tình cảm của mình, không đồng ý với những gì anh đã thổ lộ.
“Em sao vậy? Tại sao em lại không chấp nhận tình yêu của anh?”
Diệp Sung hỏi với giọng khẽ nhưng đầy cảm xúc.
Lục Mỹ Đình mở mắt, nhìn thẳng vào ánh mắt hoang mang của anh. Cô cố gắng ngẩng đầu nhưng cảm giác đau đớn từ vết thương trên trán làm cô khó chịu. Một cảm xúc hỗn loạn vây quanh trong lòng cô, giữa sự sợ hãi, tức giận và sự thất vọng. Sau đó cô ngất đi.
Bệnh viện Hạnh Phúc.
Tiếng chuông cửa bệnh viện vang lên trong không gian tĩnh lặng, mang theo một hồi chuông cứu thương đến từ Lục Mỹ Đình. Máu từ vết thương trên đầu cô chảy ra một cách ngày càng nhiều, tạo thành một dòng chảy đỏ tươi trên khuôn mặt nhỏ bé.
Diệp Sung lo lắng vô cùng, ôm chặt Lục Mỹ Đình trong lòng và cố gắng kiên nhẫn đưa cô vào bên trong bệnh viện. Một nhóm y tá nhanh chóng tiếp nhận và đưa Lục Mỹ Đình vào phòng cấp cứu.
“Cô ấy chảy máu rất nhiều, chuẩn bị máu dự phòng.”
Trong phòng cấp cứu, ánh đèn sáng chói chiếu sáng khắp căn phòng, tạo ra một không gian lạnh lẽo và căng thẳng. Bác sĩ và y tá nhanh chóng tiến hành các biện pháp cấp cứu, cố gắng kiềm chế máu chảy từ vết thương trên đầu Lục Mỹ Đình.
Diệp Sung đứng bên ngoài phòng cấp cứu, trái tim anh đập thình thịch trong sự lo lắng và sợ hãi. Anh không thể ngừng nghĩ về những gì đã xảy ra và tình trạng nguy kịch của Lục Mỹ Đình. Anh cầu nguyện trong lòng, mong rằng cô sẽ vượt qua được mọi khó khăn và trở lại bên anh.
“Mỹ Đình, anh thật sự hối hận khi đã làm như vậy với em. Mỹ Đình, em phải tĩnh lại, nhất định không được xảy ra chuyện gì.”
Cùng lúc đó, trong phòng cấp cứu, Lục Mỹ Đình cảm nhận được những xao lạc và giọt máu cuồn cuộn chảy ra không ngừng. Cô cố gắng giữ tỉnh táo, nhưng sự mệt mỏi và đau đớn đã lấn át mọi suy nghĩ. Ánh mắt mờ nhòe, cô nhìn thấy những hình ảnh mờ ảo và cảm giác mất đi sự kiểm soát.
“Bác sĩ, xin cứu cô ấy, xin hãy làm mọi thứ để cứu sống cô ấy!”
Diệp Sung thề trong lòng và nhìn về phía cửa phòng cấp cứu.
Trong khi đó, bác sĩ và y tá không ngừng nỗ lực, tìm mọi cách để kiềm chế và xử lý vết thương trên đầu của Lục Mỹ Đình. Họ làm việc một cách tỉ mỉ và tận tâm, không chút do dự, để mang lại hy vọng và cơ hội cho sự sống của cô.
“Đang trong tình trạng nguy kịch, tiến hành phẫu thuật gấp.”
Cảnh tượng căng thẳng và áp lực trong phòng cấp cứu khiến thời gian trôi đi chậm rãi. Mỗi giây trôi qua đều mang theo sự lo lắng và mong chờ từ Diệp Sung. Anh không thể ngồi yên, không thể nén nỗi đau trong lòng, mà chỉ có thể chờ đợi và hy vọng vào một kỳ tích.
Cùng lúc đó, Lục Mỹ Đình nằm yếu ớt trên giường bệnh, cảm nhận được sự chăm sóc tận tâm từ các y tá. Dù cô đang trong cảnh nguy kịch, nhưng trong tâm trí cô vẫn luôn hiện hữu hy vọng và ý chí sống. Trong đầu cô luôn suy nghĩ về Tiểu Bối và Cố Thiên Sơn. Máu chảy từ vết thương trên đầu cô dần dần dừng lại, và cô cảm thấy mình đang được giữ chặt trong vòng tay của hy vọng.
“Tiểu Bối, Cố Thiên Sơn, em xin lỗi vì đã không làm tròn trách nhiệm của một người mẹ, một người vợ.”
Những giọt máu cuối cùng chảy ra từ vết thương trên đầu Lục Mỹ Đình, trong khi ánh đèn trong phòng cấp cứu vẫn rọi sáng. Từng giây trôi qua, cảm giác chờ đợi và lo lắng ngày càng trở nên nặng nề.
Nhưng dưới bàn tay khéo léo và tận tâm của y tá, cơ thể của Lục Mỹ Đình dần dần lấy lại sức sống. Cô vẫn còn yếu đuối, nhưng sự hy vọng đã trở lại trong con tim cô.
Lục Mỹ Đình đã được đẩy sang phòng bệnh, sau khi tỉnh dậy. Diệp Sung luôn bên cạnh cô và chăm sóc một cách rất tận tình.
“Mỹ Đình, anh xin lỗi vì đã để em tự mình làm đau bản thân mình như vậy.”
Trong khi Lục Mỹ Đình đang được cứu chữa tại bệnh viện, một người vô tình đã bắt gặp cảnh tượng này và nhanh chóng nhận ra họ là Lục Mỹ Đình và Diệp Sung. Không chần chừ, người đó nhanh chóng lấy điện thoại và gọi cho trợ lý Tư để thông báo tình hình.
“Cho hỏi, có phải các người đang tìm kiếm Lục Mỹ Đình và Diệp Sung không?”
“Đúng vậy. Cậu có thông tin gì sao?”
“Tôi vừa thấy Lục Mỹ Đình và Diệp Sung ở bệnh viện Hạnh Phúc của nước F. Tình trạng của cô ấy dường như rất nghiêm trọng.”
“Cậu nói thật chứ? Chúng tôi sẽ cho người đến đó ngay lập tức.”
Sau khi nghe máy, trợ lý Tư hớt ha hớt hãi đi sang phòng báo tin cho Cố Thiên Sơn.
“Anh Cố, có người vừa nhìn thấy cô Lục và tên bác sĩ Diệp đang ở bệnh viện Hạnh Phúc của nước F, cô ấy đang trong tình trạng nghiêm trọng.”
“Đặt vé sớm nhất cho tôi trong ngày hôm nay.”
Cố Thiên Sơn, nghe tin này, không thể tin vào tai mình. Mặc dù đã trải qua nhiều sóng gió, tình yêu của anh dành cho Lục Mỹ Đình vẫn còn nguyên vẹn trong lòng. Anh không ngần ngại, ngay lập tức ra sân bay để chuẩn bị chuyến bay đến nước F.
Trong khi đó, Lục Mỹ Đình vẫn còn đang nằm trong phòng cấp cứu, không biết rằng Cố Thiên Sơn đang trên đường đến. Trái tim cô đau đớn và lo lắng, nhưng cũng cảm thấy một chút an ủi trong tâm trạng mờ ảo. Cô cầu nguyện rằng Cố Thiên Sơn sẽ đến và cứu cô thoát khỏi những ngày sống cuộc sống giam cầm như tù nhân. Cô không thể nào chịu được cảnh tượng như vậy.
Nhưng rồi, suy nghĩ đó liền dập tắt, khi Lục Mỹ Đình nhớ lại tấm hình mà Diệp Sung đã cho cô coi lúc trước. Mỹ Mỹ đã quay lại, ba người họ đang hạnh phúc bên nhau.
“Ba người đang hạnh phúc bên nhau. Mày là gì mà đòi Thiên Sơn quan tâm?”
Danh Sách Chương: