• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Tang lễ của hoàng đế Nam Lạc quốc diễn ra một cách qua loa.

Dân chúng vốn chẳng tiếc thương gì vị hoàng đế bất tài vô dụng này, vì vậy cũng không có ai để ý đến việc ông ta có được an táng long trọng hay không.
Trịnh Tông chứng kiến mọi chuyện diễn ra theo đúng như kế hoạch, lão âm thầm đắc ý nhếch môi cười khẩy.
Lão đã nhận được thư báo tình hình gần đây của Bình An hầu phủ, cũng nắm rõ danh tính đám cao thủ trợ giúp cho lão hồ ly kia.

Để tránh sự tình phát sinh ngoài ý muốn giống lần trước, lão đã phải chấp nhận dâng cho điện chủ Âm Sát điện bảo vật tổ truyền của gia tộc cùng với nhiều lợi ích to lớn khác, đổi lấy sự trợ giúp của hắn.

Tin rằng lần này đám người kia dù có ba đầu sáu tay cũng không chống lại được.
Có lẽ không ai biết được vì cái gì Âm Sát điện lại tham gia vào tranh đấu trong triều, nhưng lão lại biết, đó là bởi vì điện chủ Âm Sát điện đang tìm một bảo vật trong thiên hạ, mà thứ này trùng hợp lại chính là bảo vật tổ truyền của Trịnh gia, cũng chỉ có gia chủ Trịnh gia mới biết cách sử dụng nó.

Chính vì vậy, lão mới có thể nhiều lần nhờ vả bọn họ, tất nhiên mỗi lần đều phải xuất thêm không ít ngân lượng nữa.
Lúc Trịnh Tông vẫn còn đang mỉm cười đắc ý, một thuộc hạ của lão hấp tấp chạy vào, vẻ mặt lo lắng bẩm báo:
"Thừa tướng gia, có chuyện lớn xảy ra rồi."
Trịnh Tông khẽ nhíu mày, không vui nói: "Chuyện gì mà vội vội vàng vàng như thế?"
"Bẩm, thái tử điện hạ hồi cung rồi."
Trịnh Tông hơi giật mình đứng bật dậy, tức giận nói:
"Là kẻ nào để thằng nhóc đó vào cung? Chẳng lẽ không nghe lời ta đã phân phó sao?"

Vì để tạo thuận lợi cho việc lên ngôi, lão đã lấy danh nghĩa thái tử không phải là cốt nhục của hoàng đế để ngăn cản đám người Lê Văn Quân đưa nó vào cung.

Không ngờ bọn hắn vẫn có thể thực hiện được.

Rốt cuộc là kẻ nào đã tiếp tay cho hắn?
Tên thuộc hạ hơi phân vân đáp: "Là Hồ thống lĩnh cho bọn họ vào."
Trịnh Tông nghe vậy thì có hơi bất ngờ, lão nheo mắt.
"Tên Hồ Vân Trừng này từ khi nào lại không nghe lời như vậy?"
"Bẩm thừa tướng, vốn Hồ thống lĩnh không muốn cho vào, tuy nhiên Bình An hầu nói không có chiếu chỉ phế truất thì thái tử vẫn là thiên tử tương lai danh chính ngôn thuận.

Còn nói Hồ thống lĩnh hắn coi thường thiên tử là phạm tội bất kính.

Cũng không biết bọn họ làm thế nào mà tập trung được một đám đông dân chúng đến vây xem, Hàn thống lĩnh bất đắc dĩ mới phải để Bình An hầu dẫn theo thái tử hồi cung điện."
Trịnh Tông nghe thuộc hạ báo cáo tỉ mỉ từng chút một, trong lòng hận đến nghiến răng.

Lão đúng là đã xem thường sự xảo trá của tên Lê Văn Quân này rồi.
"Đi, chuẩn bị kiệu vào cung, ta muốn xem xem bọn hắn có thể làm được gì."
Tên thuộc hạ "vâng" một tiếng, còn chưa kịp lui ra ngoài lại nghe thấy lão nói thêm.

"Ngươi đi truyền lời của ta đến các vị đại thần khác, bảo bọn họ cũng tiến cung luôn đi, ta có việc quan trọng cần thảo luận."
Trong hoàng cung.
Ánh mặt trời chói chang phủ lên cung điện nguy nga được sơn son thiếp vàng khiến nó càng trở nên rực rỡ.

Bên ngoài một mảnh dương quang ấm áp như vậy lại đối lập hoàn toàn với không khí âm trầm lạnh lẽo trong đông cung lúc này.
Chiêu Dương hoàng hậu dùng ánh mắt lạnh lùng trào phúng nhìn về phía đám người La Nhất Phong vẫn luôn kè kè bên cạnh thái tử, khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng:
"Dân đen ở nơi nào, thấy bổn cung mà không hành lễ.

Thật là to gan!"
Nói rồi khẽ liếc sang thị tì bên cạnh, giọng nói phảng phất như không để ai vào mắt:
"Cho người đi mời Hồ thống lĩnh lại đây, bổn cung muốn biết hắn rốt cuộc thủ vệ hoàng cung như thế nào mà hạng chó mèo gì cũng có thể vào được."
Lê hầu gia ở một bên nhàn nhạt lên tiếng:
"Hoàng hậu chớ tức giận, đây là ngự tiền thị vệ thiếp thân của thái tử điện hạ do đích thân tiên đế ngự phong.

Không phải là hạng vô danh tiểu tốt gì cả."
Chiêu Dương nhìn ông cười lạnh: "Bổn cung thế nào lại không biết có chuyện như thế này a?"
"Hoàng hậu có điều không biết, những người này là bệ hạ ủy thác cho lão thần bồi dưỡng từ trước, bây giờ mới bắt đầu nhiệm vụ bảo vệ cho thái tử."

Hừ, nữ nhân này muốn làm khó dễ cho ông, vẫn còn non lắm.

Bây giờ hoàng thượng đã băng hà, có giỏi thì đào mộ hắn ra mà hỏi.
Chiêu Dương hoàng hậu cũng bình tĩnh không kém, giọng nói nàng ta sắc bén:
"Chỉ là mấy tên thị vệ nhỏ bé lại vô lễ như vậy, Bình An hầu là đang coi thường bổn cung sao?"
Đám người La gia: "..."
Chúng ta chính là coi thường ngươi đấy, ngươi có thể làm gì hả?
Trông thấy vẻ mặt trào phúng của đám người, Chiêu Dương hoàng hậu tức giận mà không làm gì được.

Nàng ta quay sang nhìn thái tử từ lúc mình đến vẫn không nói gì, trách cứ:
"Triết nhi, ngươi là do một tay mẫu hậu nuôi lớn, giờ ngay cả người cũng không chịu nhận hay sao?"
Lý Minh Triết nhìn nàng ta, hơi bất an nép sát vào người La Tiểu Lục.

Nó mặc dù được nuông chiều mà lớn, thế nhưng dù sao cũng đã mười tuổi rồi, đầu óc cũng không phải đần độn, có một số chuyện tuy rằng không thể hiện ra nhưng vẫn có thể hiểu đôi chút.

Trước đó Bình An hầu và các vị ca ca đã nói tất cả mọi chuyện cho nó biết, mới đầu nó còn không tin, nhưng vì muốn được ở bên ngoài cung chơi nên vẫn ngoan ngoãn lưu lại Bình An hầu phủ.
Cho đến khi gặp phải thích khách lần đó cùng với việc ông ngoại thừa tướng tuyên bố nó không phải là con của phụ hoàng, nó mới hoàn toàn tin tưởng mọi chuyện.

Hiện giờ gặp lại vị mẫu hậu trên danh nghĩa này, trong lòng nó cũng chỉ còn lại nỗi lo sợ bất an mà thôi.
"Ngươi không phải mẫu phi của ta, mẫu phi đã bị các ngươi hại chết rồi."
Chiêu Dương hoàng hậu nghe vậy khẽ nhíu mày:

"Ai nói với con như vậy? Mẫu phi của con vì khó sinh nên mới chết, sau đó ta mới nhận con về nuôi.

Con đừng nghe người khác nói xằng nói bậy."
Chiêu Dương kiên nhẫn giải thích, nếu như có thể khiến thằng nhóc này một lần nữa nghe lời nàng, vậy kế hoạch của đám người này không phải sẽ bị phá hủy hay sao? Tuy nhiên không đợi nàng ta nói thêm, Lê hầu gia đã lên tiếng:
"Hoàng hậu nương nương, người rõ ràng đã cho người hạ độc mẫu phi của thái tử điện hạ, thị nữ bên cạnh Ly chiêu nghi có thể làm chứng."
Ông vừa dứt lời, bên ngoài điện đã vang lên một giọng nói trào phúng, ngay sau đó xuất hiện thân ảnh của Trịnh thừa tướng cùng với một đám triều thần.
"Hừ, Bình An hầu tùy tiện lấy một thị nữ ra để vu oan cho hoàng hậu nương nương, không phải là rất qua loa hay sao?"
Lê hầu gia nheo mắt nhìn đám người theo sau Trịnh Tông, sau khi hành lễ với hoàng hậu liền bắt đầu xếp hàng ngay ngắn ở hai bên đại điện, không nhanh không chậm đáp lại:
"Vậy lão thần cũng rất thắc mắc nương nương và thừa tướng dựa vào đâu mà tuyên bố thái tử không phải là con của tiên hoàng."
Nếu tất cả đều đến đông đủ rồi, ông cũng không cần phải tốn công sắp xếp nữa, nhân dịp này tuyên bố tân đế luôn.
Trịnh Tông không ngờ ông lại hỏi như vậy, có chút không kịp phản ứng.

Vì muốn tránh cho lão hồ ly Lê Văn Quân này giở trò, lão đã triệu tập các vị đại thần trong triều tới đây nhằm mục đích phế truất thái tử.

Giờ nghe được lời này liền không tiếng động liếc sang chỗ nữ nhi, hi vọng nàng có thể đối phó.
Vẻ mặt Chiêu Dương hoàng hậu hơi cứng lại, nàng ta vốn chỉ muốn tạo một cái cớ hợp lý để phế bỏ tư cách kế vị của thái tử, đâu có suy nghĩ nhiều đến việc tạo chứng cứ để thuyết phục mọi người.

Dù sao những người trong cuộc hiểu rõ mọi việc đều chết hết rồi, nàng ta tùy tiện tìm người giả bộ biết chuyện đứng ra vạch trần là xong.

Bây giờ thì hay rồi, gậy ông đập lưng ông, nàng ta nhất thời không nghĩ ra lời nào để biện giải..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK