—— Có di động rồi, cô có thể liên lạc với Ân Hiển mọi lúc mọi nơi.
Đừng thấy Vương Kết Hương hay kì kèo bắt Ân Hiển tiết kiệm tiền mà hiểu nhầm, khi nói đến chuyện nhắn tin, cô hoàn toàn không để ý đến cước điện thoại. Chỉ cần cô có thời gian, hay rảnh rỗi ở nhà, cô đều nhắn tin cho anh.
【 Anh đang làm gì đấy? Có bận không? 】
【 Đến giờ cơm trưa rồi! Em ăn cơm đùi gà, còn có thêm một quả trứng kho. Đồ cuồng công việc, cũng đến lúc anh nên đi ăn rồi đấy! 】
【 Nhớ anh rồi, Ân Hiển ơi. 】
【 Em tan làm về rồi, anh có muốn ăn gì không? 】
【 Hôm nay anh có tăng ca không? Nếu anh về được trước 8h, em sẽ chờ anh ăn cùng. Báo trước cho em nhé, bữa tối có món thịt bò xào ớt cay anh thích đấy. 】
Trước đống tin nhắn oanh tạc không biết tiết chế của Vương Kết Hương, thông thường Ân Hiển chỉ nhắn lại những gì cần thiết.
Ví dụ như những nội dung kể trên, anh đọc hết, chỉ đáp lại tin cuối cùng của cô.
【 Có, không cần chờ đâu. 】
Tin nhắn vừa gửi đi không lâu, di động của anh lại vang lên.
【 Được, anh tăng ca muộn thì ăn chút gì trước nhé. Trước khi về nhà nhớ báo cho em, em hâm cơm cho anh. 】
Ân Hiển ấn tắt màn hình di động, tiếp tục công việc.
Mới mua di động được hai tháng, tốc độ gõ chữ của Vương Kết Hương đã tiến bộ vượt bậc. Có được tiến bộ như thế, không phải vì cô thông minh lắm thông minh vừa, mà là tại cô lảm nhảm nhiều quá.
Công việc ở trung tâm thương mại có thể nói là khá nhàn, quầy mỹ phẩm thường không gặp cảnh khách hàng chật ních.
Lúc không có khách và đã làm hết chuyện dở tay, Vương Kết Hương sẽ học cách trang điểm của các chị đứng quầy cùng mình. Qua lại thường xuyên, cô đã quen thân với người bán nước hoa ở quầy kế bên. Vào giờ nghỉ ăn trưa, chị tiếp quầy tên Thiến Thiến toàn ăn chung với cô.
Theo quan sát của Thiến Thiến, trước khi ăn cơm, Vương Kết Hương thường móc di động ra gõ chữ.
“Lại nhắn tin đấy à?” Chị hỏi.
“Vâng ạ.” Vương Kết Hương gõ chữ xong, bấm gửi, cất điện thoại về túi.
Thiến Thiến đánh hơi được chuyện để hóng hớt: “Chị thấy em cứ dính lấy di động cả ngày, nhắn tin với ai mà thường xuyên thế?”
Vương Kết Hương cắn một miếng trứng kho, chớp chớp mắt với chị ấy.
“Bạn trai em.”
“Ô? Em có bạn trai à?”
Thiến Thiến quan sát mặt cô, tỏ vẻ rất kinh ngạc: “Trông em còn trẻ lắm mà.”
“Em 20 tuổi rồi. Em quen bạn trai em năm 18 tuổi, sau đó chúng em yêu nhau, cũng được hai năm rồi ạ.”
“Vậy là, em vào thành phố chưa được bao lâu là quen ổng ngay hả?” Thiến Thiến biết chút ít về bối cảnh của Vương Kết Hương, lập tức trào dâng nỗi tò mò mãnh liệt: “Quen nhau thế nào? Mau kể cho chị nghe chuyện tình của hai đứa đi.”
Chuyện tình, cụm từ này khiến lòng Vương Kết Hương cảm thấy sung sướng.
Cô nuốt nửa quả trứng kho còn lại, húng hắng giọng, chậm rãi kể cho Thiến Thiến nghe.
“Đó là mùa Đông của hai năm về trước, em không có tiền trả tiền thuê trọ, chủ nhà bắt em dọn đi. Em không có chỗ nào để đi, anh ấy đã chìa tay giúp em……”
Ăn trưa xong, Vương Kết Hương cũng chia sẻ hết trải nghiệm của mình.
Cô thu dọn hộp cơm, chuẩn bị trở lại làm việc. Thiến Thiến đắm chìm trong dư vị về chuyện tình của cô, hẵng còn thòm thèm.
“Có thể thấy là em rất yêu anh ta. Trong lời kể của em, anh ta tốt như Bồ Tát vậy.
“Em chủ động thật, chị cảm giác chuyện gì cũng là em chủ động, nếu phải chị, chắc chị không chịu nổi người có tính cách như ông anh này đâu.”
Nghe chị nói thế, Vương Kết Hương thấy không phục.
“Anh ấy từng chủ động đối xử tốt với em mà.”
Thiến Thiến nhướng mày: “Tốt ở chỗ nào?”
Vương Kết Hương liệt kê rất nhiều chuyện Ân Hiển đã làm vì cô: Mua tủ lạnh trữ đồ ăn để cô ăn nhiều hơn, ép nước cà rốt cho cô uống, đưa cô đi khám bệnh, chờ cô tan làm, cùng đến phòng tắm công cộng với cô……
Nghe cô nói một tràng dài, Thiến Thiến vẫn không thay đổi suy nghĩ.
“Chà…… Càng nghe em kể, chị càng cảm thấy ổng giống phụ huynh của em, kiểu, dẫn dắt em, dạy dỗ em, quan tâm xem em có ốm đau gì không, có ăn uống đầy đủ không ý.”
Vương Kết Hương phồng má lên, lập tức phản bác chị.
“Chứ không hai người sống cùng nhau, ăn ở chung với nhau, thì còn gì khác để quan tâm?”
Thiến Thiến cố miêu tả cảm giác kì quái mà chị cảm nhận được.
“Nhưng mà, các cặp trẻ yêu nhau, tình cảm thanh niên thì phải lãng mạn và mãnh liệt hơn tí chứ. Hồi chị bằng tuổi em, lúc ấy chị phải yêu triền miên điên cuồng chết đi sống lại. Những điều em nói rất đời thường, bạn trai em đối xử với em tốt thật, nhưng có gì đấy hơi bình thản, hơi lãnh đạm quá.”
Quan điểm trong câu này hơi thiên về ý kiến cá nhân, Thiến Thiến thấy sắc mặt Vương Kết Hương sầm đi, lập tức nhận ra: Mình lắm lời rồi.
“Em xem, chị lại sa đà vào ý kiến của bản thân rồi.”
Thiến Thiến cười cười, cố ý chuyển sang một đề tài nhẹ nhàng, thích hợp để tám chuyện hơn.
“Hai đứa còn trẻ, lại ở chung, em có chịu nổi không? Phương diện…… sinh hoạt của hai đứa ý, có hài hòa không?”
Vương Kết Hương không hiểu rõ hàm ý của chị: “Sinh hoạt gì cơ ạ?”
Thiến Thiến đẩy đẩy cánh tay cô: “Sinh hoạt chuyện kia ý.”
Chị cười đầy vẻ thần bí, cố tình nói nhỏ hơn: “Phương diện đấy, chắc ổng phải chủ động chứ hả?”
Vương Kết Hương không hiểu tại sao tự dưng chị lại nháy mắt, còn hỏi với giọng điệu kì quái như thế.
“Sinh hoạt của bọn em rất hài hòa ạ, em hạnh phúc lắm.”
Thấy vẻ tự hào và thản nhiên của cô, Thiến Thiến hoài nghi hay là con bé này chưa hiểu ý mình.
Chị gí sát vào tai Vương Kết Hương, lấy tay che miệng, biểu đạt hoàn chỉ ý nghĩa của câu hỏi trước đó.
Lần này, Vương Kết Hương nghe rõ lắm rồi.
Thiến Thiến bỏ tay ra, mặt cô đỏ lựng lên ngay.
Mặt cô trông như thể mới nghe thấy chuyện này lần đầu.
Thiến Thiến chờ đợi câu trả lời của cô.
“Chưa bao giờ ạ.” Vương Kết Hương nói.
“Không thể nào,” chị há hốc miệng ngạc nhiên: “Hai đứa ở chung hai năm rồi mà.”
“Nhưng……”
Vương Kết Hương bất lực giải thích: “Ngày nào chúng em cũng ngủ chung.”
“Chung một chăn ư?”
“Đúng vậy.”
“Vậy mà hai đứa còn chưa……”
Bàn tán tiếp có khi lại chết dở, Thiến Thiến nuốt lời mình định nói xuống: “Có lẽ ổng là người đứng đắn, hoặc hồi mới yêu nhau, em còn bé quá.”
Chị càng cố nói đỡ, Vương Kết Hương càng chột dạ.
“Yêu nhau từ khi 18, giờ 20 rồi. Ừm, bình thường mấy cặp yêu nhau sẽ làm cái đấy ạ? Mấy cặp ở chung 2 năm ý ạ.”
Thiến Thiến gật gật đầu.
Cô chìm vào suy nghĩ sâu xa……
*
Vương Kết Hương có tâm sự.
Hôm nay, Ân Hiển vừa về đến nhà, đã phát hiện cô có vẻ là lạ.
“Em về muộn quá hả? Sao không tẩy trang.”
Vương Kết Hương chạm lên mặt mình.
“Trang điểm á? Em tẩy trang rồi, chỉ thoa tí son thôi.”
Anh không vạch trần cô, đi thẳng tới bàn ăn bữa tối.
Hai bộ bát đũa đặt song song trên bàn, anh bảo cô ăn trước, nhưng cô vẫn chờ anh về nhà.
Lúc ăn cơm, Vương Kết Hương cũng ngẩn ngơ.
Một tay Ân Hiển gắp đồ ăn, một tay đỡ chén, miệng nhai thức ăn, mắt liếc nhìn cô.
“Ân Hiển!”
Cô bỗng dưng vươn tay qua, túm tay anh khỏi thành bát, nắm trong hai tay mình.
Anh chẳng hiểu gì cả, thôi nhai nuốt.
Vương Kết Hương nhìn thẳng vào anh, hỏi bằng giọng điệu nghiêm túc.
“Chúng mình là bạn trai bạn gái đúng không? Đừng nói anh vẫn coi em là đứa bạn sống chung phòng đấy chứ?”
“……”
Ân Hiển cảm thấy cô rảnh quá, nên lờ cô đi.
Tắm rửa xong, hai người quay về từ nhà tắm.
Ân Hiển ngồi lau tóc ở mép giường, Vương Kết Hương bỗng dưng ngồi lên đùi anh.
Anh túm khăn lông, thấy cô đã thay bộ đồ ngủ mùa hè từ lúc nào không hay.
Cô vẫn chưa lau son, màu son ngược lại còn đỏ hơn.
“Ân Hiển.” Cô ôm lấy cổ anh.
“Sao đấy?”
Vương Kết Hương cuốn lọn tóc của mình quanh ngón tay, vòng tới vòng lui.
“Lau tóc cho em đi.” Cô nũng nịu nói, còn tặng kèm một cái đá lông nheo.
Mặt Ân Hiển tỉnh bơ.
“Được rồi, ngồi qua bên kia.”
“Không muốn không muốn.”
Chân cô lắc qua lắc lại, giọng cao vút, vừa nũng nịu vừa lả lơi.
“Người ta muốn ngồi ở đây.”
“Tại sao?”
Ngón tay cô vẽ một vòng lên ngực anh: “Cách xa anh quá, trái tim em sẽ lạnh.”
“Mặc đồ ngủ mùa hè đương nhiên là lạnh rồi.”
Vương Kết Hương mất trọng tâm, ngã chỏng vó vì mất đà khi Ân Hiển đứng bật dậy.
Anh không nhìn cô, đứng phắt dậy đi đến tủ quần áo, lấy một bộ đồ ngủ dày ra.
Bộ đồ ngủ kia màu vàng đất, trên áo có một con khỉ to giặt nhiều hói cả đầu. Vì chiếc áo này vừa dày vừa ấm áp nên cô rất hay mặc…… Nhưng hôm nay, Vương Kết Hương hoàn toàn không muốn mặc nó tẹo nào.
Ân Hiển mặc kệ cô có muốn hay không, kiên quyết mặc áo, cài cúc cho cô, còn chu đáo cài đến tận cúc trên cùng.
Vương Kết Hương ngồi xếp bằng trên giường, lườm Ân Hiển, giận dỗi.
Anh đứng cạnh cô, không nói không rằng ném một cái khăn lông to lên đầu cô.
“Anh làm gì đấy!” Cô tức tối siết tay lại.
Anh đáp: “Lau tóc.”
Ân Hiển che đầu cô lại, bắt đầu đưa tay qua trái qua phải, xoa nắn vừa nhanh vừa bạo lực.
Khi anh bỏ khăn ra.
Vương Kết Hương đầu tóc bù xù cũng dựng lông lên.
“Này!” Cô đứng chống nạnh, tức giận gào lên với anh: “Khăn dính son của em rồi! Em xấu rồi!”
Ân Hiển lập tức cúi đầu nhìn khăn lông.
Kế sách thất bại thảm hại, Vương Kết Hương hoàn toàn bỏ cuộc.
Vương Kết Hương mặc bộ đồ ngủ rộng rãi hình con khỉ, đưa lưng về phía Ân Hiển, nằm rúc vào góc tường.
Anh giặt khăn rồi vào nhà, tắt đèn đi ngủ.
Trong bóng đêm.
Cô hỏi: “Nói thật đi, có phải anh coi em như anh em bạn bè không?”
Anh mơ màng sắp ngủ, trả lời lơ mơ: “Anh em bạn bè kiểu gì? Đánh nhau vì anh, nhậu nhẹt với anh à? Cái thân thể còm nhom của em, còn chẳng đủ tư cách làm anh em bạn bè của anh đâu.”
Vương Kết Hương bò dậy, đạp cho Ân Hiển một cái thật mạnh.
“Vương Kết Hương!”
Anh da dày thịt béo, chẳng đau chút nào, chỉ bị cô đạp tỉnh ngủ thôi.
Vương Kết Hương nặng nề “Hừ” một tiếng, nằm về vị trí của mình, đắp chăn đi ngủ.
*
Ngày hôm sau.
Quầy mỹ phẩm khá đắt khách, Vương Kết Hương mỉm cười bận rộn cả buổi sáng, Thiến Thiến không tìm được cơ hội tán dóc với cô.
Giờ ăn trưa.
Còn chưa ngồi xuống ăn cơm, Thiến Thiến đã sốt sắng hỏi cô: “Thế nào thế nào?”
Thật ra chị cũng không cần phải hỏi.
Cứ ở một mình là tâm trạng của Vương Kết Hương lại viết hết lên mặt.
“Hai em không ấy ấy suốt hai năm, chắc chắn có vấn đề gì lớn rồi. Từ sáng sớm nay chị đã đoán được tối qua em đã thất bại.”
Thiến Thiến cực kỳ nhiệt tình: “Nào nào, kể chị nghe đi! Chị nhiều kinh nghiệm lắm, chị bày mưu tính kế cho em.”
Vương Kết Hương thở dài, kể tỉ mỉ cho chị chuyện xảy ra ở nhà ngày hôm qua.
Thiến Thiến chống cằm, vẻ mặt như bác sĩ đang nghe bệnh nhân miêu tả bệnh tình.
Cuối cùng, hai tay Vương Kết Hương nắm chặt thành quyền, căng thẳng đợi phân tích của chị như bệnh nhân chờ chẩn bệnh.
“Tình hình đại khái vậy đấy, chị thấy sao ạ?”
Thiến Thiến chưa đưa ra kết luận vội, mà hỏi một câu ngoài lề: “Bên cạnh ổng còn cô nào nữa không?”
“Em không biết, ý của chị là……”
Thiến Thiến gật đầu.
Vương Kết Hương quyết đoán phủ nhận suy đoán của chị.
“Không thể nào, bình thường anh ấy bận lắm, ngày nào cũng tăng ca, bận đến mức rất hay bỏ bữa vì không có thời gian.”
“Tăng ca hằng ngày, không có thời gian để ăn cơm.”
Thiến Thiến nhặt mấy cụm trong lời cô, lặp lại điểm mấu chốt.
“Em chắc là hai đứa đang yêu nhau chứ?””
“Vâng.”
“Hay là……” Thiến Thiến nói một câu sốc óc: “Dẫn ổng lên bệnh viện khám đi?”
Vương Kết Hương thấy khó hiểu: “Khám gì cơ ạ?”
“Nam khoa ý.”
Chị đưa ra kết luận từ kinh nghiệm của chính mình.
“Nếu không phải tòm tem bên ngoài, thì có thể là lao lực quá, nên mới bị yếu sinh lý đấy.”
Vương Kết Hương vô cùng hoang mang.
Thiến Thiến bỗng dưng vỗ vai cô.
“Đừng tưởng cứ trẻ là khỏe nhé, em quan tâm bạn trai mình nhiều hơn đi, có bệnh thì phải chữa.”
Buổi tối.
Ân Hiển về nhà.
Vương Kết Hương ngồi cạnh bàn, ngẫm nghĩ gì đấy.
Hôm nay cô không lăn lộn làm loạn như tối qua, anh đỡ phải nghĩ nhiều.
Nhưng, chuyện gì nên tới vẫn phải tới.
Trước khi ngủ, anh tắt đèn đầu giường.
Vương Kết Hương kéo chăn bông xích đến gần Ân Hiển.
“Nói đi.” Anh biết nếu không để cô nói hết, cô sẽ không ngủ ngon giấc được.
“Anh……”
Cô khẽ cắn môi, nói thẳng ra: “Anh được nghỉ hôm nào? Chúng mình lên bệnh viện được không?”
“Tại sao?”
Cụ thể ra thì Vương Kết Hương lại khó nói.
Cô do dự một lát, ấp a ấp úng nói: “Em bàn chuyện tình cảm với đồng nghiệp…… ừm thì, có lẽ…… chúng mình nên đi khám đi.”
Ân Hiển hiểu ra là ai đấy đã nói gì đó với cô, nên mấy hôm nay cô mới là lạ.
“Em thiếu chính kiến quá.” Anh nói.
Vương Kết Hương không bày tỏ ý kiến.
May mà trong đêm tối anh không nhìn thấy biểu cảm của cô, cô cũng không sợ mất mặt.
“Vậy, anh có đi không?”
Anh hỏi lại cô: “Em cảm thấy anh nên đi khám bệnh gì?”
Cô im lặng nửa phút, nhỏ giọng nói.
“…… Bệnh không có hứng thú với cơ thể của em.”
Bên Ân Hiển không có tiếng động gì.
Vương Kết Hương bỗng nhiên cảm thấy đêm tối chẳng có gì hay, cô muốn nhìn thấy biểu cảm của anh bây giờ.
Cô biết anh chưa ngủ.
Mãi lâu sau, anh mới mở miệng: “Anh không bị bệnh. Sức khỏe anh rất tốt, những phương diện khác cũng rất tốt.”
“Vâng.” Vương Kết Hương rầu rĩ đáp lời.
Hình như cô không định nói gì nữa, vì thế Ân Hiển ngưng hẳn đề tài.
“Ngủ đi, ngày mai còn phải đi làm.”
*
Vương Kết Hương phát hiện ra, rất nhiều vấn đề giữa cô và Ân Hiển, suy tới chót, vẫn quay về một câu hỏi: Anh ấy có yêu mình không?
Cô có thể trả lời Thiến Thiến ngay không cần nghĩ ngợi: Vâng, hai đứa em yêu nhau.
Nhưng đôi lúc chính cô cũng không thể thuyết phục bản thân.
Lòng cô vẫn chưa chắc chắn, có khi cô tràn trề tự tin với tình yêu của họ, cảm thấy nó cực kỳ kiên cố. Có khi lại ngược lại.
Vương Kết Hương đeo giày cao gót, nở nụ cười khoe tám chiếc răng, đứng thẳng lưng trước quầy, trong lòng lại uể oải ỉu xìu.
Trong đầu có chuyện nghĩ mãi không ra, cô gắng sức suy tư.
Cả ngày. Lâu lắm rồi di động của Ân Hiển không yên ắng thế này.
Sự lạ này càng làm anh tiêu tốn nhiều thời gian hơn, anh bật màn hình di động, nhìn giờ, nhìn hộp tin nhắn.
Tới tận giờ tan làm của Vương Kết Hương, anh vẫn chưa nhận được tin nhắn của cô.
Ân Hiển bực bội trong lòng, nhắn một dấu【? 】 gửi cho cô.
Khoảng nửa tiếng sau, khi anh suýt không kìm được nữa chuẩn bị gọi điện cho cô, Vương Kết Hương rốt cuộc cũng nhắn lại.
【 Em suy nghĩ cả ngày nay. 】
Nhận được tin nhắn trả lời, Ân Hiển lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Vương Kết Hương chưa nghĩ ra phải nói thế nào.
Mặt cô đầy vẻ đau khổ, cô nắm di động, cảm thấy vừa xấu hổ vừa tự ti.
Khác hẳn với tốc độ rep tin chậm rì rì trước đấy của Ân Hiển, lần này anh trả lời tin nhắn cuối cùng của cô khá nhanh.
【 Nghĩ cái gì? 】
Vương Kết Hương mở màn hình, nhìn thấy ba chữ này, hối hận đến mức chỉ muốn ném điện thoại đi.
Nói với anh ấy làm gì? Giờ mình phải làm sao đây?
Anh nhắn lại nhanh như thế, có phải anh đang đợi tin cô ở đầu bên ấy không?
Cô nín thở, nhanh chóng gõ một hàng chữ trên màn hình.
【Nghĩ là, bao giờ anh mới làm tình với em? 】
Vương Kết Hương bất chấp tất cả, gửi tin nhắn đi.
Cô ném điện thoại di động qua một bên, dúi đầu vào hai tay, chán ngán thất vọng.
Gần như chỉ mười giây sau khi cô gửi tin, tiếng chuông báo có tin nhắn mới trên điện thoại lại vang lên.
Vương Kết Hương nào dám xớ rớ vào củ khoai nóng phỏng tay này, cô nghĩ thầm: Theo tính cách của Ân Hiển, chắc anh ấy lại chối đây đẩy thôi. Chẳng nên cơm cháo gì mà còn bị mắng cho một trận.
Cô mặt ủ mày ê rời khỏi di động, tự nấu bữa tối cho mình.
Ăn xong bữa tối, Vương Kết Hương đã bình tĩnh kha khá, quay lại xem di động.
Tin nhắn trả lời của Ân Hiển rất đơn giản, chỉ có hai chữ.
【 Đêm nay. 】
……
Nói tóm lại, Vương Kết Hương phải cảm ơn Thiến Thiến.
[HẾT CHƯƠNG 55]