Trương Minh Vũ cứ cảm thấy dường như chuyện này không hề đơn giản.
Dù sao nếu chuyện này là thật, rõ ràng giám đốc có thể báo công an ngay từ đầu.
Nhưng tới tận bây giờ, ông ta vẫn chưa chịu gọi điện thoại.
Anh suy tư một hồi rồi mới chậm rãi lên tiếng: “Các cô tông vào cái gì?”
Cô gái tóc xanh xấu hổ đáp: “Vào… vào cây”.
“Cô lái xe mà cũng tông vào cây được hả? Rốt cuộc cô có bằng lái chưa vậy?”, anh trợn tròn mắt hỏi.
Lại thêm một lần được biết tới sự đáng sợ của nữ tài xế!
Lần trước… là Lý Phượng Cầm…
Cô gái tóc xanh lúng túng giải thích: “Không phải.
Không biết tại sao tôi cứ có cảm giác tôi không điều khiển được vô lăng…”
Trương Minh Vũ bật cười.
Đúng là nhân tài.
Vô lăng có hoạt động hay không mà còn cần phải cảm giác à? Chẳng lẽ không biết cái gì hết sao?
Nhưng điều này cũng càng khiến anh sinh lòng hoài nghi.
Anh im lặng hồi lâu mới ngẩng đầu hỏi: “Chiếc xe kia ở đâu? Tôi muốn xem thử”.
Giám đốc cau này, giận dữ quát tháo: “Mày xem cái gì nữa? Bọn tao mù hết rồi à? Đám bạn của mày cũng nhìn thấy rồi mà!”
Trương Minh Vũ cười lạnh một tiếng, quay lại nhìn mấy người Lâm Diểu hỏi: “Các cô nhìn thấy à?”
Tình hình này chắc chẳng cần ra hiệu cũng phải biết rồi chứ.
Nào ngờ cô gái tóc xanh lại chột dạ gật đầu thừa nhận: “Có nhìn thấy”.
Phụt!
Anh suýt tức đến phụt máu!
Mấy người họ đều mất não hết rồi à?
Đến cả Lâm Diểu cũng không nhìn nổi nữa, ánh mắt tràn đầy ghét bỏ.
Giám đốc lập tức nhếch miệng cười lạnh, châm chọc hỏi: “Tao xem bây giờ mày còn nói gì được nữa?”
Trương Minh Vũ hít một hơi thật sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh.
Anh bật cười nói: “Nếu tôi phải bồi thường thì tôi phải được nhìn thấy xe chứ?”
Giám đốc lại lắc đầu từ chối: “Xin lỗi nhé, bọn tao mang xe đi sửa rồi.
Nếu mày đòi xem bằng được thì tao có thể cho mày xem một chiếc xe lái thử khác”.
Nghe xong, anh không khỏi cau mày.
Đổi xe khác? Thế còn xem cái khỉ gì nữa!
Sau một hồi im lặng, anh lại lên tiếng hỏi: “Thế thì cũng phải có camera hành trình chứ?”
Giám đốc lắc đầu cười đáp: “Không có”.
Anh gần như đã xác định được, chắc chắn trong chuyện này có gì đó!
Anh bèn cười bảo: “Nếu đã không có gì thì các ông lấy đâu ra chứng cứ chứng minh cô ta là người tông xe?”
Câu nói này khiến sắc mặt giám đốc trở nên căng thẳng.
Ông ta bực bội quát ầm lên: “Bao nhiêu con mắt đang nhìn vào, mày còn định quỵt nợ nữa à?”
Trương Minh Vũ chẳng thèm để bụng, chỉ cười nhạt nói: “Hoặc là mau mang chiếc xe bị tông tới cho chúng tôi xem, hoặc mở video giám sát ra.
Nếu không chúng tôi cũng không rảnh ở đây làm loạn với ông đâu”.
Dứt lời, anh quay sang nháy mắt ra hiệu với Lâm Diểu.
Cô ta sững sờ một lúc, nhanh chóng phản ứng lại vẫy tay với mấy người bạn.
Đám người cô gái tóc xanh đều ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tông xe của người ta… còn có thể ngang ngược bỏ đi sao?
Nhưng dù thế nào thì hiện giờ bọn họ cũng chỉ có thể gửi gắm niềm tin lên người Trương Minh Vũ.
Bọn họ cắn chặt răng, cuối cùng vẫn quyết định chạy tới chỗ Trương Minh Vũ.
Bọn họ cũng đang thầm suy đoán không biết làm vậy có được hay không.
Ánh mắt giám đốc tràn đầy tức giận.
Ông ta lạnh giọng quát: “Mẹ nó, dám chơi xỏ tao à? Giữ bọn nó lại cho tao!”
Ông ta vừa dứt lời, đám nhân viên đã lao vọt tới bao vây mấy người Trương Minh Vũ ở giữa!
Anh dừng bước, lông mày nhíu chặt.
Đám người Lâm Diểu vô cùng hoảng hốt, ai nấy đều sợ chết khiếp!
“Tất cả là tại anh! Đi cái gì mà đi? Sao anh lại mặt dày như vậy? Tông hỏng xe của người ta còn đòi bỏ đi, anh muốn ăn đòn à?”
“Lần này coi như xong đời rồi.
Này Lâm Diểu, bạn cậu là loại người gì vậy? Rốt cuộc anh ta đang giúp chúng ta hay đang hại chúng ta?”
“Tôi chịu rồi.
Ý tưởng ngu si gì không biết, thật phiền phức!”
…
Mấy cô gái túm tụm vào xì xào bán tán, đến cả cô gái tóc xanh cũng không kìm được lên tiếng sỉ vả anh.
Trương Minh Vũ cau mày, nhếch miệng nở nụ cười trào phúng.
Anh cũng không nóng nảy, chỉ đứng im tại chỗ.
Lâm Diểu khẽ mím môi, ánh mắt tràn đầy lo lắng.
Xung quanh họ bị rất nhiều nhân viên bao vây, trông có vẻ như sắp ra tay đánh người!
Mấy người cô gái tóc xanh sợ run lẩy bẩy, cuối cùng đành phải đứng ra nói: “Giám đốc, tôi… tôi sẽ bồi thường! Tôi bồi thường là được chứ gì, các người đừng động tay động chân…”
Cô ta vừa nói vừa che kín khuôn mặt xinh đẹp cứ như sợ làm hỏng mặt.
“Bồi thường xong thì được về”, giám đốc nở nụ cười xấu xa, kiêu căng nói.
Cô gái tóc xanh lập tức mừng rỡ, vội vàng dẫn theo mấy cô bạn chạy ra ngoài.
Đối với cô ta, tuy rằng ba trăm nghìn hơi khó kiếm nhưng nếu dựa vào cái mặt này thì cũng không phải không thể.
Nhưng nếu như gương mặt bị huỷ…
Cô ta nghĩ tới đây, không khỏi kinh hoảng không chút do dự dẫn đám bạn xông ra khỏi vòng vây.
Lâm Diểu cắn chặt răng, cũng định chạy theo bọn họ nhưng lại bị Trương Minh Vũ kéo tay giữ lại.
“Anh làm gì thế?”
Cô ta không kìm được cơn giận gào ầm lên, ánh mắt toé lên lửa giận.
Lúc đầu cô ta gọi anh tới là vì mong anh có thể bỏ tiền ra bồi thường giúp, giữ thể diện cho cô ta.
Nào ngờ anh lại khiến cô ta mất sạch mặt mũi.
Giọng nói lạnh lùng của anh vang lên: “Sau này bớt dây vào những chuyện không liên quan tới mình đi”.
Anh vừa dứt lời, đám người cô gái tóc xanh lập tức bật cười khinh bỉ.
Chuyện đã tới nước này mà anh vẫn còn muốn đi sao?.
Danh Sách Chương: