Linh Tê Vệ cũng tương tự, thậm chí còn có vẻ dễ chịu hơn. Cấp trên ra hiệu thả người, không ai nhìn đến nhóm khác giang hồ nữa, đều mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, lui về vị trí ban đầu của mình.
Không đúng…
Ta nheo mắt, nhìn kỹ lại một chút.
Nói ra thì thật xấu hổ, nhưng kỳ thật trí nhớ của ta không tốt lắm. Đối mặt với nhiều người xa lạ, khó mà xác định được ban đầu ai đứng ở đâu. Nhưng cẩn thận quan sát một lúc, ta vẫn nhận ra: Những người trẻ tuổi có những mật danh khác nhau, chưa được phong tên chính thức như “Thiên Quyền”, “Thiên Xu”… thoạt nhìn là tản ra, phân tán vào đám đông, nhưng có vài chỗ, bọn họ phân bố rất dày đặc.
Còn không phải là nơi ta và Tạ Ngọc Hành đứng đó sao!?
……
……
Mặt trời càng lúc càng lên cao. Bên dưới, đã có người dùng tay áo và khăn tay lau mồ hôi.
Đỗ đại nhân ngẩng đầu nhìn lên, có lẽ cảm thấy đã đến lúc rồi, vậy là nghiêng đầu, bàn luận với vị quan giám trảm còn lại hai câu, sau đó phân phó với thuộc hạ bên cạnh. Không ít người vì hành động này mà nín thở, cả động tác lau mồ hôi cũng dừng lại, cơ thể hơi nghiêng về trước, trên mặt viết rõ một câu: “Sắp bắt đầu rồi?”
Chính xác. Trong ánh nhìn của mọi người, người của Thái Bình Môn, Vô Trần Sơn Trang và các khách giang hồ bị cuốn vào việc này được chia ra, đưa đến hai bên sườn pháp trường. Đao phủ xách theo thanh đao mài bén ngót bước lên, bên cạnh có người hô: “Giờ Ngọ đã điểm ——”
Đỗ đại nhân đọc bản án. Đừng thấy ông ta gầy gò mà nhầm, tiếng nói to lớn vang dội ngoài sức tưởng tượng. Từng cái tên được đọc lên, phần lớn trong số đó đều lạ lẫm đối với ta, với người dân ở đây có lẽ càng xa lạ hơn. Trên mặt bọn họ lô ra sự hả hê, bởi lẽ ác nhân bị trừng phạt có thể khiến lòng người thỏa mãn.
Trong khung cảnh đó, đao phủ giao cao đại đao.
Một nhát, lại một nhát!
Vô số đầu của đám người Thái Bình Môn rơi xuống đất, máu bắn tung tóe.
Ta đã bao giờ chứng kiến cảnh tượng này đâu? Còn tưởng mình đã trải qua không ít sóng gió, nhưng đến lúc máu tươi bắn ra, bản năng vẫn bắt ta nhắm tịt mắt lại. Tim đập dữ dội, không khí nóng bức khiến mùi máu tanh càng thêm nồng đậm, xộc thẳng vào mũi. Ta gần như buồn nôn, chỉ có thể liên tục tự nhủ với bản thân: Đây không phải máu người, không phải máu người, chỉ là ta đang trong nhà giúp ba mẹ giết gà làm cá thôi
Cứ thế tự thôi miên mình, thật lâu sau đó, ta đã có thể mở mắt, nhưng không phải nhìn thẳng về trước, mà cố tình nhìn nghiêng nghiêng, tránh cảnh tượng trên đài hành hình, vậy nên tầm nhìn của ta đã dời sang Thiên Tuyền. Cũng giống như những người khác, hắn đã buông ta ra, chỉ là không tình không nguyện lắm, thả ra rồi vẫn đứng một bên, nhìn ta bằng ánh mắt căm ghét thù hận.
Ta nhíu mày, dứt khoát chỉ nhìn mũi chân mình, nhân tiện suy nghĩ về tình thế hiện tại. Nếu không ngoài dự đoán, những khách giang hồ khác xem như an toàn. Còn Nhiếp Trang chủ cùng những người thuộc Vô Trần Sơn Trang thế nào thì phải chờ quyết định cuối cùng của Hoàng đế. Người duy nhất có thể ảnh hưởng đến việc này là Quách đại nhân, nhưng ông ta sẽ nói gì, làm gì thì hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của ta, nghĩ thêm cũng vô ích.
Trước mắt, việc duy nhất liên quan đến ta, cũng vô cùng quan trọng với ta, chính là làm thế nào để Tạ Ngọc Hành thoát thân.
Ta hít sâu một hơi, nhịp tim lại bắt đầu tăng tốc.
Y là phản đồ của Linh Tê Vệ, trước kia bọn ta đã phải cố gắng hết sức mới có thể thoát thân. Nhưng hiện tại, bọn ta lại chủ động mò tới ngay dưới mí mắt đám người Thiên Tuyền, chẳng trách bọn họ âm thầm bao vây hai ta.
Nhưng cũng giống như việc ta phải tiên phong dẫn đầu nhóm nhân sĩ giang hồ, Tạ Ngọc Hành lộ diện ở đây là điều không thể tránh khỏi. Y sẽ không bỏ mặc ta, ta cũng không thể để y cô độc một mình trong mấy tháng cuối đời. Trên đường hoàng tuyền có nhau, ít nhất sẽ không tịch mịch.
Nhưng mà, đó nên là chuyện của mấy tháng sau. Còn hôm nay, bọn ta nhất định phải bình an rời khỏi đây!
Âm thầm hạ quyết tâm xong, ta nâng mí mắt, xem xét tình hình Tạ Ngọc Hành. Vừa nhìn thấy, không khỏi hít hà một hơi.
Hay thật, Tạ Ngọc Hành! — Ta thầm than — Ta một lòng một dạ lo lắng cho ngươi, còn ngươi cứ như thất hồn lạc phách, ngơ ngẩn thất thần cái gì đó?
Tiếc là khoảng cách giữa hai ta quá xa, khó mà đạp ngã Thiên Tuyền, xông lên cướp Tạ Ngọc Hành chạy đi mất, ta đành phải nén lại sầu lo, bắt đầu vắt óc suy nghĩ.
Linh Tê Vệ rõ ràng có thể bắt Tạ Ngọc Hành bất cứ lúc nào, tại sao không hành động luôn bây giờ? Đáp án rõ ràng. Ta dùng đầu lưỡi chống hàm trên, dùng một âm lượng không ai nghe được mà lầm bầm: “Bởi vì ở đây quá đông người, hơn nữa khắp nơi còn có những người kết giao cùng Tạ Ngọc Hành thời gian gần đây, đã thế còn có một Đỗ đại nhân miệng lưỡi sắc bén nói đỡ cho bọn họ. Nếu cưỡng chế bắt Tạ Ngọc Hành, khả năng cao sẽ khiến tình huống mất khống chế.”
“Quan trọng nhất vẫn là Đỗ đại nhân. Với Linh Tê Vệ mà nói, nhân sĩ giang hồ náo loạn vì Tạ Ngọc Hành cũng chưa chắc là chuyện xấu. Ban đầu chỉ có ta, bây giờ bọn họ còn có thể dùng thêm y để chứng minh giữa giang hồ và triều đình có trở ngại, xem như đạt được mục đích, Nhưng nếu Tạ Ngọc Hành nói ra chuyện gì trước mặt Đỗ đại nhân, hậu quả khó mà lường được.”
“Chà, chẳng lẽ vì đã tính tới chuyện này rồi nên Tạ Ngọc Hành mới bình thản như thế?” Nghĩ ngợi một hồi, ta vẫn cảm thấy khả năng cao là y cho rằng mọi chuyện đã ổn thỏa rồi, vậy nên không thèm quan tâm đến tính mạng mình nữa. Ta chỉ có thể nhíu mày, tính toán sau khi thoát thân phải “tâm sự” nghiêm túc thế nào với y.
Còn trước đó, ta đã nghĩ ra một phương án: Chỉ cần Linh Tê Vệ kiêng dè, không muốn náo loạn giữa chốn đông người, Tạ Ngọc Hành có thể lợi dụng thời cơ lẩn vào đám đông, ung dung rời đi. Tuy sau này sẽ hơi phiền phức, bọn ta lại phải tốn thời gian đào tẩu khỏi sự truy đuổi của đám người Thiên Tuyền, nhưng tục ngữ có câu “trước lạ sau quen”, không thành vấn đề.
Trong lòng thả lỏng, thanh âm bên tai cũng trở nên rõ ràng hơn. Một loạt tiếng lôi kéo vật nặng truyền vào trong tai, ta cố nhẫn nhịn hết mức, rốt cuộc vẫn nhấc mí mắt. Kẻ nào đáng rơi đầu đều đã rơi đầu, xem ra giết người còn đơn giản hơn cả giết gà. Những người có chuyên môn đang thành thạo kéo thi thể, chuẩn bị đưa đầu và mình ra bãi tha ma ngoài thành.
Lần đầu tiên trong đời ta cảm thấy thị lực tốt là một chuyện xấu. Ngoài Mục Dương ra còn có một Hộ pháp khác, mấy đứa con nuôi của Thẩm Thông mà ta từng gặp ở Nghị Sự Đường… Từng cái đầu, hoặc là còn lăn lốc dưới đất, hoặc là bị nắm tóc xách đi. Tất cả đều nhắm mắt, không một ai mang dáng vẻ “chết không nhắm mắt”.
Cũng phải, bọn họ bị dẫn đi chuyến này chẳng qua là đi ngang sân khấu, phô diễn uy quyền của triều đình. Bên dưới những đôi mắt nhắm nghiền là đoạn xương cổ trắng hếu lộ ra giữa phần máu thịt đỏ tươi. Nếu người xử lý không có kỹ thuật, máu sẽ phun tung tóe khắp nơi.
Ta lại bắt đầu cảm thấy cổ mình đau âm ỉ, không khỏi rụt bả vai lại một chút, nhìn chằm chằm xuống mũi chân. Bấy giờ bên người truyền đến một tiếng “Ha”.
Ta ngẩn ra, lúc này mới nhận ra, là Thiên Tuyền đứng kế bên cười lạnh. Hắn rõ ràng đã hiểu nhầm, cảm thấy ta ra vẻ đạo đức giả. Nhưng ta lười giải thích, dù sao hắn cũng không tin, đành âm thầm nghĩ một vấn đề khác: Linh Tê Vệ đã quen với những thứ kinh khủng trong ám ngục thì thôi; nhân sĩ giang hồ vào nam ra bắc, kiến thức rộng rãi cũng dễ hiểu; nhưng người dân xung quanh thì sao? Bọn họ xem cảnh này cũng không thấy sợ? Chẳng lẽ con người thời xưa đều có tâm lý tốt như vậy?
Cảm khái xong xuôi, người trên đài hành hình vẫn đang thong thả thu dọn, mà người đứng phía dưới lại hơi lung lay. Nắng rất gay gắt, chuyện chính đã làm xong, nhóm người giang hồ còn lại có kết cục như thế nào thì cũng đáng quan tâm đấy, nhưng người dân không thể bỏ luôn việc làm ăn buôn bán của mình. Vậy là mọi người bắt đầu lục tục rời đi, chỉ có những người từng đứng ra lên tiếng là còn ở lại, tỏ ý muốn cùng tiến cùng lùi với ân nhân của mình.
Nhóm Linh Tê Vệ có vẻ căng thẳng hơn. Thiên Tuyền liên tục dùng mắt ra hiệu cho những người xung quanh, đội hình lại bắt đầu thay đổi. Ta chợt sáng mắt lên: Cơ hội tới rồi!
Trùng hợp, Tạ Ngọc Hành cũng nhìn về phía ta.
Ánh mắt hai ta giao nhau, y khẽ gật đầu. Ta bình tĩnh lại, âm thầm nhích về hướng Tạ Ngọc Hành. Thiên Tuyền nhận ra ngay lập tức, muốn cản ta lại.
Ta linh hoạt tránh đi, nói nhanh: “Gấp cái gì? Quách đại nhân chưa về, bọn ta cũng không đi! Tụ lại một chỗ, không phải giúp các ngươi giảm bớt nhân lực sao?”
Lời này khiến Thiên Tuyền kinh ngạc, nhìn ta bằng ánh mắt hoang mang. Ta có thể đoán được hắn đang nghĩ gì, đơn thuần cho rằng một kẻ “cùng hung cực ác” như ta bày ra bộ mặt này chỉ để ngụy trang, nhất định đang âm mưu chuyện gì khác. Nhưng hắn nghĩ nhiều rồi, mong muốn lớn nhất của ta chỉ là ở cạnh Tạ Ngọc Hành thôi.
Dưới ánh mắt của Thiên Tuyền, ta kéo tay áo Tạ Ngọc Hành. Đang muốn nhìn kỹ xem liệu ban nãy bị khống chế, có ai động tay động chân gì y không thì Tạ Ngọc Hành đã lật tay lại, kéo ta ra sau lưng y.
Ta sửng sốt, mất một lúc mới phản ứng lại được: Vị trí thay đổi, đã trở thành y đối mặt với đám người Thiên Tuyền, còn ta được y che chắn phía sau.
Tạ Ngọc Hành.
Ba chữ này không ngừng lặp đi lặp lại trong lòng ta, càng lúc càng chất chứa nhiều tình cảm hơn.
Tạ Ngọc Hành, Tạ Ngọc Hành, Tạ Ngọc Hành.
Vô vàn cảm xúc dâng tràn trong lòng. Chỉ nhìn bóng lưng của y thôi, ta đã cảm thấy “Chính là y. Y là điều quý giá nhất ta có được ở thế gian này”. Nếu không phải lúc này không thích hợp, ta đã ôm lấy y từ phía sau.
Cùng lúc đó, người thương của ta lên tiếng. Y nói với Thiên Tuyền đang bước tới, lời nói ra chính là che chở cho ta: “Trước kia ta đã nói mắt ngươi không tốt, ngoại trừ nhận biết dược liệu ra thì chẳng nhìn thấy cái gì. Hiện tại xem ra cũng không có chút tiến bộ nào.”
Thiên Tuyền thoáng biến sắc, ánh mắt trầm xuống: “Chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng có Đỗ Quân Minh che chở thì không phải lo lắng gì nữa?”
“Ha.” Lần này, người cười lạnh là Tạ Ngọc Hành, “Đỗ đại nhân đã bao giờ che chở cho bọn ta? Ông ta chỉ che chở những người trong giang hồ bị các ngươi vu oan thôi.”
Dừng một chút, trước khi Thiên Tuyền kịp đáp lời, y đã nói tiếp: “Trong tất cả mọi người, chỉ có ngươi là từng tiếp xúc với Thẩm Phù. Chẳng lẽ ngươi còn chưa nhận ra, hắn là một tên ngốc?”
Nửa câu đầu, ta còn đang gật đầu khí thế, phụ họa cho Tạ Ngọc Hành. Nhưng nghe hết nửa câu sau, ta đờ ra: “… Hả?”
Tạ Ngọc Hành: “Nhìn một con ngựa sắp chết cũng không đành lòng, thấy một chút máu đã sợ đến suýt ngất, ngươi vẫn cảm thấy hắn là cuồng đồ của ma giáo? Chẳng lẽ lúc tiêu diệt Thái Bình Môn ngươi đã bỏ sót cái gì, không tiện giải thích, vậy nên cố ý muốn giết người vô tội để giả lập công lao?”
Thiên Tuyền: “…”
Ta: “…”
Ta hít sau một hơi, kéo Tạ Ngọc Hành ra sau lưng mình. Y muốn phản kháng, nhưng ta dùng chính thủ đoạn y dạy, bóp mạnh vào huyệt đạo trên cổ tay. Đưa nội lực vào đó, đừng nói là tiếp tục đôi co với Thiên Tuyền, y không xụi lơ ngã hẳn vào lòng ta đã xem như căn cơ thâm hậu.
Lại nhìn đến Thiên Tuyền. Không chỉ hắn, cả Thiên Quyền kế bên cũng đang đen mặt. Ta ngẫm nghĩ một chút, nói: “Các ngươi…”
Còn chưa kịp nói gì, từ phía sau lưng đã truyền đến tiếng vó ngựa. Cùng với tiếng vó ngựa nên trên đường còn có tiếng hét khàn khàn: “Dừng tay! Chờ đã!”
Ánh mắt ta chững lại, bất chấp hai người trước mặt, đồng loạt quay lại với tất cả mọi người. Cảnh tượng trước mắt khiến ta không khỏi buột miệng: “Trở lại rồi?”
Quách đại nhân cuối cùng đã quay trở lại!
Không chỉ vậy, ông ta còn trở lại cùng một đạo thánh chỉ vàng rực! —— Nếu vẫn giữ nguyên phán quyết thì sao có thể cầm thứ này? Sao ban nãy phải hô “Chờ đã”? Đáp án chỉ có một.