“Ừm…” Âm thanh mới tỉnh vẫn còn mang theo nét mơ hồ lười biếng.
Mộ Mục dụi dụi con mắt, cảm giác hông mình như bị cái gì đó giữ lại, quay đầu mới phát hiện Cảnh Dực Tước ở bên cạnh vẫn còn ngủ say. Khuôn mặt xưa nay chưa bao giờ mang theo nét nhu hòa giờ phút này đã bớt đi vài phần ác liệt vì đang say giấc.
Nhìn đồng hồ trên tường một chút, mới sáu giờ. Mộ Mục quyết đoán trở lại giường. Bởi vì không có cửa sổ ngăn cản nên ánh sáng mặt trời chói mắt trắng trợn không có chút kiêng dè nào chiếm lĩnh toàn bộ căn phòng. Mộ Mục xoay người, đem đầu tiến vào cái ôm ấp của Cảnh Dực Tước, ôm nhau ngủ tiếp.
Đợi đến lúc Mộ Mục tỉnh lại lần thứ hai thì Cảnh Dực Tước đã không còn trên giường.
Sau khi thức dậy rồi rửa mặt xong xuôi, Mộ Mục bước ra khỏi phòng ngủ, nhanh chóng dựa theo vị trí của âm thanh mà đi tới.
Cậu liền thấy Cảnh Dực Tước đang mặc tạp dề, tay chân có chút luống cuống mà chuẩn bị bữa sáng trong nhà bếp, trong miệng còn cằn nhằn linh tinh cái gì đó không biết.
“Bánh mì nướng xong, sữa bò cũng khá, tiếp theo là làm gì… Đúng rồi! Trứng ốp lếp, còn có salad! Động tác phải nhanh lên chút, chắc Mộ sắp tỉnh rồi đây!”
Đi vào thì nghe Cảnh Dực Tước nhỏ giọng lầm bầm lầu bầu, “Anh đang làm gì vậy?” Mộ Mục phúc hắc biết rõ mà vẫn hỏi.
Nghe thấy âm thanh của Mộ Mục, Cảnh Dực Tước cả kinh suýt chút nữa làm rớt trứng gà trên tay xuống đất, “Em tỉnh rồi à, sao không ngủ nhiều thêm một chút.” Hơi ngượng ngùng mà đỏ vành tai, “Anh đang làm điểm tâm…”
“Vậy anh cứ làm đi, em không giúp được gì nên chỉ ngồi ở bên ngoài chờ ăn thôi ~” Mộ Mục nhớ đến quá khứ đen tối của mình, không định càng giúp càng rối, cái chân lý nhiều người thì thêm sức mạnh sử dụng ở chỗ này tuyệt đối là không thích hợp!
“Được, được rồi, rất nhanh liền xong!” Cảnh Dực Tước vội vã bổ sung thêm một câu, “Em đi xem báo trước đi, anh đặt trên khay trà.”
“Chụt ~” Mộ Mục không lập tức ra ngoài ngay mà đi tới trước mặt Cảnh Dực Tước, hôn nhẹ lên môi hắn một chút, sau đó bước ra ngoài giống như chưa có gì phát sinh, “Hôn chào buổi sáng.”
Lần này, trứng gà quân vừa được cứu trở về cuối cùng cũng không chịu được sự tác động của lực hút trái đất, rớt “Bộp” xuống đất, tan xương nát thịt…
Cảnh Dực Tước nhận được nụ hôn chào buổi sáng của Mộ Mục, ngoại trừ làm rớt trứng gà thì sau đó liền nhiệt tình mười phần mà chuẩn bị bữa sáng.
Có thưởng mới có động lực, không tới năm phút đồng hồ sau, Cảnh Dực Tước nhanh chóng đem trứng gà có vẻ ngoài không tệ lắm, bánh mỳ nướng, salad và sữa bò bưng lên bàn.
Mộ Mục buông tờ báo, di chuyển đến bàn ăn rồi ngồi xuống. Thấy ánh mắt chờ đợi đánh giá của Cảnh Dực Tước, Mộ Mục bình tĩnh mà ăn một miếng, nghiền ngẫm, nuốt xuống.
Sau đó, không có đánh giá mà cứ tiếp tục ăn, làm Cảnh Dực Tước đang chờ đợi khích lệ giống như cẩu cẩu thất vọng, cúi đầu.
Sau khi Mộ Mục làm thức ăn cho Cảnh Dực Tước rồi cuối cùng khiến hắn phải vào bệnh viện, Cảnh Dực Tước liền biết trù nghệ cũng cần phải có thiên phú, Mộ Mục đương nhiên không có cái thiên phú này, hắn không thể làm gì khác hơn là phải tự mình rửa tay nấu hết, dù sao món ăn trong nhà vẫn khác món ăn ở ngoài.
Mấy ngày nay, Cảnh Dực Tước đặc biệt tìm một vị bếp trưởng để học nấu mấy món đơn giản dành cho buổi sáng. Sau khi bảo đảm mùi vị, Cảnh Dực Tước nhanh chóng muốn tìm cơ hội làm điểm tâm cho Mộ Mục.
Mộ Mục vẫn luôn yên tĩnh mà nghiêm túc ăn, không nói một lời.
Không có được sự ca ngợi và khẳng định như hy vọng, Cảnh Dực Tước không thể làm gì khác hơn là vừa ăn bữa sáng mà mình làm, vừa nghĩ đến việc lần sau nên cố gắng hơn nữa.
Ăn điểm tâm xong, hai người sửa sang trang phục của mình một chút rồi cùng ra ngoài đi làm. Sau khi Cảnh Dực Tước cos đầu bếp, hắn nhanh chóng trở thành tài xế của Mộ Mục, chở cậu đến dưới lầu công ty phần mềm kỹ thuật.
Mộ Mục tháo đai an toàn, không lập tức mở cửa xuống xe ngay mà là nói một lời ca ngợi muộn màng, “Bữa sáng ăn thật ngon.”
Lại còn đến gần, hôn lên má phải của Cảnh Dực Tước một chút, “Nụ hôn ngủ ngon của ngày hôm qua.”
Vì vậy nhân viên Cảnh thị thấy hàn khí của Cảnh Dực Tước giảm bớt, cư nhiên mang còn mang theo nụ cười đi làm! Người đàn ông băng sơn biến thành ấm áp, đây chính là uy lực của tình yêu đó ╮(╯▽╰)╭ Trong đoạn thời gian này, tình yêu trong tràn ngập trong phòng làm việc của Cảnh thị.
Lại nói tới Diệp Ly Hoa vừa tỉnh lại trong Tửu Điếm.
Bởi vì hoang mang nên Laury không hề dọn lại căn phòng liền rời đi, vì vậy nó vẫn bừa bộn như trước, khiến Diệp Ly Hoa hiểu được, bản thân say rượu loạn tính.
Cuối cùng vẫn không nhớ được những gì phát sinh sau khi say rượu, nội dung tiểu thuyết ngày càng cẩu huyết, đang hồi tưởng lại ban đầu là bản thân vì Lăng học muội cho nên mới mượn rượu giải sầu, kết quả lại phát sinh ra tất cả những thứ này.
Diệp Ly Hoa dùng dòng nước lạnh như băng cọ rửa từ đầu đến chân, muốn để đầu óc thanh tỉnh rồi nghĩ ra biện pháp để giải quyết tất cả những việc này…
********************************************************************
Trên chuyến bay đến Hy Lạp, hai người đàn ông khí chất bất đồng nhưng lại xuất sắc giống nhau đều hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của phụ nữ.
Vì một đêm trước bị mất ngủ nên lúc Mộ Thần ngồi xuống vị trí của mình thì có chút mơ hồ, nhưng vẫn là kiên cường chống đỡ mí mắt, nói chuyện với Trác Tịch.
“Thần, máy bay vừa mới cất cánh, chúng ta ngủ một chút nhé? Như vậy mới có tinh lực.” Tuy rằng Trác Tịch thấy Mộ Thần như vậy thì rất đáng yêu, nhưng vẫn uyển chuyển mà khuyên hắn ngủ một hồi để dưỡng tinh thần.
Nghe lời Trác Tịch, chỉ chốc lát sau, Mộ Thần liền ngủ bù. Trác Tịch gọi nữ tiếp viên hàng không tới, nhờ nàng lấy một cái chăn.
Nhận lấy chăn, y không để ý đến ánh mắt nóng bỏng của nữ tiếp viên hàng không, giờ đây, trong mắt của Trác Tịch chỉ có Mộ Thần. Tỉ mỉ đắp chăn lên, sợ hắn bị cảm lạnh mà sinh bệnh.
Đối với thái độ ân cần phục vụ của nữ tiếp viên, Trác Tịch nhỏ giọng từ chối, cũng không để ý đến ánh mắt phiền muộn “Có phải là đàn ông chất lượng tốt đều đi làm gay ” của nàng, trong tầm mắt của y lúc bấy giờ chỉ tràn ngập thụy nhan của Mộ Thần.
Tình cờ nhìn bầu trời trong xanh mây trắng ngoài cửa sổ, than thở phù du(1) sao còn chưa nghỉ ngơi…
Những ngày ấm áp bình thản trôi qua, tình cảm của Mộ Mục và Cảnh Dực Tước giống như người một nhà mà ổn định phát triển. Buổi sáng dưới ánh mặt trời ôm nhau tỉnh lại, sau khi ăn xong bữa sáng hoàn mỹ do Cảnh Dực Tước nấu, lại cùng nhau đi làm.
Tình cờ, Mộ Mục lại làm ra một ít hành động khiến Cảnh Dực Tước kinh hỉ, làm cho hắn ấm áp hoà thuận vui vẻ đến công ty, nhân viên Cảnh thị đã có định lực miễn dịch với điều này.
Gặp phải trong khó khăn trong công tác, Mộ Mục cũng không phụ lòng ám chỉ của cha Mộ, chia sẻ tình cảm với Cảnh Dực Tước, gọi một cú điện thoại cho hắn để người đàn ông của mình hỗ trợ.
Trong thời gian này, Cảnh Dực Tước có thể nói là buồn vui đan xen. Quan hệ của hắn và Mộ Mục càng ngày càng thân mật thân cận giống như những cặp vợ chồng bình thường khác, đều cùng tiến cùng ra, cùng ăn cùng ngủ. Tình cờ còn giúp Mộ Mục giải quyết những vấn đề kia một chút.
Chỉ là, tình cảm càng ngày càng sâu đậm, thái độ của Mộ Mục ở trước mặt hắn cũng càng ngày càng thân mật. Hắn cũng không là Liễu Hạ Huệ, cũng không phải là bị vô năng, người yêu trong ngực như vậy ai cũng sẽ kích động đó!!!!
Đặc biệt là sau khi bị Mộ Mục phát hiện, cậu còn cố ý mượn lời cảm ơn để trêu chọc hắn, rõ ràng Mộ Mục biết nếu chưa có sự cho phép của cậu, hắn cũng không dám làm cái gì hết!!!
Ngày đó, Cảnh Dực Tước nhận được điện thoại của Mộ Mục liền lái xe về nhà. Sau khi Mộ Thần và Trác Tịch xuất ngoại giải sầu, Mộ Mục vẫn ở chỗ Cảnh Dực Tước, chính vì thế cho nên nơi hắn về chính là nhà của mình.
Vì Cảnh Dực Tước không có ở nhà, cậu gọi điện thoại để kêu người đưa bữa tối tới, sau khi mở cửa rồi lấy đồ ăn vào, Cảnh Dực Tước liền phát hiện Mộ Mục lấy một chai Lafite(2) từ trong tủ rượu ra.
“Mộ?” Cảnh Dực Tước có chút kỳ quái mà gọi cậu một tiếng.
Mộ Mục như đang chuyên tâm khui rượu, “Hôm nay em muốn uống chút rượu.”
Sau khi Cảnh Dực Tước dọn bữa tối xong, liền đi qua giúp Mộ Mục mở rượu, “Ngày hôm nay có dịp gì đáng để chúc mừng sao?”
“Lát nữa nói cho anh biết.” Mộ Mục vì phải che giấu cái gì dó, liền chạy đi lấy Decanter(3) trong phòng chứa rượu vang.
Sau khi cơm nước xong, Mộ Mục cũng đã uống đến mức sắc mặt ửng đỏ, ánh mắt thủy nhuận mà nhìn Cảnh Dực Tước, câu dẫn như vậy làm cho hắn suýt chút nữa là niệm “Đạo Đức kinh”.
Nhưng mà tên yêu tinh Mộ Mục này lại còn không yên tĩnh mà đi tới bên cạnh hắn, ôm lấy cổ của hắn rồi chà xát lên đùi, bên kia thì sờ sờ chỗ đang nóng lên.
“Đừng nhúc nhích!” Cảnh Dực Tước luôn nén ý nghĩ “muốn” cậu, không khống chế được ngữ khí mà có chút gầm nhẹ gầm nhẹ.
Thế nhưng, Mộ Mục uống rượu say lại hóa thân thành dụ thụ, “Anh rống em ~ ”
“Không, không có.” Cảnh Dực Tước vừa nhìn thấy bảo bối nhà mình ủy khuất, vội vàng xin lỗi, “Anh sai rồi, anh không bao giờ rống em nữa. Đi xuống trước được không?”
“Không!” Mộ Mục xoay xoay nhúc nhích một chút, vừa vặn đụng tới chỗ yếu của người nào đó, “Vì sao anh không có một chút cảm giác nào với em vậy!”
“A… Sau anh lại không có cảm giác với em được chứ, toàn bộ cảm giác của anh đều đặt trên thân thể em.”
“Vậy tại sao anh không bị em câu dẫn?” Mộ Mục xẹp xẹp miệng, không ngừng cố gắng mà thăm dò thân thể Cảnh Dực Tước.
Cảnh Dực Tước bị Mộ Mục làm kinh sợ đến mức qua vài giây mới phản ứng kịp, Mộ đang mượn rượu đánh bạo, sau đó câu dẫn mình?! Nghĩ tới điểm này, Cảnh Dực Tước cũng không tự chủ được, ôm lấy Mộ Mục tiến về phòng ngủ
Không đem em ấy ăn hết thì tuyệt đối không phải là đàn ông rồi!!!!
…
Ngày tiếp theo, lúc Mộ Mục tỉnh lại, cảm giác đầu thật nặng, thân thể bủn rủn, nơi nào đó còn có cảm giác đau đau. Không thèm đếm xỉa đến khuôn mặt siểm nịnh của Cảnh khuyển bên cạnh, Mộ Mục định tự mình rời giường rửa mặt. Rõ ràng là do thân thể vất vả quá độ, không thể làm được động tác có độ khó “Cao” như thế, cuối cùng dưới sự hầu hạ ân cần của Cảnh Dực Tước, chăm sóc tẩy rửa tất cả xong, thân thể cũng dần dần thích ứng hơn một chút.
Xét thấy ngày hôm qua thì chính cậu là người chủ động, tuy rằng do Cảnh Dực Tước làm nhưngMộ Mục cũng không có từ chối hắn.
Sau khi ăn điểm tâm xong, cậu liền đề nghị một câu, “Bữa trưa em muốn ăn đồ anh làm.”
Xưa nay cậu đều muốn gì được đó, đối với điều này Cảnh Dực Tước đương nhiên không có ý kiến gì.
Sau khi hai người đều gọi điện thoại cho thư ký nói là không tới công ty liền đi tới siêu thị.
Tối hôm qua, sự tình vẫn luôn YY trong trong mộng rốt cục cũng thành sự thật, tâm tình của Cảnh Dực Tước tốt đến mức tăng cao không ngừng.
Hắn luôn mang theo khuôn mặt tươi cười, đi siêu thị cùng với Mộ Mục như những cặp tình nhân khác, không thèm đếm xỉa đến lời than thở và ánh mắt ngạc nhiên xung quanh.
Bởi vì sợ Mộ Mục đi nhiều làm thân thể khó chịu, một mình hắn mang theo hai túi đồ lớn, tới bãi đậu để lái xe ra, Cảnh Dực Tước lại nhìn thấy Lăng Tuyết Vũ đứng bên cạnh Mộ Mục, không biết đang kích động nói cái gì đó.
Không khỏi có chút bất an, vừa định xuống xe, liền thấy Mộ Mục bị người phụ nữ kia đẩy lên đường cái, một chiếc xe đang chạy nhanh đến…
Chú thích:
(1) Phù du: Phù du là loại sâu bọ cánh màng có ấu trùng sống ở nơi nước chảy, đến khi trưởng thành chỉ sống một thời gian rất ngắn trên không. Đó là loại côn trùng sớm sinh tối mất.Như vậy, phù du để chỉ cuộc sống tạm bợ của con người, một cuộc sống quá là ngắn ngủi. (Nguồn: Yahoo hỏi đáp)
(2) Lafite: mời các bạn search GG.
(3) Decanter ( bình đựng rượu vang): Tìm hiểu kỹ hơn: https://m.facebook.com/riedelvietnam/photos/a.149943655202309.1073741829.119926551537353/178295759033765/?_e_pi_=7%2CPAGE_ID10%2C1303159672