"Ba ơi! Con ở đây ạ." Tiểu Thu vừa thấy xe Trần Vũ đã đưa tay lên hét to.
Trần Vũ giật mình, nhìn về phía trước thấy hai nhỏ một lớn đang đứng trước cổng trường mỉm cười nhìn anh. Nhất là cô gái nhỏ còn đưa tay lên vẫy về phía anh. Anh mỉm cười chua chát. Anh ước gì giây phút này có thể kéo dài mãi mãi. Anh khẽ hít một hơi, dừng xe lại, mở cửa xe bước xuống đi đến trước mặt ba mẹ con.
"Xin lỗi ba đến muộn, các con chờ ba có lâu không?" Anh vừa nói vừa khom người bế Tiểu Thu lên.
Tiểu Thu vòng tay ôm cổ Trần Vũ, mỉm cười vui vẻ:
"Không lâu ạ. Ba ơi đi ăn gà rán nhé?" Tiểu Thu ánh mắt sáng lấp lánh nhìn Trần Vũ.
"Thức ăn nhanh không tốt cho sức khỏe. Ba ơi! Chúng ta đi ăn mỳ ý đi ạ." Tiểu Vương cũng phát biểu ý kiến.
Trần Vũ bật cười. Anh thầm nghĩ nếu ông trời đã muốn đòi lại hạnh phúc đã từng cho anh, vậy thì có phải anh nên trân trọng những giây phút cuối cùng này không? Anh gật đầu đồng ý với cả hai đứa trẻ, sau đó đưa tay nắm lấy tay Đường Tiểu Yên đang cầm tay Tiểu Vương đứng mỉm cười bên cạnh.
"Anh lúc nào cũng chiều con, chiều trúng đến hư luôn thì sao?" Đường Tiểu Yên khẽ trách.
"Con không hư đâu ạ." Tiểu Thu nhanh miệng.
"Con lại càng không thể." Tiểu Vương đắc ý.
"Hai con rất ngoan em đừng lo, sau này anh tin rằng hai đứa đều sẽ thành đạt." Trần Vũ ánh mắt nhìn xa xăm.
Dù anh có ra đi mãi mãi, anh cũng sẽ phù hộ cho ba mẹ con được an yên hạnh phúc. Anh tin chắc rằng, cả hai đứa trẻ khi trở về bên cạnh anh ta, nhất định sẽ được anh ta dành cho chúng những điều tốt đẹp nhất. Chắc chắn tương lai của chúng sẽ rộng mở và thành công.
"Nếu không có ba xem ai chiều hai con." Đường Tiểu Yên khẽ lườm hai đứa nhỏ.
Trần Vũ đột nhiên cảm thấy tâm trạng hụt hẫng, có lẽ cô không biết, nếu không có anh người đàn ông kia sẽ chiều con thay anh. Sẽ chăm sóc chúng còn tốt hơn anh. Dẫu sao mọi thứ của anh ta đều hơn hẳn anh. Nhất là anh ta có một cơ thể khỏe mạnh có thể cùng cô đi đến già.
Anh đã từng thử nghĩ giá như anh không gặp cô thì bây giờ anh sẽ như thế nào? Có phải anh sẽ thanh thản hơn, có phải anh sẽ chẳng còn điều gì tiếc nuối. Nhưng trên đời này đâu có cách nào quay ngược được thời gian. Anh không biết khi thật sự quay về điểm bắt đầu, anh có hối hận khi giao cô cho người đàn ông kia không. Nhưng sự thật những năm qua anh rất hạnh phúc, anh cảm giác được mình vui vẻ thế nào và gia đình anh cũng vậy.
Nhớ đến gia đình, anh lại cảm thấy đau đầu. Chuyện anh lo lắng lúc này là không biết dùng cách nào để cho người nhà anh biết được sự thật rằng hai đứa nhỏ không phải con của anh, cũng như làm sao để họ không trách mắng Đường Tiểu Yên. Anh rất sợ khi anh chết rồi, người nhà anh sẽ trách Đường Tiểu Yên nghĩ rằng chính cô đã hại chết anh, làm anh không thể cho họ một đứa cháu nối dõi. Anh thật sự sợ chuyện đó sẽ xảy ra, nhất định lúc ấy Đường Tiểu Yên sẽ tự trách bản thân mình. Cũng như sẽ hối hận vì đã kết hôn với anh, làm phiền cuộc sống của anh.
"Ba ơi! Sao ba không lái xe đi ạ." Tiểu Thu ngồi phía sau khẽ lên tiếng nhắc nhở.
"Anh có chuyện gì sao? Sức khỏe không tốt à? Bác sĩ nói sao?" Đường Tiểu Yên lo lắng hỏi anh.
"Không sao. Sức khỏe của anh chẳng có gì đáng ngại. Anh chỉ đang nghĩ một số chuyện công việc thôi." Trần Vũ mỉm cười viện lý do trấn an cô.
Anh lái xe đến cửa hàng thức ăn nhanh. Cả nhà nhanh chóng đi vào trong chọn chỗ, vừa ngồi xuống, Tiểu Thu nhìn trước nhìn sau rồi nhỏ giọng nói với cả nhà:
"Ba mẹ! Con nhìn thấy thầy giáo ở trường đi với bồ nhí của thầy đấy."
"Con nói linh tinh gì đấy. Ai dạy con vậy hả?" Đường Tiểu Yên lên tiếng trách mắng.
"Rõ ràng sáng nay thầy đến cùng vợ thầy không phải là chị gái này đâu." Tiểu Thu mếu máo.
"Nhưng con là con nít không được xen vào chuyện của người lớn biết chưa?" Đường Tiểu Yên vẫn kiên nhẫn dạy dỗ cô bé.
Trần Vũ im lặng ánh mắt nhìn xa xăm, anh đột nhiên nghĩ ra một cách hay có thể làm cho tất cả mọi người đều không buồn khổ vì sự ra đi của anh, mặc dù có thể cách này sẽ khiến người con gái anh yêu tổn thương, sẽ khiến cho hai đứa trẻ không còn thương nhớ anh nữa. Nhưng có lẽ như vậy là tốt nhất, thà anh chọn cách làm tổn thương cô còn hơn là để cô đau khổ người nhà anh trách mắng cô.
"Em còn muốn ăn nữa không? Thầy giáo có bồ nhí chứ có phải ba mình đâu, em quan tâm làm gì?" Tiểu Vương đẩy tờ thực đơn đến trước mặt Tiểu Thu.
Trần Vũ mỉm cười khổ sở, có lẽ cách này thật sự khẽ khiến hai đứa nhỏ xem thường anh cũng nên, thậm chí là hận anh không bao giờ tha thứ cho anh. Anh do dự, anh có nên suy nghĩ tìm cách khác tốt hơn không? Anh không muốn hai đứa nhỏ quên anh, quên đã từng có một người ba vô cùng yêu thương chúng. Anh càng không muốn mỗi khi chúng nhớ đến anh lại nghĩ anh chỉ là người ba xấu xa, phản bội mẹ của chúng. Anh phải làm sao mới tốt đây.
"Ba ơi! Ba ăn gì ạ?" Tiểu Thu ngoan ngoãn đẩy thực đơn đến trước mặt Trần Vũ.
"Tiểu Thu này, nếu người thầy giáo kia là ba con sẽ thế nào?" Trần Vũ thử thăm dò.
"Là ba sao ạ? Ba cũng có bồ nhí ư? Chắc là con sẽ không chơi với ba nữa, vì ba không yêu mẹ nữa thì chắc cũng sẽ không yêu con nữa đâu." Tiểu Thu ngây thơ trả lời.
Trần Vũ đau đớn, anh nghe có thứ gì đó vỡ vụn trong tim anh. Nhưng rồi anh nhanh chóng lấy lại tinh thần, gọi món nói lảng sang chuyện khác. Những thứ xấu xa, đau khổ trên đời này hãy để anh một mình gánh chịu đi. Người con gái anh yêu, hai đứa con anh đã từng cưng chiều thì nên có được mọi niềm vui trong cuộc sống.
"Này Lão Ngụy, nhìn thử trong cửa hàng kia xem." Quách Nhạn nhìn thấy gì đó vội đưa tay chỉ Ngụy Lăng Thiên.
Ngụy Lăng Thiên khó hiểu nhìn theo hướng tay Quách Nhạn, phát hiện thì ra một nhà bốn người đang ăn uống nói chuyện vui vẻ với nhau. Mà gia đình đó không ai khác chính là gia đình của Đường Tiểu Yên. Đến giờ ăn trưa, Quách Nhạn rủ anh đến đây mua mì ý nên anh cũng đi. Không ngờ lại trùng hợp gặp gia đình cô cũng ăn ở đây.
"Ối trời! Cậu nhóc đó cách ăn mì giống cậu quá nhỉ." Quách Nhạn đột nhiên la lên