Lí Khoái Lai đậu xe ở trước cửa ký túc xá, đợi Tống Hiểu Phương ngồi phía sau bước xuống, anh liền đem chìa khóa trả lại cho cô: "Cô Tống, chào cô, ngủ ngon."
"Lí Khoái Lai, đồ khốn nạn." Tống Hiểu Phương tức giận hét lên.
"Cô Tống, cô đừng tưởng bản thân xinh đẹp thì có thể nói chuyện vô lý như nào cũng được." Lí Khoái Lai có chút khó chịu, "Đêm nay tôi đã mời cô ăn đấy, cô đã không mời lại thì thôi còn mắng tôi như thế."
"Chìa khóa của tôi ở trong phòng, chẳng lẽ anh quên rồi à?" Tống Hiểu Phương mắng.
Lí Khoái Lai ngây ra một chút, anh ta thật sự quên mất rồi.
"Ai dà, cô Tống, tôi thông minh như vậy sao có thể quên được chứ?" Lí Khoái Lai cười nói.
"Anh mau giúp tôi trèo qua mở cửa đi." Tống Hiểu Phương lo lắng nói.
"Được, không thành vấn đề." Lí Khoái Lai vội vàng vào phòng lấy một cái ghế ra cho Tống Hiểu Phương ngồi xuống trước rồi mới ra sau nhà trèo qua.
Lúc này, ánh sáng một ngọn đèn chiếu qua, ngay sau đó là Ngô Đại Bàng đang "Cộc cộc cộc" lái xe qua.
"Lí Khoái Lai." Ngô Đại Bàng phẫn nộ kêu lên.
Tối nay anh vừa phải ra tiền mà lại còn không có được mỹ nhân, khiến anh ta tức đến phát điên.
Lí Khoái Lai thấy Ngô Đại Bàng tới, vội vàng chạy qua nhỏ tiếng nói: "Không phải anh nói sẽ cho tôi mượn ba trăm tệ sao? Bây giờ đưa tôi đi."
Một khi có ba trăm này, vấn đề của Trần Tuyết Linh có thể coi như là tạm thời được giải quyết được.
"Đưa cái con khỉ." Ngô Đại Bàng tức giận la lên.
Tên Lí Khoái Lai hắn xem mình là thằng ngốc à? Anh nào có giống thằng ngốc đến thế chứ?
Lí Khoái Lai khó chịu: "Ngô Đại Bàng, anh nói gì đó đáng tin hơn được không hả?"
Ngô Đại Bàng không thèm để ý đến Lí Khoái Lai mà chạy thẳng qua chỗ của Tống Hiểu Phương: "Hiểu Phương, em ngồi hóng gió ở đây à?"
"Thầy Ngô, tôi không có thời gian nói chuyện với thầy, thầy cứ đi làm việc của thầy đi." Tống Hiểu Phương nhìn Ngô Đại Bàng với một ánh mắt tràn đầy sự chán ghét.
"Tối nay anh mời em ăn cơm, em không vui sao?" Ngô Đại Bàng khó hiểu hỏi.
"Không phải là Lí Khoái Lai mời tôi ăn sao?" Tống Hiểu Phương nâng giọng lên quãng tám.
Cô ngạc nhiên, Lí Khoái Lai vẫn chưa được phát lương, lấy tiền đâu ra mà mời cô ra quán ăn cơ chứ?
"Sao có thể chứ? Anh là chủ nhiệm có tiền nhất ở cái trường này mà.
Đúng rồi, Hiểu Phương, anh bây giờ đã là chủ nhiệm rồi, em cứ gọi anh là chủ nhiệm thân yêu nha." Ngô Đại Bàng mặt dày cười thật tươi nói.
"Lí Khoái Lai." Tống Hiểu Phương tức giận hét lên.
Lí Khoái Lai thấy mọi việc đã bại lộ, vội vàng chạy tới cười hề hề nói: "Cô Tống, cái chìa khóa của cô không phải đang ở trong phòng sao, để tôi đi lấy giúp cô."
Ngô Đại Bàng nghe vậy vội hỏi chuyện gì, khi biết được đây là một cơ hội tốt để thể hiện, liền nói: "Lí Khoái Lai, anh đứng lại, loại chuyện vinh quang như thế này để tôi làm cho."
Tống Hiểu Phương nghe Ngô Đại Bàng nói, cảm thấy có chút buồn cười.
Cái tên Lí Khoái Lai này cũng ngộ thật, mấy lời vừa rồi của Ngô Đại Bàng, rất dễ khiến người ta nghe nhầm thành, "Anh mau đến đây, đứng lại cho tôi." sự mâu thuẫn này khiến người ta thật không hiểu nổi là đang muốn nói cái gì.
(Lý Khoái Lai 李快来 đọc gần giống với Nhĩ Khoái Lai 你快来: Bạn mau đến đây trong tiếng trung)
"Được, anh đi đi." Lí Khoái Lai còn lâu mới đi làm mấy việc tốn sức mà chẳng được gì như vậy.
Anh bật đèn ở sân sau lên, đi vào nhà vệ sinh đóng cửa rồi tiện thể giải quyết luôn.
Ngô Đại Bàng từ nhà bếp bê một cái ghế qua, bước lên ghế rồi nhảy lên tường.
Sau khi bám được lên đỉnh của hàng rào, Ngô Đại Bàng nhìn qua khu vực tối thui bên cạnh liền có chút sợ hãi.
"Lí Khoái Lai, cậu tính làm như nào vậy hả, sao bên phòng của Hiểu Phương lại không bật đèn?"
"Ngô Đại Bàng, tôi biết là anh ngốc, nhưng không ngờ anh ngốc tới vậy." Lid Khoái Lai tức giận la lên.
Nếu như Ngô Đại Bàng không chịu cho anh vay tiền, anh cũng không cần phải giữ mặt mũi gì cho đối phương nữa.
"Nếu tôi có thể mở đèn trong phòng cô Tống thì còn cần anh trèo qua đó làm gì?"
"Tôi, tôi không có ngốc." Ngô Đại Bàng sợ Tống Hiểu Phương ở ngoài nghe thấy, cố ý lớn tiếng để giải thích.
"Lí Khoái Lai, cậu mau lên đây giúp tôi." bức tường chắn giữa hai phòng được làm bằng một đường gạch, Ngô Đại Bàng đứng ở trên đó bị dọa sợ tới tái cả mặt.
Nếu như hắn ngã xuống, chắc chắn sẽ lại xảy ra chuyện cho coi.
"Tôi đang vội giải quyết." Lí Khoái Lai khó chịu nói.
Rượu chè ăn uống quá độ thực không tốt, để cái bụng phải chịu tội rồi.
Lúc này, một làn gió thổi qua, Ngô Đại Bàng cảm giác như bản thân muốn rơi xuống dưới.
Nếu như ở bên phòng của Tống Hiểu Phương có ghế thì tốt biết mấy, anh nhất định sẽ bám tường trượt xuống được.
Nhưng mà dưới đó nào có cái ghế nào, mà bức tường này chắc phải cao tới hai mét, làm sao mà nhảy xuống được đây?
"Lí Khoái Lai, cậu mau lên đi." Ngô Đại Bàng sợ hãi, hét lớn, "Cứu tôi với!"
Tống Hiểu Phương ở bên ngoài nghe thấy tiếng hét của Ngô Đại Bàng, khó hiểu đi vào thì nhìn thấy Ngô Đại Bàng đang đứng trên bức tường ngăn cách hai phòng, chân run lập cập, nhìn thôi cũng khiến cô thấy sợ.
"Ngô Đại Bàng, anh mau xuống đi." Tống Hiểu Phương kêu lên.
"Hiểu Phương, anh sợ lắm, không dám nhảy xuống đâu." Ngô Đại Bàng vẻ mặt đầy đau khổ.
Bây giờ nhảy xuống bên nào cũng không được, anh ta cảm giác chân tay mình đều đã nhũn ra, cho dù là bên phòng của Lí Khoái Lai cũng không dám tùy tiện nhảy xuống.
"Lí Khoái Lai, cậu đâu rồi?" Tống Hiểu Phương lấy làm lạ, rõ ràng là khi nãy cả hai đều đi vào mà, sao bây giờ không thấy người ở đâu nữa?
"Tôi ở trong này." từ phòng vệ sinh truyền ra giọng nói của Lí Khoái Lai.
Tống Hiểu Phương tá hỏa, bây giờ là lúc nào rồi mà anh ta vẫn có thể đi vệ sinh được.
Tống Hiểu Phương muốn đá cho nát cánh cửa, nhưng mới đi được hai bước liền sững lại.
Dù sao đó cũng là nhà vệ sinh, nếu đá vào cửa mở ra, nhìn thấy Lí Khoái Lai..
Tống Hiểu Phương ngượng đỏ cả mặt không dám nghĩ tiếp.
"Haizz, vội cái gì? Chỉ cần Ngô Đại Bàng cứ nằm sấp xuống bám chặt vào tường không phải là được rồi sao?" Lí Khoái Lai không chút hoang mang mở cửa nhà vệ sinh đi ra.
Ngô Đại Bàng nghe vậy, cũng vội nằm úp xuống, tay chân chia đều hai bên, dùng sức mà kẹp chặt vào bức tường, mặt ngẩng lên áp vào tường, trông vô cùng khôi hài.
Lí Khoái Lai cảm thấy có chút tủi thân cho bức tường.
"Hi hi." Tống Hiểu Phương nhịn không được mà cười thành tiếng.
Lí Khoái Lai không thèm để ý tới Ngô Đại Bàng, đem chiếc ghế dịch qua một bên, nhẹ nhàng bước lên ghế lên tường rồi nhảy xuống phòng bên cạnh.
"Ầm" một tiếng nhỏ, Lí Khoái Lai nhanh chóng mở đèn lên, rồi hướng về phía ngoài đi ra.
"Lí Khoái Lai, cậu mau giúp tôi đi xuống với." Ngô Đại Bàng kêu to.
Đây là chuyện gì vậy hả, sao tên Lí Khoái Lai kia có thể nhảy xuống một cách nhẹ nhàng như thế, mà hắn lại không thể cơ chứ.
Lí Khoái Lai không thèm nhìn xem Ngô Đại Bàng như nào rồi, đi thẳng ra mở cửa cho Tống Hiểu Phương vào.
Tống Hiểu Phương vào được phòng mình, lấy làm lạ hỏi: "Khả năng trèo tường của anh thật lợi hại nha."
"Đương nhiên rồi, đừng nói là hai mét, cho dù là tường cao ba mét tôi cũng sẽ trèo qua được như vậy." Lí Khoái Lai nói.
"Vậy sau này tôi phải cẩn thận một chút, nếu không sẽ bị người khác trèo vào phòng mất." Tống Hiểu Phương lo lắng nói.
Nếu đúng lúc đó cô lại đang tắm, Lí Khoái Lai..
Lí Khoái Lai vội vàng nói: "Cô Tống, tôi không phải loại người như vậy, cho dù có nghèo đi nữa cũng sẽ không trèo tường trộm tiền của cô đâu."
Hừ, trộm tiền thì còn có thể chấp nhận được, tôi chỉ sợ anh muốn vụng trộm..
Tống Hiểu Phương mặt đỏ ửng lên không dám nghĩ tiếp.
"Cô Tống, mặt cô sao thế? Đỏ dữ vậy? Khi nãy chúng ta cũng đâu có uống rượu đâu." Lí Khoái Lai lấy làm lạ hỏi.
"Ai cần anh quan tâm." Tống Hiểu Phương nổi đóa liếc mắt với Lí Khoái Lai một cái.
"Này, các ngươi đừng có mà ở đó tán tỉnh ve vãn nhau nữa có được không? Trên thành tường vẫn còn một vị soái ca đang nằm ở đây đó." Ngô Đại Bàng bây giờ không còn tâm trạng mà yêu đương thất tình gì nữa hết.
Anh vừa ăn no xong đã phải nằm úp xuống kẹp lấy cái thành tường này, cảm giác khó chịu không từ ngữ nào có thể tả hết.
.
Danh Sách Chương: