Chu Thân sợ đến mức rơi cả di động, nháy mắt cả người đều tỉnh táo, giật mình từ trên giường ngồi dậy, trong điện thoại liên tục truyền đến thanh âm lạnh như băng của Tần Sâm liên tục truyền đến: “Mẹ nó ai nói với cậu thân thể ông đây có vấn đề?!”
Chu Thân đã nhiều năm không nghe Tần Sâm mắng chửi người khác ác liệt như vậy, theo phản xạ sờ xương sườn của mình, vội vàng nhặt di động lên, ngượng ngùng nói: “anh Sâm, anh nghe em giải thích…”
Tần Sâm lạnh lẽo hừ một tiếng: “Cậu lăn tới đây mang rượu của mình đi ngay cho tôi.”
Chu Thân: “…Bây giờ?”
“Còn muốn tôi lặp lại một lần nữa sao?”
“…không cần, em lập tức đến!”
Cúp điện thoại, Chu Thân luống cuống vò tóc, gọi điện thoại cho Tần Ninh, Tần Ninh vẫn còn đang ôm bạn gái ngủ, mới sáng tinh mơ bị đánh thức cũng rất khó chịu: “Con mẹ nó tốt nhất là cậu có chuyện lớn!”
Chu Thân bị thổ huyết: “Việc này tuyệt đối lớn! anh Sâm vừa gọi điện cho tôi, tôi cảm thấy xương sườn của mình khó mà giữ được…”
Tần Ninh nở nụ cười: “Là chuyện của đống rượu kia?”
Vẻ mặt Chu Thân đau khổ: “Chắc vậy, haizz cậu nói có phải anh Sâm thẹn quá thành giận không? Dù sao là đàn ông ai cũng để ý mặt mũi trên phương diện này.”
Tần Ninh cười một trận, mới nói: “Cậu có bị ngốc hay không? Nhìn Sâm ca giống có vấn đề hay sao? nóithật cho cậu biết, lúc trước rượu kia là anh ấy đưa cho Kha Đằng.”
“Kha Đằng?” Chu Thân nghĩ lại một lượt, mới nhớ lúc trước thu mua Tinh Vũ là một người HongKong. một lát sau, mới phản ứng được là mình bị Tần Ninh cùng Nhạc Minh đùa giỡn.
“Fu*k! Con mẹ nó tôi có cướp bạn gái của cậu sao? Sao cậu lại chỉnh tôi!”
Tần Ninh đem di động để ra xa, chờ cậu ta mắng xong.
Chu Thân nổi giận đùng đùng: “Cậu phải đi cùng tôi!”
Tần Ninh cười: “Sao tôi phải đi?”
“Mẹ nó nếu mà tôi thực sự bị đánh gãy xương sườn, cậu phụ trách khiêng tôi tới bệnh viện!”
7 giờ ruỡi, Chu Thân cùng Tần Ninh lái xe đến biệt thự của Tần Sâm, Tần Sâm vừa từ phòng thể thao trên tầng đi xuống, để trần nửa người trên, mồ hôi chậm rãi chảy từ tóc xuống, chảy xuống cơ ngực cơ bụng biến mất sau lớp quần thể thao màu đen.
Chu Thân lặng lẽ che đậy cái xương sườn còn khoẻ mạnh của mình, dáng người của anh Sâm cậu ta vẫn luôn biết, thật sự đúng là đầu óc bị lừa đá mới có thể ngu như vậy/ không sợ chết đưa cái rượu đó, nghĩ vậy cậu ta chưa hết giận đạp Tần Ninh một cước.
Tần Sâm cầm lấy khăn lông, ung dung thong thả lau mồ hôi.
Bố Duệ ngồi chồm hổm bên cạnh anh, ngửa đầu nhìn anh.
Thời gian càng lâu, Chu Thân càng cảm thấy bị dày vò, gãi đầu ngượng ngùng cười nói: “anh Sâm, em thật sự không biết anh đưa rượu kia cho Kha Đằng, em còn tưởng rằng…”
Tần Sâm xoay người nhìn về phía bọn họ, hai tay khoanh trước ngực dựa vào ghế sô pha, khoé miệng nhếch lên: “Tưởng rằng tôi cần?”
Chu Thân liền vội vàng lắc đầu: “không có không có, em tuyệt đối không có ý đó!”
“Nếu không có ý đó, vậy sao cậu lại đưa cho Cảnh Tâm.”
“…”
Tần Ninh nắm tay thành quyền để bên biệng, che khoé miệng cong lên của mình, Chu Thân này quá ngốc.
Tần Sâm nhớ tới bộ dáng khóc lóc tối qua của Cảnh Tâm, càng thấy tức giận, ném khăn mặt xuống, nắm lấy cổ áo cậu ta “Oành—“ đè vào tủ, dùng sức tàn nhẫn đánh.
Chu Thân đã trúng mấy quyền, đau đến mức thiếu chút nữa là quỳ xuống, vội vàng cầu xin tha thứ: “Sâm, anh Sâm, đợi chút, chuyện này thực sự không thể trách em…Đều do hai tên khốn kiếp Tần Ninh và Nhạc Minh đưa chủ ý ngu xuẩn này cho em, bọn họ biết rõ rượu kia anh đưa cho Kha Đằng, còn không nói cho em! Còn để em đưa rượu! Em bị oan mà…”
Tần Ninh: “…”
Fu*k, vừa mới trúng có mấy quyền mà đã ném hết mặt mũi đi, rất sợ đi?
Tần Sâm quay đầu nhìn về phía Tần Ninh, lạnh như băng nói: “Lá gan rất lớn, lại dám cùng nhau cấu kết để chỉnh tôi.”
Tần Ninh lạnh hết cả sống lưng, vội vàng nói: “không có, thật sự không có… Bọn em nào dám chỉnh anh.. Bọn em chỉ muốn đùa giỡn cái tên Chu Thân ngốc này một chút, ai biết cậu ta lại ngu như vậy…”
Chu Thân lập tức mắng: “Con mẹ nó mày mới ngốc! Cả nhà mày đều ngốc!”
Chu Thân ôm bụng mở miệng mắng, thở mạnh cũng không dám.
Tần Sâm liếc mắt nhìn hai người này một vái, chỉ trai rượu còn một nửa trên bàn: “Tự hai người thử xem?”
Chu Thân: “Em độc thân.”
Tần Ninh: “…” Cậu ta tuyệt đối không muốn thử.
“không muốn thử thì lập tức cầm rượu biến khỏi đây ngay.”
Chu Thân chẳng quan tâm mình bị đau, vội vàng cầm bình rượu kia lên, xoay người chuẩn bị đi, sau lại nghĩ đến trong quầy rượu vẫn còn, lại xoay người đi lấy.
Cậu ta trừng mắt nhìn Tần Ninh một cái: “Cậu giúp tôi một việc thì sẽ chết sao?”
Tần Ninh trừng mắt liêc Chu Thân một cái, tiến lên hỗ trợ, sớm biết rằng sẽ bị mắng thì đã không đến rồi.
Hai người cầm rượu đi ra ngoài, ngồi trên xe, Chu Thân xoa bụng gào vài tiếng, “Xương sườn còn đang…”
Tần Ninh cầm chai rượu còn một nửa kia quơ quơ, “Trách không được anh Sâm muốn đánh cậu, chai này còn một nửa.”
Chu Thân dướn người sang xem, trằm mặc vài giây: “Rượu này uống nửa chén cũng có thể nóng đến một giờ, anh Sâm chắc cũng uống vài chén đi? Bình hoa yêu tinh kia có khoẻ không…”
Tần Ninh: “Chắc cũng sắp tàn phế rồi, bằng không sao anh Sâm có thể giận như vậy.”
Chu Thân: “…”
thật sự có lỗi với cô ấy.
Tần Ninh lái xe ra ngoài, Chu Thân xoa bụng, kêu đau vài tiếng: “Con mẹ nó, tôi cũng sắp tàn phế, anhSâm xuống tay quá độc…”
Tần Ninh liếc mắt nhìn tên ngốc nào đó một cái: “một đoạn xương sườn cũng không gãy là may rồi.”
“Được cái mẹ, đứng nói chuyện sẽ đau thắt lưng đấy, nếu không phải cậu đùa bỡn, tôi có thể bị đánh sao?”
“Đó là vì cậu ngốc.”
…
Tần Sâm đem máy tính chuyển vào phòng ngủ, một bên xử lý công việc một bên chờ Cảnh Tâm tỉnh lại.
1 giờ chiều, Cảnh Tâm tỉnh ngủ, cả người đều đau, nhất là bắp đùi mỏi không chịu được… Động một cái cảm thấy ngay cả mắt cũng mờ luôn theo.
Tần Sâm chống hai tay lê giường, xoay người nhìn cô chăm chú, khoé miệng cong lên nhỏ giọng hỏi: “Tỉnh? Đói không?”
Cảnh Tâm kéo chăn chùm kín đầu.
Tuyệt đối không muốn quan tâm đến anh.
Tần sâm bắt đắc dĩ cười, ngồi lên giường, xốc chăn lên, Cảnh Tâm trừng mắt liếc anh một cái, anh giữ chặt chăn, cô kéo không lại.
anh xoa nhẹ đầu cô, nhỏ giọng nói: “Đừng giận được không?”
Chắc cô bé này nghĩ anh chỉ lo hưởng thụ, không để ý đến cảm nhận của mình, tối hôm qua quả thậtanh đã quá phận, nhưng..
Thậ sự là đã xử lý quá nhẹ cái tên nhóc Chu Thân kia.
Cảnh Tâm mất hứng bĩu môi, tối hôm qua anh đã giải thích qua nguyên nhân, chính vì vậy cô mới cảm thấy buồn bực, không nghĩ tới cô tự mình hại mình, nếu không phải cô cho anh uống, cô bây giờ sẽkhông…Nửa tàn phế.
Tần Sâm nhìn bộ dáng của cô nghĩ cô lại muốn khóc, đem người từ trong chăn ra ôm lên đùi, nhỏ giọng dụ dỗ: “không có lần sau.”
Khoé miệng Cảnh Tâm giật giật, không nói gì.
Tần Sâm liếm liếm khoé miệng cô một chút, Cảnh Tâm ngẩng đầu liếc anh một cái, nhỏ giọng nói: “Trong vòng một tháng.”
Tần Sâm: “… Được.”
Cảnh Tâm trượt từ trên đùi anh xuống, hai chân mềm nhũn, lại ngã về chỗ cũ, khoé miệng Tần Sâm cong lên, nói đùa: Muốn ngủ một lúc nữa không? anh nói với đạo diễn một tiếng, cảnh quay của em để đến này mai.”
cô đỏ mặt trừng anh: “không cần!”
cô không muốn chỉ vì mình mà làm chậm tiến độ của cả đoàn làm phim, may mắn hôm nay quay cảnh đêm, 5 giờ chiều đến bên kia là được.
Hai tay chống lên vai anh để đứng vững, chậm rãi đi vào phòng tắm, còn không cho anh đi cùng.
Trong phòng tắm, Cảnh Tâm nhìn trên người mình, đã có mấy chỗ không nhìn nổi, khắp nơi đề là dấu hôn, bình thường anh coi như là khắc chế, tối hôm qua điên cuồng như vậy, cô thật sự hoài nghi có phải anh mượn rượu để phát tiết hay không.
May mắn anh còn nhớ rõ hôm nay cô phải quay phim, không có lưu lại dấu hôn trên cổ cô, tâm tư Cảnh Tâm thư thái vài phần.
4 giờ chiều, Tần Sâm đưa cô đến đoàn làm phim, Cảnh Tâm quay đầu nhìn anh một cái, “anh về đi.”
Tần Sâm xoa tóc cô, “Hôm nay anh không đến công ty, chờ em quay xong chúng ta cùng nhau về.
Động tác mở cửa của cô dừng một chút, quay đầu nhìn anh, “không cần lo lắng cho em, em không giận, hay là anh đến công ty đi, bằng không lát nữa đạo diễn lại còn phải tiếp đón anh.”
cô lại bổ xung một câu, “thật sự, anh ở đây còn làm cho em mất hứng đấy.”
Tần Sâm nhìn chằm chằm cô vài giây, có chút bất đắc dĩ nở nụ cười, “Được, buổi tối anh đến đón em.”
Cảnh Tâm hoá trang xong ngồi một bên chờ quay phim, lấy điện thoại ra lướt weibo, hôm qua cô có đăng một bài, còn kèm theo hai bức ảnh, rất nhiề fan bình luận xuống dưới chúc mừng sinh nhật cô.
“<Tâm> Bình hoa sinh nhật vui vẻ, Tần tổng chụp ảnh cho chị phải không? Có dám dăng ảnh xxx không?<doge>”
“Sinh nhật vui vẻ! Bình hoa đẹp nhất! Chỉ là hôm nay không lộ chân dài đúng là đáng tiếc mà! Từ sau khi cùng Tần tổng một chỗ thì không lộ chân nữa, có phải Tần tổng muốn giữ lại tự ngắm không<doge>”
“Mỗi ngày hỏi một lần, Bình hoa khi nào thì đóng nữ chính vậy? Ta chỉ muốn biết Tần tổng tặng gì, nếu quà sinh nhật tặng một vai chính thì tốt rồi! @Tần Sâm.”
“Bình hoa cùng ngày càng đẹp! Quả nhiên có tình yêu củaTần tổng tưới tắm vào có khác, lời này chính là như vậy <doge>”
…
Cảnh Tâm: “…”
Tưới tắm quá độ sẽ thành tàn hoa bại liễu được chưa?!
Sinh nhật này tuyệt đối là sinh nhật khó quên nhất của cô! Cả đời cũng quên không nổi.
Buổi tối Tần Sâm tới đón cô, đạo diễn ra ngoài đón anh, tươi cười nói: “Tần tổng.”
Tần Sâm nhìn một vòng, không thấy Cảnh Tâm, anh lãnh đạm hỏi: “Cảnh Tâm đâu?”
Đạo diễn cũng nhìn quanh một lượt, trợ lý đạo diễn yếu ớt nói một câu: “Cảnh tiểu thư lên xe của trợ lý, 10 phút trước đã lái đi.”
Chuyện này đặc biệt lúng túng nha.
Đạo diễn cười mỉa: “Tần tổng trước khi tới không gọi điện cho Cảnh Tâm sao?”
Tần Sâm nheo mắt một cái, thản nhiên ừ, xoay người đi, vừa đi vừa bấm điện thoại, sắc mặt hơi trầm xuống.
Vào trong xe, anh rút ra một điều thuộc ngậm bên miệng, dùng sức hút vài hơi, điện thoại kết nối, anhtrầm giọng hỏi: “Sao lại không đợi anh? không phải anh bảo sẽ đến đón em sao?”
Cảnh Tâm nhỏ giọng nói: “Mấy ngày nay em sẽ về nhà ở.”
anh nhìn ra ngoài cửa sổ, liếm môi một cái, vốn cũng giận một chút, nhưng vừa nghe cô yếu đuối nói thìliền dịu xuống, nhỏ giọng nói: “Cảnh Tâm, em đang tức giận với anh?”
Cảnh Tâm cắn môi, phủ nhận: “không có, em chỉ muốn bỏ rơi anh mấy ngày.”
Tần Sâm tức giận bật cười: “Mấy ngày?”
Cảnh Tâm nói: “Ít nhất năm ngày.”
Được, bản lĩnh lớn.
Tần Sâm trầm mặc, đưa tay ra ngoài cửa sổ búng tàn thuốc, cúi đầu nhìn bó hồng bên ghế phụ, khoé miệng giễu cợt cong lên: “Được, vậy em cứ bỏ rơi anh đi, năm ngày, hơn anh sẽ không đồng ý.”
Cảnh Tâm: “…”
Cảnh Tâm từ đêm đó trở đi, thật sự bắt đầu lạnh nhạt thờ ơ với anh.
Ngày hôm sau, Chu Nghi Ninh nghe được chuyện chai rượu kia từ chỗ Tần Ninh, thiếu chút nữa cười mất cả giọng.
Tối lập tức gọi điện thoại cho Cảnh Tâm: “ Ha ha ha ha ha! Chuyện này thật đúng là giống chuyện ngu xuẩn mà Chu Thân sẽ làm mà, Bình Hoa cậu có khoẻ không? Có tàn phế không? Cậu mau nói cho mình nghe một chút đi, rượu kia rốt cuộc lợi hại thế nào?”
Nhắc đến Chu Thân Cảnh Tâm liền điên lên, sao lại có thể đưa loại đồ vật này cho cô, quả thật là bẫy chết cô! cô tức giận nói: “Nếu cậu muốn biết thì tìm đàn ông thử đi!”
Chu Nghi Ninh cươì không ngớt: “Gì đấy, tối hôm qua hai người làm mấy lần? Bảy lần?”
Cảnh Tâm cũng nghĩ một chút, nhớ đi nhớ lại mặt bắt đầu nóng lên, trước khi Tần Sâm phát cuồng đãlàm hai lần, sau đó…
Vượt qua bảy lần…
“nói đi, rốt cuộc mấy lần?”
“… không nói cho cậu!”
“nói một chút thôi mà! Tò mò chết mình rồi.”
Cảnh Tâm trực tiếp cúp điện thoại.
Ngày thứ ba, Cảnh Tâm quay phim xong, đi một chuyến đến đoàn làm phim <Thái Bình vương triều>, cô đã nhiều ngaỳ không đến rồi, không biết Chu Nghi Ninh quay thế nào, vừa vặn hôm nay có cảnh quay của cô, liền đi qua xem một chút.
Vừa đến bên kia, liền nghe được tiếng người xì xào bàn tán, nói cái gì mà anh Đông nổi giận còn đáng sợ hơn đạo diễn Từ.
“anh Đông tức giận đúng là thật đáng sợ, không chửi người, thì cứ nhìn như vậy, cảm thấy lạnh hết cả người mà.”
“Bất quá… Tôi cảm thấy Chu Nghi Ninh rất cố gắng, dù sao cô ấy cũng giữa chừng chuyển nghề mà.”
“Bất quá nội tâm Chu Nghi Ninh cũng quá lớn, bị mắng mặt cũng không đỏ, nếu tôi mà bị Từ đạo diễn mắng như vậy, chắc đã khóc rồi.”
Cảnh Tâm sửng sốt, Chu Nghi Ninh thảm như vậy sao? không chỉ có đạo diễn mắng, ngay cả anh Đông cũng phát giận?
cô đi vào phòng nghỉ, Chu Nghi Ninh cúi đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn không có biểu cảm gì, nhìn có chút cô đơn.
Ngay cả cô đi tới cũng không phát hiện ra, cô gọi một tiếng: “Nghi Ninh.”
Chu Nghi Ninh ngẩng đầu, nhìn cô cười cười: “Sao cậu lại tới đây?”
Cảnh Tâm ngồi xuống bên cạnh cô ấy, có chút lo lắng hỏi: “Cậu không sao chứ? Nghe nói anh Đông nổi giận?”
Chu Nghi Ninh cười cười, nửa ngày mới chậm chạp nói: “không có chuyện gì, có thể có gì đây, trước kia thấy Quý Đông Dương rất lãnh đạm, hôm nay thấy anh ta phát hoả mình mới cảm thấy anh ta giống người.”
Cảnh Tâm trợn trừng mắt: “Sao cậu lại nói vậy, anh ấy đã làm cái gì?”
Chu Nghi Ninh hất cằm, cười vô cùng hư hỏng: “nói với cậu như thế nào bay giờ, nói như vậy nha, suy luận một chút, trên người anh họ tràn ngập hơi thở nam tính, nhưng trên người Quý Đông Dương lại là hơi thở lạnh lẽo, anh ta vừa đứng bên cạnh mình liền muốn trang bị một hệ thống sưởi trên người anhta!”
Cảnh Tâm: “…Có khoa trương như vậy sao?”
trên người Tần Sâm tràn ngập hơi thở nam tính cô đồng ý, bất quá hơi thở lạnh lẽo là cái guỷ gì?”
Chu Nghi Ninh quay đầu nhìn cô, bỗng nhiên nở nụ cười: “Có, thật sự tò mò anh ta nổi loạn sẽ như thế nào.”