*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
[Lưu ý: Kiếp trước chỉ để giải trí thuần túy, không có căn cứ, không có logic, không thể đào sâu nghiên cứu gì cả!!!]
Nhất Nhất là tiên tơ hồng.
Sợi dây tơ hồng tu được thành tiên, chuyện lạ của thiên giới.
Nguyệt lão vốn là vị thần cai quản chuyện nhân duyên trên trời dưới đất, nhân duyên của trai gái được gắn kết với nhau bởi một sợi tơ hồng.
Trong một lần say rượu vô tình buộc nhầm tơ hồng lại tạo ra được một vị tiên tơ.
Chuyện này đúng là chưa gặp bao giờ, tiểu tiên đi theo Nguyệt lão tu luyện nghìn năm, biến ra được hình hài của một bé gái.
Nguyệt lão thấy nàng nhanh nhẹn bèn nhận làm đồ đệ.
Sau đó ông phát hiện đồ đệ nhỏ nhà mình cũng có chỗ phát huy tác dụng.
Trước đây ông phải vất vả chọn từng người để buộc mối tơ duyên cho họ, bây giờ việc này quẳng hết cho đồ đệ, để nàng đi buộc tơ hồng.
Nguyệt lão là con sâu rượu, còn đi mời Ti Mệnh tinh quân đến uống một trận thỏa thích.
Rượu của Nguyệt lão không giống với rượu bình thường, chỉ uống vài chén có thể khiến tiên nhân ngẩn ngơ thẫn thờ.
Ti Mệnh vội vàng xua tay từ chối: “Mấy ngày nữa có tiên quân hạ phàm lịch kiếp, rượu vào nhỡ hỏng chuyện mất.”
Nam Đẩu quản chuyện sống còn, nay tiên quân lịch kiếp trở thành người phàm, số mệnh cũng do hắn quản lý.
Chợt có cái đầu thò ra bên cạnh, cô bé con với hai búi tóc quấn đầy dây tơ, trong tay còn cầm một cuốn sổ nhân duyên, tận tâm tận lực hỏi: “Tiên quân hạ phàm có cần nhân duyên không ạ?”
Nhất Nhất phát hiện nàng buộc càng nhiều tơ hồng thì tu vi tăng càng nhanh! Tuy linh khí của nàng vẫn ở mức bé xíu so với các vị tiên trước mặt, nhưng đối với bản thân nàng đã ở mức tốt lắm rồi.
Ti Mệnh cũng biết trong cung Nguyệt lão có một tiểu tiên tơ hồng, dáng vẻ bé xinh này thật khiến người ta yêu thích.
Tiếc là vị tiên quân kia không phải độ tình kiếp nên không cần nhân duyên.
Có một số chuyện không thể nói ra, Ti Mệnh cười cười đặt chén rượu xuống không trả lời.
Vì thế Nhất Nhất lại càng muốn biết bằng được.
Nàng nhớ lần trước có một tiên nhân hạ phàm, sư phụ đã bảo nàng tự đi buộc dây tơ hồng, lúc hoàn thành xong linh lực nàng tăng mạnh, tu vi một ngày bằng với trăm năm.
Loáng thoáng nghe thấy Ti Mệnh tinh quân vô tình nhắc đến tiên quân hạ phàm sắp tới là nhân vật lớn.
Nếu nàng có thể buộc tơ hồng cho ngài ấy, chẳng phải là….
Một bước lên tiên!!!Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Lợi dụng lúc Nguyệt lão say rượu không chú ý, Nhất Nhất chạy đến đường xuống nhân gian bắt buộc phải đi qua, ôm cây đợi thỏ.
Nhất Nhất ngóng mãi chờ mãi rốt cuộc cũng cảm nhận được hơi thở tiên nhân đang đến gần.
Vị tiên quân kia có khuôn mặt tuấn tú, dáng vẻ thanh tao nổi bật, đôi mắt như hoa đào tháng ba, vận một bộ trường sam xanh nhạt, phiêu dật xuất trần.
“Ngài chính là tiên quân phải hạ phàm lịch kiếp sao?” Nhất Nhất chẳng biết sao mình lại có can đảm chặn đường hỏi như vậy.
Tiên quân cụp mắt nhìn bé gái thấp hơn mình rất nhiều, vừa nhìn đã biết bản thể của bé.
Tiên tơ hồng?
Hắn khá ngạc nhiên.
Đôi mắt của tiên quân hiện lên nét cười nhẹ, giọng nói tinh khiết nhẹ nhàng: “Có chuyện gì?”
Hắn đáp lại câu hỏi khiến nàng thả lỏng hơn rất nhiều.
Đôi mắt Nhất Nhất sáng rực, đồng tử ánh lên sự lanh lợi.
Nhất Nhất chỉ một lòng muốn nắm bắt cơ hội tăng tiến tu vi, lẻn đến trước mặt tiên quân, lôi ra một sợi tơ hồng: “Tiên quân, ngài có cần tơ hồng không ạ?”
Tiên quân sững người, rồi chợt nở nụ cười: “Nguyệt lão bảo ngươi buộc tơ hồng cho ta à?”
Nhất Nhất lắc đầu: “Tiểu tiên tự đến ạ.”
Tuy nàng có thể biến ra tơ hồng, nhưng không phải chỉ buộc vào là có thể có hiệu lực, phải là mối nhân duyên ghi lại họ tên vào sổ mới được tính.
Lần này nàng đến chỉ là muốn thăm dò xem thế nào, nhỡ đâu lại hoàn thành được nhiệm vụ vô cùng tốt này.
Nhất Nhất chưa kịp nói gì thêm thì có chuyện bất ngờ xảy ra.
“Hỏng bét rồi!” Ti Mệnh tinh quân đến.
Pháp lực Ti Mệnh tinh quân cao thâm, nếu trốn góc nào đó chắc chắn sẽ bị phát hiện.
Nhất Nhất bèn hóa thành một sợi tơ hồng, quấn quanh cổ tay của tiên quân.
Tiên quân nhìn chăm chú vào sợi tơ hồng thừa ra trên cổ tay, cặp mắt đào hoa hơi cong lên, lấy tay kia che đi.
Ti Mệnh tinh quân quả nhiên không phát hiện ra điều khác thường, tặng tiên quân một quả chuông: “Cái chuông này sẽ làm vật phối hợp với người, nó sẽ gắn bó chặt chẽ với số mệnh mỗi kiếp của người.”
Tiên quân chắp tay: “Đa tạ Ti Mệnh tinh quân.”
Lúc sắp đến cửa Thiên Môn, tiên quân nhìn xuống sợi tơ hồng trên cổ tay: “Ngươi đi đi.”
Nhất Nhất muốn rời đi lại phát hiện…
Nàng bị phong bế linh thức, không thể biến về tiên thể!
“Tiên quân, đã đến giờ.” Thủ vệ Thiên Môn đúng giờ mở kết giới của cánh cửa.
Nhất Nhất còn đang liều mạng gào “Sư phụ cứu mạng” nhưng chẳng ai nghe thấy.
Tiên quân nhướn mày, dù đã làm phép nhưng sợi tơ kia vẫn quấn chặt lấy, dường như đã trở thành một bộ phận trên người hắn.
Giây lát sau, kết giới Thiên Môn đóng lại, tiên tơ hồng và tiên quân cùng biến mất.
Ti Mệnh tinh quân về thiên cung phát hiện Thiên thư dị động, hắn làm phép kiểm tra, trên cuốn sổ thình lình hiện ra thêm một mối nhân duyênĐọc Full Tại Truyenfull.vn
*Kiếp thứ nhất*
Đường phố tấp nấp náo nhiệt, từng rương màu đỏ chồng chất ngoài cửa Ngu phủ, tất cả đều là sính lễ cầu hôn.
Người qua đường ghé đến hóng chuyện, tụ tập thành đám đông xì xào.
“Ngu phủ này náo nhiệt thật đấy.”
“Chứ còn gì nữa, từ khi Ngu tiểu thư đến tuổi cập kê, bà mối lũ lượt kéo đến muốn đạp hỏng cả cửa.”
Ngu gia là nhà giàu nhất ở Vân Thành, trong nhà chỉ có một cô con gái, hưởng hết cưng chiều. Lại nghe nói tiểu thư Ngu gia mặt xinh dáng đẹp, tuổi còn nhỏ nhưng đã có dáng vẻ nghiêng nước nghiêng thành.
Đến tuổi cập kê, các bà mối lũ lượt kéo đến không dứt, sính lễ đưa tới ngày càng quý giá.
Dù sao nếu thật sự cưới được nàng, chỗ tài sản nhận được còn hơn chỗ sính lễ này nghìn vạn lần.
Người bên ngoài xô đẩy chen lấn, đánh nhau vỡ đầu vẫn không chen vào được.
Chẳng ai biết, tiểu thư Ngu gia căn bản chẳng để mắt đến bất kỳ kẻ nào ngoài đó.
Ngu lão gia nhiều tiền tiếc mạng biết hưởng thụ, trong nhà ngoại trừ gia nô nha hoàn, còn đặc biệt bỏ tiền thuê một nhóm thị vệ võ công cao cường.
Ngu lão gia cũng chẳng phải người hồ đồ, chọn ra người lợi hại nhất trong đám đó làm thủ lĩnh.
Ngày nào nhóm thị vệ cũng phải huấn luyện, hôm nay vừa rời sân huấn luyện lão nhị đã nhắc: “Cả người đầy mùi mồ hôi, nhanh tắm rửa đi, lát nữa còn phải sang thăm đại ca.”
Khuôn mặt lão tam nhỏ nước tong tỏng: “Đại ca khắc có người chăm sóc, còn cần ngươi sang thăm à?”
Lão tứ chép miệng: “Cũng không biết đại ca sao rồi, ngày trước bị gãy xương mà không rên một tiếng, giờ lại bị thương ở tay, tĩnh dưỡng đã nửa tháng.”
Nửa tháng trước, phu nhân dẫn tiểu thư lên chùa dâng hương lễ tạ thần, trên đường đi gặp phải bọn cướp. Đại ca bảo vệ tiểu thư nên đã bị thương.
Ngu gia chỉ có một cô con gái, Thời Dịch cứu nàng đương nhiên mọi thứ trở nên khác biệt.
Ngu lão gia sắp xếp cho hắn ở riêng một phòng, lại mời đại phu đến thăm khám cho hắn, quan trọng nhất là vị thiên kim tiểu thư được cưng chiều kia cũng đích thân đến thăm.
Nha hoàn xách cặp lồng đồ ăn, theo sau cô nương vận váy hồng nhạt: “Tiểu thư, nếu người muốn cảm tạ ân nhân có rất nhiều cách mà, đâu cần phải ngày nào cũng đến.”
“Suỵt.” Ngu Trĩ Nhất ra dấu đừng lên tiếng, nha hoàn không nói thêm lời nào.
Nàng đứng trước cửa vươn tay lên gõ, nhưng không có tiếng đáp lại.
Ngu Trĩ Nhất hoài nghi, người đang bị thương không ở đây mà lại đi đâu rồi?
Nàng cất bước đi tìm, chợt nghe thấy âm thanh ở sân sau bèn lần theo. Ra đến nơi nàng nhìn thấy một chàng thiếu niên mặc áo xanh tay cầm trường kiếm, bóng dáng linh hoạt nhảy lên không trung, gió cuốn tung những chiếc lá rụng rơi.
Ngu Trĩ Nhất nhìn không chớp mắt, trong ánh mắt nàng chỉ có tư thế hiên ngang của chàng thiếu niên kia.
Chàng tên Thời Dịch, trạc tuổi nàng, nhưng lại là thủ lĩnh nhóm thị vệ, võ công xuất sắc phi phàm.
Ánh sáng lạnh lóe lên, mũi kiếm đâm tới, sát sàn sạt với người kia.
Ngu Trĩ Nhất trợn tròng mắt, sợ đến nỗi không thốt được từ nào.
Vừa nãy…
Dường như đã đi qua Quỷ môn quan một vòng.
Nha hoàn bên cạnh còn thảm hơn, cặp lồng trong tay rơi xuống đất, điểm tâm bên trong văng tung tóe.
Cô nàng run rẩy, cơ thể lảo đảo rồi ngã nghịch xuống.
“Cạch.” Tiếng kiếm tra vào vỏ.
Thiếu niên mặc áo xanh ôm quyền: “Thuộc hạ thất lễ, xin tiểu thư tha tội.”
“Không…không sao…” Tuy nói vậy nhưng chiếc khăn lụa trong tay đã bị nắm để lại vết nhăn.
Nàng tiểu thư được hưởng muôn vàn nuông chiều nào đã thấy cảnh nguy hiểm như vậy bao giờ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.
Đến khi nàng phản ứng lại đã thấy nha hoàn nằm thẳng cẳng dưới đất, hoảng hốt một phen.
Vội vã gọi gia đinh khác đưa nha hoàn về phòng, tiểu cô nương còn lương thiện sai người gọi đại phu đến khám cho nha hoàn.
Chàng thiếu niên im lặng đứng sau Ngu Trĩ Nhất, thấy nàng dịu dàng nhỏ nhẹ phân phó hạ nhân, tròng mắt hơi híp lại.
Đợi khi người tản đi hết, chàng mới hạ giọng nói: “Tiểu thư thật lương thiện.”
Chàng khác với những hạ nhân khác, trước mặt chủ nhân cũng không tỏ vẻ hạ thấp láy lòng nhưng lại khiến Ngu Trĩ Nhất cảm thấy thoải mái.
Nhớ đến chuyện vừa rồi, nàng chu đáo hỏi thăm: “Vết thương của huynh đã đỡ hơn chưa?”
Chàng thiếu niên cao hơn nàng rất nhiều, lúc đáp lời cũng không khom lưng, chỉ cúi đầu: “Đa tạ tiểu thư quan tâm, thuộc hạ đã không còn gì đáng ngại.”
Đầu mày nàng nhíu lại: “Huynh nên nghỉ ngơi cho tốt, tránh để lại mầm bệnh.”
Ngón tay chàng khẽ động, lần xuống tua rua của kiếm tuệ, cụp mắt: “Tiểu thư đều đối tốt với mọi người như vậy sao?”
Chẳng qua lúc cứu nàng bị thương mà nàng liền cầu khẩn phụ thân để chàng ở một phòng riêng, mời đại phu đến khám dùng đủ loại thuốc quý, còn đích thân tới đưa đồ ăn.
Đây không phải đãi ngộ mà một người thị vệ nên có.
Ngu Trĩ Nhất mím môi cười: “Cũng không phải chuyện to tát gì.”
Tâm tư chàng thiếu niên quanh co lòng vòng, còn nàng thì lại vô tư như thế.
Thầy giáo dạy nàng nhân ái lương thiện, mà những chuyện nàng làm cũng chẳng phải chuyện lớn.
Trái lại nàng thắc mắc: “Sao vừa nãy huynh không đỡ Lục Nhân dậy?”
Lục Nhân chính là cô nha hoàn bị ngã.
Lục Nhân sợ đến nỗi bất tỉnh nhân sự, Ngu Trĩ Nhất đương nhiên không thể đỡ nổi cô nàng, nhưng Thời Dịch cũng chỉ thờ ơ đứng yên, tuy là chàng có đi gọi gia đinh đến nhưng cũng để Lục Nhân nằm đất một lúc lâu.
Hỏi đến nguyên nhân mà chàng chỉ bảo: “Nam nữ thụ thụ bất thân.”
Không nhắc đến còn đỡ, vừa nhắc…lại khiến tiểu cô nương bên cạnh đỏ mặt, dường như được thoa một lớp phấn mỏng.
Nửa tháng trước nàng từng được chàng ôm vào lòng.Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Đến giờ nàng vẫn nhớ rõ lồng ngực rắn chắc mang theo nhiệt độ nóng ấm.
Ánh mắt hướng về phía chàng mà không tự chủ, chẳng ngờ chàng cũng đang nhìn nàng, trên mặt Ngu Trĩ Nhất lại hiện nét ngượng ngùng: “Điểm tâm mang cho huynh bị rơi mất rồi, để ta bảo phòng bếp làm lại.”
Đôi mắt chẳng biết nhìn vào đâu vô tình lướt đến kiếm tuệ, nàng vội vã dời mắt, xoay gót bước đi.
Thấy bóng dáng yêu kiều hốt hoảng, chàng thiếu niên khẽ mỉm cười.
Sau đó mấy người huynh đệ đến thăm chàng, vồn vã hỏi thăm tình hình sức khỏe.
“Đại ca, lần này huynh bị thương nặng vậy? Hơn mười ngày rồi mà chưa khỏi.”
“Có mấy thằng lắm mồm nói đại ca không có bản lĩnh bị đệ và lão tam đánh cho một trận, đã ngậm mồm lại hết rồi!”
“Giờ đệ vẫn chưa nghĩ ra, dựa vào thân thủ của đại ca sao lại bị bọn cướp đả thương được?”
Bọn họ biết thân thủ Thời Dịch rất giỏi, biết chàng ít tuổi hơn nhưng vẫn tâm phục khẩu phục nhận làm đại ca. Theo lý mà nói chàng không thể bị thương, mà còn phải tĩnh dưỡng lâu như vậy.
“Ta chỉ là người bình thường, có đôi lúc cũng sơ sảy.” Giọng Thời Dịch ôn hòa thong dong, dường như chẳng để tâm chuyện năng lực của mình bị nghi ngờ.
Người bên cạnh cũng chẳng nhìn ra.
Ngày hôm sau.
Trên bàn Thời Dịch chất đầy đồ ăn, không món nào lặp lại, rồi còn có thêm một hộp gỗ đàn hương.
Chàng cầm hộp lên, nhẹ nhàng mở ra, trong hộp có một chiếc kiếm tuệ tua rua màu đỏ, trên còn dây kết bình an được bện một cách tinh xảo.
Hồi lâu sau chàng mới lấy kiếm tuệ ra.
Giờ phút này, cô nương nào đó vừa tặng quà xong ôm sách dựa vào khung cửa sổ, tâm trí đã phiêu dạt về nơi xa xăm.
Chàng có nhận được kiếm tuệ mình tặng không nhỉ? Thích hay không thích? Có đổi sang cái mình tặng không?
Rất nhiều vấn đề như mớ bòng bong quấn lấy khiến lòng nàng cứ bồn chồn không yên.
Ngày ấy gặp nạn trên đường đến chùa dâng hương, mẫu thân vốn muốn che chở cho nàng, lại bị kẻ cướp nhìn chằm chằm, tìm đủ mọi cách bắt nàng đi.
Khinh công của kẻ đó rất giỏi, tóm lấy nàng chạy rất xa. Trong lúc nàng tuyệt vọng, chỉ có Thời Dịch đuổi theo, sau một hồi đao kiếm va chạm, kẻ cướp thoái lui.
Vốn nghĩ chuyện đến đây là hết, chẳng ngờ kẻ cướp đột nhiên đâm kiếm về phía nàng, Thời Dịch vì bảo vệ nàng nên mới bị thương.
Khi ấy chàng vung kiếm chém bay đầu kẻ kia, máu phụt tung tóe ra ngoài.
Nàng sợ đến nỗi hai chân mềm oặt, nắm chặt ống tay áo của Thời Dịch, nhỏ giọng nức nở.
“Tiểu thư đi được không?” Chàng hỏi.
Lúc đó nàng chỉ biết lắc đầu.
Đỉnh đầu truyền đến tiếng thở dài, giây tiếp theo cả người nàng được chàng ôm vào lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn đong đầy nước mắt dán chặt vào lồng ngực nóng rực của chàng.
“Đừng khóc nữa.”
Nơi nàng không thể nhìn thấy, có chàng thiếu niên đang chau mày. Chàng không thể chịu được dáng vẻ yếu đuối này của người con gái, tiếng khóc cứ như lời nguyền.
Nếu như là người khác, chàng chỉ cần tuốt kiếm là có thể khiến người đó vĩnh viễn im lặng.
Nhưng người trong lòng này…
Thôi vậy.
Đành dỗ nàng ấy.
Tiểu cô nương ho khan vài tiếng, bàn tay cảm nhận được dòng máu ấm lại bắt đầu khiếp sợ: “Tay huynh có đau không?”
Thời Dịch nhìn chằm chằm vào vết thương đang rỉ máu, mặt không đổi sắc.
Chàng đã từng đứng bên bờ vực sinh tử, vết thương nhỏ này chẳng là gì đối với chàng…
Nhưng thấy tiểu cô nương khóc đỏ ửng đôi mắt, chàng bỗng nổi lên tâm tư trêu ghẹo hỏi ngược lại: “Nàng nói xem?”
Tiểu cô nương nghe vậy lại càng khóc dữ dội hơn.
“Ta xin lỗi.” Tiểu cô nương lau nước mắt vừa nói vừa thút thít: “Đợi chúng ta về phủ rồi ta sẽ xin phụ thân mời đại phu cho huynh, phải dùng thuốc tốt nhất, nhất định sẽ chữa khỏi cho huynh.”
Dù có làm gì vẫn phải cầm máu trước đã.
Thời Dịch vốn định xé vạt áo để băng bó, nhưng lại cảm thấy quá khó coi, sau cùng đành mở lời với nàng: “Mượn khăn tay của nàng một chút.”
“Đây, cho huynh.” Lúc ấy nàng chỉ hi vọng ân nhân của mình không xảy ra chuyện gì.
Sau khi về đến phủ, đêm nào Ngu Trĩ Nhất cũng gặp ác mộng, nàng mơ lại thảm cảnh kẻ cướp chết trước mặt mình.
Ngu phu nhân đặc biệt đến trông chừng nàng, pha thuốc an thần cho nàng uống, nhưng dù làm vậy nàng vẫn bị những cơn ác mộng quấn lấy.
Bảy ngày sau, cuối cùng Ngu Trĩ Nhất cũng hồi phục, thậm chí còn bảo người hầu canh cửa không cần đứng canh nữa
Tất cả mọi người đều nghĩ nàng đã khỏi bệnh, chỉ có một mình Ngu Trĩ Nhất biết nàng khỏi bệnh là vì nửa đêm bật dậy đều nhìn thấy chàng thiếu niên đứng canh đầu giường.
Thời Dịch đã cứu nàng từ tay bọn cướp nên trong thâm tâm nàng vô cùng tin tưởng chàng.
Ban đầu nàng nghĩ đó là một giấc mơ nên mơ màng nắm lấy tay của ân nhân, muốn nhận được dũng khí và sức lực từ chỗ chàng.
Nửa đêm trở đi, nàng ngủ vô cùng an ổn.
Chuyện như vậy lặp đi lặp lại hai ngày, Ngu Trĩ Nhất bắt đầu hoài nghi, cố ý giả vờ ngủ. Khi ý thức của nàng vẫn còn tỉnh táo, tận mắt nhìn thấy chàng thiếu niên kia lại xuất hiện bên giường.
Cách một tấm rèm, Ngu Trĩ Nhất lại thấy hoảng hốt bối rối, trong chốc lát không biết nên làm thế nào, dứt khoát tiếp tục giả vờ ngủ.
Không khí im lặng, Thời Dịch hạ giọng mở miệng: “Ta biết nàng không ngủ.”
Khi nãy mới tiến vào còn chưa phát hiện ra, nhưng khi đến gần giường liền có thể phát hiện ra từ tiếng hít thở rằng nàng không ngủ.
Ngu Trĩ Nhất không giả vờ được nữa, he hé một bên mắt, rồi mở nốt bên còn lại.
Nàng nắm chặt cái chăn, giọng nhỏ tiếng muỗi đập cánh: “Huynh, sao huynh lại ở đây?”
Thời Dịch tập võ nên thính lực hơn hẳn người thường, chàng nghe rõ rành mạch lời nàng nói.
Chàng biết chuyện Ngu Trĩ Nhất đêm đêm gặp ác mộng trong lời người khác, nghĩ đến đãi ngộ mà nàng xin cho mình, chàng thấy mình cũng nên làm gì đó. Vậy nên đã lặng lẽ đến xem xét tình hình của nàng.
Chẳng ngờ mỗi lần tiểu cô nương này thức giấc, cầm tay chàng sẽ ngủ yên ổn.
Song qua hai ngày nàng mới nhận thấy điểm khác lạ, nhưng vẫn còn mơ hồ.
Thời Dịch cúi đầu: “Không phải nàng sợ sao? Vì ta đã giết kẻ kia.”
Ngón tay Ngu Trĩ Nhất vặn vẹo: “Thì…gặp ác mộng.”
Chàng bỗng ngồi quỳ xuống, vươn bàn tay mình ra: “Ngủ đi, đừng sợ.”
Ngu Trĩ Nhất nhìn chằm chằm bàn tay dày rộng kia, gương mặt chợt nổi lên rặng mây hồng.
Dù biết chuyện này không hợp quy củ, nhưng sau cùng nàng vẫn từ từ chìa tay móc vào đầu ngón tay của Thời Dịch.
Dòng hồi ức đến đây ngừng lại.
Giờ nhớ lại khiến ai đó ngượng ngùng không thôi.
“Ài…” Tiểu cô nương bên khung cửa sổ khẽ than thở, không biết đây đã lần thứ mấy trong ngày.
Nha hoàn Lục Nhân bưng đĩa điểm tâm đến: “Tiểu thư ơi, đây là bánh kẹp Phục Linh bên nhà bếp đưa sang ạ.”
Ngu Trĩ Nhất lắc đầu: “Ta không muốn ăn.”
Bánh kẹp Phục Linh(1) tròn như trăng rằm, mỏng như cánh ve, hương vị tuyệt trần. Vốn là món điểm tâm Ngu Trĩ Nhất rất thích nhưng giờ lại chẳng có tâm trạng thưởng thức.
(1)Đây là một loại bánh truyền thống được làm tại Bắc Kinh. Dưới đây là hình minh họa:
Xem ảnh 1
“Tiểu thư, có phải cô vẫn còn đang nhớ…” Lục Nhân mới nói được nửa câu đã bị Ngu Trĩ Nhất che miệng.
“Suỵt.”
Chỉ một câu nói đã khiến nàng sợ đến mức nhanh chóng đóng cửa sổ, dáng vẻ lấm la lấm lét.
Lại còn nhắc nhở: “Lục Nhân, ngươi nói nhỏ thôi!”
Lục Nhân bất đắc dĩ: “Tiểu thư, nô tỳ vẫn chưa nói gì mà…”
Hai người trốn vào phòng, Lục Nhân phối hợp với nàng, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu thư, có phải người vẫn còn đang nhớ chàng thị vệ kia à?”
Ngu Trĩ Nhất nghe vậy, gương mặt trắng nõn ửng hồng: “Không phải, không phải…”
Lắp ba lắp bắp nói chẳng nên lời, quyển sách trên tay bị nàng vặn xoắn cong hết cả.
“Vừa rồi nô tỳ đi vào nhà bếp, Lục Ý tỷ tỷ thì thầm với nô tỳ rằng lão gia và phu nhân hai ngày gần đây toàn nhắc đến công tử nhà họ Lương, có ý định gả tiểu thư cho Lương công tử đấy.
Lương gia cũng là nhà giàu có trong thành, tổ tiên trước đây còn làm quan.
Nếu như kết thân cũng coi như môn đăng hộ đối.
Ngu Trĩ Nhất nghe vậy biến sắc: “Ta không thèm cưới.”
Nhưng từ trước đến nay, chuyện hôn sự của con gái đều phải vâng lời cha mẹ, Ngu Trĩ Nhất không chịu gả đi, bậc trưởng bối trong nhà bắt đầu thường xuyên đến khuyên nhủ nàng.
Cô nương trông yểu điệu mềm yếu vậy mà vô cùng kiên trì với chuyện này, không chịu nhượng bộ.
Sau khi Lương công tử tự đến bái phỏng, mẫu thân có ý định sắp xếp cho nàng gặp mặt Lương công tử: “Lương công tử tuấn tú lễ độ, nếu con gặp nhất định sẽ thích.”
Mẫu thân đã nói vậy nên cuối cùng Ngu Trĩ Nhất cũng đồng ý gặp mặt một lần.
Cô nương vừa mới cập kê chính là lúc yểu điểu thanh thuần nhất, Lương công tử vừa gặp đã đem lòng thương nhớ.
Vốn muốn thể hiện tốt trước mặt giai nhân, ai ngờ vị cô nương này lại uyển chuyển dùng lời lẽ rõ ràng truyền ý tứ rằng: Nàng không muốn gả cho hắn.
Ngu Trĩ Nhất coi chuyện này như một nhiệm vụ, ngồi thêm một chút rồi kiếm cớ rời đi.
Nàng không về phòng luôn mà ghé vào phòng bếp.
Lục Nhân hỏi: “Tiểu thư đói rồi ạ?”
Trong đầu Ngu Trĩ Nhất bỗng nảy ra một ý: “Ta muốn học làm bánh kẹp Phục Linh.”
“Nghe nói Ngu lão gia và phu nhân đang chọn cho tiểu thư một vị hôn phu tương lai tuấn tú lễ độ, hai người trò chuyện trông cũng hòa hợp, chắc là trong phủ sắp có chuyện vui rồi.”
Trong phủ người đông, chuyện vốn chẳng có gì mà qua lời kể của người nọ kẻ kia đã thành một câu chuyện hoàn toàn khác.
Trường kiếm tuốt khỏi vỏ, gió lay cánh hoa rơi đầy sân.
Chàng thiếu niên áo xanh nhìn tua kiếm màu đỏ nơi chuôi kiếm, đôi đồng tử như sục sôi.
Đằng sau có giọng nói mềm mại vang lên: “Thời Dịch!”
Thời Dịch tra kiếm vào vỏ, khi xoay người lại đã là dáng vẻ khiêm nhường mà không hèn mọn: “Đại tiểu thư.”
“Thời Dịch, huynh đừng xưng là thuộc hạ trước mặt ta, cứ xưng hô tự nhiên thôi.”
“Đây là quy củ.”
Ngu Trĩ Nhất không nói lại được.
Chàng của ban ngày vẫn luôn là dáng vẻ lạnh lùng xa cách như vậy. Nhưng khi đêm xuống ngồi canh cho mình chàng lại không như thế. Chàng luôn thoải mái trước mặt nàng, đâu còn dáng vẻ phân rõ cấp bậc như giờ.
Đây cũng chẳng phải chuyện to tát, Ngu Trĩ Nhất không nói gì thêm.
Nàng chợt nghĩ đến mục đích mình đến đây: “Hai ngày này ta có việc không thể qua đây, nên muốn hỏi huynh một chút, bánh kẹp Phục Linh hôm trước ta đưa sang cho huynh có ngon không?”
“Ngon lắm.” Thời Dịch nhớ đến vị bánh hôm đó chàng ăn không giống với trước đây.
Có được câu trả lời khẳng định, tiểu cô nương nhoẻn miệng cười: “Huynh thích là được rồi.”
Nụ cười tươi tắn như hoa kia khiến người ta sinh lòng ngứa ngáy muốn làm chuyện xấu xa.
Ngu Trĩ Nhất từ chối Lương công tử, Ngu lão gia cưng chiều con gái lại cùng phu nhân nhà mình xem xét một chàng thiếu niên của nhà khác.
Ngu Trĩ Nhất từ chối tất cả.
Ngu phu nhân phát hiện có điều kỳ lạ bèn hỏi người hầu vài câu, liền hiểu được tình hình bên con gái.
“Dạo này đại tiểu thư rất hay ngắm thị vệ kia.”
Thị vệ Thời Dịch bà cũng biết, dáng vẻ đó…
Ngu phu nhân giật thót, lại hỏi thăm tỉ mỉ hơn, hoảng hốt cảm thấy có chuyện không ổn.
Ngu phu nhân âm thầm ngăn cản con gái đi gặp người thị vệ có thân phận thấp hèn, Ngu Trĩ Nhất bị “thêu hoa”, “chép sách” và vài việc lặt vặt cản chân mấy ngày phải ở trong phòng, mẫu thân vẫn trông chừng nàng, nàng cũng không kiếm cớ đi làm chuyện khác được, cũng không thể gặp những người khác.
Hôm nay mẫu thân nàng không tới, Ngu Trĩ Nhất đẩy cửa lia mắt nhìn bốn phía, xách hộp đựng thức ăn chuẩn bị chuồn ra lại bị mẫu thân tóm gọn.
“Nhất Nhất, con muốn đi đâu?”
Ngu phu nhân biết rõ tính tình con gái, nên đã nói thẳng chuyện cưỡng chế không cho phép nàng đi gặp Thời Dịch.
“Ta đã bảo phụ thân con điều hắn đi chỗ khác, vừa hay để con chặt đứt ý niệm trong đầu.”
“Nương! Người không thể làm vậy, huynh ấy là ân nhân cứu mạng của con mà.”
“Cũng chính bởi hắn là ân nhân cứu mạng con nên ta và cha con mới không tống cổ hắn ra khỏi phủ!”
Để phòng ngừa tình huống ngoài ý muốn, Ngu phu nhân sai bốn năm người canh trước cửa, bảo rằng sau khi Thời Dịch rời đi thì mới thả nàng ra ngoài.
Đương nhiên Ngu Trĩ Nhất không chịu theo, nàng rất muốn đi tìm chàng! Nhưng cửa sổ đóng chặt, một tiểu cô nương yếu ớt trói gà không chặt như nàng làm sao có thể ra ngoài.
Người duy nhất nàng được gặp chỉ có nha hoàn của mình.
“Lục Nhân, em giúp ta đi, giúp ta một chút thôi có được không?”
Lục Nhân khó xử, nhưng cuối cùng vẫn không thể làm ngơ trước thỉnh cầu của Ngu Trĩ Nhất, đồng ý đi thay nàng một chuyến.
Nhưng vừa mới ra khỏi cửa viện đã bị người của Ngu phu nhân cản lại.
Ngu Trĩ Nhất buồn bã ủ rũ gục xuống bàn, cho đến khi màn đêm buông xuống.
Đồ ăn trên bàn được đổi mấy lần nhưng nàng chẳng buồn nhúc nhích. Tới nửa đêm, nàng rất buồn ngủ nhưng lăn qua lăn lại mãi không yên.
Nàng mong ngóng người nọ có thể xuất hiện như mấy đêm nàng gặp ác mộng.
Cơn gió thổi vào phòng, cửa sổ bị đóng chặt đã mở ra tự lúc nào.
Hình dáng quen thuộc đứng bên ngoài màn, Ngu Trĩ Nhất vội ngồi bật dậy, gấp gáp xốc màn lên.
Quả nhiên là chàng.
Lòng tiểu cô nương ngổn ngang tâm tư nhưng chẳng nói thành lời, cuối cùng đành hỏi chàng: “Huynh phải đi sao?”
Thời Dịch lời ít ý nhiều trả lời: “Thay lão gia làm một chuyện.”
“Thời Dịch, huynh không đi được không…” Nàng còn rất nhiều điều muốn nói cho chàng.
“Vì sao?”
“Vì…Vì ta…” Bờ môi nàng mấp máy như muốn chàng thấu tỏ tấm lòng này.
Tiếng gió thổi vào khung cửa đánh thức người gác đêm.
Thời Dịch lật tay nàng, nhét một món đồ vào trong lòng bàn tay nàng: “Suỵt, chờ ta về.”
Người đó chỉ để lại một câu nói rồi biến mất tăm.
Ngu Trĩ Nhất kinh ngạc ngắm vật trong tay, là một chiếc chuông đồng tâm kết.
Một chiếc chuông không có tiếng.
Vì một câu nói trước khi chàng đi mà cô nương khuê phòng như nàng cứ hoài nhớ mong.
Ngu phu nhân không còn cấm cửa nàng nữa nhưng nàng lại chẳng muốn đi tới đâu.
Trong khoảng thời gian ấy, Ngu phu nhân có chọn ra cho nàng mấy chàng thiếu niên ưu tú, nhưng lần nào Ngu Trĩ Nhất cũng chẳng đoái hoài đến: “Nương, con sẽ không gả cho mấy người ấy đâu.”
“Cái con nhóc này, sao lại ương bướng thế cơ chứ!”
Thời Dịch đi đã hơn một tháng, dường như người đó đã biến mất khỏi cuộc sống của nàng, nếu như không phải đêm nào cũng vuốt ve chiếc chuông dưới gối, nàng thật sự cho rằng ước định đêm đó chỉ là một giấc mộng.
Hai tháng sau, Ngu lão gia đích thân ra cửa bàn chuyện làm ăn. Nhưng mới được mấy ngày đã có tin báo về lão gia gặp bất trắc suýt mất mạng.
Ngu Trĩ Nhất đang lo lắng cho phụ thân, lại nghe hạ nhân bẩm báo: “Lão gia không sao ạ, có một người thị vệ đã cứu lão gia.”
“Thị vệ…”
Nàng không dám nghĩ thêm, kết quả người được khiêng vào phủ lại thật sự là Thời Dịch!
“Mũi kiếm không đâm vào tim, nhưng chỉ lệch một chút thôi thì…”
Ngũ Trĩ Nhất chẳng màng hình tượng xông vào phòng, nước mắt lã chã rơi như chuỗi ngọc trai đứt dây.
Người nọ nằm trên giường ba ngày ba đêm vẫn chưa tỉnh lại, Ngu Trĩ Nhất mặc kệ sự can ngăn của mẫu thân, khăng khăng canh chừng chàng tròn ba ngày.
Ngu phu nhân khuyên can hết lần này đến lần khác, chẳng ngờ con gái vốn ngoan ngoãn vâng lời lại lần đầu tiên giữ vững ý kiến không nghe lời bà: “Huynh ấy cứu mạng phụ thân, bây giờ sống chết chưa rõ, mẫu thân còn muốn nhốt con vào phòng sao?”
Dù Ngu phu nhân có biểu hiện không hài lòng thế nào, Ngu Trĩ Nhất vẫn nhất mực ở lại.
Đêm đến.
Chàng thiếu niên mặt mày trắng bệch nằm trên giường rốt cuộc cũng có dấu hiệu tỉnh lại.
Ngay lúc chàng hé đôi mắt, tiểu cô nương không kìm chế được đưa tay lau khóe mắt.
Chàng khó nhằn giơ tay lên, cau mày: “Nàng khóc cái gì?”
Thấy động tác khó nhọc của chàng, Ngu Trĩ Nhất nắm lấy bàn tay dày rộng ấy, dán vào mặt mình: “Cuối cùng huynh cũng tỉnh.”
Thời Dịch chậm rãi nói: “Tiếng khóc, ồn quá.”
Nàng gắng sức kìm cơn nức nở: “Ta không khóc nữa, không làm phiền huynh.”
Đại phu kê những vị thuốc tốt nhất, lại thêm thân thể Thời Dịch khỏe mạnh, chỉ qua mấy ngày đã khôi phục kha khá.
Ngày nào Ngu Trĩ Nhất cũng ghé, người tinh mắt đều nhìn thấy ẩn tình.
Mấy ngày nay tâm tình Thời Dịch rất tốt, chàng không muốn ngồi yên một chỗ, thân thể vừa khỏe hơn đã muốn ra ngoài đi lại.
Ngu Trĩ Nhất đi cùng chàng.
Đi ngang qua sân chợt nghe vài nha hoàn lén xì xào:
“Đại tiểu thư thế mà lại chăm sóc cho Thời thị vệ.”
“Ta nhìn là biết đại tiểu thư thích Thời thị vệ.”
Đoạn đối thoại lọt vào tai nàng rõ rành rành, nàng chẳng sải bước ra ngoài quát nạt, mà ngược lại đứng yên xấu hổ đỏ bừng mặt.
Tình trong như đã ngoài mặt còn e.
Thời Dịch quay đầu nhìn nàng, cố ý trêu chọc: “Đại tiểu thư, nếu những lời này truyền đi, e rằng nàng không thể gả cho lang quân như ý rồi.”
Nàng vô thức nắm chặt lấy chiếc chuông treo bên hông, cúi gằm mặt, nhẹ nhàng hỏi: “Vậy huynh cưới ta? Vừa khéo?”
Chàng thiếu niên giương khóe miệng: “Cầu còn không được!”
Thời thị vệ độc thoại nội tâm:
Đời này chàng đã bị thương vô số lần, chỉ có đúng hai lần chàng cố ý, nhưng lại cam nguyện.
Lời của tác giả:
Nhất Nhất: Ta tự tìm hôn sự cho mình rồi!!!
Kiếp trước cũng không nghĩ nhiều lắm, trước ngày 22 sẽ hoàn thành xong.