Mễ Lạp dùng máy tính xây dựng một bản đồ điện tử, chồng các khu vụ đô thị của hai nước Trung Quốc lên nhau để có thể so sánh trực tiếp.
Thu hẹp phạm vi đến thành phố Vân Lãng, Mễ Lạp phát hiện Thanh Vi gia viên của cô chỉ cách biệt thự của Tích Bạch Thần vài ki-lô-mét, sau khi kết nối tuyến đường thì tạo thành hình chữ L.
Cô tải bản đồ đường đi lên điện thoại, sau đó mặc quần áo thoải mái, hào hứng đi ra ngoài.
Sau khi băng qua một con đường thẳng tắp, cô đến một ngã tư, quẹo phải, đi tiếp, đi được chừng mười phút thì Mễ Lạp dừng lại, nhìn thấy con đường nối liền Nam Bắc này, trong lòng liền thấy kinh động.
Đây là … nơi mà lúc trước cô xảy ra tai nạn xe.
Đến nay Mễ Lạp vẫn còn kí ức rất rõ về vụ tai nạn xe liên hoàn đó. Cũng may là lúc ấy cô chỉ chịu dư chấn của cuộc va chạm, trở tay không kịp đâm vào một ô tô khác, ngoài phần đầu bị thương bên ngoài thì không có vết thương nào khác.
Cũng vì lần tai nạn xe kia, mà cô có được năng lực đi xuyên qua hai thế giới.
Nhưng dù nguyên nhân sinh ra năng lực này là gì, điều làm cho cô cảm thấy tò mò chính là tại sao hết lần này đến lần khác đều là Tích Bạch Thần?
Nếu nói cô vô tình nhặt được chìa khóa, thì tại sao Tích Bạch Thần lại trở thành cánh cửa của nó?
Trong lúc trầm tư, một chiếc Porsche màu đen chợt lướt qua trước mặt, con ngươi của Mễ Lạp hơi co lại, đột nhiên bắt được mấu chốt nào đó.
Tai nạn xe! Chắc là Lão Bạch cũng gặp tai nạn xe. Mễ Lạp nhớ cách đây không lâu anh đã đổi một chiếc xe mới, hoá ra là do chiếc xe kia bị tai nạn, nên anh cho sửa lại rồi đưa đi thanh lý xe cũ.
Nguyên nhân của vụ tai nạn Mễ Lạp không hỏi kĩ, nhưng nếu suy đoán của cô chính xác, thì cùng thời điểm và địa điểm, Lão Bạch hẳn là đã gặp một vụ tai nạn xe giống y hệt.
Mễ Lạp nhớ chiếc xe va chạm với cô có màu đen, bề ngoài không khác chiếc Porsche vừa thấy bao nhiêu. Cô nhắm mắt lại, cẩn thận hồi tưởng, cảnh tượng tai nạn trong thời khắc cuối cùng, giống như những mảnh vỡ thoáng hiện lên trước mắt cô.
Một lúc sau, cô mở bừng mắt ra. Đúng vậy, dấu hiệu của chiếc xe mà cô va chạm giống hệt chiếc xe mà Lão Bạch mới mua sau này, chỉ khác nhau màu sắc.
Nói cách khác, vụ tai nạn xe kia đã làm cho khoảng không gian và thời gian nào đó bị rối loạn, khiến cho xe của cô và Lão Bạch ở hai thế giới chồng chập trong tích tắc va chạm nhau, do đó linh hồn và ý thức của cô và anh mới được kết nối, vô tình thiết lập một cánh cửa có thể xuyên qua giữa hai thế giới.
Trong lòng sáng tỏ thông suốt, Mễ Lạp đã hiểu được chân tướng của chính mình.
Cô xoay người đi vào tòa cao ốc bên cạnh, vừa nhấc bước, đã biến mất giữa cầu thang không một bóng người.
Cùng lúc đó, Tích Bạch Thần – người vốn đang nói chuyện với Tích Tử Nặc đột nhiên đứng lên, anh bước nhanh vào phòng ngủ, thời điểm đóng cửa lại, lưng bỗng nặng xuống, có hai cánh tay nào đó chợt ôm lấy cổ anh.
“Lão Bạch~~” Giọng nói dịu dàng vang lên bên tai.
Tích Bạch Thần gỡ cánh tay cô ra, kéo cô vào lòng, yên lặng nhìn cô.
Gần đây, sự mẫn cảm của anh với Mễ Lạp ngày càng mãnh liệt, đặc biệt khi cơ thể cô xuất hiện, thì dấu hiệu càng rõ ràng hơn.
“Lần sau cẩn thận một chút.” Tích Bạch Thần nhắc nhở, “Chừng nào không có ai hẵng xuất hiện.”
“Trong nhà có khách đến à anh?” Mễ Lạp mở he hé cửa, cô gắng nhìn ra bên ngoài.
Tích Bạch Thần túm cô về, thấp giọng nói: “Đừng đi ra ngoài, thằng nhóc Tích Tử Nặc kia dẫn theo một đạo sĩ tới đây.”
“Đạo sĩ?” Mễ Lạp tỏ vẻ ngạc nhiên, hỏi: “Dẫn đạo sĩ tới làm gì?”
Tích Bạch Thần làm thinh, ai đó có chút ý thức nào mình là yêu quái không thế?
“Cậu ta nghi ngờ bên cạnh anh có quỷ.”
“Có sao? Sao em không phát hiện?” Mễ Lạp vui vẻ nói, “Không phải là em chứ? Ha ha ha…”
Tích Bạch Thần: “…Vâng, chính là chị.”
Mễ Lạp: “…”, như vậy, lần play gương trang điểm hôm đó đã làm Tích Tử Nặc ám ảnh?
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền tới tiếng la của Tích Tử Nặc: “Anh, anh ở trong phòng làm gì đó?”
“Làm sao bây giờ?” Mễ Lạp hạ giọng hỏi, bộ dạng kích thích như đang lén ngoại tình.
Tích Bạch Thần dùng một tay nắm lấy đỉnh đầu cô: “Em trả lời anh trước, cái tên đạo sĩ kia có thể làm em bị thương không?”
“Không đâu.” Mễ Lạp khẳng định, “Em và người thường đâu có gì khác nhau.”
“Em chắc chứ?”
“Chắc.”
“Được.” Tích Bạch Thần không cần phải nhiều lời nữa, nắm tay cô cùng bước ra khỏi phòng.
Trong phòng khách, Tích Tử Nặc đang nhấp từng ngụm từng ngụm trà, bên cạnh là một người đàn ông trung niên ăn mặc rất kì quái, ông ta mặc com-lê, đầu búi tóc, trên cổ tay đeo một chuỗi châu Phật, trông chẳng ra ngô ra khoai gì.
“Vô Đắc đại sư, ngài thấy phong thủy căn nhà của anh tôi thế nào?” Tích Tử Nặc cười hỏi.
“Không tồi.” Vô Đắc đại sư bình luận hai chữ đơn giản rõ ràng, một bộ khuôn phép cao lãnh quý phái.
Tích Tử Nặc lom khom xáp tới gần, thậm thụt hỏi như ăn trộm: “Ngài thực sự thấy không tồi?” Không phát hiện ra một chút yêu khí nào sao?”
“Yêu khí thì không có, nhưng mà…”
“Nhưng sao?” Anh ta vội vàng hỏi.
Vô Đắc liếc nhìn phòng ngủ vài lần: “Sắc mặt anh trai cậu không tốt lắm, lệ đường hõm sâu, mũi Phục Hy*, mắt xếch, lông mày rộng, sơn căn gồ, tuy giàu sang phú quy, nhưng duyên với người thân kém, mệnh cô sát, tuổi thọ ngắn.”
(Lệ đường: là phần phía dưới mắt, còn gọi là bọng mắt.
Mũi Phục Hy: Phục Hy là nhân vật trong truyền thuyết cổ đại Trung Quốc. Xem hình.
Sơn căn: là vị trí ở giữa hai phần mắt, vùng dưới Ấn Đường (khoảng cách giữa hai mắt) và là nơi cao nhất trên sống mũi.)
Tích Tử Nặc trợn mắt: “Vậy phải làm sao?”
“Loại thiên mệnh này khó thay đổi, chỉ có thể tùy phúc khí của cậu ta.”
Tích Tử Nặc nhíu mày, mặt lộ ra vài phần lo lắng.
Vô Đắc liếc nhìn anh ta một cái, nói: “Thay vì lo lắng cho cậu ta, tốt hơn hết là cậu nêu lo cho mình trước.”
“Hả? Ngài có ý gì?” Tích Tử Nặc nhìn ông ta đầy nghi ngờ.
“Số mệnh của cậu ta khổ, nhưng sự vật phát triển đến cực điểm ắt sẽ tự chuyển hóa theo hướng ngược lại. Khi còn sống cậu ta giàu có, đoạt vận may từ người khác, khắc thân khắc hữu. Càng giàu có, những người xung quanh càng xui xẻo. Tôi xin khuyên cậu một câu, đừng nên kết giao quá thân thiết với cậu ta, kẻo bị cậu ta khắc đến nỗi không tự lo được cho cuộc sống của mình.”
“Đại sư biết nói chơi thật.” Tích Tử Nặc cười ha ha, nói: “Anh ấy ở cùng chúng tôi nhiều năm như vậy vẫn bình an vô sự, nào có thần bí như lời ngài nói?”
Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng anh ta lại nghĩ trước khi anh trai chuyển ra ngoài, sự nghiệp của bố anh ta vẫn luôn không thuận lợi, mẹ của anh ta cũng phải trải qua rất nhiều khó khăn mới có thể ở bên bố, sau khi sinh ra anh ta thì đau ốm triền miên, mãi đến khi anh trai ra khỏi nhà thì tình trạng mới dần chuyển biến tốt.
Anh ta lờ mờ cảm thấy những điều Vô Đắc đại sư nói không phải là ba hoa, trong lòng không hiểu sao có chút giằng co.
“Cậu không tin cũng không sao.” Vô Đắc thở dài, “Tướng mạo của anh cậu trăm năm khó gặp. Thần cản giết thần, Phật cản giết Phật, gặp mạnh càng mạnh, lấy khí của người khác để tăng cường thế của mình, nếu ở thời xưa, chắc chắn anh cậu sẽ là một võ tướng quyền cao chức trọng, giết người vô biên.”
Tích Tử Nặc như đang nghe thần thoại: “Anh trai tôi hoàn toàn khác những gì ngài nói? Tuy tính cách của anh ấy hơi quái gở một chút, mồm miệng hơi ác độc một chút, nhưng cuộc sống rất đơn giản, không ham muốn không cưỡng cầu gì.”
“Rốt cuộc là cậu ta không ham không cầu, hay là lãnh đạm với cuộc sống?”
Tích Tử Nặc: “…”
Vô Đắc xem đồng hồ: “Tôi còn có hẹn, nhiều nhất chỉ ở lại được nửa tiếng.”
Tích Tử Nặc đang định nói gì đó, đột nhiệt nghe thấy tiếng mở cửa, hai người đồng thời nhìn về phía cửa phòng ngủ.
“Anh, cuối cùng anh cũng…”
Tiếng nói líu lo bỗng ngưng bặt.
Sự chú ý của Tích Tử Nặc đã bị cô gái bên cạnh Tích Bạch Thần hấp dẫn.
Ánh mắt của Vô Đắc cũng đông cứng lại.
Vừa rồi lúc Tích Bạch Thần bước ra, thứ mà ông ta nhìn thấy trong mắt vẫn là số mệnh thiên sát cô tinh cướp lấy vận may của người khác, nhưng từ khi cô gái xuất hiện, hình ảnh trong mắt ông ta lập tức thay đổi. Sát khí biến mất sạch trơn, thay vào đó là một khoảng không trong sáng.
Đồng tử của Vô Đắc khẽ mở lớn, ngón tay vô thức lần mò chuỗi châu Phật trên cổ tay.
“Cô ấy, cô ấy…” Tích Tử Nặc lắp bắp chỉ về phía Mễ Lạp.
“Giới thiệu một chút.” Tích Bạch Thần bình tĩnh nói, “Bạn gái của tôi, Mễ Lạp.”
Tích Tử Nặc trợn mắt nhìn anh trai vô cùng âu yếm ôm lấy eo cô gái kia, âm thầm tuyên bố quyền sở hữu của mình.
“Chào chị dâu!” Anh ta bước lên từng bước, kích động nắm lấy tay của Mễ Lạp, phấn khởi lắc lên lắc xuống, “Em là em trai của chị, Tích Tử Nặc.”
Tích Bạch Thần hất tay anh ta ra một cách ghét bỏ, sau đó bắn một ánh mắt lạnh thấu xương về phía Vô Đắc đại sư: “Tử Nặc, tôi muốn ra ngoài hẹn hò với Mễ Lạp, phiền cậu giúp tôi tiếp đãi vị “đại sư” này rồi rời đi.”
“Đừng.” Tích Tử Nặc vội lấy lại biểu cảm bình tĩnh, nghiêm túc nói, “Vị đại sư này em vất vả lắm mới mời tới được, nếu đã đến đây thì để ngài ấy xem thử đi anh. Đại sư cũng rất bận, sẽ không làm mất thời gian của anh đâu.”
“Không, tôi không bận.” Vô Đắc đại sư đột nhiên cắt ngang.
Tích Tử Nặc lấy làm lạ: Không phải nói có hẹn sao? Sao mới nháy mắt ông đã nói không bận?
Vô Đắc đại sư khen một cách chân thành: “Tích tiên sinh và Mễ tiểu thư đúng là nam tài nữ sắc, ông trời tác hợp.”
Tích Tử Nặc: Rõ ràng vừa nãy ông không nói như vậy!
Tích Bạch Thần liếc ngang: Đánh một cái rắm cầu vồng cũng không tồi.
“Tích tiên sinh, bạn gái của ngài thật sự rất đặc biệt.” Vô Đắc đại sư đánh giá Mễ Lạp vô cùng thích thú.
Mắt Tích Bạch Thần lạnh căm, lạnh nhạt hỏi: “Ồ? Có gì đặc biệt?”
Mễ Lạp cũng tò mò vểnh tai lên nghe.
“Vầng trán cao, mày rậm mắt sáng, không giống như người phàm.” Vô Đắc cố gắng đè nén kích động trong lòng, hai người có số mệnh kì lạ như vậy sao có thể xuất hiện đồng thời trước mặt ông ta, vả lại còn là tình nhân!
Bàn tay đang ôm eo Mễ Lạp hơi siết chặt, bình tĩnh nói: “Bạn gái của tôi quả thật rất xinh đẹp.”
“Không không không, không phải xinh đẹp, mà là đặc biệt.” Vô Đắc đại sư sửa lại, “Vô cùng đặc biệt, cũng giống như vậu, trong một triệu người cũng không có một.”
“Cảm ơn về lời khen.” Tích Bạch Thần cố ý bỏ qua ý tứ sâu xa trong lời nói của ông ta.
“Tôi cảm thấy vừa gặp mà như đã quen thân với hai vị, có thể kết giao bằng hữu không?” Vô Đắc chìa danh thiếp của mình ra, thái độ khác hẳn với lúc đầu gặp, nhiệt tình quá mức như hai người khác nhau.
Tích Bạch Thần nhìn ông ta một cách thờ ơ, hoàn toàn không có ý định giơ tay ra.
Mễ Lạp cầm lấy danh thiếp, nhìn nhìn rồi cười nói: “Vô Đắc đại sư, thật vui vì được biết ngài.”
Tích Tử Nặc không nói gì: Vừa rồi ai bảo anh trai khắc thân khắc hữu, không nên kết thân? Làm một vị đại sư, nói chuyện có uy tính một chút có được không?
“Gặp nhau chính là duyên số, chúng ta cùng ăn một bữa cơm đi?” Vô Sắc gửi lời mời ngay khi rèn sắt vẫn còn nóng.
“Vô Đắc đại sư…” Rốt cuộc Tích Tử Nặc cũng không nhịn được nữa cắt ngang, “Ngài còn nhớ ngài tới đây để làm gì không?”
“À.” Vô Đắc vỗ vỗ vai anh ta, nói lời sâu xa, “Chuyện quỷ thần đều là gạt người, thân là người Trung Quốc tiên tiến sắp quá độ lên chủ nghĩa xã hội, cậu phải tin tưởng khoa học chứ.”
Tích Tử Nặc: “!” Bản thân một đạo sĩ như ông lại bảo tôi phải tin tưởng khoa học! Chính ông tin được không?!
Tích Bạch Thần nhíu mày, có chút cảnh giác với tên đạo sĩ có phong cách vẽ tranh đột ngột thay đổi này.
Mễ Lạp chọc chọc cánh tay anh: “Nếu đại sư đã mời thịnh tình, vậy chúng ta đi đi, đúng lúc em cũng hơi đói bụng.”
Tích Bạch Thần nhìn cô, sau đó đồng ý một cách không mấy vui vẻ.
Vô Đắc đại sư lập tức nở một nụ cười hòa nhã dễ gần, chào hỏi mọi người rồi dẫn đầu bước ra cửa trước.
“Người này có chút kì quái.” Tích Bạch Thần nói nhỏ.
“Em lại cảm thấy rất thú vị.” Thân là một nhân loại quang minh chính đại, Mễ Lạp lại không có một chút đứng đắn nào.
“Thần ca nói đúng đấy, em cũng cảm thấy ông ta rất kì quái.” Tích Tử Nặc đột nhiên xáp tới, nhỏ giọng nói.
Tích Bạch Thần và Mễ Lạp đồng thời nhìn anh ta: Người không phải là do cậu mang tới à?
Dường như Tích Tử Nặc cũng tự ý thức được lập trường của mình mâu thuẫn, anh ta lập tức sửa lại thái độ: “Được đại sư chủ động mời cơm, mặt mũi của anh với chị dâu ghê gớm thật, ha ha ha…”
Sau đó vừa cười vừa tung tăng đi ra ngoài.