• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai cô nương gật đầu nặng nề.

Thẩm Cẩn Huyên thấy họ như vậy, cảm thấy thật ấm lòng.

"Được rồi, cứ việc yên tâm, các ngươi cảm thấy ta giống như là loại dễ bị người khác tính toán sao? Hơn nữa lại là chuyện liên quan đến ta." Nàng đứng dậy, tay trái thả cái tay của Uyển Dung Hoa đang xoắn khăn tay lung tung trên đùi, tay phải vươn tới chỗ Diệp Phân Nghi.

Diệp Phân Nghi đưa tay mình tới, cùng nắm tay Thẩm Cẩn Huyên, nàng đến gần nàng, nói: "Đứa bé chưa bình an ra đời trước, ngươi nghĩ chúng ta sao có thể yên tâm?"

"Đúng vậy, tóm lại ngươi ngàn vạn lần không được buông lỏng cảnh giác." Uyển Dung Hoa cũng đứng lên, dựa chung một chỗ với hai nàng: "Ta cùng với Lâm Nhi đều hết sức mong đợi ta phủ xuống đấy."

Thẩm Cẩn Huyên hình như là cười, nhưng lại cười không ra tiếng, nàng nắm tay hai người các nàng, ba người cứ thế chạy ra ngoài: "Ta hiểu rõ, ta bảo đảm sẽ không để xảy ra chuyện, bảo đảm."

"Ừ, vậy chúng ta trở về." Diệp Phân Nghi nhận được cam đoan của nàng, nhưng cũng không cảm thấy yên tâm, nàng còn cười nhạt một tiếng, sau đó phản ứng cũng không khắc biệt là mấy, liếc mắt với Uyển Dung Hoa, hai người trong cái nhìn soi mói của Thẩm Cẩn Huyên càng lúc càng xa.

Mặt trời đã lên cao, ánh sáng sáng lập lòe, Thẩm Cẩn Huyên đứng trước cửa, nhìn hai người bọn họ đi ra đến trước cửa Trà Huyên Các, còn rối rít quay đầu lại nhìn nàng một cái, nàng chỉ đành cười hướng các nàng khoát khoát tay.

Đến khi không thấy người, nàng dựa vào khung cửa giật mình hồi lâu, Lưu Hoàng Hậu đối với đứa bé trong bụng nàng nổi lên ý niệm phải diệt trừ, bệ hạ vì nàng trước khi đi lấy bảo đảm ngược lại ép Lưu Hoàng Hậu.

Thẩm Cẩn Huyên chân chân thật thật chán ghét những thứ lục đục với nhau trong cung này, kiếp trước càng đấu thanh danh càng xấu, tay nhiễm máu tươi, chịu tội liên tiếp, không ngừng thấy ác mộng, kiếp này nàng hi vọng nếu có thể sống đơn giản một chút, vậy liền đơn giản một chút.

Sự sủng ái của Hoàng Đế nàng đã có được, hơn nữa còn thu hoạch ngoài ý muốn là tình yêu của hắn, như vậy đứa bé của bọn họ phải bình an ra đời, nàng nhất định phải dieen:[email protected]&uyd0n bảo đảm.

Nếu như kiếp trước tính tình của Thẩm Cẩm Huyên là xảy ra rồi tính, gặp phải loại chuyện như vậy thì nàng nhất định sẽ ra tay trước vì mạnh, ở thời điểm ý niệm nhỏ của kẻ địch mới vừa toát ra một chút, cũng không chút nào chần chờ chặt đứt, nhổ tận gốc, quản hắn rốt cuộc có âm mưu gì, không còn tánh mạng người còn có thể làm gì đây?

Nhưng bây giờ không được, nàng không thể làm như vậy, nàng không thể bởi vì sự tồn tại của Lưu Hoàng Hậu uy hiếp đến sự an nguy của đứa bé trong bụng nàng, liền giết Lưu Hoàng Hậu.

Như vậy là không đúng.

Thẩm Cẩn Huyên muốn ý niệm lương thiện luôn luôn tồn tại, thời khắc hồi tưởng đã từng chịu tội lúc đau khổ cùng hành hạ, mới có thể khắc chế ý muốn giết người bảo vệ bình an mãnh liệt.

"Minh Yến, đến thay đổi thuốc cho ta." Nàng xoay người lại, vào trong phòng đang dọn dẹp mới vừa ba người các nàng tán gẫu lúc ăn món điểm tâm ngọt Minh Yến kêu, Tràng Hoa một mực phía sau nàng, lúc này nàng đưa tay vịn nàng, một chủ một nô đi vào trong phòng, Thẩm Cẩn Huyên nói với Tràng Hoa: "Đợi lát nữa liền dọn dẹp những thứ ta không cần, đồ trang sức châu báu mà người khác đưa tới, còn có những thứ không dùng được cất giữ trong kho, ngươi xem những đồ chơi trang trí, sau đó ngươi lại tự mình tìm người đi bên ngoài cung bán của cải lấy tiền mặt, tìm người ngươi tin tưởng, có thể xử lý tốt mọi chuyện, nhớ chưa?"

"Dạ, nô tỳ nhớ."

Đỡ Thẩm Cẩn Huyên tới bên giường, Tràng Hoa cũng không mơ hồ, trực tiếp cầm sổ sách nhỏ tới tồn kho, dẫn theo hai cung nữ đi vào kho Trà Huyên Các để tìm kiếm, trong phòng đồ trang sức bày trên bàn đều là nương nương nhà nàng yêu thích hơn nữa thường xài, dĩ nhiên không cần tốn hơi sức để tìm kiếm, còn có nương nương phân phó không để cho nàng thu thập được đồ giao cho Hoàng Hậu nương nương, thống nhất phải bắt được cung nhân bán của cải ra bên ngoài để lấy tiền mặt, là sợ hoàng hậu nương nương nuốt riêng sao?

Với chút tiền này mà đòi đưa cho Hoàng hậu, nàng ta cũng không thèm nhìn đâu, Thẩm Cẩn Huyên dĩ nhiên phải là vì cái này, mà là nàng nghĩ đến lúc đó sẽ lệnh cho người đó đến nhìn qua mẹ của nàng, đã một thời gian nàng không nghe thấy tin tức của bọn họ, độc của em trai nàng đã có thể giải, bị thương đã khỏi chưa?

Và quan trọng nhất, cha nàng cần cân nhắc kỹ, là ở lại Kỳ quốc cùng với nàng, hay là trở về Tư Quốc tiếp tục biểu đạt lòng trung thành?

Vấn đề nhạy cảm này Thẩm Cẩn Huyên dĩ nhiên là muốn đến lúc đó sẽ đích thân hỏi.

Đối với âm mưu tính toán sắp tới của Lưu Hoàng Hậu, trong lòng nàng đã có tính toán đối phó.

Nàng cũng không thích loại không khí xung quanh nàng lúc này, thật giống như nàng là kẻ yếu, không được ra tay, không thể tính toán, không thể gây tổn thương cho tính mạng người khác, chỉ có thể bị hoảng sợ bao phủ, chỉ có thể ngồi chờ chết?

Thẩm Cẩn Huyên thật muốn giết Lưu hoàng hậu, làm tai họa biến mất vĩnh viễn.

Hao phí tâm tư để phế đi tay chân của Lưu Hoàng Hậu, khiến Lưu Hoàng Hậu chỉ có thể có ý đồ xấu đối với nàng nhưng không có năng lực hành động, nàng không thích suy nghĩ biện pháp phức tạp rối rắm như thế, khoái đao chảm ma là phong cách hành sự trước sau như một, khó sửa đổi của nàng.

Nàng ngồi vào trên giường, cởi giày, cho Minh Yến xem sau lưng nàng, sau đó khoanh chân, cuối cùng ở trong lòng rơi xuống một cái búa, xác định nếu nàng muốn tránh, vậy thì trốn xa mưu kế này một chút.

Đợi thay xong thuốc, mí mắt của Thẩm Cẩn Huyên cũng nặng nề, muốn ngủ, bị Minh Yến ngăn lại: "Quận chúa, chờ một lát ăn trưa xong hãy ngủ, nếu không thì sẽ đau dạ dày."

Nàng ở yến tiệc ăn rồi sau khi trở lại còn cùng Uyển Dung Hoa, Diệp Phân Nghi tán gẫu và ăn  rất dien"""[email protected]#don nhiều điểm tâm, hiện tại trong bụng tí xíu giả bộ muốn ăn trưa cũng không có, nhất định không muốn chờ cơm trưa làm xong.

"Nhưng ta một ít cũng không muốn ăn, Minh Yến, ta mệt cực kỳ, tiểu bảo bảo của ta cũng mệt mỏi, ngươi để cho chúng ta ngủ đi, không cần ăn trưa, sau khi ta tỉnh ngủ ăn cũng được."

Thẩm Cẩn Huyên mềm mại yếu ớt nói, càng nói giọng điệu càng nhỏ, cuối cùng trực tiếp khép mí mắt, trong chốc lát liền chìm vào mộng đẹp.

Minh Yến lắc đầu bật cười, có được hay không sao nàng có thể nói.

Sau khi đắp kín mền cho Quận chúa nhà nàng, Minh Yến tiếp tục làm việc của mình, nàng muốn dùng tơ lụa vừa mới đưa tới mới, làm cho Tiểu Chủ Tử tương lai của nàng nhiều y phục và vớ một chút.

Năm sáu ngày, thật giống như trong chớp mắt liền trôi qua.

Một ngày kia, Thẩm Cẩn Huyên ngồi ở trong viện Trà Huyên các, nghiêng nửa người trên bệ hồ nuôi cá, một cánh tay chống trên đệm nâng cằm lên, cánh tay kia ở trong nước.

Cái ao nhỏ này là Bệ Hạ sai người làm cho nàng, nước trong ao hiện lên màu xanh biếc, màu sắc cá cũng không đồng nhất, năm sắc rực rỡ, thành đàn thành đám, bơi nổi lên phần đuôi phiêu dật lần lượt trơn bóng, giống như một đường dưới nước, thân cá bơi qua, cái đường kia nhìn như bị kéo dài ra, tất cả đều là dấu vết do cá để lại trong nước.

Tay Thẩm Cẩn Huyên dò vào trong nước, nước ngập lên mu bàn tay nàng, sau đó nàng lại  rút ra bên ngoài, chỉ chừa đầu ngón tay còn sờ  nước, vung chỉ, hai bên ngón tay rất nhanh phát ra tầng tầng gợn sóng, mềm mại khuếch tán.

"Nương nương, đây là tiền của việc bán của cải lấy tiền mặt, tổng cộng có ba trăm bảy mươi lượng." Tràng hoa đi vào Trà Huyên các, trực tiếp tìm được chỗ Thẩm Cẩn Huyên ở, đôi tay bê ra số ngân phiếu của việc bán của cải lấy tiền mặt.

Đối với dân gian mà nói thì thật nhiều.

Trong cung này, tùy tiện một món đồ chơi của trẻ con thôi cũng phải trị giá mấy chục mấy trăm lượng.

Tốt, mỗi cái cộng lại, đúng là một con số không nhỏ.

Thẩm Cẩn Huyên tính toán trong lòng, rút bàn tay đang ở trong nước ra, chạm đầu ngón tay vẫn còn đọng nước lên ngân phiếu, rất nhanh váng ra màu nước đậm.

"Ngươi cầm lấy, nhưng ngươi hỏi thăm được chuyện thú vị gì vừa mới xảy ra."

Tràng Hoa cẩn thận cất kỹ ngân phiếu, rồi mới móc khăn ra lau tay cho Nương Nương của nàng, vừa đáp nói: "Nương Nương, hôm qua Bệ Hạ đến cửa biển rồi, nghe nói ngày thứ nhất liền đến nơi ban phát lương thực giúp nạn thiên tai đấy."

Vậy bây giờ bệ hạ khẳng định vẫn còn bận phát lương.

Đường nét trên mặt Thẩm Cẩn Huyên mềm hơn vài phần, tay của nàng che ở trên bụng của mình, trong đầu nghĩ đến người nam nhân kia, Bệ Hạ của nàng, chính lúc này  ở cửa biển nào đó một chút cũng không ngại cực khổ  lao lực, lập tức cảm thấy đau lòng, lại cảm thấy tự hào.

Bệ Hạ của nàng đại khái dù chuyện gì xảy ra cũng tự thân tự lực, đợi nàng gặp được hắn, nhất định nhìn thấy hắn gầy, lấy được lời hứa vẫn là nắng ăn đen đấy.

Bệ Hạ......

Dương Thái Thú làm quan hơn bốn mươi năm, liền canh giữ ở cửa biển ở một châu này hơn bốn mươi năm, từ một Tiểu Quan không đáng kể hôm nay làm được người quan trọng nhất ở cửa biển, cả đời thanh liêm, rất được dân chúng ở cửa biển kính yêu cùng tôn trọng. 

Dương Thái Thú năm nay 73 tuổi, nguyên bản vốn đã có thể cáo lão về quê, tiếc rằng mấy năm này ở cửa biển lũ lụt liên tiếp, lòng hắn gắn liền với tình hình thiên tai, luôn nghĩ chờ cho tình huống ở cửa biển ổn định lại hắn sẽ ẩn náu nơi thôn quê dân dã bảo dưỡng tuổi già cũng không muộn, sao đoán được như vậy một kéo hai kéo, liền kéo dài tới năm nay cửa biển đại tai, số người chết không đếm hết, bị phá hủy hai phần ba diện tích phòng ốc của toàn bộ cửa biển, đau lòng rất nhiều, hắn chỉ nguyện giữ vững ở chỗ này, cùng dân chúng còn sống sót đối mặt thiên tai lần này.

Đối với Mục Diễm đích thân [email protected] hộ tống nhóm lớn vật liệu an toàn giúp nạn thiên tai tới cửa biển, Dương Thái Thú tâm tình kích động quả thật không lời nào có thể miêu tả được, khi Mục Diễm cưỡi ngựa khoan thai tỏa ra khí lực cường tráng của người đứng đầu, khi con ngựa cao to xuất hiện trong tầm mắt của Dương Thái Thú thì trong nháy mắt lão lệ tung hoành, đi nhanh hai bước quỳ rạp xuống trước ngựa, bằng tư thái trung thành, thần phục, nghênh đón người quân chủ tuổi trẻ tài cao khí vũ hiên ngang trong lòng dân chúng.

Mục Diễm thấy thế vội vàng tung người xuống ngựa, động tác làm liền một mạch, không nói hết dứt khoát tự nhiên, đạo vô cùng phong lưu phóng khoáng, hắn khom lưng cẩn thận đỡ lão nhân lệ rơi đầy mặt dậy, một đôi mắt thâm thúy đen tối không biết che bao nhiêu tàn nhẫn khát máu nhìn lão nhân, mở miệng nói: "Dương Thái Thú, xin đứng lên, trẫm chắc chắn trả lại ngươi một cửa biển mới tinh."

Trên đường gần tới cửa biển Mục Diễm cũng không biết đã tiếp tế bao nhiêu nạn dân chạy nạn, làm cho nhiều người dứt khoát đi theo đội ngũ giúp nạn thiên tai, liền vì mỗi ngày có thể có chút lương khô bảo vệ bụng duy trì tánh mạng xiêu vẹo chỉ chực sụp đổ của bọn họ.

Cấp bách thi hành phát cháo, liên tục bôn ba nửa tháng Hoàng Đế Bệ Hạ cũng không có nghỉ ngơi liền tập trung tinh thần chiếu cố chuyện bên trong, liền thời gian để nhớ nhung Thẩm Cẩn Huyên cũng không có.

Thẩm Cẩn Huyên nhìn phía Nam xa xa, nơi có Hoàng Đế Bệ Hạ của nàng.

Lại mấy ngày trôi qua, vết thương trên vai nàng cũng không thường cảm thấy đau, nhớ nhung đối với Bệ Hạ cũng càng phát ra khó có thể kiềm nén, cũng may, hoàn hảo tối nay nàng bước đầu tính toán sẽ phải bước vào giai đoạn thực hiện.

Chỉ cần qua thời điểm mấu chốt này, như vậy ngày được gặp hắn, sắp tới.

Tác giả có lời muốn nói: mỗi ngày một hôn ~

╭(╯3╰)╮

Trời đông giá rét, các vị chú ý giữ cho ấm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK