Thế nhưng từ đầu đến cuối, hai người tương tác lần nữa, dường như không hề tự nhiên được như trước.
Ống kính tinh như cú vọ, những thứ tốt lẫn xấu để ghi lại toàn bộ, bọn họ xuất hiện công khai trước ánh mắt của đại chúng.
Nhận được quà nhưng Đinh Nghiêu Thải chẳng vui mừng chút nào.
“Bọn chúng còn nói hai đứa ra nước ngoài để gặp luật sư ly hôn.
Chị vào nghề bao nhiêu năm nay, lần đầu tiên thấy bài marketing bôi đen vô lý như thế này.
Đúng là buồn cười quá thể, tức điên lên được, chị phục rồi..”
Chị ta ngồi trên xe thao thao bất tuyệt, vừa trần thuật công việc vừa mở quà ra, trước tiên giở đến nước hoa, chẳng hề ngạc nhiên.
Thế nhưng, khi mở món tiếp theo, chị ta lập tức hít hà kinh ngạc.
Đó là một chiếc nhẫn được dùng giấy ăn bọc lại.
Độ trong, kiểu dáng, thể hiện giá trị không hề tầm thường.
Đinh Nghiêu Thải quay đầu nhìn Thẩm Trĩ ngồi như pho tượng, rồi lại cúi đầu xác nhận xem bản thân mình có hoa mắt không.
Chị ta nói: “Em….”
Thẩm Trĩ nửa nhắm nửa mở mắt, thẳng người thản nhiên nói: “Lúc chị kết hôn có thể đeo.”
“Làm gì có ai kết hôn mà tự mua nhẫn chứ,” Đinh Nghiêu Thải cắn răng nghiến lợi nói, “Chuyện gì xảy ra? Em uống lộn thuốc à? Tại sao lại mua cái này?” Tới khi bình tĩnh lại, bỗng nhiên chị ta nghĩ tới một khả năng khác.
Thẩm Trĩ giải đáp cho người đại diện: “Là Thẩm Hà mua.”
“Hai đứa đây là….”
Nữ diễn viên kia nói: “Bọn em không ly hôn nữa.”
*
Nam diễn viên nói: “Chúng tôi không ly hôn nữa.”
Người đại diện và trợ lý tiếp tục bận rộn một trận, khoảng chừng vài giây sau, không hẹn mà cùng ngừng động tác, đồng loạt quay mặt lại nhìn anh.
Tập Tập đảo mắt, cân nhắc thêm đôi chút.
Đối với kết quả này chị ta chẳng hề ngạc nhiên, nhưng khi nghe đương sự thừa nhận nhanh gọn dứt khoát như thế này lại thấy có chút xung đột.
“Biết rồi.” Chị ta gật đầu.
Anh giang tay đối diện tấm gương, để mặc cho nhà tạo hình nhào nặn.
Đây là cảnh duy nhất trong bộ [Chó đen] mà vai chính mặc áo đồng phục, cũng là cảnh phim đầu tiên sau khi anh trở lại công việc.
Mọi thứ dựa theo kế hoạch tiến triển rất thuận lợi.
Trông Hoàng Chính Phi có lẽ đã đi ra khỏi đau thương, lại bắt đầu nổi trận lôi đình không vừa ý đối với những nhân viên có hiệu suất làm việc kém trong đoàn.
Quá trình quay phim của Thẩm Hà không hề xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Chỉ mỗi khi hô “Cut” thì anh lập tức thay đổi trạng thái, quá nhanh nhẹn, nhìn thấy chướng mắt, Hoàng Chính Phi châm biếm nói: “Xảy ra chuyện tốt gì rồi? Có đáng để vui mừng thế không?”
Tới thời gian nghỉ ngơi, Tập Tập chỉ huy trợ lý thu dọn đồ đạc, trông thấy Thẩm Hà đeo tai nghe nên làm gì thì làm nấy, chị ta không dằn nổi lòng tò mò, cười hì hì đi lên trước: “Cậu làm thế nào được thế?”
Mới đầu Thẩm Hà không nghe thấy, bị đập một cái mới quay đầu.
“Cái gì mà làm thế nào được?” Anh hỏi ngược lại.
“Cậu với Thẩm Trĩ.” Tập Tập giải thích ngắn gọn.
“Bí mật.”
Tập Tập ngồi xuống trước mặt anh, cứng rắn lọt vào trong tầm nhìn của anh: “Ngay cả tôi mà cũng không nói à?”
“Cũng chẳng có gì hay mà nói.” Anh qua loa cho xong chuyện.
Thấy Thẩm Hà quyết tâm không nói, Tập Tập cũng đành thôi.
Thế nhưng, chị ta vẫn koong quên nhắc nhở: “Nhưng nhớ vẫn phải đăng weibo đấy.
Hai đứa chơi điên ở bên ngoài rồi, ngay cả đăng bài Pr hôm sinh nhật cũng quên, có biết tranh luận lớn thế nào không?”
Nghệ sĩ bị lải nhải lại bắt đầu nghe tai này ra tai kia: “Vâng, vâng.
Chị vất vả rồi.”
Anh muốn gửi tin nhắn cho Thẩm Trĩ, nhưng thấy nội dung bên trên thì trăm ngàn do dự, cuối cùng chỉ nặn ra một câu: “Uống nhiều nước vào.”
Khung trò chuyện hiển thị đối phương đang nhập, Thẩm Hà đợi rất lâu, có lẽ cô viết rồi xóa xóa rồi lại viết, trả lời anh rằng: “Nhớ ăn cơm đấy.”
Chỉ mấy chữ ngắn ngủi, có thể đem lại cho con người ta năng lượng to lớn đến đáng sợ.
Thẩm Hà úp điện thoại lại, cứng rắn đè nén ý cười, khi ngẩng đầu lên lại đụng phải ánh mắt ngờ vực của trợ lý.
“Nhìn gì mà nhìn?” Anh tức giận nói.
*
Thẩm Trĩ ôm lấy điện thoại không buông, tinh thần lơ lửng nhìn chăm chằm lên trần nhà, cười rộ lên hệt như đang nằm mơ.
Nhân viên công tác nhẹ nhàng nhắc nhở: “Sắp vào khoang làm trắng rồi.” Cô mới chậm rãi hồi thần, thay bằng tư thái ưu nhã thanh lịch như thường ngày, khách sáo cảm ơn đối phương.
Mãi đến khi kết thúc công việc của ngày hôm nay, trên đường về nhà, trợ lý bỗng hỏi: “Chị, chị với anh Thẩm…..Có phải dạo này quan hệ tốt lắm không ạ?”
Thẩm Trĩ đang hoàn thành nhiệm vụ chụp ảnh tự sướng, mỉm cười với ống kính trước mặt, sau đó giọng nói chẳng có một chút ý cười nào.
Cô đưa ra đáp án ba phải: “Cũng tạm được.”
Trợ lý liếc gương chiếu hậu một cái, giả bộ thuận miệng hỏi: “Vậy sao lại không Pr ạ?”
Tài xế chuyên chú vào công việc của mình không nói chêm vào, nhưng khi Tiểu Thu mãnh liệt tìm kiếm sự đồng tình “Anh nói phải không” thì gật đầu.
Tiểu Thu nói: “Đi thăm đoàn cũng được ạ.
Nếu chị ngại phiền, chụp ảnh màn hình cuộc trò chuyện đăng weibo cũng được mà.
Hiện tại như thế này quả thực là bị động quá mức ấy.”
Thẩm Trĩ đang chọn ảnh tự sướng, sau khi xác nhận xong thì gửi sang điện thoại của trợ lý.
Cô chậm chạp trả lời: “Không cần thiết phải thế chứ.”
“Sao có thể?”
Vì để ứng phó cho qua, Thẩm Trĩ mô phỏng lại Đinh Nghiêu Thải: “Dù sao thì vấn đề tình cảm, phe đối diện mua bài bôi đen chúng ta, chúng ta đáp trả, bọn chúng mua nữa, chúng ta lại làm rõ….Đi tới đi lui, có phải là càng có chủ đều hơn trước kia không?”
Tiểu Thu nhận được ảnh, sau đó chia sẻ cho trợ lý chuyên phụ trách chỉnh sửa ảnh, thuận thế hỏi: “Nhưng chắc chắn anh chị đang giành một trận lớn đúng không ạ?”
Thẩm Trĩ hơi ngừng lại.
“Cái gì?” Cô nói.
Trợ lý trả lời: “Em biết rồi đó.
Chị và Thẩm Hà đều là người rất mạnh mẽ.
Giả dụ như những động tác mà bọn em không hiểu, vậy chắc chắn không phải là vì hai người xảy ra sai sót, mà là bọn em không theo kịp hai người….Nhất định hai người có dự tính của bản thân mình.”
Ra mắt với tư cách diễn viên đã nhiều năm, Thẩm Trĩ đã được tin tưởng ỷ lại tới mức độ này.
Cô không có người thân, cũng chẳng thật lòng coi ai là bạn, nhưng có rất nhiều đồng nghiệp cùng ngành với cô.
“Ừ.” Thẩm Trĩ mỉm cười, sau đó cúi thấp đầu xuống.
Cuối cùng trợ lý vẫn nói: “Vậy, chị ơi, em thay mặt fan CP song Thẩm hỏi một câu, quan hệ của chị và anh Thẩm tốt đến mức nào ạ?”
Cô ấy thấy Thẩm Trĩ đang ý nhị nhìn bản thân mình.
“Ừ,” Thẩm Trĩ nói, “Không nói cho em biết.”
*
Đời người như phim, phim như đời người.
Thẩm Trĩ gập kịch bản lại, lặng lẽ ngồi tại chỗ suy ngẫm.
Cô là người như thế nào nhỉ? “Tôi” là người nhưu thế nào? Thời thơ ấu có những trải nghiệm gì? Tại sao lại đưa ra quyết định này? “Tôi” muốn thứ gì? “Tôi” sẽ dùng biện pháp gì để đạt được mục đích? Khi mọi thứ còn mơ hồ, cô mở cuốn kịch bản ra lần nữa.
Trước tiên tham gia một cuộc họp của bộ phim truyền hình [Chẳng lương thiện chút nào], sau đó tới công ty, sau khi ra khỏi công ty vừa vặn phải tới phòng tập yoga tu tâm dưỡng tính, gột rửa oán giận.
Lịch trình như thế này cũng không tệ lắm.
Đạo diễn của bộ phim [Chẳng lương thiện chút nào] trước kia từng học thêm ở trường đại học mà Thẩm Trĩ tốt nghiệp, cũng coi như đàn anh, từng nhận khá nhiều giải thưởng, là đạo diễn cấp 1 quốc gia hàng thật giá thật.
Đây là lần đầu tiên hai người hợp tác.
Nhưng đối phương rất thân thiết với Thẩm Hà, dường như là quen biết trên một buổi tiệc rượu của bạn bè.
Công tư phân minh, thế nhưng trước khi chính thức bắt đầu, đối phương bắt đầu nói đùa: “Mỗi lần cô giục Thẩm Hà về nhà rõ sớm, khiến mỗi lần cậu ta nghe thấy tiếng chuông điện thoại là giật mình hốt hoảng.”
Thẩm Trĩ mỉm cười xin lỗi, nhưng trên trán nổi đầy gân xanh.
Lúc nào thì cô giục Thẩm Hà về nhà hả? Trong lúc không biết gì lại bị anh lấy ra làm bia đỡ đạn.
Nói tới công việc, cô đã lấy được phần nhiều kịch bản, trước đó từng đọc rất tỉ mỉ, cũng đã làm công tác chuẩn bị.
Mọi người trò chuyện cả buổi sáng, sau đó di chuyển tới nhà ăn, thảo luận tới ba bốn giờ chiều mới tan cuộc.
Nói thực lòng, lúc này đây Thẩm Trĩ đã không muốn đi Lương Nghi nữa.
Mỗi lần bị gọi tới đều để lại ký ức chẳng mấy tốt đẹp.
Thế nhưng, chẳng biết khi nào, Đinh Nghiêu Thải đã kịp thời chạy tới, trước tiên không để cô lên tiếng đã nhét cho cô một đống thuốc, đưa nước phục vụ, sau đó đột ngột đề nghị: “Em còn nhớ chương trình talkshow của Thẩm Hà không? Tuy đã hoàn thành rồi, nhưng đài truyền hình nói cái này có thể làm thêm kì đặc biệt, chính là hai vợ chồng em trò chuyện với nhau.
[Bất như ý môn] cần tuyên truyền, [Chó đen] của cậu ta bên kia cũng có thể đuổi kịp ngày phòng chống má túy quốc tế, cũng có thể tạo thế, bàn bạc với nhau thời gian phá sóng…..”
Thẩm Trĩ đã sắp quên mất còn có chuyện này.
Cô trầm ngâm rất lâu, vẫn lắc đầu nói: “Thôi quên đi.”
“Vì sao?” Đinh Nghiêu Thải cảm thấy khó hiểu.
Đã quyết định không ly hôn nữa, tại sao lại buông tha cơ hội cùng nhau tạo ra lợi ích chứ?
“Luôn cảm thấy….” Thẩm Trĩ vùi mặt vào cốc nước, “Có chút ngượng ngùng.”
“….”
Bọn họ đã tới Lương Nghi, chào hỏi với các đồng nghiệp trước mặt, đi một mạch tới văn phòng đã thấy Hoa Tử Sâm đang chờ đợi.
Nhìn thấy bọn họ, ông ta dứt khoát cởi cúc tay áo ra, đi thẳng vào vấn đề: “Lời dài nói gọn, chúc mừng cô đã nhận được giấy mời tham dự lễ trao giải phim điện ảnh cuối năm.”
“Khách sáo rồi,” Thẩm Trĩ hơi gật đầu, “Rất biết ơn công ty đã tranh thủ cho tôi thời gian để diễn vai khách mời.”
Câu này có thể coi như châm biếm.
Khi ấy, vai chính đầu tư bộ phim điện ảnh ấy mời Thẩm Trĩ hữu nghị tham diến, còn bên Lương Nghi thì vì ân toán cá nhân mà duy trì thái độ phản đối, mấy lần muốn ra mặt can thiệp, chẳng qua cuối cùng cũng không thẳng nổi ý kiến cá nhân của cô.
Cuối cùng kết quả chính là, vai diễn khách mời là hoa khôi mỗi lần quay đầu mỉm cười xinh đẹp ràng ngời, điệu múa uyển chuyển khiến người ta kinh hãi, bỗng chốc thu hút được sự chú ý của rất nhiều người.
Giả dụ mà có vì dăm ba câu châm chọc mà nổi giận, thì đó không phải Hoa Tử Sâm.
Ông ta mỉm cười dịu dàng, nói tiếp: “Cố ý gọi cô tới đây một chuyến là có một chuyện rất quan trọng cần bàn bạc.
Tôi nghe nói cô đã đi thăm Trương Thanh Nguyệt.”
Thẩm Trĩ ngồi xuống.
Thư kí của Hoa Tử Sâm bưng cà phê lên.
“Tôi với cô ấy, cùng với thầy Trương Giang Nam đã cân nhắc một phen.” Hoa Tử Sâm đứng bên cửa sổ sát đất, thản nhiên nói: “Cuối cùng đều thống nhất cho rằng, cô ấy cần phải nghỉ ngơi.”
Thẩm Trĩ không cảm thấy bất ngờ, chỉ cảm thấy cà phê này bỏ quá nhiều đường.
Hoa Tử Sâm nói: “Không ít nghệ sĩ có vấn đề tâm lý, mấy năm nay phát triển ngày càng nhanh chóng, quy mô cũng ngày một đổi mới, áp lực của các cô cũng lớn hơn.
Chuyện minh tinh tự sát không hiếm thấy, điều này đối với công ty mà nói tuyệt đối không phải tin tức tốt lành gì.”
“Cho nên có liên quan gì tới tôi sao?” Thẩm Trĩ mặc bộ vest nữ, đeo giày cao gót lộ ra mu bàn chân, lúc này cô buông ly cà phê xuống mở miệng.
“Chúng tôi ký cho cô ta bộ phim điện ảnh kia.
Vì nguyên nhân cá nhân mà sản sinh ra nhiều phiền toái như vậy, hiện tại rất khó kết thúc.” Hoa Tử Sâm tỉ mỉ quan sát nét mặt của Thẩm Trĩ, “Thế nhưng, bên chế tác rất thích cô….”
Không đợi Thẩm Trĩ mở miệng, Đinh Nghiêu Thải đã đứng dậy::Đợi đã, anh muốn thế nào? Bảo Thẩm Trĩ nhận lấy?”
Ông ta đường hoàng thừa nhận: “Chuyện này đối với hai bên chúng ta đều tốt.”
Thẩm Trĩ chen miệng nói: “Tôi không muốn đóng phim điện ảnh.”
Ba bên đều có quyền lên tiếng, nhưng Thẩm Trĩ biết bản thân không cần thiết phải tỏ thái độ.
Trong phòng yên lặng.
Bàn tính trong lòng gõ lạch cạch, thái độ của Đinh Nghiêu Thải càng cứng rắn hơn: “Chúng tôi không thể giúp anh.”
Hoa Tử Sâm cũng tránh thủ: “Nhưng đây là một tài nguyên tốt….”
“Hiện giờ là các người cầu xin chúng tôi giúp đỡ.”
Đinh Nghiêu Thải dùng một câu chặn ngược về.
Thấy Hoa Tử Sâm không nói không rằng, chị ta tiếp tục khuyên nhủ: “Trình độ của Thẩm Trĩ anh cũng rõ ràng, ít nhất cũng có thể mang tới một lượng khán giả.
Đều là vì danh tiếng của công ty.”
Cuối cùng ông ta nhượng bộ: “Cô muốn cái gì?”
Đinh Nghiêu Thải hỏi vặn: “Hợp đồng không thể kết thúc trong hòa bình được à? Thả bọn tôi đi, sau này có cơ hội vẫn có thể hợp tác.”
Ở mức độ này, Hoa Tử Sâm vẫn có quyền lên tiếng khá lớn.
Cho dù cần phải bàn bạc, ông ta cũng hiểu rõ khả năng được thông qua là rất lớn.
Cuối cùng Đinh Nghiêu Thải dựa vào câu “Chúng tôi sẽ cân nhắc” để kết thúc.
*
Thẩm Trĩ nói: “Phải nhận thật ạ?”
Đinh Nghiêu Thải nói: “Em có muốn diễn không?”
Thẩm Trĩ nói: “Em không muốn đóng phim điện ảnh, nhưng không đến nỗi đến chết cũng không đóng.”
Bọn họ đi vào trong nhà, trông thấy chiếc xe mà Thẩm Hà lái tới đoàn phim đang đậu bên bồn hoa.
Thẩm Trĩ hơi ngạc nhiên, vừa lúc thấy Thẩm Hà và Tập Tập vừa nói vừa đi tới vị trí đậu xe.
Hai bên đều trông thấy đối phương.
Thẩm Trĩ vẫn chưa lên tiếng, đã nở nụ cười.
Cô hỏi anh: “Sao lại về nhà?”
Thẩm Hà bất giác bước lên phía trước, chìa tay ra nói với cô: “Về lấy đồ.”
Tiếp xúc cơ thể quá đỗi bình thường, bọn họ làm đúng lúc đúng chỗ, tràn đầy ý tứ đương nhiên.
Tập Tập và Đinh Nghiêu Thải cũng chào hỏi lẫn nhau.
“Chúc cậu năm nay trở thành ảnh đế.” Đinh Nghiêu Thải lên trước nửa bước, vươn tay vỗ vai Thẩm Hà.
“Rating [Bất như ý môn] tăng vùn vụt nhé.” Tập Tập cũng nghiêng người nháy mắt với Thẩm Trĩ.
Thẩm Hà và Thẩm Trĩ đều cảm ơn người đại diện của đối phương.
Bọn họ lặng lẽ hồi lâu không nói chuyện, nhưng chẳng có ý tứ muốn đi.
Thẩm Hà quay đầu nhìn Tập Tập một cái, Thẩm Trĩ cũng đang giãy giụa mở lời: “…Bọn em chỉ nói mấy câu.”
Người đầu tiên ném ánh mắt ghét bỏ là Đinh Nghiêu Thải: “Cũng đâu cấm hai đứa nói chuyện? Hai đứa này thật là…..” Tập Tập không nhịn nổi cười run cả người, kéo tay chị ta, hai người ngồi chen chúc trên xe.
Cuối cùng chỉ còn lại hai người họ.
Thẩm Hà nói: “Anh nghĩ đi nghĩ lại, cho dù không có nhẫn, lần sau vẫn nên đi mua một sợi dây chuyền chứ?”
Thẩm Trĩ nói: “Em cảm thấy lần này khả năng anh đoạt giải rất lớn, trước kia thầy đề cử cho em một thầy bói giỏi lắm….”
Bọn họ mở miệng cùng một lúc, người nào nói lời của người nấy, sau đó đều phanh gấp lại, nhìn chằm chằm vào đối phương.
“Vậy anh đi đây.” Dường như anh đang an ủi cô, nhưng tinh thần có vẻ rất hớn hở.
Thẩm Hà phải rời khỏi, ánh mắt Thẩm Trĩ đuổi theo anh.
Cô chẳng biết từ khi nào bàn thân bắt đầu dùng sức, chỉ là, đợi đến khi cô bừng tỉnh, phát hiện bản thân đã dùng hết sức nắm chặt lấy anh.
Cô từng quyết tâm phải kiên nhẫn, mất rất nhiều thời gian dùng cách nắm chặt lấy bản thân mình để thay thế.
Thê nhưng cô vấn nắm chặt lấy anh.
Tâm trạng sợ hãi anh rời khỏi khiến cô đứng trên bờ vực hủy diệt, Thẩm Trĩ muốn buông tay ra, nhưng sau đó, cô bị một sức mạnh đau đớn thấu xương nắm chặt.
Cô thấy vẻ nghi hoặc trên mặt anh.
Không có thứ khác, chỉ là nghi hoặc mà thôi.
Thẩm Hà không hiểu ý cô, có lẽ cho rằng là trò đùa dai, vậy nên dùng sức thật mạnh nắm ngược lại.
Cô bị anh bóp phát đau, nhưng không tình nguyện nhận thua với anh.
Thẩm Trĩ càng dùng sức, Thẩm Hà cắn càng chặt, căng thẳng không thôi, cuối cùng vào giây phút không chịu đựng nổi nữa cùng buông tha đối phương, cũng buông tha cho chính mình.
Thẩm Trĩ hét lên: “Đau quá!”
“Em muốn giết anh à?” Thẩm Hà vẩy tay.
Bàn tay của họ đều loang lổ vệt trắng đỏ.
Thẩm Trĩ tức điên, một mặt thì cười, một mặt khác đuổi đánh anh.
Thẩm Hà nhảy lên xe, hạ cửa kính xuống mỉm cười nhìn cô: “Nhớ phải nhớ anh.”
Cô muốn giữ anh lại, anh sẽ không rời bỏ cô.
Bọn họ bằng lòng hi sinh mọi thứ vì để tiếp tục chung sống cùng đối phương.
Tới cuối cùng, quan hệ của bọn họ là như vậy..