• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi rời khỏi Lâm Trang, Lâm Hồi và Hạ Kiến Sơn bắt đầu đếm ngược ăn tết.

Cuối năm, bọn họ tranh thủ đến Thu Sơn Uyển một chuyến, đây là chuyện Lâm Hồi và Hạ Kiến Sơn đã thống nhất trên máy bay, dù thế nào thì vẫn nên lấy một thân phận khác đến thăm hỏi. Có lẽ do Lâm Hồi biểu hiện khá bình tĩnh với chuyện này nên Hạ Kiến Sơn hỏi một câu: “Nếu đến thì em không cảm thấy mất tự nhiên à? Ví như xấu hổ hay căng thẳng gì đó.”

Đối với vấn đề này, Lâm Hồi rất tự tin: “Em – Lâm Hồi – chuyên gia giao tiếp.”

Nói tới nói lui, đến lúc đấy thật, Lâm Hồi lại không khỏi hồi hộp. Anh ngồi trên xe, không ngừng điều chỉnh hô hấp, Hạ Kiến Sơn cảm nhận được nên nói nhỏ: “Em – Lâm Hồi – chuyên gia giao tiếp.”

Lâm Hồi nhìn hắn: “… Em đánh anh đấy.”

Hạ Kiến Sơn mỉm cười: “Trợ lý Lâm, em quên anh từng nói gì rồi à?”

Hạ Kiến Sơn đến gần Lâm Hồi, nói nghiêm túc: “Tất cả mọi người đều thích em.”

Lâm Hồi vẫn nhìn hắn, Hạ Kiến Sơn gật đầu: “Mọi người.”

Bọn họ đến Thu Sơn Uyển đúng giờ cơm. Không ngoài dự đoán, người mở cửa là Hạ Kiến Xuyên. Có lẽ do Hạ Kiến Sơn đứng sau, Lâm Hồi cảm thấy Hạ Kiến Xuyên cố gắng kiềm chế lắm mới không hô lên hai chữ “anh dâu” mà cụp mắt ngoan ngoãn chào một tiếng “anh”.

Hai người vừa đến đã được đón vào dùng bữa. Vốn dĩ lúc xuất phát Hạ Kiến Sơn còn nói đến sớm phải trò chuyện, tốt nhất nên đến muộn, Lâm Hồi nghĩ trò chuyện thì trò chuyện thôi, hiện tại mới cảm thấy quyết định này quá đúng đắn. Anh nhìn ra ngoài mình và Hạ Kiến Sơn, căn nhà này tính cả chị Hồng thì có bốn người, tuy mỗi người đều ra vẻ bình tĩnh nhưng ắt hẳn nội tâm đang sóng rền gió dữ, cụ thể biểu hiện ở chỗ…

“À, Lâm Hồi, con uống rượu này xem, không tệ lắm, con không lái xe đúng không?” Đây là Hạ Chiêu, một câu không đến hai mươi từ mà tách ra mấy đoạn.

“Không cần gọi dì, cứ gọi sếp… Không đúng, không cần gọi sếp Khương, cứ gọi dì là được, bình thường Tiểu Sơn cũng gọi như thế.” Khương Tình rơi vào lỗi logic.

“Anh, anh dâu, ăn món này đi, ngon lắm!” Chỉ có Hạ Kiến Xuyên phát huy ổn định, từ “anh dâu” như đang khiêu khích.

Mà chị Hồng tuy không nói gì nhưng chị sắp hết những món cay trước mặt Lâm Hồi.

Lâm Hồi mỉm cười.

Anh không biết suy nghĩ hiện tại của Hạ Kiến Sơn về Hạ Chiêu và nhà họ Hạ như thế nào nhưng hiển nhiên vì anh nên hắn đã trao đổi với người nhà trước. Nghĩ đến đây, Lâm Hồi bình tĩnh lại. Mỗi người ngồi đây đều căng thẳng hơn anh, anh cần gì sợ hãi nữa.

Bầu không khí bữa cơm xem như tốt đẹp. Sau khi điều chỉnh trạng thái, Lâm Hồi lấy lại tính chuyên nghiệp, khiến tất cả mọi người như tắm gió xuân, tươi cười đầy mặt. Hơn nữa, từ khi bước vào, Hạ Kiến Sơn chưa từng cố ý giới thiệu Lâm Hồi là người yêu nhưng hiển nhiên, mọi người đều hiểu trong lòng, cũng như biết bữa ăn này có ý nghĩa gì.

Lâm Hồi cảm thấy như thế rất tốt, quá cố tình có khi còn xấu hổ hơn.

Dùng bữa xong, Khương Tình ra hiệu với Lâm Hồi, dẫn anh vào phòng làm việc.

Lâm Hồi: Đến rồi, cảnh tượng bắt buộc của giới quyền quý trong phim truyền hình đây rồi, chỉ hy vọng đừng đưa cho anh vòng hay dây truyền gia truyền nhà họ Hạ gì đó.

Vào phòng làm việc, Khương Tình đi thẳng vào vấn đề: “Tiểu Hồi, cảm ơn con, dì biết con thường xuyên giúp đỡ Tiểu Xuyên, lần trước họp thường niên chưa kịp nói với con một tiếng.”

Lâm Hồi lắc đầu: “Việc nhỏ thôi ạ, em ấy hát hay thật.”

“Nó đã trao đổi với ba, nó suy nghĩ lâu rồi, muốn thử xem âm nhạc thành sự nghiệp, muốn xem mình làm được đến đâu, ba nó đồng ý.”

Lâm Hồi bất ngờ, sau đó mỉm cười: “Đây là chuyện tốt, nên chúc mừng em ấy.”

Khương Tình thở dài: “Ba nó luôn biết nó không muốn đến công ty làm việc, ông ấy muốn đưa nó vào Vạn Trúc chỉ là hy vọng có người ở bên Tiểu Sơn, dù sao cũng là anh em ruột. Ông ấy không làm được nên muốn con trai bù vào.”

“Vì việc này mà dì đã cãi nhau với ông ấy vô số lần. Ông ấy ngoan cố một đời, nào biết tình thân cũng có thời kỳ.”

Lâm Hồi nhất thời không biết nói gì.

Khương Tình chần chờ, sau vẫn bổ sung: “Về chuyện mẹ của Tiểu Sơn…”

Lâm Hồi gật đầu: “Con biết, con biết hết rồi.”

Khương Tình thở phào: “Thế thì tốt, thế thì tốt rồi. Vốn dĩ có một số việc dì nói không thích hợp nhưng khả năng là con không biết, khi chúng ta biết chuyện của hai đứa, thật ra đã thở phào nhẹ nhõm.”

Lâm Hồi sửng sốt.

“Tiểu Sơn… Lần đầu tiên dì gặp nó là ở hôn lễ. Lúc ấy thằng bé ngồi đó, toàn bộ bữa tiệc không cười lấy một lần.”

Lúc ấy Khương Tình hơi thấp thỏm. Bà biết thân phận mẹ kế rất xấu hổ nhưng những đứa trẻ khác trong bữa tiệc đều chơi rất vui vẻ, chỉ riêng Hạ Kiến Sơn rõ ràng mới mười mấy tuổi lại ngồi một mình ở đó, mờ nhạt đến nỗi có thể biến mất bất cứ lúc nào.

Đến khi bọn họ quay lại bàn, Khương Tình không chút suy nghĩ, dùng câu nói người một nhà cụng ly với Hạ Kiến Sơn. Bà thấy ánh mắt Hạ Kiến Sơn sáng lên.

Khương Tình ngửa đầu uống hết ly rượu. Bà nghĩ không có ai sinh ra là cô độc hết.

“Thật ra nếu là người khác thì có lẽ chúng ta sẽ không yên tâm.” Khương Tình mỉm cười, “Nhưng là con, Lâm Hồi, là con, thật sự quá tốt rồi.”

Lâm Hồi cụp mắt, nói nhỏ: “Vâng, là con.”

“Dì không trì hoãn các con nữa.” Khương Tình lấy lại tinh thần, lấy hai lì xì từ ngăn kéo ra, “Đây là tiền mừng tuổi, cho con và Tiểu Sơn.”

Lâm Hồi đang định từ chối, Khương Tình nhìn ra anh muốn nói gì nên giành trước: “Dì biết các con không thiếu mấy thứ này, bên trong không nhiều lắm, chỉ là cầu mong những điều tốt lành thôi.”

Khương Tình tạm dừng rồi nói tiếp: “Tết mà.”

Lâm Hồi do dự, cuối cùng nhận lấy: “Cảm ơn dì.”

Khương Tình thở phào: “Nếu con không ngại thì sau này thường xuyên cùng Tiểu Sơn về nhà ăn cơm.”

Sau khi tiễn hai người, Hạ Chiêu nhìn Khương Tình, hỏi: “Nhận không?”

“Nhận.”

Hạ Chiêu cau mày: “Tôi đã bảo bà rồi, nhà bình thường còn không cho ít như thế.”

Khương Tình cười: “Tiền với hai đứa nó không có ý nghĩa, nhiều hơn thì có bằng tiền hoa hồng của công ty không? Hơn nữa với tính cách của Lâm Hồi, bỏ vào nhiều thật thì sẽ không nhận đâu.”

Hạ Chiêu không nói nữa.

Khương Tình tận tình khuyên nhủ: “Cứ từ từ thôi.”



Trên đường về, Lâm Hồi lấy lì xì ra. Hạ Kiến Sơn nhìn thoáng qua, hỏi: “Đây là cái gì?”

“Tiền mừng tuổi.”

“À.”

Lâm Hồi nhìn hắn, mở lì xì ra đếm: “Một nghìn tệ, hai cái là hai nghìn, tuyệt vời, hôm nay quá hời rồi. Nói đi nói lại, em nhận lì xì của ba và dì của anh, không sao chứ?”

Hạ Kiến Sơn cười: “Này có là gì, em muốn lấy thì lấy. Nếu thích như thế thì anh có thể giấu đầy lì xì trong nhà, cho em tìm cả ngày.”

Lâm Hồi lật qua lật lại lì xì rồi cảm thán: “Không ngờ em lớn thế này rồi mà còn nhận được tiền mừng tuổi… Em nói anh nghe này, lúc dì gọi em lên phòng làm việc, em tưởng dì định cho em vòng gia truyền gì cơ, kiểu như ông nội truyền lại cho con dâu các thứ ấy, em còn chuẩn bị xong lời từ chối rồi.”

Hạ Kiến Sơn dở khóc dở cười: “… Không có mấy thứ đó.”

Sau đó hắn nghĩ tới điều gì: “Nhưng có một kiểu khác, xem đến lúc đó em có thích không.”

Lâm Hồi tò mò: “Gì đấy?”

“Năm sau bàn tiếp.”

Vốn dĩ Lâm Hồi đã bị khơi gợi sự tò mò, nhưng rồi ngẫm nghĩ một lát, dù sao chỉ còn hai ngày nữa, năm mới sắp đến rồi, không thì cứ yên tâm đón tết trước đã, anh rất mong chờ món quà Hạ Kiến Sơn sắp tặng.

Nghĩ lại mới thấy kỳ diệu, mỗi ngày hai người ở bên nhau rõ ràng rất bình thường không có gì đặc biệt, tuy nhiên lại khiến Lâm Hồi mong muốn thời gian chậm lại, chậm lại một chút, anh luyến tiếc mỗi giây mỗi phút trôi qua.

Từ sáng hôm tất niên, Lâm Hồi đã bắt đầu viết chữ “Phúc”. Lúc trước đi siêu thị, anh và Hạ Kiến Sơn hào hứng mua giấy, mực và bút lông, chuẩn bị thể hiện tài năng. Hiện tại Hạ Kiến Sơn đang treo đèn lồng nhỏ lên cây quất, đây là yêu cầu của Lâm Hồi, anh bảo không treo thì không có không khí tết.

Lâm Hồi viết thử hai chữ “Phúc” nho nhỏ, cảm giác khá ổn mới đổi sang giấy to bắt đầu viết cẩn thận. Đang viết thì anh nhíu mày: “Hạ Kiến Sơn, nếu không thì chúng ta cứ dán chữ có sẵn đi, em cứ thấy kì lạ thế nào ấy?”

Hạ Kiến Sơn nhìn thoáng qua: “Anh thấy vẫn được.”

“Tiêu chuẩn của anh hơi thấp rồi đó, em thấy treo lên làm hạ thấp giá trị ngôi nhà luôn mất.”

Hạ Kiến Sơn mỉm cười: “Thì sao, nếu không thì để anh viết thử, chúng ta cùng nhau kéo xuống.”

Hai mắt Lâm Hồi sáng người: “Chữ anh cũng đẹp mà, anh ra thử xem.”

Lâm Hồi mua rất nhiều cỡ giấy, Hạ Kiến Sơn tùy ý lấy một tờ hoành phi cỡ vừa phải, viết bốn chữ “Sơn Kiến Lâm Hồi”.

Người ta hay nói nét chữ nết người, chữ Hạ Kiến Sơn lại hơi khác với con người hắn: Hạ Kiến Sơn nội liễm nhưng chữ của hắn lại tiêu sái tùy ý. Lâm Hồi ngó trái ngó phải, nội tâm vui vẻ: “Đúng là không sai, anh làm gì cũng tốt nhất!”

Rõ ràng chỉ là tên của hai người, nhưng Lâm Hồi lại thích vô cùng, cảm thấy phải có câu đối tương ứng mới được, nhưng suy nghĩ một lát anh vẫn chưa nghĩ ra câu phù hợp.

Hạ Kiến Sơn thấy thế thì cười nói: “Chúng ta mua nhiều câu đối mà, em chọn cái mình thích rồi dùng thôi.”

“Thế có phải không hợp lắm không, câu đối là sản phẩm in ấn, hoành phi lại viết tay, hơn nữa ngữ nghĩa không khớp.”

“Nhưng anh thấy hoành phi này hợp với nhiều câu đối mà, ví như thế này…” Hạ Kiến Sơn lật giấy, lấy ra một bộ câu đối: “Nụ mai hồng ngạo nghễ giữa tuyết, bông liễu xanh đon đả chào xuân, Sơn Kiến Lâm Hồi.”

“Anh nói đúng là hơi…”

“Em chọn đi, chọn xong chúng ta cùng nhau dán.”

“Thế để em viết chữ “Phúc”, lát nữa anh dán lên chậu hoa.”

“Ừ.”

Đến khi hai người dán hết chữ Phúc và câu đối, Hạ Kiến Sơn bắt đầu chuẩn bị bữa tối. Lâm Hồi vừa giúp hắn nhặt rau vừa xem điện thoại: “Oa, Hạ Kiến Xuyên gửi hình đồ ăn ở Thu Sơn Uyển cho em, nhiều món ngon như vậy, nó còn hỏi em tối nay có về không.”

“Em muốn về à? Nếu em muốn thì chúng ta đi.”

Lâm Hồi hiếu kì: “Trước kia anh có về nhà ăn tất niên không?”

“Có, năm nào cũng về.”

Đối với Hạ Kiến Sơn, bữa tất niên ngoại trừ phong phú hơn bình thường một chút thì không có ý nghĩa gì đặc biệt, dùng bữa xong thì hắn vẫn rời khỏi bầu không khí ấm áp vui mừng và lái xe về.

Lâm Hồi lắc đầu: “Không đi.”

Hạ Kiến Sơn nhìn anh.

Lâm Hồi nói thật: “Em chỉ muốn đón tết cùng anh.”

Hạ Kiến Sơn đút cho anh một miếng ngó sen: “Anh cũng thế.”

Hai người cùng nhau nấu cơm tất niên, đến bốn giờ chiều thì xong.

Lâm Hồi chụp rất nhiều bức, vừa chụp vừa do dự hỏi: “Haiz, khó nghĩ quá, em vừa muốn đăng vừa không muốn đăng.”

“Vì sao?”

“Em là người keo kiệt, không nỡ để người khác nhìn thấy. Nhưng thức ăn chúng ta nấu quá ngon, không ai thấy thì em tiếc.”

Hạ Kiến Sơn bị băn khoăn của anh chọc cười: “Nếu không thì để anh đăng?”

Lâm Hồi kinh ngạc: “Trước giờ anh không đăng bài bao giờ đúng không?”

Hạ Kiến Sơn không trả lời, chụp ngay một bức rồi đăng bài kèm dòng chữ “Chúc mừng năm mới”, đây là bài đăng đầu tiên trong vòng bạn bè.

“Trước kia không đăng vì thấy không có gì đáng nói cả.” Hạ Kiến Sơn mỉm cười lắc điện thoại trước mặt Lâm Hồi, “Nhưng bây giờ có chuyện để nói rồi.”

Rượu vang là Hạ Kiến Sơn chọn, bảo là phải chọn rượu ngon để xứng với ngày tất niên. Lâm Hồi không hiểu biết về rượu bằng Hạ Kiến Sơn, dù sao trong mắt anh đều là rượu ngon, không biết “ngon” với khẩu vị của Hạ Kiến Sơn sẽ như thế nào. Đến khi nếm thử một ngụm, dư vị quẩn quanh môi lưỡi hồi lâu, Lâm Hồi hỏi: “Anh khai thật đi, rượu này bao nhiêu tiền?”

Hạ Kiến Sơn nói một con số.

Lâm Hồi ngơ ngác: “Đúng là “cực kỳ quý”! Thôi được rồi, coi như xứng với bữa ăn này.”

Hai người ăn được một lát, Hạ Kiến Sơn thấy hai má Lâm Hồi ửng đỏ: “Sao em uống rượu lên mặt hết thế?”

“Em toàn thế, chắc là trời sinh, sao thế?”

“Không có gì, em như thế, anh lại muốn hôn.”

Bàn tay đang gắp đồ ăn dừng lại, Lâm Hồi ngẩng đầu nhìn đồng hồ: “Mới hơn sáu giờ, còn chưa đến đêm đâu, sếp Hạ.”

Hạ Kiến Sơn nở nụ cười, một lát sau mới nói nhỏ: “Trợ lý Lâm, đón tết thật tốt.”

Bắt đầu từ buổi sáng: Dán câu đối và chữ phúc, treo đèn lồng; lau dọn nhà cửa, rửa rau nấu cơm; tin nhắn Wechat gửi đến liên tục chưa kịp đọc; cây trong nhà đều được tưới nước; Lâm Hồi nấu cá khô, nói đây là món bắt buộc phải có ở quê nhà; Hạ Kiến Sơn không hoàn thành món tôm muối tiêu vì Lâm Hồi đổi ý, bảo muốn ăn tôm chiên hành; sau đó bọn họ tranh thủ tắm táp trước khi dùng bữa…

Cả ngày hôm nay, bọn họ chưa từng nhàn rỗi.

Giống như mỗi gia đình bình thường ở thành phố này, đất nước này, nhà bọn họ cũng nghiêm túc đón tết.

Thậm chí Hạ Kiến Sơn đã nghĩ xong kế hoạch sau bữa tối: Hai người ngồi trên sô pha xem TV, có xem thật hay không không quan trọng, nhưng TV chắc chắn phải mở; hắn sẽ tán gẫu với Lâm Hồi, Lâm Hồi từng kể nhiều năm qua, anh đều ngủ trước không giờ, năm nay nhất định phải đón giao thừa; tốt nhất là Lâm Hồi đừng nằm lên người hắn, bởi vì nằm là sẽ mệt rã rời; Hạ Kiến Sơn nghĩ kĩ rồi, đồng hồ chỉ không giờ thì hắn sẽ nói “chúc mừng năm mới” với Lâm Hồi, đại khái là Lâm Hồi cũng nói như thế, bởi vì bọn họ luôn phối hợp ăn ý…

Đón tết đúng là quá tốt.

Hết thảy diễn ra giống như tưởng tượng của Hạ Kiến Sơn, đêm tất niên bình yên trôi qua. Biến số duy nhất là sắp không giờ, Lâm Hồi dựa vào Hạ Kiến Sơn thiếp đi, mà MC trên TV bắt đầu đếm ngược: “10! 9! 8!…”

Hạ Kiến Sơn mỉm cười, không nỡ đánh thức người trong lòng.

“… 6! 5! 4!…”

Hạ Kiến Sơn vuốt tóc Lâm Hồi, sau đó kéo chăn lên một chút.

“… 3! 2!…”

Hạ Kiến Sơn nhìn màu đỏ ngập tràn trên màn hình TV, nắm chặt tay Lâm Hồi, thì thầm: “Lâm Hồi, cảm ơn em.”

“1… Chúc mừng năm mới!!!”

Cảm ơn em đã đến bên anh, anh chưa từng yêu quý thế giới này như bây giờ.

Lâm Hồi mở mắt.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của Hạ Kiến Sơn, anh ngồi dậy, ôm chặt hắn: “Anh không “chúc mừng năm mới” em à?”

Nói xong Lâm Hồi lại cười: “Được rồi, vẫn để em nói đi…”

“Hạ Kiến Sơn, chúc mừng năm mới.”

~Hết chương 55~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK