"Keng", chợt có tiếng kim loại va nhau lanh lảnh chấn vỡ thế cục công thủ cân bằng, cõi lòng tĩnh lặng trong trẻo của Dư Phụ Nhân cũng theo đó mà đột ngột nổ tung. Trong chớp mắt đầu óc hắn hoàn toàn trống rỗng, chỉ nghe bên tai vang lên một loạt tiếng kim loại va nhau dồn dập. Âm thanh kia không phải tiếng binh khí giao đấu mà là một loạt tiếng diễn tấu nặng nhẹ mau thưa có quy luật, sóng xung kích lọt vào tai, ngực cũng chịu chấn động đau nhói, dường như không chịu đựng nổi âm hưởng vang dội này.
Song kiếm của Lâm Song Song bỗng vung lên chống lại đòn phản kích mãnh liệt của Đường Lệ Từ, sáo đồng gõ lên song kiếm, mà hai thanh kiếm này lại không cùng chất liệu nên âm thanh phát ra cũng không giống nhau. Đường Lệ Từ liên tục tiến tám bước, Lâm Song Song lại lùi mười bước. Những tiếng gõ lao xao tựa như tiếng nhạc mà lại không phải nhạc kia chấn động tim phổi, sau khi lùi mười bước, khóe miệng Lâm Song Song đã rỉ máu, cất tiếng cười thê lương: "Sáo tốt! Quả nhiên là sáo tốt! Ba mươi tám năm qua ta chưa được nghe tiếng sáo nào hay như vậy! Đường Lệ Từ, đây là võ công gì?"
Đường Lệ Từ cầm sáo mỉm cười: "Ta nghĩ bản nhạc này chắc ngươi đã nghe rồi, hơn nữa đã từng chịu tổn hại vì nó, có đúng không?" Môi y khẽ chạm lên sáo đồng: "Lấy căn cơ của Quỷ Thần Song Kiếm thì không cần lùi về phía sau những mười bước, trừ phi... trong lòng ngươi đang sợ sệt, biết trước đoạn sau của bản nhạc sẽ là gì, cho nên ngươi sợ."
Lâm Song Song thu kiếm xanh vào bao đánh "soạt" một tiếng, lau đi vết máu nơi khóe miệng: "Hừ! Nực cười!" Tay hắn cầm một kiếm, đâm ra một chiêu, không hề chịu thua nhưng cũng không cho Đường Lệ Từ cơ hội gõ lên hai kiếm. Môi Đường Lệ Từ chạm vào sáo đồng, một tiếng sáo vô cùng êm dịu vang lên. Tiết tấu âm điệu của tiếng sáo này giống hệt tiếng gõ lên song kiếm ban nãy, nhưng không hiểu sao đến khi thật sự dùng sáo thổi lại phát ra âm thanh êm dịu trầm thấp. Nhưng tiếng sáo êm dịu này nghe vào tai lại khiến người ta không thở hết được một hơi, cảm giác ngột ngạt vô cùng.
Dư Phụ Nhân nghe tiếng sáo chỉ cảm thấy váng đầu hoa mắt, chân khí trong lồng ngực sôi trào muốn tan ra, phải gắng gượng đứng vững, trước mắt chỉ còn bóng đêm mờ mịt. Lâm Song Song đứng đầu ngọn gió, hộc một ngụm máu tươi, nhưng kiếm trong tay vung ra không ngừng, vẫn tiếp tục xông lên. Tiếng sáo của Đường Lệ Từ xuống thấp hơn, gần như không còn âm thanh, nhưng cảm giác ngột ngạt lại càng thêm rõ ràng. Dư Phụ Nhân không chống đỡ nổi nữa, ngã bệt ra đất, kiếm bạc của Lâm Song Song rũ xuống như muốn rơi ra khỏi tay. Đúng lúc hai người dồn toàn lực chống lại tiếng sáo, trong rừng chợt có bóng người lóe lên, một người áo đen che mặt lao ra đỡ lấy Lâm Song Song, đưa tay điểm hai huyệt đạo sau lưng hắn, sau đó buông tay. Tiếng sáo của Đường Lệ Từ ngừng lại, Dư Phụ Nhân thở phào nhẹ nhõm, đưa mắt nhìn sang thì thấy Đường Lệ Từ đang nhìn người đen kia không chớp mắt, hơi nhíu mày lại.
