“Tôi chỉ tuỳ tiện hỏi một chút thôi mà.’’ Cố Chi bĩu môi, cô cũng được coi là một người hiểu biết rộng rãi, trước đây ngoài phụ nữ thì bên trong thành Bách Nhạc còn nuôi rất nhiều đàn ông đẹp trai, là địa điểm vào ra yêu thích của không ít người đàn ông giàu có như Hoắc Đình Sâm.
Nhưng bây giờ, có vẻ như Hoắc Đình Sâm không có sở thích đặc biệt trong phương diện đó.
Một cảm giác kỳ diệu bỗng chốc lan toả khắp cơ thể.
Cố Chi lén lút liếc nhìn Hoắc Đình Sâm một cái.
****
Hoắc Đình Sâm vẫn một mực không chịu đi xem phim của cô.
Đối với hành vi vừa hẹp hòi vừa bịt tai trộm chuông này của người đàn ông kia, Cố Chi vô cùng khinh thường, nhưng nghĩ đến anh là người chịu lỗ nên cũng không ép buộc nữa.
Trong lúc “Bài hát ca ngợi Minh Nguyệt” đang hot hơn bao giờ hết, Cố Chi nhận được rất nhiều lời mời từ các công ty điện ảnh khác đảm nhận vai nữ chính trong bộ phim của họ, cũng là hình tượng xinh đẹp, trong sáng tươi mới ấy, nhưng tất cả đều bị Cố Chi từ chối.
Những lần xuất hiện trên báo chí gần đây cô đều mặc trang phục của tiệm may Dệt Dương, đeo trang sức phụ kiện của tiệm may Dệt Dương, theo yêu cầu của cô, trên mỗi sản phẩm đều được đính kèm một bông hoa sơn chi nhỏ.
Vì thế trong mắt mọi người, dường như ngôi sao ca nhạc Cố Chi rất thích trang phục của tiệm may Dệt Dương.
Tiệm may Dệt Dương lại tuyển dụng thêm một số thợ may mới, tất cả bọn họ đều học hỏi tay nghề kỹ năng may vá từ hai thợ may trước, đồng thời cũng có những ý tưởng riêng của mình, điều này góp phần làm tăng số lượng và sự đa dạng của thành phẩm lên rất nhiều.
Sau khi số lượng nhân viên tăng lên, phòng làm việc trong tiệm may ban đầu rõ ràng không thể đủ nữa, vì thế Cố Chi định tìm một địa điểm khác làm xưởng sản xuất. Cô đã nhìn trúng một toà nhà nhỏ hai tầng sát sau cửa hàng ban đầu, nhưng tòa nhà này vẫn luôn đóng kín cửa, cũng không biết đó là sản nghiệp của ai. Cố Chi quyết định mua nó làm xưởng may quần áo cho các công nhân. Thực ra vị trí mặt bằng ở đây rất tốt, phần lớn đều là dân cư sinh sống qua lại, rất ít thương nhân sẽ sử dụng một vị trí đẹp như thế này để làm xưởng sản xuất, nhưng Cố Chi lại muốn, bởi vì nó gần tiệm may và cũng thuận tiện cho các công nhân đi làm.
Cô tìm đến người môi giới bất động sản nhờ bọn họ hỏi thăm một chút, cuối cùng phát hiện hoá ra mảnh đất này lại là bất động sản của Hoắc gia.
Nhưng chuyện này cũng không có gì đáng ngạc nhiên cả, Hoắc gia sở hữu đủ loại bất động sản trải dài khắp Thượng Hải, hai hiệu buôn nước ngoài và cửa hàng bách hoá lớn nhất trên đường Nam Kinh kia cũng đều là bất động sản trên đất của Hoắc gia. Khác với xí nghiệp Hoắc thị, tòa nhà này thuộc về Hoắc gia, nói cách khác, nó là tài sản thuộc quyền sở hữu riêng của Hoắc gia.
Sau khi hỏi thăm được đây là tải sản của Hoắc gia, người môi giới bất động sản tỏ ra vô cùng tiếc nuối, nhà họ Hoắc căn bản không thiếu tiền, bình thường chỉ mua phòng ốc chơi cho vui nên cho dù ra giá nhiều như thế nào đi chăng nữa có lẽ họ cũng không bán cho Cố Chi đâu.
