Tất cả mọi chuyện đều có vẻ không chân thực.
Anh đã thức dậy từ sớm, nhưng vẫn không có mở miệng nói một câu, cứ yên lặng nằm bên cạnh cô như vậy. Anh không nhìn thấy, cũng không làm chuyện gì khác, chẳng lẽ không cảm thấy nhàm chán sao?
"Rốt cuộc anh đã biết vì sao trên giường em có tận hai cái gối rồi."
Sáng sớm nghe giọng nói của Giang Thiên Phàm, có chút khàn khàn pha chút lười biếng và đùa giỡn.
"À?"
Lâm Khả Tụng di chuyện, mới phát hiện ra ra không ngờ một chân của mình gác qua hông của Giang Thiên Phàm.
Tay của anh nhẹ nhàng giữ lấy bắp chân cô đặt ở trên bụng, chậm rãi hướng lên.
Lâm Khả Tụng giống như bị điện giật, lật người về một bên, nhưng chân của cô lại bị Giang Thiên Phàm vững vàng giữ lại.
"Em đè anh gần cả buổi tồi." Giang Thiên Phàm chậm rãi ngồi dậy.
Tóc anh hơi rối, khóe mắt có hương vị càng làm cho người ta thêm tim đập rộn lên.
"Vậy à...... Em xin lỗi......"
Mặt của Lâm Khả Tụng đỏ ửng lên.
Quả thực tướng ngủ của cô không được tốt lắm, chỉ là lần trước không cẩn thận ngủ thiếp đi ở bên người Giang Thiên Phàm cũng coi như an phận, thế mà sao lần này lớn lối như vậy......
Đây chính là hông của Giang Thiên Phàm ấy, thế mà mình lại đè anh ấy cả một buổi tối.
"Rời giường thôi."
Rốt cuộc Giang Thiên Phàm buông chân của Lâm Khả Tụng ra, cô thở ra.
Nào ngờ người nghiêng về phía sau, Lâm Khả Tụng té từ bên giường xuống. May mà Giang Thiên Phàm phủ thảm quanh giường, nếu không cô đã thảm rồi.
Giang Thiên Phàm vén chăn lên, ngồi đến cạnh giường, cúi mặt, vươn tay.
Lâm Khả Tụng cắn mối, nắm lấy đối phương.
Bữa ăn sáng hôm nay là cháo, xứng với điểm tâm ngon miệng. Bữa sáng kiểu Trung như vậy, Lâm Khả Tụng đã ăn ba tháng, thế nhưng không có cảm thấy chán ngấy.
Giang Thiên Phàm vẫn ít nói như cũ, nhưng Lâm Khả Tụng cũng không cảm thấy trầm lặng. Mà Meire vẫn đứng ở bên người Giang Thiên Phàm như cũ, đọc tin tức.
Mỗi lần Meire nhìn về phía của cô, Lâm Khả Tụng liền cúi đầu theo bản năng, tai đỏ lên. Mà Meire lại làm như không có chuyện gì xảy ra, chuyên chú nhìn máy tính bảng, không nhìn Lâm Khả Tụng lâu.
Ăn điểm tâm xong, anh đưa cô đến quán rượu Rhede Wenson dưới đất, dọc theo đường đi, gần như anh không mở miệng nói chuyện.
Mà không hiểu sao Lâm Khả Tụng lại thấp thỏm. Không biết hôm nay nội dung so tài là cái gì? Hơn nữa...... Mình muốn đuổi kịp Victor cũng không phải chuyện dễ dàng. Nghiêng mặt về bên, nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, cô biết thật ra anh không tâm cô thắng hay thua, chỉ hi vọng là cô có thể hiểu rõ lĩnh vực anh yêu.
Điều này, anh đã làm được. Cô chẳng những hiểu rõ và tiếp nhận, thậm chí còn nghiện rồi.
Chính bởi vì như vậy, cô có khát vọng muốn thắng, muốn mình làm được tốt nhất.
Mở cửa xe trước, hắn nhẹ nhàng bắt được tay của nàng.
"Chơi phải vui vẻ."
Lâm Khả Tụng dừng một lát, quay đầu lại nhìn về phía anh.
Mà ngồi ở vị trí kế bên tài xế là Meire nghiêng mặt về bên, như có điều suy nghĩ nhìn Lâm Khả Tụng.
"Anh sẽ đi xem em......"
Giang Thiên Phàm vẫn chưa nói xong, Meire đã mở miệng: "Tiên sinh, mười giờ sáng sớm hôm nay, ngài có hội đàm mới thương nghiệp cung cấp đồ hải sản."
"Không sao đâu, mình em cũng có thể tham gia thi đấu!" Lâm Khả Tụng vội vàng mở miệng nói.
"Vậy thì tốt, so tài kết thúc anh sẽ tới đón em ăn cơm trửa."
Cửa xe đóng, Lâm Khả Tụng nhìn xe rời đi, lúc này mới đi về phía thang máy.
Khi cô xoay người lại, đột nhiên nhìn thấy Tống Ý Nhiên đứng cách cô không xa, ánh mắt của anh khoá tầm mắt của cô lại, ánh mắt đó làm cô có cảm giác như bị giữ lại, muốn tránh ánh mắt đối phương nhưng không được.
"Tống Ý Nhiên? Sao anh lại tới đây......"
Hôm nay anh lại không thấy thong dong nhàn nhã như thường ngày, cũng không có chút sắc sảo mơ hồ để lộ ra khi ở dạ tiệc, ngược lại có vẻ mệt mỏi.
Cô biết, mỗi lần Tống Ý Nhiên gặp mặt đại ca, luôn rất mất mát.
Càng không cần phải nói, lần hôn nhân này của anh đúng là vẫn còn trở thành lợi thế của Tống Ý Phàm trên thương trường. Giống như cô cũng đã sớm biết có một ngày như thế, anh cũng nên chuẩn bị tâm lý trước thật tốt. Chỉ là mấy ngày nay cả hai người không gặp nhau mà bỗng nhiên như thế.
"Xem em so tài, như vậy không được sao?" Tống Ý Nhiên đến trước mắt cô, "Giang Thiên Phàm không có đưa em trở về nhà chú em, đúng không."
Lâm Khả Tụng dừng một chút, lắc đầu, trong lòng cũng đang nghi ngờ, làm sao Tống Ý Nhiên biết?
"Anh gọi mấy cuộc điện thoại cho em, cũng gửi lời nhắn cho em."
"Chẳng lẽ sau đó anh tìm em?" Lâm Khả Tụng vội vàng tìm điện thoại di động, lúc này mới phát hiện ra không tìm thấy điện thoại di động của mình!
Xong rồi xong rồi! Điện thoại di động đi đâu?
Là rơi ở trong biệt thự của Giang Thiên Phàm rồi ư? Hay là rơi ở trong xe? Ngàn vạn lần cũng đừng mất! Cô tới Newyork mới mua điện thoại di động, còn chưa có dùng đến nửa năm!
"Em cứ rời đi như vậy, làm sao anh có thể không tìm anh?" Tống Ý Nhiên nhếch miệng, lấy điện thoại của Lâm Khả Tụng từ trong túi tiền ra, đưa cho cô, "Em làm rớt tại dạ tiệc ngày hôm qua rồi."
"Cám ơn trời đất!" Lâm Khả Tụng vội vàng cầm lấy điện thoại di động, trên điện thoại di động hiện lên mấy cuộc gọi nhỡ, cũng đều của Tống Ý Nhiên gọi.
Nếu như cô đoán không sai, là lúc thiếu chút nữa đã ngã nhào trong tiệc tối ngày hôm qua, điện thoại di động rơi ra từ trong túi tiền.
"Chẳng lẽ..... anh cãi nhau với anh cả hả?" Lâm Khả Tụng quan sát vẻ mặt Tống Ý Nhiên, bất giác lo lắng.
Bất kể cuộc đời của anh sẽ thuộc về người phụ nữ khác, mặc dù không phải cô, Lâm Khả Tụng cũng hi vọng anh có thể sống thật lâu.
"Đây không phải chuyện em cần lo lắng, tự anh sẽ xử lý tốt."
Tống Ý Nhiên giơ bàn tay lên, vuốt đầu Lâm Khả Tụng, "Đi so tài thôi. Sau khi so tài xọng, cùng đi ăn gà chiên bia thôi."
"A...... Em......"
Mới vừa rồi Giang Thiên Phàm nói sẽ đến đón cô!
"Anh có việc muốn nói với em." Khoé môi Tống Ý Nhiên hời hợt, hợi hợt đến lạnh cả người.
Cô biết, chuyện anh muốn nói với cô nhất định rất quan trọng.
"...... Được." Lâm Khả Tụng hiểu rõ gật đầu, chuyện anh muốn nói, hơn phân nửa có liên quan tới Sở Định.
"Hôm nay so tài, cố gắng lên." Rốt cuộc Tống Ý Nhiên cũng cười.
"Dĩ nhiên!"