Thuật Âm Sát, dựa vào sự thông thạo về âm luật của người thi thuật cùng với lĩnh ngộ của người nghe đối với nhạc khúc, kí.ch thích chân lực khí huyết của bản thân chấn động, phản công đan điền và tâm mạch. Mà trong rừng này lại xuất hiện một người áo đen điểm trúng hai huyệt đạo sau lưng Lâm Song Song, ngăn cản khí huyết trào ngược lên tâm mạch, tuy phong bế năm thành công lực của Quỷ Thần Song Kiếm nhưng lại cứu hắn một mạng, lại còn phá vỡ thuật Âm Sát, người này là ai? Dư Phụ Nhân vẫn cầm tiểu Đào Hồng trong tay, kẻ này chính là người áo đen xuất hiện trong trận chiến trên núi Hảo Vân đêm hôm ấy, từ đầu đến cuối chưa từng lộ mặt, lại còn nửa đường biến mất. khỏi cần nghi ngờ, hắn chính là người của Phong Lưu Điếm.
Người của Phong Lưu Điếm ra tay cứu Lâm Song Song, quả nhiên tay kiếm thứ sáu của Kiếm hội trung nguyên, "Quỷ Thần Song Kiếm" Lâm Song Song có dính líu đến Phong Lưu Điếm. Trong lòng Dư Phụ Nhân lạnh toát: Nếu người của Phong Lưu Điếm bắt Trì Vân đi, thì chúng làm sao mà nhốt hắn vào Trà Hoa Lao được? Trừ phi... trừ phi người kia có địa vị cao trong giang hồ bạch đạo, bằng không thì chính chủ nhân của Trà Hoa Lao cũng dính dáng trong đó. Chuyện này liên lụy quá rộng, quãng đường từ chân núi lên đến Trà Hoa Lao không dài nhưng lại như cách trăm sông nghìn núi, gần ngay trước mắt mà xa tận chân trời.
Trong rừng cây, Đường Lệ Từ và người áo đen kia vẫn đang nhìn nhau. Kiếm bạc của Lâm Song Song vẫn nắm trên tay, mặt nở nụ cười nhạt, giống như đang mỉa mai Đường Lệ Từ ngươi mất đi thuật Âm Sát thì còn lại gì? Đường Lệ Từ cầm sáo trong tay, lông mi hơi rũ xuống, ánh trăng chiếu lên gương mặt y khiến dung mạo xưa nay ôn nhã cũng dần trở nên lạnh lùng tăm tối: "Quả là một cao thủ bình tĩnh."
Người áo đen kia không đáp, ánh mắt sáng quắc toát ra từ sau tấm khăn che mặt. Tay phải hắn nhấc lên, bày ra tư thế mở màn, ý tứ rất rõ ràng, hắn và Lâm Song Song muốn ngăn Đường Lệ Từ lên núi.
"Cao thủ phái Võ Đang, ta đã trông thấy ngươi một lần, hôm nay là lần thứ hai." Đường Lệ Từ nói: "Nếu lần thứ ba gặp lại mà ta vẫn không nhận ra ngươi là ai, thì ngươi thật sự là cao nhân đó." Y đưa ra cây sáo đồng: "Chỉ cần ngươi có cơ hội lần thứ ba." Lời này vừa dứt, Lâm Song Song đã cười lạnh, dường như cảm thấy Đường Lệ Từ đang nói chuyện viển vông.
Dư Phụ Nhân bỗng quay phắt lại, trong rừng cây truyền đến tiếng bước chân có quy luật rõ ràng. Đường Lệ Từ khẽ thở dài, phía sau có một người đeo kiếm chậm rãi đi tới, cả người lôi thôi nhếch nhác, chính là Dư Khấp Phượng thoát chết trong chân tơ kẽ tóc sau vụ nổ ở Kiếm trang!
Lâm Song Song, người mặc đồ đen và Dư Khấp Phượng tạo thành hình tam giác bao vây Đường Lệ Từ cùng Dư Phụ Nhân. Dư Phụ Nhân cười khổ, với trận thế này chỉ e đến một con kiến nằm trong tam giác cũng không bò ra nổi.
"Ra tay đi." Đường Lệ Từ khẽ hít vào một hơi rồi từ từ thở ra: "Tối nay người muốn giết ta, chắc chắn không chỉ có ba vị tôn giá."
Lâm Song Song cười nhạt: "Ha ha, nghe nói Đường Lệ Từ thông minh tuyệt đỉnh, ngươi hãy tự đoán xem, ai sẽ được chọn để giết ngươi đây?"
Đường Lệ Từ khẽ cười: "Ra tay đi, ra tay rồi thì dù kết quả ra sao, ta và ngươi chỉ cần chấp nhận là được rồi."
Dư Khấp Phượng cất giọng khàn khàn: "Khí phách lắm." Nói rồi hắn đanh mặt quay sang Dư Phụ Nhân: "Ngươi muốn ra tay với ta sao?"
Mặt mũi Dư Phụ Nhân trắng bệch: "Ông... Ta muốn nói với ông điều này."
Dư Khấp Phượng chỉ thẳng kiếm vào Dư Phụ Nhân: "Khụ khụ, ta bảo ngươi giết người, ngươi lại tò tò đi theo bảo vệ y đến tận đây... Khụ khụ, tấm lòng hiếu thảo của ngươi chỉ là mèo khóc chuột, chẳng qua là lừa gạt ta thôi, nghịch tử!"
Dư Phụ Nhân giận đến run cả người: "Ông... Người thực sự chôn thuốc nổ ở Kiếm đường, biến ông ra nông nỗi này không phải Đường Lệ Từ, mà là Hồng cô nương! Ông đã thân bại danh liệt, lại thông đồng làm bậy với Phong Lưu Điếm thì chỉ có thể bị người ta lợi dụng đến chết mà thôi! Hủy dung mù mắt vẫn không giúp ông tỉnh ra sao? Không lẽ giết Đường Lệ Từ có thể làm mắt ông sáng như cũ? Có thể giúp ông lấy lại danh vọng địa vị của Kiếm vương sao?"
Dư Khấp Phượng chống kiếm xuống đất: "Khụ khụ.. Ngươi thì biết cái gì, nghịch tử! Ta giết cả ngươi..."
Hắn vừa mở miệng nói, tay áo Đường Lệ Từ đã chắp ra sau, đôi mắt sáng của y khép hờ, một trận gió nhẹ lướt qua sau lưng, thổi cho mái tóc bạch kim của y bay phất phơ theo gió, dáng vẻ vẫn vô cùng trầm tĩnh. Lời Dư Khấp Phượng còn chưa dứt, thanh trường kiếm đen nhánh trông như một cây gậy trong tay hắn đã đâm thẳng về phía trước, kiếm khí lay động, mái tóc bạch kim lướt nhẹ trong gió của Đường Lệ Từ tức thì bị chém ngang. Thế kiếm này ngông cuồng hùng hậu, cùng loại với kiếm dài tám thước của Cuồng Lan Vô Hành, nhưng lại có cảm giác hào hùng hơn. Đôi bàn tay nhanh nhẹn của người áo đen đã chạm đến lưng Đường Lệ Từ, vừa rồi Đường Lệ Từ nói hắn là cao thủ Võ Đang hắn còn chưa lên tiếng, nhưng một chưởng này nhẹ bẫng như sợi bông cuốn theo gió, quả nhiên là Miên Chưởng chính thống của Võ Đang, hơn nữa công lực còn vô cùng thâm hậu. Kiếm bạc của Lâm Song Song chỉ thẳng vào ngực Dư Phụ Nhân, kiếm xanh dường như đã xuất lại dường như chưa xuất, khiến người ta không đoán ra được.
Truyện được đăng tải tại watpad ChangChangyq và trang thuynguyetvien.wordpress.com
Kiếm vương Miên chưởng đồng loạt đánh tới, Đường Lệ Từ xoay người, trở tay đỡ một chưởng của người áo đen. Người áo đen kêu lên một tiếng rồi lui lại nửa bước, tóc tai quần áo đều dựng cả lên. Chưởng này của Đường Lệ Từ đối đầu trực diện, khí thế cuồn cuộn, phong thái khoáng đạt, không hề múa may bịp bợm, chưởng lực hùng hồn mà thuần chất, thực lực sâu dày. Một kiếm của Dư Khấp Phượng đâm tới, Đường Lệ Từ giơ sáo lên đỡ, chỉ nghe "keng" một tiếng, âm thanh chấn động xa trăm trượng, chấn động cả trong lòng người.
Nhưng người áo đen và Dư Khấp Phượng đều không phải hạng tầm thường, sau phút đầu bị kiềm tỏa thì lập tức trở nên ăn ý với nhau, lưỡi kiếm bóng chưởng càng thêm tung hoành sắc bén. Cây sáo đồng của Đường Lệ Từ vung lên chống đỡ từng chiêu, y dùng sức của một người chống đỡ với hai đại cao thủ, thế mà không hề rơi xuống thế hạ phong. Dư Phụ Nhân liếc nhìn một cái, hào khí dâng lên trong lồng ngực, quát lên một tiếng: "Tránh đường!" Tiểu Đào Hồng lấp lánh diễm lệ, hắn lao vào đánh với Lâm Song Song.
Ánh trăng chếch dần về phía đông, trong khu rừng rậm tối đen như mực còn có mấy chục đôi mắt đang lẳng lặng dõi theo trận chiến này. Mấy chục cây trường cung đen sẫm, mấy chục mũi đoản tiễn đang gài sẵn trong rừng, cánh tay kéo dây cung đều vô cùng vững chãi, từng tấc từng tấc, từng phân từng phân, kéo cung không gây một tiếng động, chẳng bao lâu sau đã kéo căng hết nấc.
Mũi tên không chỉ nhắm vào Đường Lệ Từ, mà còn nhắm vào Dư Phụ Nhân, thậm chí là từng phân từng tấc trong khoảnh đất trống chưa đầy hai trượng của khu rừng này.
Tiếng keng keng vang lên không ngừng, đối mặt với thế gọng kìm ngày càng nhịp nhàng của Dư Khấp Phượng và kẻ áo đen, Đường Lệ Từ dần chuyển sang thế phòng thủ. Thời gian sáo đồng va chạm với trường kiếm ngày càng ngắn, đỡ đòn ngày càng nhanh, cũng có nghĩa là lưỡi kiếm ngày càng gần với người rồi. Dư Phụ Nhân có lòng muốn giúp đỡ, nhưng Lâm Song Song tuy chỉ còn năm thành công lực cũng chẳng phải đối thủ dễ xơi, không thể phân tâm được.
Đúng lúc này, người áo đen tung ra một chưởng, chật vật chạm vào lưng Đường Lệ Từ. Còn chưa dùng lực, Đường Lệ Từ đã kêu lên một tiếng rồi loạng choạng lao về phía trước vài bước. Người áo đen ngẩn ra, hắn còn chưa dùng lực, sao Đường Lệ Từ đã bị thương? Trong nháy mắt hoang mang chưa rõ, vài chục mũi tên đen trong rừng đã vèo vèo phóng ra, bắn vào Đường Lệ Từ còn đang loạng choạng. Sau khi bắn tên thì cả người áo đen, Dư Khấp Phượng và Lâm Song Song đều buộc phải ra đòn đỡ tên. Chỉ trong nháy mắt, Dư Phụ Nhân cảm thấy eo mình bị siết lại, Đường Lệ Từ đã kẹp hắn lên, thân hình bay vút như chim nhạn, xuyên qua bộ ba người áo đen, Dư Khấp Phượng và Lâm Song Song, vọt thẳng vào trong rừng rậm.
"A!" Cung thủ nấp trong rừng đã bắn tên ra, muốn lắp loạt tên mới thì không kịp nữa. Người áo đen bừng tỉnh, lập tức la lớn với Dư Khấp Phượng và Lâm Song Song, ba kiếm một chưởng dồn toàn lực bổ vào lưng Đường Lệ Từ! Trong bóng đêm, bộ đồ trắng của Đường Lệ Từ trở nên rất dễ nhận biết. Dư Phụ Nhân tái mặt, trên đời này có ai chống đỡ nổi một đòn do ba người này hợp lực đánh ra đâu? Tuy đánh lâu ắt sẽ thua, nhưng mạo hiểm vượt qua ải này thì còn chết nhanh hơn!
Hắn còn chưa nghĩ xong, chợt nghe một tiếng "bụp" kinh thiên động địa, nơi ba kiếm một chưởng mà người áo đen, Dư Khấp Phượng và Lâm Song Song cùng nhau đánh vào bỗng bay lên một mảnh vải đỏ. Vật kia tựa như lụa mà không phải lụa, trơn nhẵn lại dẻo dai, người áo đen rút Miên Chưởng lại, song kiếm của Lâm Song Song đâm vào mảnh vải không gây hư hại gì, mà kiếm của Dư Phượng xuất ra uy lực đến thế cũng chỉ làm thủng một lỗ bằng hạt đào. Ba người thấy tình thế không ổn liền đua nhau lùi lại, mảnh vải đỏ bay lên rồi mất tích trong rừng rậm cùng với Đường Lệ Từ.
Vừa rồi ba người hợp công, dưới tầng áo trắng của Đường Lệ Từ đột nhiên phóng ra hai mảnh vải đỏ rất rộng đối xứng nhau, đao kiếm không thể làm rách, kèm theo chân lực dồi dào bên trong dâng lên cuồn cuộn, hoàn toàn che đi tầm mắt ba người kia, giống như bỗng dưng mọc ra một đôi cánh khổng lồ trên lưng. Mảnh vải đỏ này không chỉ đỡ được một đòn hợp kích của ba người, mà còn chặn lại những mũi ám tiễn từ rừng sâu bắn tới. Không biết nó là vật gì, hơn nữa chất liệu còn vô cùng mềm mại êm ái, bung lên rồi biến mất cùng Đường Lệ Từ.
"Đó là thứ gì vậy?" Lâm Song Song sợ hãi hỏi, người áo đen chỉ lắc đầu, yên lặng không đáp. Dư Khấp Phượng ho lên khù khụ: "Ha ha, không ngờ Đường Lệ Từ còn mang theo chí bảo bên người, chẳng trách y không sợ gì hết. Có vật này trong người, đao kiếm khó mà đả thương, muốn giết y chỉ còn cách vứt hết đao kiếm, vận dụng quyền cước."
Lâm Song Song ảm đạm nói: "Nếu là bảo giáp hộ thân, sao lại rộng dài như thế? Đó rõ ràng là một mảnh vải."
Dư Khấp Phượng lạnh lùng nhìn hắn, biết hắn đang nghĩ gì, chỉ hờ hững nói: "Đúng vậy, nếu ngươi lấy được mảnh vải đỏ kia thì ít nhất có thể làm ra hai tấm bảo giáp, giá trị không đong đếm nổi." Trong mắt Lâm Song Song đã ánh lên vẻ tham tham thèm khát.
Trong rừng rậm, mảnh vải đỏ tung bay sau lưng Đường Lệ Từ, lao nhanh về phía trước. Mảnh vải đỏ vừa dài vừa rộng ấy vừa bay lên lại rơi xuống, y cũng không quay đầu lại, chỉ giật tay một cái để quấn tấm vải quanh người vài vòng, che đi màu trắng trên áo, hoàn toàn ẩn mình vào bóng tối. Dư Phụ Nhân bị lực tay vững vàng của y kẹp lại, đồng thời dồn toàn lực chạy lên đỉnh núi, trong lòng kinh hãi. Y phát hiện ra trong rừng có trận địa tên từ bao giờ? Mà y lấy đâu ra tự tin có thể một mình chống đỡ lại ba người hợp sức? Mảnh vải đỏ đột ngột bung ra sau lưng y rốt cuộc là thứ gì?
"Phiêu Hồng Trùng Lĩnh, mảnh vải dệt độc nhất vô nhị trên đời này." Đường Lệ Từ dường như biết hắn đang nghĩ gì, bỗng nhẹ nhàng nói: "Đao kiếm khó đâm rách, nếu không phải kiếm của Dư Khấp Phượng thì không ai có thể làm xước dù chỉ một vết." Dư Phụ Nhân vỗ vỗ tay y, ý bảo mình không bị thương nặng, chân có thể đuổi theo tốc độ của y. Đường Lệ Từ buông hắn ra, hai người vừa sánh vai nhau chạy vù vù vừa nói: "Hóa ra ngươi đã tính kỹ đường lui từ đầu, miếng Trùng Lĩnh này lại có thể hóa giải chưởng kình của Võ Đang Miên Chưởng, xua tan kiếm khí của Quỷ Thần Song Kiếm, lợi hại quá chừng."
Đường Lệ Từ khẽ cười: "Nó chỉ được cái dài thôi, được chân lực của ta mở bung rồi giũ ra thì dài khoảng mười trượng. Võ Đang Miên Chưởng không phải là chưởng lực truyền đi cách không, vượt quá khoảng cách mười trượng thì Võ Đang Miên Chưởng với Quỷ Thần Song Kiếm còn làm nên cơm cháo gì?"
Trong lúc Phiêu Hồng Trùng Lĩnh sau lưng được chân lực của y mở bung ra, thì Đường Lệ Từ đã xách người lao đi chừng mười trượng. Nhờ mảnh vải đỏ che chắn tầm mắt mà đòn hợp kích của ba người tính toán sai lầm, đòn đánh rơi vào khoảng không. Chỉ một nháy mắt tính sai, một nháy mắt bỏ lỡ, gần như đã tạo ra một thần thoại võ lâm.
Dư Phụ Nhân thở hắt ra một hơi: "Ngươi đánh cược vào vận may."
Đường Lệ Từ mỉm cười: "Đúng vậy."
Dư Phụ Nhân hỏi: "Lỡ đâu thất bại, lỡ đâu bọn họ không bị mảng vải đỏ ảnh hưởng mà lập tức đuổi theo, thì ngươi tính thế nào?"
Đường Lệ Từ ôn nhu đáp: "Ngoại trừ biết đánh cược, ta còn biết liều mạng nữa."
Liều mạng? Dư Phụ Nhân lẳng lặng chạy về phía trước, nghi vấn trong lòng lại dâng lên lần nữa: Y là người có thể vì một chữ nghĩa mà dấn thân vào nước sôi lửa bỏng, bỏ mình vì nghĩa sao?