• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Câu "ta chỉ là không hề nghĩ rằng nàng thông minh như vậy". Lời vừa thốt ra khỏi miệng sau, Tạ Quyết liền thấy thê tử ngồi đối diện sắc mặt thay đổi.

Dù không có ý tứ gì khác, hắn vẫn nhấm nuốt lời này lại một chút, cũng biết mình nói sai rồi.

Hoặc là nàng ấy nghĩ sai rồi.

Giả dụ như —— không hề nghĩ rằng, chính là nghĩ hắn trước kia không cảm thấy nàng thông minh.

Sắc mặt thê tử càng ngày càng kém, Tạ Quyết thần sắc không đổi từ từ giải thích nói: “ Là như thế này, trước nàng cũng rất thông minh, chỉ là ta không nghĩ tới nàng so với suy nghĩ của ta lại thông minh như vậy ”

Dứt lời, thê tử sắc mặt hơi hoà hoãn lại.

Tạ Quyết biết cuối cùng cũng nói đúng rồi.

Ông Cảnh Vũ rót cho mình một ly trà, nhấp uống một hớp, mới hỏi hắn: “ Vậy chàng bây giờ xử lý Võ Tích như nào? ”

Tạ Quyết hôm nay tại đông sương phòng cũng không phải chỉ để cảnh tỉnh chính mình, mà còn suy nghĩ qua việc của Võ Tích.

Hắn nghiêm túc nói: “ Ta đã để Thạch Lang nghiêm mật giám thị Võ Tích, mà việc kia tự nhiên sẽ trả lại trong sạch cho hắn ”

Ông Cảnh Vũ đuôi mắt vừa nhấc, cũng không đánh gãy lời hắn, chỉ dùng ánh mắt ra hiệu hắn đem nguyên do nói ra.

Tạ Quyết chỉ nói bốn chữ: “ Tương kế tựu kế ”

Ông Cảnh Vũ tinh tế suy tính ý tứ bốn chữ này.

Sau một lúc lâu, nàng thử hỏi: “ Đè Võ Tích xuống, đợi bình loạn Ung Châu, lại làm ra vẻ trúng kế, đến lúc đó một mẻ hốt gọn sao? ”

Tạ Quyết gật đầu, hỏi nàng: “ Triều đình khi nào phái ta đi bình loạn Ung Châu?”

“ Đầu tháng bảy năm Nhâm Thìn ”. Ngày này, Ông Cảnh Vũ tất nhiên là quên không được.

Hiện tại là tháng năm năm Tân Mão, như vậy cách thời gian còn hơn một năm.

Thời gian dư dả, bày bố hoàn toàn không thành vấn đề.

Ông Cảnh Vũ tiếp theo nghiêm túc đem việc bản thân biết nói ra.

“ Mùng bảy tháng chín, Kiêu Kỵ binh gần năm ngàn người tại núi Long Hổ bỏ mình. Dù không biết phản quân chính xác có bao nhiêu người, nhưng có thể để cho kỵ binh cơ hồ toàn mạng đều mất, liền biết phản quân số người vượt xa số quân kỵ binh. Phái người đi điều tra mật thám, nếu không phải sớm đã làm phản, thì chính là phản quân sớm đã nhận được tin tức, cùng Võ Tích nội ứng ngoại hợp ”

Dù trong mộng sớm biết Kiêu Kỵ binh lành ít dữ nhiều, nhưng chân chính nghe được từ lời nàng nói họ cơ hồ đều tử trận, Tạ Quyết môi mỏng khẽ động, trên mặt giống như che kín một tầng băng lãnh.

Nếu không phải trong ngực còn đang ôm tiểu oa nhi, hai tay sớm đã căng cứng thành quyền.

Ông Cảnh Vũ mắt nhìn sắc mặt của hắn, sợ hắn không cẩn thận làm thương tới Lan ca nhi, đưa tay hướng trong ngực hắn.

Tạ Quyết cũng hoàn hồn, thu lại băng lãnh trên mặt, động tác nhẹ nhàng đem Lan ca nhi phóng tới khuỷu tay của nàng.

“ Việc của Võ Tích, về sau ta tới lo liệu, nàng cũng đừng nhúng tay vào miễn cho hắn sinh nghi ”

Ôm lấy Lan ca nhi, Ông Cảnh Vũ gật đầu: “ Ta đối Võ Tích cũng không hiểu biết nhiều, chàng nếu đã rõ ràng, vậy ta tất nhiên là mặc kệ ”

Tạ Quyết so với nàng còn hiểu Võ Tích hơn, nàng cần gì phải vắt hết óc đi tiếp tay làm việc xấu?

Nhưng lập tức lại nghĩ tới chuyện tối ngày hôm trước, hồ nghi nói: “ Chẳng lẽ không nên trước tiên đem chuyện tối ngày hôm nọ giải quyết? ”

Nàng suy nghĩ một chút, lại nói: “ Đến tìm một người giả trang tặc nhân gánh tội thay, mới có thể để cho Võ Tích thoát tội ”

Đêm hôm trước người mang theo mặt nạ là a huynh giả trang, cho nên muốn để Võ Tích thoát tội, còn phải tìm người khác.

Tạ Quyết lại hơi lắc đầu: “ Tạm thời không vội ”

Đối đầu với ánh mắt khó hiểu của thê tử, hắn giải thích nói: “ Ước chừng một năm trước ta âm thầm sai người nhìn chằm chằm hắn, nhưng hắn không có lộ ra một tia sơ hở. Hiện tại vừa vặn nhờ vào việc này khiến hắn tự loạn trận cước, hắn nếu muốn tiếp tục lưu lại trong binh, không có chút nào ngoài ý muốn, hắn sẽ liên lạc với mật thám tại Kim Đô, từ đó sắp xếp người tới làm dê thế tội ”

Ông Cảnh Vũ lập tức minh bạch dụng ý của hắn: “ Nếu hắn thật sự tìm mật thám ẩn núp tại Kim Đô, như vậy cũng có thể thăm dò một hai ”

Tạ Quyết gật đầu: “ Đúng là như thế ”

Biết được tính toán của hắn, Ông Cảnh Vũ chỉ nói: “ Nếu có biến cố gì, chàng nói với ta, ta lại để cho Uyển nương phối hợp, để tránh xuất hiện sai lầm ”

Tạ Quyết ứng tiếng "ân".

Lúc này, cửa phòng có tiếng gõ cửa, hai người cũng dừng lại đề tài đang nói.

Bên ngoài truyền đến thanh âm nhũ mẫu: “ Chủ mẫu, tiểu công tử đến giờ phải nghỉ ngơi rồi ”

Ông Cảnh Vũ cúi đầu mắt nhìn Lan ca nhi trong ngực, quả thật thấy hắn bắt đầu ngủ gà ngủ gật, con mắt đều sắp nhắm lại đến nơi.

Nàng đứng lên, đem Lan ca nhi hướng ngoài cửa phòng ôm đi.

Đem Lan ca nhi giao cho nhũ mẫu, đóng lại cửa phòng xoay người đối diện với ánh mắt sáng rực của Tạ Quyết, nàng cũng không thèm để ý hắn.

Chậm rãi đi đến bàn trang điểm ngồi xuống, đơn giản đem trâm cài trên nửa búi gỡ ra, tóc dài xõa xuống, nàng cầm lấy lược gỗ chải vuốt tóc.

Tạ Quyết nhìn qua thê tử, không thể lý giải.

Mới vừa rồi còn hảo hảo nói chuyện, nàng sao liền bỗng nhiên thay đổi sắc mặt?

Chải vuốt xong mái tóc dài, Ông Cảnh Vũ buông xuống lược gỗ, quay người liền hướng giường đi đến, hoàn toàn không để ý tới còn có người khác trong phòng.

Lên giường, đưa lưng về phía bên ngoài giường.

Ước chừng non nửa khắc sau, giường hơi lún xuống, liền biết là Tạ Quyết.

Sau đó, nàng có thể cảm giác được Tạ Quyết từ từ nằm xuống.

Nàng mở miệng: “ Lấy giữa làm ranh giới, không cho phép vượt qua ”

Bình tĩnh nói đến mức tựa như đang nói chuyện tầm thường.

Tạ Quyết nhíu chặt lông mày.

Hắn hỏi: “ Mới vừa rồi chúng ta nói chuyện còn rất tốt, nàng sao bỗng nhiên lại thay đổi rồi ”

“ Chính sự là chính sự, việc tư là việc tư, sao có thể nhập lại làm một ”

Tạ Quyết nghẹn lời, trầm mặc hồi lâu.

“ Vậy lúc nào thì nàng mới có thể buông được? ”. Hắn hỏi.

Ông Cảnh Vũ trầm mặc một chút, mới nói: “ Nhìn xem tâm tình ta ”

Tạ Quyết nghĩ cũng chỉ mới hai ngày, nàng tạm thời chưa buông xuống được, vậy liền cho nàng thêm mấy ngày, vừa vặn hắn ngày mai cũng muốn đi trong quân.

“ Ngày mai ta về trở về trong quân, có thể cần mấy ngày sau mới về phủ, đoạn thời gian này đừng để người bên ngoài tiếp cận tỳ nữ kia ”

Nói đến chính sự, Ông Cảnh Vũ rất lý trí ứng hắn một tiếng.

Đêm khuya, Tạ Quyết vừa mới ngủ.

Vừa đúng lúc này, trước đây không lâu mới nói không cho phép vượt ranh giới, hiện tại thân thể lại là lật hai vòng, chạm đến tay Tạ Quyết.

Tạ Quyết hai mắt hơi cuộn lên, mắt nhìn thê tử gần trong gang tấc, vẫn là như trước vươn cánh tay đem người đặt vào trong khuỷu tay.

Đến sáng sớm, quả nhiên thê tử vẫn là giống nhau hôm qua, đối với hắn hờ hững lạnh nhạt, thấy hắn cũng chỉ xốc lên mí mắt, sau đó đóng lại hai con ngươi quay người ngủ tiếp.

Bất quá đây cũng không phải là lần thứ nhất như thế, Tạ Quyết cũng đã thích ứng.

Đi đến trước bàn trang điểm của nàng, đem cây lược gỗ mang tới, tùy ý chải tóc, sau đó buộc lên, quấn lên dây cột tóc màu đen.

Hi vọng lần sau hắn trở về, nàng có thể tiếp thu được.

Nhưng nếu còn chậm không tiếp thu được...?

Đeo lên phát quan, Tạ Quyết nhíu mày ra khỏi phòng.

*

Tạ Quyết cùng Ông Minh Tuyển cùng nhau trở về trong quân.

Bởi vì trong quân thiếu đi hai người là Thạch giáo úy cùng Võ giáo úy, cho nên Tạ Quyết tạm thời tiếp quản quân vụ của hai người.

Thời điểm huấn luyện tướng sĩ, trên mặt vẫn như cũ là tên tướng quân mặt lạnh, nhưng trong đầu lại nghĩ tới sự tình trong phủ.

Suy nghĩ hồi lâu, Tạ Quyết cảm thấy lần sau hắn trở về lúc, thê tử vẫn giống hôm qua đối với mình không mặn không nhạt, cũng không thèm để ý chính mình.

Buổi sáng huấn luyện xong, Tạ Quyết chuẩn bị trở về trướng, vừa lúc nhìn thấy bách phu trưởng Lạc tiểu quận vương.

Hắn đang cùng Ông Minh Tuyển tán gẫu.

Tạ Quyết hồi tưởng một phen, mơ hồ nhớ được tên Lạc Quân này nói qua chính mình là tên ăn chơi.

Nếu là hắn, có thể phỏng đoán được chút tâm tư của nữ nhân.

Suy tư một lát, Tạ Quyết liền kêu tiểu binh gọi hắn tới.

Người cũng đã tới, Tạ Quyết nhìn lướt qua khuôn mặt rám đen đu không ít kia, còn có thân thể cứng rắn hơn chút kia, hỏi: “ Ngươi khi nào rời khỏi Kiêu Kỵ quân? ”

Lạc Quân nghĩ nghĩ: “ Cha ta nói để cho ta ở đến tháng tám, lúc ra lại đi đến chỗ thánh nhân lĩnh cái chức quan nhàn tản ”

Nghĩ nghĩ, hỏi: “ Tạ tướng quân thế nhưng là muốn đem ta đuổi ra ngoài? ”

Tạ Quyết liếc hắn một chút, sau đó nói: “ Cùng ta tiến vào trong trướng, ta có việc muốn hỏi ngươi ”

Lạc Quân tròng mắt đảo lòng vòng, Tạ Quyết cũng có việc hỏi hắn, chẳng lẽ hắn lúc trước âm thầm ra khỏi doanh trại mấy lần, đi lên núi săn bữa ăn ngon bị Ta Quyết phát hiện?

Nghĩ đến điều này, Lạc Quân lập tức cảnh giác.

Theo Tạ Quyết vào trong trướng, Tạ Quyết đem giáp trụ trên thân cởi ra đặt qua một bên, sau đó ngồi xuống nhìn về phía Lạc Quân.

“ Ngươi cũng ngồi ”

Lạc Quân trên mặt mang theo ý cười lấy lòng: “ Không cần không cần, tại trong quân ta chính là tên lính quèn, tiểu binh nơi nào có tư cách cùng tướng quân ngồi chung một chỗ ”

Lạc Quân không phải tên thích khách khí, hiện khách khí như thế, tất nhiên có quỷ.

Tạ Quyết hơi híp mắt, hỏi: “ Ngươi mắc lỗi rồi? ”

Lạc Quân lập tức ngồi xuống, cười nói: “ Làm sao có thể, ta cũng không phải loại người không biết phân tấc ”

Tạ Quyết...

Tuyệt đối là phạm lỗi.

Nhìn Tạ Quyết nghiêm mặt, Lạc Quân tâm lạnh một nửa.

Lấy Tạ Quyết chính trực không thiên vị, tuyệt đối sẽ so đo, lại thưởng hắn mười cái quân côn, kiên quyết không để ý phụ thân hắn.

Mà phụ thân hắn ước gì Tạ Quyết có thể quản giáo hắn thật tốt, bằng không cũng sẽ không đem hắn ném tới quân doanh.

Tạ Quyết ánh mắt xuyên thấu tựa như nhìn rõ hết thảy, Lạc Quân ngồi ngay ngắn, nhỏ giọng thừa nhận: “ Liền rời quân doanh, đi lên núi săn ”

Thời điểm Lạc Quân nghĩ chuẩn bị đi lãnh đại côn, Tạ Quyết lại nói: “ Ngươi còn mấy tháng nữa liền rời quân, ta liền không phạt ngươi, ngươi nếu như tái phạm, tuyệt không tha thứ ”

Lạc Quân nghe vậy, trừng mắt nhìn về phía Tạ Quyết vốn không thèm nể mặt ai, không thể tin được nói: “ Tạ hầu gia, Tạ đại tướng quân, ngươi như này là thế nào, sao bỗng nhiên lại dễ nói chuyện như vậy? ”

Tạ Quyết bưng nước trà lên uống một hớp, nhìn hắn một chút: “ Nếu ngươi cảm thấy ta dễ nói chuyện, vậy ngươi tự đi lĩnh mười quân côn? ”

“ Đừng, đừng, ta không nên lắm miệng ”. Dứt lời, tranh thủ thời gian nói sang chuyện khác: “ Không biết Tạ đại tướng quân gọi tiểu tiến đến là có chuyện gì? ”

Tạ Quyết sờ vành chén trà, trầm ngâm mấy giây, ngước mắt nhìn về phía hắn: “ Nữ tử tức giận không để ý ngươi, nên giải quyết như thế nào? ”

Lạc Quân sửng sốt một chút, hoài nghi lời mình nghe vừa.

Một lòng chỉ nghĩ tới chính vụ, hai tai không nghe chuyện phong hoa tuyết nguyệt, thế mà lại hỏi chuyện có quan hệ tới nữ nhân?

Sửng sốt trong chớp mắt, lại lộ ra thần sắc kinh hãi: “ Không phải chứ, Tạ Quyết ngươi vậy mà..., ta nhớ được hai ngày trước nhi tử ngươi mới hơn trăm ngày, ngươi nhanh như vậy liền đi tìm người mới? ”

Tạ Quyết nghe vậy, sầm mặt lại: “ Ai nói với ngươi là người mới? ”

Lạc Quân suy nghĩ một chút, thử hỏi: “ Vậy nữ tử này là tẩu tử? ”

Tạ Quyết mím môi không nói gì.

Lạc Quân chớp mắt hiểu rõ, thật đúng là thê tử Tạ Quyết.

Lập tức thấy có hứng thú, chế nhạo nói: “ Nhìn không ra nha, bên ngoài mặt lạnh như khối băng, trong khuê phòng sẽ còn nháo ra tiểu tình thú ”

Tạ Quyết:...

Hắn cảm thấy hắn nhất định là hồ đồ rồi, mới có thể đi hỏi Lạc Quân những vấn đề này.

Bắt gặp Tạ Quyết sắc mặt càng đen hơn, Lạc Quân vội nói: “ Sự tình nữ nhân gia, hỏi ta là được rồi, ta tất nhiên có thể giúp ngươi dỗ tốt tẩu tử ”

Tạ Quyết sắc mặt hơi dịu xuống, hỏi: “ Như thế nào làm? ”

Lạc Quân nói: “Vậy ngươi trước đem đại khái câu chuyện nói ra, lúc đó mới có thể đúng bệnh hốt thuốc ”

Chân tướng?

Tạ Quyết suy tư một hồi, nhân tiện nói: “ Bởi vì ta lúc trước đối với nàng quá mức lãnh đạm, mà lại cũng làm một chút chuyện sai, thật lâu chưa cùng nàng giải thích, lại cũng giấu diếm một ít chuyện, cho nên chọc giận nàng ”

Này thật đúng là tác phong của Tạ Quyết.

Có thể nói ít liền tuyệt không nhiều lời, là nam nhân còn không chịu nổi hắn, đây lại là nữ nhân, lại còn là người bên gối, thật đúng là nhịn không được, Lạc Quân âm thầm oán.

“ Vậy ngươi chọc giận tẩu tử xong, nhưng có giải thích nói xin lỗi? ”

Tạ Quyết hồi tưởng một phen: “ Hẳn là tính có đi ”

...

“ Cái gì gọi là hẳn, cái gì gọi là tính có, có liền có, không có liền không có! ”. Lạc Quân nghiêm mặt, khoanh tay lại.

Đối phương thế nhưng là Tạ Quyết nha, khó có được lúc đứng tại trên đầu tên này, hắn phải bắt lấy cơ hội thật tốt làm mưa làm gió.

Tạ Quyết đuôi lông mày khẽ nhúc nhích, nhưng đến cùng không hề phản bác, chỉ nói: “ Ta nói với nàng không phải ta cố ý lạnh nhạt nàng, cũng đã nói về sau sẽ học làm trượng phu tốt, một người cha tốt ”

Nghe lời này, Lạc Quân trầm mặc nhìn hắn. Trong mắt dần dần lộ ra xem thường: “ Chỉ vậy thôi? ”

Lại nói: “ Tẩu tử không để ý ngươi là đúng rồi ”

Tạ Quyết không phải kêu Lạc Quân đến giáo huấn mình, cho nên nghe đến mấy câu này, mặt trầm xuống.

“ Nói thẳng biện pháp ”. Hắn trầm giọng nói.

Lạc Quân nhún vai, sau đó nói: “ Ba câu châm ngôn đưa ngươi, dỗ ngon dỗ ngọt, châu báu đồ trang sức son phấn bột nước dự sẵn, vô luận ai sai đều là lỗi của ngươi ”

Tạ Quyết hoài nghi: “ Hữu dụng? ”

Lạc Quân: “ Thử đều không thử liền hỏi có hữu dụng hay không, vậy làm sao biết có khả năng hữu dụng? ”

Tạ Quyết nghiêm túc suy tư ba câu châm ngôn Lạc Quân nói.

Lạc Quân cảm thấy lấy tính tình Tạ Quyết nói không chừng lại không làm được gì ra hồn: “ Vô luận nữ tử hay nam tử đều thích nghe lời tán dương, ca ngợi, lần này trở về thành tâm chuẩn bị một phần lễ, lại thành ý nói lời xin lỗi, nếu tẩu tử vẫn là không để ý đến ngươi, ngươi cũng chỉ có thể không ngừng cố gắng a ”

Nghe những lời này, Tạ Quyết liền đem Lạc Quân đuổi đi ra, lại nghiêm túc suy nghĩ.

Mấy ngày sau, từ trong quân về thành, Tạ Quyết cũng không vội vã hồi phủ, mà là đi phố xá.

Lạc Quân khó có thể thấy Tạ Quyết bị nữ tử vây khốn, cho nên rất là tích cực đến thúc giục hắn đi cửa hàng son phấn mua bột nước, lại thúc giục Tạ Quyết đi cửa hàng trang sức.

Tạ Quyết tại một đống đồ trang sức bên trong, chọn lựa một cây trâm phí thủy san hô màu đỏ.

Tinh tế vuốt ve châu trâm, nghĩ thầm A Vũ nhất định sẽ thích.

*

Ông Cảnh Vũ bồi Lan ca nhi một hồi, đợi Lan ca nhi ngủ sau, liền đi thu dọn tạp vật.

Sổ sách nhìn đến nhập thần, hoàn toàn không có chú ý tới có người vào trong phòng.

Chờ phát giác, đã thấy có mấy hộp gấm xuất hiện ở trước mắt của nàng.

Nàng sững sờ, nàng thuận theo cánh tay buông xuống hộp gấm nhìn lên trên, nhìn thấy được là Tạ Quyết, sắc mặt nàng lãnh đạm hỏi: “ Những thứ này là cái gì? ”

Gặp nàng trên mặt vẫn như cũ, Tạ Quyết thầm nghĩ, quả nhiên còn không có nguôi giận.

Ánh mắt hắn rơi vào trên hộp gấm, nói: “ Mở ra nhìn xem ”

Ông Cảnh Vũ mi thanh tú cau lại, ngược lại nhìn về phía hộp gấm trên bàn.

Thực không có nghĩ qua Tạ Quyết sẽ tặng lễ cho nàng, cho nên hoài nghi là đồ vật trọng yếu, cũng liền đem hộp mở ra.

Liên tiếp mở hai cái hộp đều là son phấn bột nước, sửng sốt một chút, tiếp lấy lại mở ra một chiếc hộp khác, là tinh mỹ châu trâm.

Đây đều là đồ vật nữ tử dùng.

Nàng dời ánh mắt, ngẩng đầu, không giải thích được nhìn về phía Tạ Quyết: " Này là có ý tứ gì? ”

Tạ Quyết nhìn qua ánh mắt của nàng.

Cũng không biết có phải hay không Ông Cảnh Vũ gặp ảo giác, luôn cảm thấy Tạ Quyết có chút rất không thích hợp.

Cùng hắn dĩ vãng có chút khác biệt, nhưng lại nói không nên lời bất đồng chỗ nào.

Tại lúc Ông Cảnh Vũ còn hồ nghi, chợt nghe Tạ Quyết mở miệng.

Hắn thấp giọng nói: “ Ta hống* nàng ”

(*hống "": dỗ dành).

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK