• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Đầu tháng 12, trong một ngày gió lạnh gào thét, hội nghị thượng đỉnh đầu tư thường niên đã được tổ chức đúng như dự kiến.
Ba giờ chiều, hội nghị thượng đỉnh chính thức bắt đầu, dưới sự dẫn dắt của Tưởng Hàm, đến ban tổ chức đọc diễn văn, tuy chỉ kéo dài năm phút nhưng đã nhận được tràng pháo tay nhiệt liệt.
Sau khi nhà sáng lập ra Thịnh Thế kết thúc bài phát biểu của mình, Tần Nhiêu cũng bước lên sân khấu để có bài phát biểu đặc biệt.
Anh đứng thẳng lưng ở trung tâm sân khấu sáng ngời rực rỡ, đáng ra Chu Diệc Châu phải cảm thấy tức ngực khó thở, nhưng khác ở chỗ là cô lại nghe chăm chú đến lạ thường, nhớ lại những lần anh giảng đề cho mình trong trí nhớ, mới nhận ra hai người bây giờ đã quá xa xôi…
Kết thúc hội nghị, Chu Diệc Châu dẫn khách đi dùng bữa, giống như lần trước, cô chỉ có thể ngồi ở bàn nhân viên, từ xa nhìn hai người kia ngồi ở bàn chủ tiệc.
“Cô MC Tưởng này cũng giỏi nhỉ, sao cô ta lại có thể được ngồi vào bàn chủ tiệc cơ chứ?” Giang Nhiễm Nhiễm bội phục.
Hoàng Băng hiểu biết nhiều hơn: “Người ta xuất thân từ đại học danh tiếng mà, cả EQ lẫn IQ đều cao, kiểu người đẹp thế này đi đến đâu cũng được yêu thích cả thôi.”
Giang Nhiễm Nhiễm đồng ý: “Đúng rồi đấy, tôi thấy các vị khách nam hay người tổ chức sự kiện hôm nay đều đánh giá cao cô ta.”
Chu Diệc Châu yên lặng dùng bữa, cũng không hề nhìn về phía bàn kia nữa, chỉ nghĩ nhanh nhanh chóng chóng tiễn đám người này ra về xong xuôi rồi nhào lên giường đi ngủ một giấc.
Tuy nhiên mọi chuyện lại không được như cô mong muốn.
Một kẻ bám đuôi không biết lẻn vào từ đâu, nhân lúc Tưởng Hàm đi WC mà tấn công cô ta, còn khiến vài vị khách nữ sợ hãi.
Tên đó ôm chặt lấy Tưởng Hàm trong nhà vệ sinh, thổ lộ tình cảm nhiều năm với cô ta khiến cô ta ớn lạnh, tâm trạng suy sụp hoảng hốt.
Các khách mời được mời đến đây đều được quản lý chặt chẽ, nếu xảy ra chuyện gì thì sẽ trách từ trên xuống dưới, nhất định Chu Diệc Châu sẽ bị khiển trách.
Tưởng Hàm rời cục cảnh sát sau khi cho lời khai, đôi mắt của cô ta vẫn còn đờ đẫn đỏ hoe.

Mặc dù Chu Diệc Châu thông cảm với tình huống này, nhưng cô vẫn không khỏi cảm thấy xui xẻo.
“Xin lỗi.” Chu Diệc Châu đi lên trước, thấp giọng xin lỗi cô ta.
Cảm xúc của Tưởng Hàm vẫn chưa ổn định, không ngừng ôm lấy tay run bần bật, mãi đến khi Tần Nhiêu xử lý xong mọi chuyện rồi đi ra.

Tần Nhiêu cũng chẳng biết phải an ủi Tưởng Hàm thế nào cho phải, gặp phải chuyện này thì trong lòng khó tránh khỏi để lại bóng ma, đành để cô ta tự mình bình tĩnh lại.
“Tôi đưa cậu về nghỉ ngơi trước.”
Tưởng Hàm vẫn chưa nói lời nào, yên lặng gật đầu, đi lên xe trước.
Rốt cuộc vẫn do Chu Diệc Châu sắp xếp công việc chưa thỏa đáng mới xuất hiện tình huống như vậy, không đợi anh mở miệng, cô cũng tỏ rõ thái độ của mình: “Nếu cần phải chịu trách nhiệm thì tôi sẽ tự mình gánh vác.”
Đây không hoàn toàn là lỗi của Chu Diệc Châu, vì không ai ngờ rằng cuối cùng lại xảy ra chuyện thế này, nhưng trách tội từ trên xuống dưới, vẫn cần có người đứng ra chịu trách nhiệm.
Đêm tối lạnh lẽo, Tần Nhiêu nhìn cô ăn mặc mỏng manh thì hơi nâng cằm: “Lên xe trước đi.”
Chu Diệc Châu nhìn Tưởng Hàm đang đứng cạnh xe, đó mới là người cần anh an ủi, cô lắc đầu: “Không cần đâu.”
Chu Diệc Châu xoay người bước đi, lúc dẫm lên giày cao gót mới nhận ra chân mình đã cứng đờ, nhưng dưới ánh mắt chăm chú của anh, cô lại ưỡn ngực thẳng lưng, bước chân đều đều cho đến khi khuất bóng.
Hôm sau Chu Diệc Châu tới công ty, quả nhiên bị Rosey mắng một trận.

Từ trước đến nay sếp đều tin tưởng năng lực điều hành của cô nên mới giao cho cô hội nghị thượng đỉnh quan trọng này, nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện, thậm chí có phóng viên còn viết ra một bài văn ngắn để thêm mắm dặm muối.
Chu Diệc Châu bị mắng nên tâm trạng cả ngày không tốt, chẳng những thế còn phải cắn răng liên lạc với Thịnh Thế.
Lâm Mạn bảo cô mang danh sách đến, sau đó cúp máy cái rụp, thái độ đặc biệt khó chịu.
Chu Diệc Châu cầm danh sách lên, Lâm Mạn vẫn còn phàn nàn: “Hội nghị quan trọng như vậy mà lại để chuyện ngoài ý muốn xảy ra, trách ai bây giờ? Lần sau chúng tôi có muốn hợp tác nữa hay không lại là chuyện khác, tôi với Tổng giám đốc Tần đều bị sếp mắng to đầu rồi.”
Chu Diệc Châu tức nghẹn họng, vừa bị sếp mắng lại còn bị nhân viên của đối tác chỉ trích, cô làm gì còn cách nào chứ? Chỉ có thể rũ mi cụp mắt: “Ngại quá, tôi đã gây rắc rối cho quý công ty rồi.”
Lâm Mạn đi mà chẳng thèm chào cô, mà Chu Diệc Châu cũng không muốn chướng mắt.

Vừa bước ra khỏi cửa Thịnh Thế đã đụng mặt CiCi – trợ lý của Tần Nhiêu đang bước vào với hai túi quà trong tay.
Vừa nhìn là cô đã biết đây chính là quà mà anh chuẩn bị để xin lỗi Tưởng Hàm.


Tuy trong lòng không nên có bất kỳ cảm xúc gì, nhưng vẫn có chút buồn bã.
Khi người ta đã xui xẻo thì uống nước thôi cũng bị sặc.

Trận mưa lớn mùa đông đã thực sự đến với Chu Diệc Châu.
Có rất nhiều người tăng ca nên tất cả ô tạm thời trong tòa nhà đều bị mượn hết, ai không có ô thì gọi bạn trai tới đón, cô là người duy nhất ngơ ngác nhìn mưa lớn.
Gió đêm đông buốt giá, Chu Diệc Châu ngước mắt nhìn đêm mưa với ánh mắt chua chát.

Cảnh chèo thuyền cùng Tần Nhiêu năm đó hiện rõ trong đầu, sau khi xuống thuyền, mưa càng lúc càng nặng hạt, cũng nhớ rõ khi anh vọt vào màn mưa để đi mua ô, lúc trở về người anh ướt sũng.
Nhưng bây giờ anh đang ở đâu? Có lẽ đang an ủi người khác, cùng người đó ăn tối, tâm sự mọi chuyện rồi đưa người đó về nhà an toàn.
Cơn mưa này đến nhanh quá, cô chẳng đợi được anh nữa rồi.

Chung quy cô vẫn phải học cách bước ra khỏi đoạn tình cảm khắc cốt ghi tâm đó.
Tần Nhiêu nhận hết trách nhiệm về mình, thay mặt công ty đi gửi quà xin lỗi cho Tưởng Hàm xong là rời đi ngay, ngơ ngác ngồi trong xe dưới cơn mưa tầm tã một lúc.
Anh lấy điện thoại ra, bấm vào tấm ảnh đại diện đã lâu chưa gửi tin nhắn, chậm rãi lướt lại những tin nhắn trước kia rồi đột ngột kết thúc, giống như quan hệ của bọn họ vậy.
Q: [Danh sách số dư đã được gửi cho phòng tài chính, tiền sẽ được chuyển đến trong thời gian sớm nhất.]
Một phút, năm phút, mười phút trôi qua, người kia cũng không trả lời lại.

Anh lẳng lặng ngồi đợi, cho dù là một câu “Ừ” cụt ngủn cũng chẳng có.

Anh nhìn ngoài cửa sổ xe đang mưa to, ánh đèn mờ mịt hắt ra từ những tòa nhà, không nhìn rõ xung quanh, chỉ có tiếng gió, tiếng mưa và tiếng gọi xa xăm trong lòng.

Tần Nhiêu hít sâu một hơi, lại gửi tin nhắn cho cô:
Q: [Cô tan làm chưa?]
[Châu Châu đã mở xác minh bạn bè, bạn chưa phải bạn của anh ấy (cô ấy).

Vui lòng gửi yêu cầu xác minh bạn bè trước bà bạn chỉ có thể gửi tin nhắn sau khi bên kia xác nhận.

Gửi kết bạn để xác minh.]
Một dấu chấm than màu đỏ chói mắt đập vào mắt Tần Nhiêu, quen thuộc biết bao, lại đau đớn biết bao.

Bảy năm trước cô cũng xóa hết mọi thứ về anh bằng cách này.

Sáng nay Chu Diệc Châu tới công ty vẫn bình an vô sự, cô sẽ không bao giờ làm ra mấy chuyện như đi chân trần vào đêm mùa thu hay đội mưa lớn để về nhà nữa.

Tối hôm qua trùng hợp nhận được điện thoại của Thiệu Nam nên cô chờ anh ta tới đón luôn.
Hôm nay Chu Diệc Châu mời Thiệu Nam đi ăn cơm chiều, vừa tan làm đã nhận được tin nhắn nói anh ta đang ở bên dưới.

Vốn dĩ tâm trạng đang rất tốt, không ngờ lại đụng mặt Tần Nhiêu đang ngồi trong xe đỗ trước cổng tòa nhà.
Có lẽ anh đã biết mình bị cô xóa kết bạn, ánh mắt nhìn cô lạnh lẽo băng giá, sắc mặt cũng tối đi.
Đối với Chu Diệc Châu, đã nhổ cỏ là phải nhổ tận gốc, chưa từng nghe ai nói chia tay rồi mà vẫn còn liên lạc với người cũ, trừ khi tình yêu của cả hai chưa thực sự khắc vào tận xương tận tủy.

Chu Diệc Châu không cảm xúc quay đầu lại, vẫy tay với người đang đợi cô ở bên kia rồi ngồi vào trong xe dưới ánh mắt nóng rực của ai đó.
Đêm đã khuya, tuy mặt trăng treo cao trên bầu trời đêm nhưng lại bị từng tầng mây bao phủ, không có ánh sáng nào có thể chiếu qua, giống như tâm trạng của người nào đó.
Chu Diệc Châu vừa ra khỏi nhà hàng đã nhìn thấy Tần Nhiêu, cô nhíu mày, không ngờ anh sẽ làm ra mấy chuyện theo dõi thế này, đi theo cô từ nhà hàng đến tận khu chung cư cô đang ở.
Sau khi vẫy tay tạm biệt Thiệu Nam, Chu Diệc Châu chẳng thèm liếc nhìn chiếc xe kia lấy một cái, nhưng còn chưa kịp quẹt thẻ đi vào, anh đã đen mặt xuất hiện trước mắt cô.
“Lại đi hẹn hò với anh ta?”
Chu Diệc Châu buồn cười, anh lấy tư cách gì mà xen vào cuộc sống của cô? Càng không cần thiết cho anh xem sắc mặt tốt.
Cô nghiêm mặt nói: “Có liên quan gì đến anh à?”
Tần Nhiêu u ám gật đầu: “Chu Diệc Châu, cho dù là lúc nào hay ở đâu đi nữa thì cô vẫn chẳng hề thay đổi, cho nên mới xóa kết bạn với tôi?”
Không sai, Chu Diệc Châu gật đầu: “Không xóa thì giữ lại để ăn Tết à?”
“Cô làm mấy chuyện như thế với tôi còn ít sao?” Tần Nhiêu nới lỏng cà vạt, trong mắt hiện lên sương trắng mù mịt.
Đây không phải kết cục mà cả đôi bên đều muốn sao? Dựa vào đâu mà Chu Diệc Châu phải chịu đựng cơn giận của anh.
“Tôi ước gì tôi không bao giờ gặp lại anh.”
Cơn giận trong lòng chợt dâng lên, cô tàn nhẫn nói một câu rồi nhanh chóng bước vào nhà.
Lời nói tuyệt tình cỡ nào, cho dù ánh mắt, trái tim anh có nóng bỏng ra sao cũng bị câu này của cô dập tắt, hoang vu như tro tàn.
Rừng cây rậm rạp trước kia của anh, liệu có được tái sinh?
Được, chắc chắn sẽ được.

Giống như ánh mắt của anh luôn hướng về phía cô, như những ký ức anh chưa từng buông bỏ, như tình yêu chưa bao giờ biến mất…
2070 words
 
------oOo------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK