Cánh cửa gỗ phát ra tiếng gõ cửa.
Bên cạnh cửa sổ lớn của văn phòng, bóng dáng một người phụ nữ mảnh mai được phản chiếu.
Một cô gái trẻ mang theo một chồng tài liệu bước vào, mỉm cười dịu dàng: “Giám đốc Lương, đây là báo cáo doanh thu quý trước, tất cả đều ở đây.”
Ánh đèn neon của thành phố rực rỡ, những tòa nhà cao tầng mọc lên san sát.
Lương Vận ngẩng đầu lên, mỉm cười đáp lại, cô nhận lấy tài liệu từ tay cô gái, “Cảm ơn, chị sẽ xem qua, thứ Hai tuần sau chúng ta sẽ thảo luận chi tiết.”
“Vâng, doanh số quý trước tăng khá tốt, chủ yếu là nhờ vào sản phẩm mới.”
Lương Vận cười: “Chị biết, chủ yếu là do sản phẩm chất lượng.”
Chu Phỉ Phỉ tiến lại gần, vui vẻ nói: “Đúng vậy, bạn trai em cũng mua cái này, anh ấy nói chụp ảnh đẹp hơn trước nhiều.”
Lương Vận lướt qua bản báo cáo, sau đó đóng lại đặt lên bàn.
Cô nhìn cô gái đang cười tươi, nói: “Được rồi.”
Chu Phỉ Phỉ chắp tay trước ngực, thấy Lương Vận không có ý định nói chuyện tiếp, cô hơi ngượng ngùng cười: “Vậy… em ra ngoài trước nhé, nếu chị cần gì cứ gọi em.”
Lương Vận gật đầu.
Vừa quay người, Chu Phỉ Phỉ nghe thấy một tiếng động nhỏ phía sau.
“Phỉ Phỉ.”
Chu Phỉ Phỉ dừng lại: “Dạ? Giám đốc Lương.”
Lương Vận đứng dậy, nhớ ra điều gì đó, dịu dàng nói: “Làm việc muộn thế này rồi, hôm nay đến đây thôi, những gì chưa xong thì thứ Hai làm tiếp.”
Chu Phỉ Phỉ sững sờ một chút, rồi nói: “Dạ, không sao, không sao, đây là việc của em mà.”
Lương Vận đi đến bàn làm việc, lấy một túi giấy màu nâu nhạt, nói: “Tối nay chị gọi đồ ăn rồi, còn dư, ăn tạm đi.”
Chu Phỉ Phỉ mặt đỏ bừng. Lúc nãy ngồi trên ghế sofa, bụng cô đã kêu réo, không ngờ Lương Vận lại nghe thấy.
“Không cần đâu… không cần đâu, Giám đốc Lương.”
“Còn nóng mà.” Lương Vận nhướn mày, biết cô ngại ngùng, “Cứ coi như là phần thưởng cho những ngày làm việc vất vả.”
Chu Phỉ Phỉ nhìn người sếp mới đến này, chỉ nửa tháng ngắn ngủi, cô đã bị năng lực lãnh đạo của cô thuyết phục. Vì vậy, cô nhận lấy túi đồ ăn mà Lương Vận đưa, lúng túng nói: “Vậy thì cảm ơn chị.”
Lương Vận không để ý lắm, “Nhanh về đi, không phải có người đang đợi à?”
“Dạ?” Chu Phỉ Phỉ tròn mắt.
Lương Vận quay người ngồi xuống ghế, nhìn về phía cửa sổ kính.
Chu Phỉ Phỉ cười ngượng ngùng, “Không sao đâu, anh ấy đến đón em mỗi ngày, không cần vội.”
Lương Vận liếc nhìn thấy nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt cô, không nói thêm gì nữa, chỉ mỉm cười: “Nói với mọi người là cố gắng thêm vài ngày nữa, sau khi xong việc chị sẽ mời mọi người ăn tối.”
Chu Phỉ Phỉ gật đầu liên tục, “Vâng, Giám đốc Lương, chào chị.”
Cửa văn phòng vẫn mở.
Lương Vận ngồi một mình trong văn phòng, hai mắt nhìn chằm chằm vào không trung, không nghĩ gì cả, thời gian cứ trôi qua từng giây từng phút.
“Chưa về à?”
Một giọng nói kéo cô trở lại thực tại.
Lương Vận ngẩng đầu, thấy một người phụ nữ tóc ngắn mặc vest đang ngồi trên ghế sofa đối diện.
“Ồ… Chị cũng chưa về.” Lương Vận mỉm cười.
Đường Lập Lam nhún vai, dựa vào ghế sofa, tùy ý nói: “Em đối xử với nhân viên không tệ đấy, còn phát quà nữa.”
Lương Vận cúi đầu cười, “Gọi đồ ăn nhiều quá, chia cho mọi người một chút.”
Đường Lập Lam quan sát xung quanh văn phòng nhỏ rồi quay đầu nhìn cô: “Cảm thấy thế nào, có thích ứng được không?”
Lương Vận cất tài liệu vào ngăn kéo, đứng dậy đi về phía cửa, thành thật nói: “Không tệ, thoải mái hơn em tưởng tượng.”
“Chị đã nói mà, đến công ty của chị tốt hơn nhiều so với ở Minh Lãng.” Đường Lập Lam gật đầu, nhếch mép: “Chị không hiểu em nghĩ gì mà ở đó chịu đựng lâu như vậy.”
Lương Vận cười đùa: “Lúc đó còn chưa nhận được đãi ngộ như này mà.”
“Chậc, thật phiền phức.” Đường Lập Lam nói: “Công ty của chị tuy không lớn bằng Minh Lãng nhưng đang phát triển rất nhanh, chỉ cần thêm vài năm nữa chắc chắn sẽ vượt mặt họ.”
Lương Vận bật cười, lông mày hơi nhướn lên, “Chị vẫn như ngày xưa.”
Đường Lập Lam là đàn chị của Lương Vận ở trường đại học, cô ấy rất có tài kinh doanh, ngay từ khi còn là sinh viên đã bắt đầu khởi nghiệp. Sau nhiều lần thất bại và thành công, cuối cùng cô ấy cũng đã thành lập công ty của riêng mình.
Năm ngoái, khi công ty của Đường Lập Lam bắt đầu có chút thành tựu, cô ấy đã mời Lương Vận đến làm việc nhưng lúc đó Lương Vận vừa được thăng chức ở Minh Lãng nên đã từ chối.
Đường Lập Lam chợt nhớ ra điều gì đó, hỏi: “Em qua đây, Minh Lãng có ý kiến gì không?”
Lương Vận nhún vai: “Trước khi thôi việc, em đã bàn giao mọi công việc xong xuôi rồi, còn có gì đâu.”
“Chị đang nói về giám đốc Cao, Cao Dĩ Trạch đấy.”
Lương Vận cầm túi xách lên, nhớ lại những ngày tháng trước: “Tuần trước em quay lại công ty làm thủ tục một lần, cũng chẳng có gì đặc biệt. Nghỉ việc thì nghỉ việc thôi, em muốn tự do mà.”
Những ngày đầu mới quay về, Lương Vận cảm thấy rất mệt mỏi nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục. Cô cố gắng điều chỉnh tâm trạng và ngày hôm sau đã quay lại Minh Lãng để hoàn tất thủ tục.
Ngày hôm đó, Cao Dĩ Trạch không gây khó dễ cho cô. Có lẽ vì thấy cô trông không được khỏe hoặc có lẽ vì biết cô đã có người yêu mới, anh ta không còn níu kéo nữa. Cao Dĩ Trạch là người như vậy, có thể theo đuổi một người đến cùng nhưng sẽ không làm những việc hạ thấp bản thân.
Là người trong cùng ngành, Đường Lập Lam đương nhiên biết một chút về chuyện của họ.
“Vậy là ổn rồi.” Đường Lập Lam nói: “Yên tâm, bộ phận kỹ thuật bên chị rất mạnh, sẽ không để em phải thất vọng như ở Minh Lãng đâu.”
Lương Vận mỉm cười, hiểu ý cô bạn: “Ừm.”
Lý do Lương Vận nghỉ việc không chỉ đơn thuần là vì sự quấy rầy của Cao Dĩ Trạch mà còn vì những bất mãn trong công việc. Những năm đầu làm việc ở Minh Lãng, mọi thứ đều rất tốt nhưng sau khi được thăng chức và dẫn dắt một đội ngũ mới, cô gặp phải rất nhiều khó khăn. Nhân viên không quen với phong cách làm việc nghiêm khắc của cô, dẫn đến nhiều mâu thuẫn.
Một vài tháng sau, chiếc máy ảnh mới mà công ty tung ra thị trường lại gặp phải vấn đề về pin và Lương Vận là người chịu trách nhiệm chính về dự án này. Cô phải đối mặt với áp lực từ cấp trên và sự chỉ trích từ đồng nghiệp. Cao Dĩ Trạch đưa ra hai lựa chọn: Một là thay đổi người phụ trách dự án hoặc là Lương Vận tiếp tục chịu trách nhiệm và sửa chữa sai lầm. Trong cuộc họp đó, không ai lên tiếng bênh vực cô. Lúc đó, Lương Vận đã hiểu rõ tình hình của mình.
Trong thời gian nghỉ ngơi, Lương Vận đã dành thời gian để suy nghĩ về những sai lầm của mình trong quá trình quản lý. Có lẽ cô quá nghiêm khắc hoặc có lẽ cô chưa thực sự thấu hiểu cảm xúc của nhân viên. Việc Chu Phỉ Phỉ làm thêm giờ mà vẫn cảm thấy đói cũng khiến cô nhớ lại những kỷ niệm không mấy vui vẻ ở Minh Lãng.
Đường Lập Lam đứng dậy khỏi ghế sofa, nói một cách nửa đùa nửa thật: “Đừng lo lắng, đám nhóc con ở công ty chị đều rất nhiệt tình.”
Lương Vận cầm chìa khóa xe, đi về phía cửa, đổi chủ đề: “Đi thôi, em đưa chị về.”
“Chị vừa đến đây thì em đi…” Đường Lập Lam lườm cô một cái, “Tự lái xe còn cần em đưa về sao.”
Lương Vận mỉm cười, không để ý đến lời trêu chọc của cô ấy, quay người đóng cửa, quẹt thẻ vân tay rồi đi thang máy xuống bãi đậu xe.
Đêm đã khuya, bầu trời tối đen không một ngôi sao.
Xe chạy trên đường phố đông đúc, Lương Vận về đến nhà đã hơn một tiếng sau.
Cô bật đèn, thay giày rồi đi thẳng vào bếp lấy một lon bia rồi quay lại sofa.
Lương Vận thả tóc ra, cởi bỏ bộ đồ công sở nặng nề, nằm dài trên chiếc sofa êm ái.
Căn hộ của cô có những cửa sổ kính lớn, từ đây có thể nhìn thấy toàn cảnh thành phố về đêm. Ánh đèn lung linh, muôn màu muôn vẻ.
Từ khi trở về đến giờ, cô cố gắng không nghĩ về quá khứ nhưng dường như những ký ức đó cứ bám lấy cô không buông.
Nhân lúc còn tỉnh táo, Lương Vận với tay lấy chiếc điện thoại đặt sau lưng, tìm đến số điện thoại mà cô gọi thường xuyên nhất trong những ngày gần đây.
Trịnh Lâm là một luật sư rất nổi tiếng ở địa phương. Cũng giống như Lương Vận, cả hai đều là người Giang Tô, nhưng hai người không quá thân thiết hoặc có thể nói là trước khi nhờ anh làm luật sư thì họ không quen biết nhau lắm. Lần này cũng là do thông qua sự giới thiệu của bố Lương Vận mà biết.
Giọng Trịnh Lâm rất bình tĩnh: “Vẫn vậy, anh ta không mấy hợp tác.”
Lương Vận nằm nghiêng người trên sofa, nhắm mắt lại nhẹ nhàng: “Anh đã nói rõ tình hình cho anh ấy chưa?”
“Tất nhiên rồi, tôi đã phân tích mọi tình huống có thể xảy ra.” Trịnh Lâm dừng một chút rồi tiếp tục: “Nhưng tôi nghĩ anh ta cũng hiểu rõ tình hình rồi.”
Lương Vận hỏi: “Anh ấy khỏe hơn chưa?”
Trịnh Lâm nhớ lại người đàn ông mà anh gặp ở trại tạm giam sáng nay: “Hình như không sao, trông anh ta khá khỏe mạnh.”
Lương Vận mỉm cười rồi nhanh chóng trở nên nghiêm túc: “Còn người kia thì sao, vẫn chưa tỉnh à?”
“Vẫn còn hôn mê.”
Trịnh Lâm từ khi được Lương Vận ủy quyền làm luật sư của La Thành, anh đã luôn ở lại địa phương chờ đợi phiên tòa mở ra và hiện tại đã nắm bắt được mọi thông tin mới nhất.
“Lương Vận, cô có biết không.” Trịnh Lâm đang lật xem những bức ảnh về người bị thương, “Thời gian sẽ không ngắn đâu, cô nên chuẩn bị tâm lý.”
Im lặng một lúc lâu, Lương Vận nghiêng đầu, “Tôi biết.”
Trịnh Lâm trầm ngâm một lát rồi nói: “Cũng đừng quá lo lắng, ít nhất theo những gì tôi trao đổi hôm nay thì vụ án vẫn có lợi.”
“Là cảnh sát cảnh sát Thạch tìm gặp anh ấy à?”
Cô biết La Thành đã không còn hy vọng gì nữa, anh không muốn có luật sư cũng không muốn bào chữa.
Lương Vận không có cách nào khác đành phải nhờ Thạch Vĩnh Ba chuyển lời giúp cô nhưng không biết Thạch Vĩnh Ba đã thuyết phục anh như thế nào, dù sao thì ngày hôm sau Trịnh Lâm cũng đã gặp được La Thành.
Trịnh Lâm nói: “Có lẽ vậy, hôm nay khi tôi đến thì cảnh sát cảnh sát Thạch vừa mới đi.”
“Vậy là tốt rồi…” Lương Vận lẩm bẩm, “Tôi có thể đi thăm anh ấy được không?”
Lần này Trịnh Lâm trả lời rất nhanh, “Không được. Đừng nói đến việc anh ta không muốn cô đến mà theo tình hình hiện tại cũng không cho phép thăm.”
Lương Vận hiểu, cô nhẹ nhàng đặt tay lên mắt, gật đầu rồi lại nghĩ đến việc liệu anh có nhìn thấy hành động của cô hay không.
Cô nói: “Được rồi.”
“Chờ thêm một chút nữa đi.”
“Luật sư Trịnh.” Lương Vận trịnh trọng nói: “Cảm ơn anh.”
Trịnh Lâm sững sờ một chút rồi mỉm cười nhẹ nhàng nói: “Cô đã nhờ tôi, tôi giúp cô làm việc, đây là điều đương nhiên mà.”
Cúp máy.
Lương Vận vẫn nằm trên sofa, giữ nguyên tư thế, cho đến khi một cánh tay bắt đầu tê bì, cô mới ngồi dậy và uống nốt nửa chai bia còn lại.
Ngày hôm đó, sau khi ra khỏi nhà kho, cô không còn gặp lại La Thành nữa.
La Thành được đưa đến bệnh viện đặc biệt để điều trị, không cho phép bất kỳ ai đến thăm. Lương Vận trở về ngôi nhà nhỏ và ở lại một đêm, ban đầu cô định ngày hôm sau sẽ cố gắng vào thăm anh một chút nhưng không được phép.
Bnahf Trí Lũy biết cô còn công việc nên bảo cô về trước, còn anh sẽ đợi thêm vài ngày nữa, Lương Vận suy nghĩ một lúc rồi đồng ý.
Ngày cô đi, cô không gặp được La Thành cũng không biết tình hình của anh ra sao, mang theo một nỗi lo lắng trong lòng, cô trở về Thanh Đảo.
Mãi đến một tuần sau, Bành Trí Lũy cũng về, chỉ còn lại một mình anh… một mình cô đơn ở lại đó.
Bành Trí Lũy nói rằng anh đã tìm cho La Thành một luật sư bào chữa nhưng La Thành nhất quyết không đồng ý, theo lời kể của Thạch Vĩnh Ba.
La Thành nói: Những việc vô nghĩa thì đừng lãng phí thời gian nữa.
Nghe vậy, Lương Vận chỉ cảm thấy người đàn ông này thật ngốc, cũng thật cố chấp.
Trong hơn nửa tháng qua, Lương Vận mỗi ngày đều nhớ lại khoảng thời gian đó, nhớ lại người đàn ông đó, nhớ lại những kỷ niệm ít ỏi còn sót lại của họ.
Nhưng cô không cam tâm, cô lưu số điện thoại của Thạch Vĩnh Ba để tìm hiểu tin tức về La Thành, dần dần, cô biết được rằng anh đã tỉnh lại, có thể đi lại được và cũng biết được anh đã bị bắt giam.
Ngoài cửa sổ đèn đuốc sáng trưng, trong căn phòng yên tĩnh vang lên tiếng còi xe vào ban đêm.
Cuộc sống vẫn tiếp diễn.
Cô đổi công việc chuyển đến căn nhà mới, Lương Vận mỗi ngày đều đi làm đúng giờ, tan làm đúng giờ, sống một cuộc sống tẻ nhạt như trước đây, chỉ có thêm một chút niềm vui là thỉnh thoảng Tôn Hiểu sẽ bế con đến chơi.
Gần Tết, công ty không có nhiều việc làm, Lương Vận cũng sớm mua vé tàu cao tốc về Giang Tô thăm bố mẹ.
Bố mẹ Lương Vận đã lâu không gặp con gái, rất nhớ và mong chờ cô về.
Đến ngày 29 Tết, Trịnh Lâm cũng trở về, anh nói rằng phiên tòa sẽ mở vào năm sau, hai người đã gặp nhau vài lần, hầu như chỉ nói vài câu về vụ án rồi lại vội vã kết thúc.
Một năm nữa lại trôi qua một cách mơ hồ.
Sau kỳ nghỉ Tết, Lương Vận trở lại Thanh Đảo, còn Trịnh Lâm thì đi Nội Mông.
Thỉnh thoảng Trịnh Lâm sẽ gọi điện cho cô nhưng phần lớn là cô chủ động gọi anh ta.
Cho đến tối thứ sáu, nỗi lo lắng trong lòng Lương Vận suốt cả ngày cuối cùng cũng được giải tỏa, đó là lần đầu tiên cô không dám nghe điện thoại của Trịnh Lâm nhưng lại không thể không nghe.
Bên kia điện thoại cũng rất yên tĩnh, “Hôm nay đã có kết quả xét xử rồi.”
Trong phòng khách chỉ còn lại một chiếc đèn tường mờ ảo.
Trịnh Lâm biết cô đang nghe, nói: “Lương Vận, năm năm.”
Lương Vận bật khóc, trên chiếc sofa, ở cùng một vị trí, những cảm xúc đã kìm nén bấy lâu cuối cùng cũng không thể kìm nén được nữa.
Cô không lên tiếng, chỉ lặng lẽ lau nước mắt, ngẩng đầu nhìn lên hình ảnh phản chiếu của mình trên cửa sổ kính đối diện.
“Lương Vận, tôi đã cố gắng hết sức rồi.” Trịnh Lâm nói.
Lương Vận che mắt, thì thầm: “Tôi biết, như vậy là rất tốt rồi.”
Trần Viễn Đức không chết, may mắn là đã tỉnh lại.
Trịnh Lâm nhớ lại người đàn ông ngồi thẳng lưng trong phiên tòa, không biết là do kiềm chế hay do bình tĩnh, dù sao thì khi nghe tin, trên khuôn mặt anh ta không hề có chút tiều tụy nào.
“Nạn nhân bị bắt cóc bị thương, bản chất của vụ án sẽ khác.” Trịnh Lâm bình tĩnh mô tả, “Năm nhát dao… Hận đến mức nào vậy. Hai nhát ở mỗi chân, những vết thương này không gây chết người, vết thương nghiêm trọng nhất là ở bụng, nếu chậm trễ hơn một chút, tình hình sẽ không như bây giờ.”
Lương Vận cười khổ, “Có lẽ nên cảm ơn tên khốn đó vì chưa chết…”
Trịnh Lâm không nói gì nhưng sự thật là như vậy, vì anh ta chưa chết nên La Thành vẫn còn cơ hội sống.
“Thôi vậy…” Lương Vận nhắm mắt lại: “Có kết quả là được rồi.”
Trịnh Lâm nhìn vào bản ủy quyền trên bàn, lên tiếng: “Tuần sau tôi sẽ quay lại, có một thỏa thuận cần cô ký.”
“Cái gì?”
Trịnh Lâm vừa lật xem vừa nói: “La Thành có 40% cổ phần của một câu lạc bộ sẽ chuyển nhượng cho cô, ngoài ra còn có một chiếc xe cũng sẽ sang tên cho cô.”
Lương Vận sững sờ một lúc, mơ hồ nhớ lại một cảnh tượng trong sân nhỏ.
Trong phòng ngủ, tờ giấy rút ra từ ngăn kéo lộn xộn, nhớ lại những chữ cái “chuyển nhượng cổ phần” trên bìa.
Hóa ra… Anh đã chuẩn bị từ trước rồi.
Hóa ra… Mọi thứ đều có dấu hiệu.
Ngày trở về, cô vô thức đi tìm dấu vết của La Thành nhưng nơi này không giống như ngôi nhà cũ ở ngõ nhỏ.
Đi dọc theo con phố, đột nhiên một chiếc mô tô lao qua bên cạnh cô, cô chợt nhớ ra câu lạc bộ mà La Thành từng nhắc đến, vì vậy cô lấy điện thoại ra, không biết tên, cô đành hỏi Sử Vân.
Phong cách cyberpunk, trang trí rất ngầu, Lương Vận không vào bên trong chỉ đứng ở cửa một lúc, có một vài thanh niên ra vào quay đầu lại cười nói với nhau, dường như cô có thể nhìn thấy bóng dáng của La Thành trong đám người đó.
Mắt mở ra rồi khép lại, rồi lại tan biến theo gió.
Thời gian cứ trôi đi.
Cuối tháng.
Không biết Shi Thạch Vĩnh Ba đã dùng cách nào để thuyết phục La Thành đồng ý gặp Lương Vận, dù sao thì ngày hôm đó cô nhớ tất cả các giác quan.
Khi La Thành được cảnh sát dẫn ra, Lương Vận đã ngồi đợi một lúc rồi.
Anh mặc bộ quần áo bông màu xanh dương thống nhất, tóc cắt ngắn hơn, Lương Vận nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đó, chỉ cần một cái nhìn là có thể nhận ra anh đã gầy đi.
Càng đến gần, La Thành càng trở nên bối rối, ánh mắt lướt qua không nhìn thẳng vào cô.
Qua tấm kính, cả hai đều không ai chủ động cầm điện thoại trước.
Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, giống như một kiếp trước.
Có lẽ cuối cùng người bên trong cũng không chịu nổi.
La Thành cầm điện thoại, chớp mắt hai cái với cô, mỉm cười hỏi: “Gần đây có khỏe không?”
Lương Vận đột nhiên nghẹn ngào, cố gắng kìm nén nước mắt, giọng nói mang theo chút trách móc dịu dàng, “Tại sao không muốn gặp em?”
La Thành ngồi về phía trước một chút, gần kính hơn cũng gần cô hơn.
Lương Vận bỏ điện thoại xuống cúi đầu nhìn, cô nghĩ là loa điện thoại bị hỏng nên không có tiếng.
Ngẩng đầu lên, La Thành cong môi, người cũng thẳng tắp hơn, thốt ra hai chữ, “Mất mặt.”
Bị anh trêu chọc như vậy, Lương Vận không nhịn được mà cười thành tiếng.
La Thành nói đùa, ngẩng đầu nhìn cô, “Năm mới vui vẻ nhé, khuôn mặt tròn trịa hơn rồi.”
Cô chạm vào hai bên má bằng mu bàn tay, rõ ràng là không khác gì trước đây. Cô đặt tay xuống, ánh mắt chạm vào nụ cười ở khóe miệng của người đàn ông đó mới nhận ra điều gì đó. La Thành đang tìm chủ đề hoặc nói cách khác, anh không muốn ngay lập tức trở nên quá nặng nề.
Lương Vận nói: “Nhàm chán.”
“Vẫn là khí hậu nơi đó tốt, nhìn có vẻ xinh đẹp hơn.”
Lương Vận mím môi: “Miệng lưỡi trơn tru.”
La Thành không nói gì nữa, chỉ nhìn chằm chằm vào cô.
Thời gian trôi qua rất nhanh nhưng cả hai đều không vội vàng lên tiếng.
Im lặng một lúc.
La Thành thả lỏng khóe miệng, vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc, “Lương Vận.”
Khi anh gọi tên cô, Lương Vận gần như nhận ra anh định nói gì, cô lên tiếng trước, “Đó là chuyện của em.”
La Thành nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đó, “Năm năm, em có biết năm năm là bao lâu không.”
Lương Vận thẳng thắn hơn anh, “Vì vậy anh muốn kết thúc sao.”
La Thành nghiêng đầu, nghiến răng, “Vấn đề không phải ở đó.”
“Vậy thì nói cho em biết cái gì là vấn đề?” Lương Vận phản bác lại.
La Thành cúi đầu, tầm mắt rơi xuống đôi bàn tay bị còng, bất lực nâng lên cười khổ, “Không đáng đâu, thật sự không đáng.”
Con đường mình tự chọn, dù có khó khăn cũng phải đi tiếp, những sai lầm mình gây ra cũng phải gánh chịu hậu quả tương ứng.
Trong thời gian ngắn như vậy, Lương Vận không muốn lãng phí vào việc tranh cãi.
Cô nói chậm rãi: “Anh cho rằng đó là vì tốt cho em sao, nhưng điều đó không phải là điều em muốn.”
Rốt cuộc thì cái gì mới là tốt, La Thành cũng không biết, anh chỉ biết rằng không muốn có lỗi với cô, cũng không muốn làm cô lùi bước.
“Em có nghĩ rằng, một người đàn ông sắp bốn mươi tuổi đã từng ngồi tù, có thể làm được gì?” La Thành đưa ra sự thật, cũng xé toạc vết thương cho cô xem, “Hơn nữa còn là một kẻ đã cố gắng giết người.”
Tấm kính ngăn cách giữa hai người rất sạch sẽ nhưng Lương Vận cảm thấy tầm nhìn của mình ngày càng mờ nhạt.
Cô không nói gì, cô phải thừa nhận đó là sự thật.
La Thành nói: “Anh không muốn làm chậm trễ em, em cũng hiểu mà.”
Giấc mơ cuối cùng cũng tỉnh giấc, con người cũng vậy.
Lương Vận cúi đầu, nhẹ nhàng nói: “Anh đưa cho em cổ phần đó có ý nghĩa gì, tiền bồi thường chia tay?”
La Thành nhớ đến người luật sư đó, cười một tiếng, “Không có khó nghe như vậy.”
“Anh đã chuẩn bị sẵn sàng từ lâu rồi.”
“Ừ.” La Thành thừa nhận, “Đại Bành cũng biết, anh đã nói với cậu ấy.”
Nhưng Lương Vận không cười được, “Em không cần.”
La Thành đột ngột áp sát vào cửa sổ, nắm chặt nắm đấm đặt lên đùi, giọng nói khàn khàn, “... Anh biết, anh biết em không thiếu.”
Nhưng anh chỉ có vậy.
Anh không có nhà, nhưng hầu như tất cả tài sản có thể lấy ra đều muốn đưa cho cô.
Lương Vận nhịn nước mắt, “Đưa hết cho em rồi, vậy anh không nghĩ đến việc sau khi ra ngoài anh sẽ làm gì sao.”
Một khoảng thời gian im lặng.
La Thành nghiêng đầu, thì thầm: “Chỉ hy vọng em được hạnh phúc, những thứ khác đừng hỏi.”
Một giọt nước mắt nóng hổi lăn xuống khóe mắt, Lương Vận cúi đầu, rồi ngẩng lên cười, “Anh nghĩ em sẽ hạnh phúc sao?”
La Thành im lặng.
Thời gian trôi qua nhanh chóng.
Anh không nỡ rời mắt, ánh mắt vẫn đọng lại trên khuôn mặt thay đổi của cô.
Từ sự đau lòng không nỡ ban đầu đến sự chán nản, thất vọng cuối cùng, La Thành ghi nhớ từng biểu cảm nhỏ nhặt vào trong mắt, cố gắng khắc sâu vào tâm trí.
Cảnh sát đứng sau lưng La Thành, ra hiệu cho anh đã đến giờ.
La Thành không quay đầu lại, vẫn nhìn thẳng vào Lương Vận, anh cong môi cười tươi.
Hình ảnh người đàn ông ngồi trên ghế phản chiếu trên tấm kính, miệng lẩm bẩm.
“Không biết em có hạnh phúc không, nhưng anh hy vọng em sẽ hạnh phúc.” Đó là câu nói cuối cùng của anh.
Cuối cùng dưới ánh nhìn của Lương Vận, anh đặt điện thoại xuống, từ từ đứng dậy, tiếng ghế cọ xát vào sàn nhà.
Cảnh sát đứng cách anh một bước, anh không quay đầu lại, bước nhanh về phía cánh cửa sắt.