“Cố Chi tiểu thư, cô cũng biết rồi đấy, đây là nhà của Hoắc gia, cho nên, e là hơi khó xử lý, cô có muốn tham khảo những ngôi nhà khác không?’’ Người môi giới lúng túng nói.
Nghe nói đây là tài sản của Hoắc gia, Cố Chi lại thở phào nhẹ nhõm một hơi, buổi chiều hôm đó lập tức nói với Hoắc Đình Sâm rằng cô muốn mua lại căn nhà của anh.
Hoắc Đình Sâm: “Mua nhà?’’
Cố Chi: “Là căn nhà hai tầng nằm ở số 18 đường Ngô Đồng, ngay sau tiệm may của tôi, tôi muốn mua lại để làm xưởng may quần áo.’’
Hoắc Đình Sâm cẩn thận nhớ lại.
Cố Chi: “Đừng nói với tôi là anh đã quên anh có một ngôi nhà rồi nhé?’’
Vẻ mặt của người đàn ông đã nói rõ hình như anh đã quên thật.
Cố Chi: “...”
Hoắc Đình Sâm: “Không cần mua, tôi tặng cho em.’’
“Như thế sao được.’’ Cố Chi lập tức từ chối: “Nói mua thì phải mua, chẳng lẽ anh sợ tôi không có tiền sao?’’
Hoắc Đình Sâm biết không thể lay chuyển được cô: “Được thôi, vậy…’’
Cố Chi đưa tay ra ngăn cản: “Tuyệt đối không được giảm giá, cứ bán theo giá thị trường.’’
Hoắc Đình Sâm bất đắc dĩ cười cười: “Được.’’
Vì để cho Hoắc Đình Sâm nhớ ra mình vẫn còn có một căn nhà, sau khi nói xong Cố Chi còn kéo anh đến đường Ngô Đồng xem một chút.
Lúc này Hoắc Đình Sâm mới nhớ ra căn nhà này anh đã mua từ mấy năm trước, khi ấy định làm ăn kinh doanh gì đó, nhưng sau này không có kế hoạch nên vẫn luôn để trống.
Sau khi xem xong căn nhà, hai người cùng đứng dưới lầu, Cố Chi ngừa đầu nhìn lên tòa nhà nhỏ hai tầng này: “Là cái này, đúng không?’’
Hoắc Đình Sâm: “Ừ.’’ Mặc dù không thể nào hiểu được tại sao Cố Chi lại muốn mua một căn nhà dân cư để mở xưởng sản xuất quần áo, nhưng chỉ cần cô vui, anh cũng để mặc cô.
“Cảm ơn.’’ Mua được nhà, tâm trạng Cố Chi rất tốt, cúi đầu nhìn xuống, sau đó xoay người lại.
Đôi giày cao gót hôm nay cô đi cao hơn bình thường, Cố Chi đang đắc ý vui mừng nên nhất thời không chú ý dưới chân, lúc quay người lại thì chân trái vấp phải chân phải.
“Cẩn thận!” Hoắc Đình Sâm hoảng hốt đưa tay ra, theo phản xạ đỡ lấy Cố Chi.
Cố Chi cũng vội vàng nắm lấy cánh tay đang duỗi ra của Hoắc Đình Sâm, dồn toàn bộ sức nặng cơ thể mình lên người anh mới không ngã xuống.
Hai tay Cố Chi giữ chặt cánh tay Hoắc Đình Sâm, áp mặt vào lồng ngực anh, vẫn chưa thể hồi phục lại tinh thần sau cơn hoảng hốt.
Hoắc Đình Sâm đợi Cố Chi đứng vững, sau đó vòng tay qua ôm chặt eo cô, sau đó nhấc người phụ nữ vẫn chưa thể hoàn hồn lên.
Anh ngồi xổm xuống kiểm tra cổ chân trắng nõn của Cố Chi: “Có bị trẹo chân không? Chuyển động một chút nào.’’
Cố Chi một tay giữ lấy bả vai của Hoắc Đình Sâm, lần lượt chuyển động cả hai mắt cá chân, sau đó lắc đầu: “Không sao.’’
“Vậy là tốt rồi.’’ Hoắc Đình Sâm đứng lên, “Cẩn thận một chút chứ.’’
Cố Chi phồng má.
Hai người xem xong một vòng căn nhà rồi rời đi, Hoắc Đình Sâm đột nhiên đưa tay về phía cô.
Cố Chi vờ như không biết anh có ý gì: “Hử?’’
Hoắc Đình Sâm: “Nắm tay tôi, lát nữa lại ngã bây giờ.’’
Cố Chi “hừ” một tiếng, âm thầm hối hận hôm nay đã đi giày quá cao, nhưng vẫn đi đến, đưa tay ra nắm lấy tay Hoắc Đình Sâm.
Sau khi đi một đoạn cô mới cảm thấy có chút chột dạ, dáo dác ngó nghiêng xung quanh một vòng: “Có phóng viên không vậy?’’
Hoắc Đình Sâm nhướn này: “Chắc là không.’’
“Ừ.” Cố Chi gật đầu đồng ý, cô chỉ nhất thời kéo Hoắc Đình Sâm đi ra ngoài xem nhà, sao phóng viên có thể biết được cô đang ở đâu?
Hoắc Đình Sâm lại cúi đầu nhìn Cố Chi đang đi bên cạnh, đột nhiên hỏi: “Em sợ à?’’
Cố Chi ngẩng đầu liếc mắt nhìn anh một cái.
Lần trước bị chụp ảnh chỉ là phú bà thần bí và nam sủng của cô thì thôi đi, dù sao người chịu thiệt cũng không phải là cô, nhưng lần này nếu bị chụp thì sẽ khác.
Cô không đội mũ không đeo kính râm, là ca sĩ Cố Chi, đang tay trong tay với ông chủ Hoắc thị trong bộ vest giày da.
Cố Chi không tin với thân phận và hành động của hai người bây giờ nếu cùng nhau xuất hiện trên mặt báo, người sẽ tin rằng người đàn ông bên cạnh là người tình nhỏ của cô.
Mà ngược lại, đứng bên cạnh Hoắc Đình Sâm, ngay cả thân phận bạn gái người khác cũng sẽ không cho cô mà chỉ nói cô ham vinh hoa phú quý leo lên người giàu có.
Cố Chi cảm thấy thế giới này rất không công bằng, vì thế lập tức rút tay ra khỏi tay của Hoắc Đình Sâm.
“Đi thôi.’’ Cô nói.
Hoắc Đình Sâm thấy cô rút tay về, dứt khoát cầm tay cô kéo về phía trước: “Đi thôi.’’
Cố Chi đột nhiên bị anh nắm tay, vừa bị kéo từng bước ngắn đi về phía trước vừa chống cự: “Hoắc Đình Sâm, anh thả tôi ra.’’
“Không cho anh tùy tiện nắm tay tôi, anh đã được tôi đồng ý chưa? Tôi… Tôi tôi tôi muốn sa thải anh!’’
...
Bóng lưng hai người đang cãi nhau ồn ào biến mất trong xe.
****
Bình an vô sự mấy ngày, thỉnh thoảng Cố Chi sẽ đến tiệm may Dệt Dương một chuyến, sắp xếp cho các công nhân và vật liệu máy móc linh tinh chuyển đến căn nhà hai tầng nhỏ phía sau tiệm may.
Sau khi nhận được chìa khoá căn nhà từ tay Hoắc Đình Sâm, cô đã nhanh chóng thanh toán toàn bộ tiền mua nhà cho anh, phú bà này tuyệt đối không để người đàn ông chịu thiệt dù chỉ một chút.
Sau khi hoàn thành việc lắp đặt bố trí lại căn nhà, vẫn còn một vài phòng trống, Cố Chi đã yêu cầu đổi thành phòng nghỉ, để công nhân có thể nghỉ ngơi trong phòng sau khi làm việc mệt mỏi.
Tất cả thợ may trong cửa hàng đều vô cùng cảm động, vì muốn tiết kiệm tiền thuê mặt bằng, hầu hết các phân xưởng may quần áo đều nằm ở ngoại thành với giá thuê khá rẻ, công nhân trong thành phố đều phải đi làm rất xa, thậm chí còn bị áp bức vắt kiệt sức lao động. Còn bây giờ không những nơi làm việc không thay đổi mà còn có thêm phòng nghỉ, khiến người ta không thể không dùng việc cố gắng làm việc để đáp đền.
Ca sĩ Cố Chi khi làm ông chủ cũng là một ông chủ tốt.
Xưởng sản xuất quần áo mới được hoàn thành, bây giờ Cố Chi đã có thể yên tâm chờ tiệm may Dệt Dương của cô mở rộng sản xuất và làm đa dạng sản phẩm kiểu dáng.
Ngày hôm sau, Cố Chi vẫn nằm ngủ nướng trên giường như thường lệ, tỉnh dậy rồi chậm rãi đi xuống lầu.
Dì Lý nói điện thoại đổ chuông suốt cả buổi sáng, dì ấy trả lời, là Cổ tiên sinh gọi đến, bảo cô gọi lại cho ông ta sau khi ngủ dậy.
Cổ Dụ Phàm gọi cho cô sớm như thế làm gì?
Trong lòng Cố Chi lập tức trào dâng một cảm giác lo lắng.
Bởi vì những kinh nghiệm trước đây mách bảo cho cô biết, mỗi lần Cổ Dụ Phàm gọi điện cho cô vào sáng sớm thì chẳng có chuyện tốt gì cả.
Cố Chi vừa nhờ dì Lý lấy số báo hôm nay đến vừa gọi lại cho Cổ Dụ Phàm.
Điện thoại được kết nối, giọng điệu của Cổ Dụ Phàm ở đầu dây bên kia cũng không có vẻ lo lắng, chỉ hỏi: “Người đàn ông đó có phải là Hoắc Đình Sâm không?’’
Trong lòng Cố Chi lộp độp hoảng hốt một chút, vội vàng mở tờ báo dì Lý đưa đến ra.
“Ca sĩ Cố Chi ôm ấp thân thiết với một người đàn ông giàu có, đại gia hào phóng tặng một căn nhà hai tầng trên đường Ngô Đồng.’’
Đây là lần đầu tiên một tờ báo đăng liền hai bức ảnh chụp cùng lúc như thế này, trong in ấn báo chí, thêm một bức ảnh thì giá thành sẽ tăng gấp đôi, chịu đăng hai tấm hình, có thể nói tờ báo này không tiếc vốn gốc.
Một bức là trước căn nhà hai tầng trên đường Ngô Đồng kia, vốn dĩ là cô bị trượt chân sau đó được Hoắc Đình Sâm kịp thời đỡ lấy, nhưng trong bức ảnh lại cho thấy cô được Hoắc Đình Sâm ôm vào lòng, nhìn qua cực kỳ giống cô tỏ vẻ yếu ớt không xương, chủ động sà vào lồng ngực người đàn ông. Một bức ảnh khác là cô đang đứng trước căn nhà, thân mật nắm tay Hoắc Đình Sâm.
Hai tấm ảnh này được chụp vô cùng khéo léo, khuôn mặt Hoắc Đình Sâm rõ ràng đã được làm mờ, còn mặt cô thì chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể dễ dàng nhận ra.
Trình độ hiện tại của Cố Chi về cơ bản đã có thể hiểu được nội dung tin tức, tờ báo kia viết rõ ca sĩ Cố Chi đã móc nối với một đại gia nổi tiếng trong giới thượng lưu Thượng Hải, thành thục leo lên người đại gia kia, làm nũng nũng nịu ôm ấp thân mật, trực tiếp được người nọ tặng cho một căn nhà.
Tờ báo đã nghiêm khắc lên án hành vi này của Cố Chi, nói rằng nữ minh tinh nổi tiếng đáng yêu thanh khiết trong ấn tượng của mọi người hoá ra lại là một người phụ nữ tham lam cặp kè với đại gia, nũng nịu một cái đã khiến người ta tặng nhà lầu xe hơi, nói cô khiến cho tất cả fan hâm mộ yêu mến cô ở Thượng Hải phải thất vọng, thậm chí chỉ trích cô căn bản không xứng đảm nhận một nhân vật trong sáng cao thượng như Minh Nguyệt.
Lời hay ý đẹp, ngôn từ đanh thép, gần như mắng cô đến cẩu huyết phun đầy đầu.
Cố Chi nhìn chằm chằm vào mấy chữ “cặp kè với đại gia” kia, sau đó trả lời Cổ Dụ Phàm đang chờ ở đầu dây bên kia: “Là Hoắc Đình Sâm.’’
Cố Dụ Phàm lập tức chửi thề một tiếng.
Có lẽ những phóng viên này cũng biết Hoắc Đình Sâm là một tấm sắt không thể đá, cho nên mới chuyển hướng đá lên người Cố Chi.
Cố Chi là một ngôi sao nhất kỵ tuyệt trần* trong làng nhạc không nói, bộ phim điện ảnh đầu tay lại hot đến nỗi được bán bản quyền ra nước ngoài, bản thân cô càng trở nên nổi tiếng thì càng bị nhiều người đỏ mắt ghen tị sau lưng, bất cứ lúc nào cũng muốn kéo cô ngã ngựa.
(*Có một số người ở phương diện nào có năng lực hơn hẳn người thường, khiến cho người khác chỉ nhìn chứ không theo nổi.)
Sau khi “Bài hát ca ngợi Minh Nguyệt” được công chiếu, có thể nói nữ chính Minh Nguyệt dũng cảm xinh đẹp đã chiếm được tình cảm của vô số người, không biết bao nhiêu người đã đưa ấn tượng về Minh Nguyệt trở thành Cố Chi trong hiện thực, Cố Chi trực tiếp trở thành người tình trong mộng của toàn Thượng Hải. Bây giờ người tình trong mộng của tất cả mọi người lại leo lên người đại gia, không biết xấu hổ nũng nịu tỏ vẻ yếu ớt để đại gia tặng nhà cho cô, tham lam vinh hoa phú quý, so với hình tượng trong sáng dũng cảm của Minh Nguyệt trong phim, hình tượng có thể nói là sụp đổ như núi.
Cổ Dụ Phàm: “Những gì trên báo viết có thật không?’’
Cố Chi vô cùng tức giận: “Tôi không bảo Hoắc Đình Sâm tặng nhà, tôi dùng tiền mua, không hề thiếu một đồng!’’
Cổ Dụ Phàm vội ho khan một tiếng: “Tôi nói… Cái kia cơ.’’ Dù sao Cố Chi cũng từng nói với anh rằng cô đã từng đi theo Hoắc Đình Sâm ba năm, làm vợ bé của anh.
Thấy Cổ Dụ Phàm cũng nghĩ như thế, Cố Chi đã sắp tuyệt vọng, giơ tay lên nói: “Tôi nói tôi không leo lên người đại gia, Hoắc Đình Sâm mới là tình nhân của tôi, ông không tin?’’
Cổ Dụ Phàm: “……..”
“Đừng đùa nữa, tổ tông của tôi ơi.’’
Cố Chi hừ lạnh một tiếng, biết ông ta sẽ không tin, tất cả mọi người đều không tin.
Nhưng cô vẫn không hiểu, rõ ràng đó hành động nhất thời của cô, sao có thể bị cánh phóng viên chụp được.
Sau đó giống như đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, cô ảo não vỗ trán một cái.
Dạo gần đây cô vẫn luôn xuất hiện trong trang phục của tiệm may Dệt Dương, tất cả mọi người đều biết cô là khách quen của tiệm may Dệt Dương, nên khó có thể đảm bảo rằng sẽ không có phóng viên chờ chực xung quanh tiệm may Dệt Dương.
Mà căn nhà hai tầng cô mua nằm ngay sau tiệm may.
Cổ Dụ Phàm: “Bây giờ cô đến công ty một chuyến đi, chúng ta trực tiếp bàn bạc.’’
Cố Chi “ừ” một tiếng.
Công ty Thắng Lợi, Cổ Dụ Phàm đã phân tích giải pháp tối ưu nhất cho Cố Chi nghe.
Đó là bảo cô làm công tác tư tưởng cho Hoắc Đình Sâm một chút, chơi xấu nũng nịu cầu xin để cho Hoắc Đình Sâm chủ động lên tiếng nói người đại gia bí ẩn kia là anh, đồng thời thừa nhận bây giờ mình và Cố Chi tiểu thư đang có mối quan hệ yêu đương, Cố Chi không leo lên người đại gia, căn nhà là Cố Chi tự bỏ tiền ra mua, như thế mới có thể cứu vãn hình tượng ở mức độ lớn nhất.
Cổ Dụ Phàm giải thích xong giải pháp tối ưu của mình, vẻ mặt nặng nề nhìn Cố Chi: “Cô cảm thấy mình có thể thuyết phục được anh ta không?’’ Điểm mấu chốt nhất là Hoắc Đình Sâm.
Phải để Hoắc Đình Sâm chủ động lên tiếng, thừa nhận là bạn gái.