Lâm Khả Tụng lần nữa trở lại trận thi đấu đó, chỉ là so với cuộc so tài lúc trước, đối mặt với bao nhiêu người vậy quanh và ánh đèn loá mắt, lòng cô bình tĩnh hơn rất nhiêu. Chú Lâm vẫn như mang theo bạn bè của chú ngồi trên khán đài như cũ, thỉnh thoảng trò chuyện đôi câu với Tống Ý Nhiên.
Mặc dù Lâm Khả Tụng tò mò Tống Ý Nhiên muốn nói với mình cái gì, nhưng cô chuyển suy nghĩ của mình đến cuộc tranh tài.
"Hôm nay quy tắc so tài rất đơn giản! Đó chính là xin các vị tuyển thủ dự thi cùng nhau tiến về phía kho nguyên liệu chọn lựa nguyên liệu, chuẩn bị đồ ăn các bạn am hiểu nhất! Nó có thể là thịt bò bít tết được ướp gia vị vừa đúng bị, cũng có thể món ăn ngon miệng khác, như món điểm tâm ngọt cũng là một món không tồi! Nhưng mà...... Cơ hội tiến vào kho nguyên liệu chỉ có một lần! Cho nên ngàn vạn lần không được quên bất kỳ vật gì!"
Nói cách khác, cuộc tranh tài này lại là nhóm tuyển thụ tự do phát huy?
So với lúc trước hạn định chủ đề là tháp bánh rán khoai tây, thì lần này nhóm tuyển thủ càng thêm linh động hơn. Trên mặt của mỗi một người đều là vẻ mặt nhao nhao muốn thử.
Món ăn am hiểu nhất sao? Trong đầu Lâm Khả Tụng hiện ra là heo quay quả mâm xôi.
Phải biết món ăn này cô suy nghĩ lâu nhất và cũng có số lần luyện tập nhiều nhất ở bên người Giang Thiên Phàm.
Lần này Lâm Khả tụng không có ngu ngốc như lần trước nói nguyên liệu mình tìm kiếm ra, mà yên lặng chọn lựa ở trong kho. Khi cô đang chọn quả mâm xôi, xác định nó độ chua ngọt của nó, Victor cười nhìn sang. Lâm Khả Tụng không có để ý anh, sau khi xác định tất cả nguyên liệu nấu ăn đầy đủ hết, bọn họ trở về trường quay tranh đấu.
Trên bàn mỗi cũng có đủ loại thức ăn bất đồng. Nói thí dụ như trong giỏ của Sansa là sườn cừu và bột mì, Lâm Khả Tụng phỏng đoán cô ấy làm bơ thịt cừu. Mà trên bàn Bruce để bột mì, trứng gà còn có thịt, nếu như không phải là làm sủi cảo thì chính là mỳ Ý. Về phần Hậu Đằng, anh chuẩn bị gạo, hải sản, rong biển, quả nhiên sushi là sở trường của anh!
Về phần Victor, bởi vì anh ở hàng đầu tiên, Lâm Khả Rụng không thấy rõ trong giỏ xách của anh là gì.
Anna Lisa vỗ tay, không biết vì sao, Lâm Khả Tụng cảm giác nụ cười của cô rất xấu xa, thậm chí có mùi vị hả hê.
"Nếu như cuộc tranh tài này muốn mọi người làm sở trường của mình —— vậy thì thật không có ý nghĩa!"
Vừa mới nói những lời này xong, tất cả mọi người khẩn trương lên, trừng mắt nhìn cô ấy.
"Tôi có một tin tốt, và một tin xấu nói cho mọi người. Tôi biết rõ, tất cả mọi người thích trước nghe tin xấu trước." Anna Lisa sờ cằm, hình như đang mong đợi nét mặt thất vọng của mỗi người, "Đó chính là hôm nay các bạn không thể làm món chuyên môn của mình rồi! Những nguyên liệu nấu ăn các bạn chọn là dành cho thí sinh khác dự thi!"
"Cái gì?"
"Không thể nào?"
Những người dự thi có kinh ngạc, có oán trách, ngay cả trên khán đài cũng ầm ầm thảo luận.
Lâm Khả Tụng nhìn về chú và Tống Ý Nhiên. Chú có vẻ khẩn trường, mà Tống Ý Nhiên không biểu lộ cảm xúc nhìn cô.
"Tôi biết rõ mọi người rất thất vọng. Nhưng mà làm sở trường của mình để thắng thì cũng không phải bản lãnh gì, có thể bất biến ứng vạn biến, bất luận nguyên liệu nấu ăn nào cũng có thể phát huy thức lực của mình, mới thật sự là cao thủ nấu nướng! Sau khi nghe tin tốt, hi vọng các vị tuyển thủ dự thi cẩn thận suy nghĩ, ngàn vạn nên nắm chắc cơ hội làm khó đối thủ này!"