Nghĩ đến danh xưng nhà tư bản mất nhân tính nhất Thượng Hải kia, Cổ Dụ Phàm lại lo lắng.
“Cô đừng nói chuyện ngang hàng lung tung như đang ở trước mặt tôi mà hãy hạ thấp tư thế một chút, cầu xin anh ta, cho anh ta mấy lời ngọt ngào một chút.’’
“Nếu thực sự không được thì có thể quỳ xuống một cái cũng được.’’
“Chỉ là quan hệ yêu đương, không phải bảo hai người đính hôn, càng không kết hôn, sau một thời gian nữa, anh ta có thể tuyên bố với bên ngoài rằng mình đã đá cô.’’
Cố Chi: "........."
Nàng liếc mắt nhìn Cổ Dụ Phàm một cái: “Anh cho rằng nếu nói là bạn gái anh thì người khác sẽ tin sao? Vị hôn thê trước của Hoắc Đình Sâm chính là Triệu tiểu thư đến từ Nam Kinh đấy.’’
Cho dù tuyên bố là bạn gái thì với khoảng cách về thân phận giữa hai người còn đó, người ta vẫn cho rằng cô chính là tình nhân cặp kè với đại gia mà thôi. Sau này Hoắc gia chắc chắn sẽ không bao giờ cho phép một ca sĩ bước vào cửa, ngay cả làm vợ lẽ cũng phải là một người có gia cảnh trong sạch, trong mắt người ngoài, một ca sĩ như cô thậm chí còn không xứng làm vợ lẽ nhà người ta.
Còn nhiều, rất nhiều người đang muốn nhìn trò cười của cô.
Thậm chí Cố Chi còn muốn nói với Cổ Dụ Phàm, cô rất muốn tuyên bố với những người đang chỉ trích cô leo lên người đại gia kia rằng, tôi chính là người phú bà thần bí kia, bản thân tôi cũng là một đại gia thì cần gì phải leo lên người đại gia, tôi không thèm gả vào Hoắc gia gì đó, tôi cũng có tiền, nhưng lời nói vừa đến khoé miệng lại phải cố gắng kìm nén lại.
Không thể nói, không thể tỏ vẻ giàu có, cô không phải Hoắc Đình Sâm, người đàn ông có gia thế, có hậu thuẫn vững chắc phía sau, trên đất Thượng Hải này không ai dám động tới.
Cố Chi nhớ lại những lời mắng chửi trên tờ cháo, nhìn thấy vẻ mặt cau khó của Cổ Dụ Phàm, rất không hiểu: “Tôi cặp kè với đại gia thì sao? Có ai quy định phụ nữ không được cặp kè với đại gia?’’
Bây giờ một người đàn ông Thượng Hải nạp tám chín người vợ lẽ thì không ai nói, nhưng người phụ nữ leo lên người đại gia thì phản ứng của mọi người lại giống như cô ấy đã đốt mồ mã tổ tiên của bọn họ vậy. Nhiều phụ nữ đều cố gắng nghĩ cách làm vợ lẽ của đại gia, đại gia vẫn chấp nhận, vậy tại sao lại chỉ trích cô?
Mặc dù lần này cô không cặp kè với đại gia, nhưng bốn năm trước đúng là cô đã chủ động chạy đến ôm đùi của Hoắc Đình Sâm, cho nên Cố Chi cảm thấy những lời mắng mỏ cô cặp kè với đại gia này vô cùng chói tai.
Cổ Dụ Phàm: “Bởi vì tất cả mọi người đều nghĩ cô là nữ chính Minh Nguyệt trong sáng, thanh cao, kiên định bất khuất.’’
Cố Chi “hừ” một tiếng: “Chỉ vì điều này?’’
Cổ Dụ Phàm: “Không loại trừ có sự nhúng tay của những công ty đối thủ.’’ Đối với một nữ ca sĩ mà nói thì chuyện cặp kè với đại gia là chuyện thường thấy trong ngành, bình thường khán giả đọc báo cũng chỉ cười cợt rồi cho qua, nhưng lần này, rõ ràng là có lẽ đã lợi dụng hình ảnh trong phim của Cố Chi để dìm cô ấy đến chết.
Cổ Dụ Phàm lại quay về chủ đề lúc nãy: “Cô hãy nhanh chóng nói chuyện với Hoắc Đình Sâm đi, trực tiếp gặp mặt, cầu xin anh ta, cho anh ta những lời ngọt ngào.”
Cố Chi nhìn Cổ Dụ Phàm rồi cầm túi xách lên: “Tôi đi trước đây.’’
Cổ Dụ Phàm đuổi theo đến tận cửa dặn dò: “Không được quá gay gắt, cầu xin anh ta đấy! Thực sự không được thì nhớ quỳ xuống!’’
Cố Chi: "........."
Cô sải bước đi về phía trước, xuống cầu thang, ra khỏi công ty Thắng Lợi.
Tạ Dư đang lái xe đến.
Cố Chi đang đứng trước cửa công ty chờ Tạ Dư thì nhìn thấy một nhóm người không biết từ đâu tới đột nhiên lao ra. Có thể là biết hôm nay cô trở về công ty Thắng Lợi nên cố ý đứng đây chờ cô.
Vệ sĩ đứng canh giữ ở cửa thấy thế vội vàng xông đến bảo vệ trước người cô, những người đó dùng sức cố gắng chen vào.
Lúc đầu Cố Chi không muốn quan tâm đến bọn họ, nhưng bọn họ vẫn tiếp tục gào thét ầm ĩ sau lưng: “Cố Chi! Cố Chi! Cố Chi!’’
Tay của những người kia vượt qua tầng bao vây của bảo vệ, chỉ về bóng lưng Cố Chi.
“Cố Chi, tại sao cô lại cặp kè với đại gia, tại sao cô phải cặp kè với đại gia, cô có biết tôi thất vọng với cô thế nào không!’’
“Cô căn bản không xứng đóng vai Minh Nguyệt, cô không xứng làm ca sĩ, diễn viên! Sau này tôi sẽ không bao giờ xem phim và mua đĩa nhạc của cô nữa!’’
Trong đó có một người hét lớn: “Cố Chi! Ông đây đã nhìn nhầm cô rồi! Phi! Cái đồ tiện nhân không biết liêm sỉ!’’
“Có phải chỉ cần một ít tiền là có thể lên giường với cô không, một căn nhà thôi mà đã có thể mua được cô, cô không biết xấu hổ thế sao! Uổng công tôi còn thích cô như thế!’’
Cố Chi vốn không muốn để ý đến những người đó, nhưng sau khi nghe thấy hai câu cuối cùng kia lại đột nhiên dừng lại.
Cô hít một hơi, xoay người lại, nhìn đám người đang bị vệ sĩ chặn lại.
Thấy cô đột nhiên xoay người lại, mấy người kia đột nhiên yên tĩnh lại, giống như đang chờ cô nổi bão.
Cố Chi nhìn những người giống như đang chờ đợi cô nói một lời xin lỗi chỉ vì cô cặp kè với đại gia, thậm chí là đau khổ khóc lóc cầu xin sự tha thứ của bọn họ.
Cố Chi cố gắng bình tĩnh lại.
Nhưng cô là Cố Chi, không phải Minh Nguyệt.
Cô không trong sáng thanh cao như nhân vật Minh Nguyệt trong phim, cô là một người ham hư vinh, cô yêu tiền của Hoắc Đình Sâm cho nên mới chấp nhận ở bên cạnh anh, nhưng cô dám đưa tay lên ngực tự hỏi rằng, người mà cô lợi dụng từ trước đến nay đều là chính mình, cô chưa từng làm việc xấu xa, càng chưa từng làm tổn thương đến người khác.
Vì thế Cố Chi hít một hơi, đột nhiên hỏi: “Tôi cặp kè với đại gia, tôi cặp kè với đại gia thì sao nào? Các người không hài lòng ở điểm nào? Tôi chưa có gia đình, tôi cặp kè với đại gia còn phải xin lỗi các người sao?’’
“Một căn nhà thôi mà, vậy sao.’’ Cô cười lạnh một tiếng, nhìn đám người bị vệ sĩ chặn lại, đột nhiên làm ra vẻ vô tội: “Đại gia có thể mua nhà lầu xe hơi cho tôi, còn các ngươi có thể mua cho tôi cái gì vậy?’’
“Nếu như anh mua cho tôi nhà lầu, tôi cũng cặp kè với anh.’’
Cố Chi cười nói xong, liếc mắt một cái, xoay người, quyến rũ bước đi.
Đám người đứng tại chỗ: “………”
Chuyện này… Không giống với kịch bản mà.