Lộ Thiểu Hành trực tiếp cầm chăn kéo lên, che đi mặt của mình, ngay cả mắt cũng không muốn mở ra.
Lê Họa kéo kéo chăn trên mặt anh, thực ra cô cũng không có tức giận, người dẫn chương trình vừa rồi ám chỉ tin tức bất chính của anh cùng một cô gái nào đó, đơn giản cô đã làm xong cơm, Lộ Thiểu Hành thà rằng ngủ cũng không muốn rồi giường ăn cơm, hơi quá đáng.
Có lẽ là bị Lê Họa làm cho rất phiền, Lộ Thiểu Hành nắm tay của Lê Họa, sau đó xoay người lấy chăn che cả người cô, "Muốn ngủ cùng anh, có thể nói rõ." Trên mặt bày ra một độ cong lớn, "Anh không chê cười em."
Bị anh đè tới chịu không nổi, "Ai muốn ngủ cùng anh."
"Anh muốn, được không."
Cô lập tức vui vẻ, có lẽ là vừa mới mới xem tập mới nhất của 《 phi thường liễu đắc 》, có mười phần điểm sáng. Đề tài của Quách Nãi Nãi là "Tôi gặp được Mạnh Phi trên máy bay," Mà đề tài của Mạnh gia gia chính là "Tôi ở trên máy bay gặp được ... tôi." Hơn nữa đây vẫn là một đề tài chân thật. Quách Nãi Nãi ở trên máy bay hỏi Mạnh Phi đây là đi chỗ nào, Mạnh Phi cũng không hỏi Quách Nãi Nãi phải đi đâu. Chuyến bay từ Bắc Kinh đến Nam Kinh bị hai nhà liên hợp không chú ý tới...
"Dù sao em không nghĩ." Bị anh ép buộc như vậy, cô quên mất cô đến đây làm gì, hung hăng véo anh, "Ngày hôm qua không phải anh muốn em chửi đi, em hôm nay sẽ sửa chữa anh?"
Ánh mắt Lộ Thiểu Hành mở thật to, lần đầu tiên cô phát hiện anh cũng có thể có thời khắc ngây thơ chất phác như vậy, nhìn xem thiếu chút nữa ngẩn ngơ. Anh lại thừa dịp lúc này áp chế môi cô, nhẹ nhàng bâng quơ hôn lên môi của cô, "Em bỏ được?"
Bị anh quấy nhiễu như vậy, cô làm sao hoàn thành ý tứ nói là tới tính sổ...
Không thể để cho anh ảnh hưởng chính mình, đẩy anh xuống dưới, như vậy cô không thoải mái. Đẩy anh vài cái, anh mới miễn cưỡng xoay người đi xuống, ngủ bên cạnh cô.
Quấy rầy anh ngủ, không có lý do thích hợp, thật không tốt. . . Làm sao lại biến thành cô áy náy?
"Vừa rồi nhìn thấy tin tức của anh." Cô làm cho giọng nói mình nghe rất tức giận.
"Ừ." Kéo dài "Cám ơn em quan tâm anh như vậy."
Cô cắn cắn môi, "Thành hật khai báo nguyên nhân kết quả, nếu không em đối với anh không khách khí."
Anh phát ra tiếng cười xung quanh cổ của cô, hơi thở ấm áp làm cho tim cô đập nhanh.
"Rất nhiều cô gái xinh đẹp đều quay bên cạnh anh, muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn dáng người có dáng người, muốn tài hoa có tài hoa ... Nhưng anh nói một câu anh là cây đã có chủ, các cô ấy đếu ghét bỏ anh, em nói là tại sao?"
Anh ôm lấy cô, ấm áp đánh úp toàn thân cô.
Cô trầm mặc, nhưng cô biết, nhất định mình đang cười.
Cô không nói lời nào anh lắc lắc cô, "Em nói đây là tại sao?"
Ám chỉ rõ ràng như vậy cô sẽ không mơ hồ, trong lòng chua xót là bởi vì cảm động? Nhưng thực sự cảm động, cô tin tưởng anh, không phải cô đủ tốt anh mới lưu lại, chẳng qua là có được cô, cho nên liền là cô, không có người khác.
Quá trình hôn nhân của Lộ Diệc Cảnh có thể dùng "Con đường khó khăn theo đuổi vợ" để giải thích, nhưng nhìn nhìn dáng vẻ bây giờ của anh, có lẽ quá trình rất gập ghềnh, kết quả coi như không tệ, nếu không sẽ không cười đến cảnh xuân đầy mặt như thế. Tuy rằng cảnh tượng này trong dự liệu của Lộ Thiểu Hành, nhưng sau khi thực sự xảy ra, vẫn là cảm thấy không có hứng thú. Giống như bất kể bên cạnh xảy ra chuyện gì, đều có thể phát triển dựa theo lối suy nghĩ của anh, không thú vị mà. Lộ Thiểu Hành uống một ngụm rượu, đem chén rượu đặt xuống, hướng về phía Lộ Diệc Cảnh đi tới. Bình thường loại tiệc rượu này, Lộ Diệc Cảnh rất ít tham gia, dù sao anh thích làm một công tử không thành tựu, ít thấy có thể xuất hiện.
"Em cùng em ba có liên lạc chứ?" Lần trước còn chưa kịp hỏi Lộ Diệc Cảnh, đến tột cùng tình huống của Lộ Ôn Diên là như thế nào, ít có khả năng chạm mặt.
Con ngươi Lộ Diệc Cảnh lóe lên, "Anh hai, anh cũng không hỏi một chút xem hiện tại em thế nào?"
"Em?" Lộ Thiểu Hành thấy bộ dáng này của Lộ Diệc Cảnh cũng biết nhất định Lộ Ôn Diên không có xảy ra chuyện gì, cũng không sốt ruột hỏi, "Chuyện của em thuộc phạm trù bên trong."
Một khi đã như vậy, tất cả của Lộ Diệc Cảnh nằm trong phạm vi lo lắng của anh, tất cả đều lấy suy nghĩ của anh làm trọng, cùng chuyện Lộ Ôn Diên hoàn toàn là hai khái niệm bất đồng.
Lộ Diệc Cảnh hừ một tiếng, không có mở miệng nói cái gì.
Có lẽ thực sự cảm thấy được không thú vị, mà anh cũng nhận được đáp án mình muốn biết, cũng không muốn hỏi nhiều, nâng bước nghĩ muốn rời đi cái chỗ này. Mỗi người đều mang theo mặt nạ khác nhau, ngoại trừ lúc cần thiết, anh không muốn bước vào vòng luẩn quẩn này chỉ là thường sẽ vì các bậc cha chú qua lại một chút, mà lại hạ thấp loại tiêu chuẩn "Tất yếu" này.
Lộ Thiểu Hành vừa muốn đi khỏi cửa của bữa tiếc, bước chân dừng lại một lát, suy nghĩ vòng vo một chút, liền tiếp tục đi về phía trước. Cho đến lúc đi tới bãi đỗ xe, mới đứng lại, "Xuất hiện đi!"
Anh ngay cả quay đầu cũng không có, chờ đối phương chủ động đi tới. Kết quả hình như đối phương cũng không phối hợp, anh hừ lạnh một tiếng nở nụ cười, một khi đã không muốn chủ động như vậy, anh cũng không cần phải cho cơ hội, trực tiếp hướng về phía xe đi qua. Tiếng bước chân phía sau vội vàng đuổi theo.
Cho dù anh biết được người kia cách mình càng ngày càng gần, cũng không có thả chậm tốc độ. Nếu là có người tới cửa "Cầu" anh, mà không phải anh có việc muốn nhờ, dựa vào cái gì phải khoan dung, anh cũng không có giống như trong tưởng tượng của người khác vậy.
"Lộ Thiểu Hành." Cuối cùng nhịn không được vẫn là gọi tên của anh.
Lúc này Lộ Thiểu Hành mới dừng lại bước chân, xoay người, nét mặt biểu lộ một chút trào phúng, "Thật là trùng hợp."
Anh nói ra nguyên nhân này, Tô Thiên Linh vốn đã chuẩn bị tốt lí do thoái thác toàn bộ đều bị cứng lại ở nơi cổ họng, biết rất rõ là anh cố ý, nhưng trạng thái nhàn hạ của anh làm cho người khác nhìn không ra chút oán giận nào, cố tình không biểu hiện ra, người này. . . Cô thật dài thở dài một tiếng, "Thực sự trùng hợp."
"Nghe nói cha của cô nằm viện, thay tôi hỏi thăm một tiếng." Giọng nói rất tùy ý, nhìn anh còn có thể quan tâm việc này, nhưng bộ dáng lại chân thành như vậy.
"Sẽ, cám ơi anh nhớ tới. " Tô Thiên Linh đưa ra một nụ cười vui vẻ, nếu Tô Mục biết Lộ Thiểu Hành "Quan tâm" ông ấy như vậy, không chừng ý niệm trong đầu lại có suy nghĩ đến đám cưới gì đó.
“Cần phải" Nói xong cố ý nhìn xem, ý tứ rất rõ ràng, nếu như không có chuyện gì, có thể chấm dứt hình thức chào hỏi này.
Tô Thiên Linh đương nhiên cũng hiểu động tác chứa ý tứ gì, cô đi theo cha của mình gặp mặt vài lần, biết người trong cái vòng luẩn quẩn này thường thường lấy lui để tiến, mỗi một cái động tác đều có nội hàm phong phú, chờ bạn ngươi đi đoán, hơn nữa còn cho đối phương lợi thế. Cô từng bước đi lên trước, đem một xếp tư liệu tới trước mặt Lộ Thiểu Hành trước mặt, trước khi Lộ Thiểu Hành mở miệng liền chủ động mở miệng, "Tam Thiếu có thể xem thật tốt." Một chữ một chút, ám chỉ xếp tư liệu này có thâm ý khác.
Lộ Thiểu Hành lướt qua vài lần, "Muốn cái gì?"
Thói quen của anh là đi thẳng vào vấn đề, tại loại thời điểm này.
"Nhị Thiếu không ngại đưa tôi đi một đoạn?" Tô Thiên Linh cười cười.
Lộ Thiểu Hành chưa có trả lời, trực tiếp đi mở cửa xe, mà Tô Thiên Linh cũng ngồi vào.
Bức ảnh thật sự không tệ, đem trạng thái khi anh cùng một chỗ với Lê Họa biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn, ngay cả chính anh cũng không có phát hiện, chính mình cũng có thể cười đến như vậy. . . không, cái gì cũng không so đo đơn thuần giống như chỉ là vì cười mà cười, vì sung sướng mà đi làm. Nhìn đến ảnh chụp trong nháy mắt, anh nghĩ đến không phảiTô Thiên Linh sẽ lấy thứ này đến uy hiếp chuyện gì, hoặc là anh sắp sửa trả giá những thứ gì. Là muốn giống như Lộ Ôn Diên oanh oanh liệt liệt. Lộ Diệc Cảnh quả thực không nghĩ sai, trong xương cốt anh có lẽ có khuynh hướng thiên vị Lộ Ôn Diên một chút, loại thiên vị này cùng máu mủ thân tình không quan hệ, đơn giản chính là thưởng thức, cho dù là một người xa lạ có tính cách như vậy anh cũng sẽ thưởng thức như trước.
Anh quên lúc nào thì hỏi qua Lộ Ôn Diên tại sao lại bằng lòng vì một người phụ nữ mà làm nhiều như vậy. Lúc ấy Lộ Ôn Diên uống rượu, nói những lời không đâu vào đâu, giống như mỗi người đều khuyên nhủ anh như thế nào mua cổ phiếu tốt nhất, nói cho anh biết như thế nào mới có thể mua một cổ phiếu thu được nhiều tiền, nhưng không ai đi hỏi anh thích loại cổ phiếu nào, anh sẵn lòng kinh doanh một loại cổ phiếu, có lúc coi như mình mua cổ phiếu kia cho dù sẽ lỗ vốn, cũng là chính mình lựa chọn, không phải sao?
Lộ Thiểu Hành không biết bây giờ Lộ Ôn Diên có phủ nhận hay thay đổi loại suy nghĩ này hay không, anh chính là suy nghĩ hiểu được một chút, vì sao nhiều người sẵn lòng vì một người trên lý luận là "Người xa lạ" cùng người nhà đấu tranh như vậy, bằng lòng trả giá tất cả mọi thứ, đơn giản là cuộc sống như vậy, cuộc sống do chính mình lựa chọn, mà không phải đi khuất phục, sau đó lúc già đi nhớ lại sẽ tự nói với mình "Tôi không làm mọi người ... thất vọng, duy nhất rất xin lỗi chính mình" . Con người một khi bắt đầu thỏa hiệp, dần dần càng ngày càng nhiều chuyện thân bất do kỷ, sau đó bị loại thỏa hiệp này cắn trả.
Tô Thiên Linh không biết giờ phút này Lộ Thiểu Hành suy nghĩ cái gì, nhưng nếu anh ta đồng ý để cho mình ngồi trên xe, chính là tất cả đều có thể thương lượng. Vốn cô còn muốn xem Lộ Thiểu Hành sẽ có phản ứng gì, là quyết định thật nhanh cùng cô gái kia trực tiếp cắt đứt quan hệ, hoặc là trực tiếp nói cô bớt lo chuyện người khác, dù cho cô suy nghĩ hai loại tình huống cũng không xảy ra, vẫn là cảm thấy người này không thế nào nói chuyên tốt.
"Cuối tuần bác sĩ Asbin sẽ đến Yên Xuyên diễn thuyết về phát triển công việc buôn bán điện tử trong nước trong mười năm tới, nói vậy Nhị Thiếu đã nhận được thiệp mời chứ?" Nghe nói vị bác sĩ này rất khó mời, chi phí không phải cao bình thường, không chỉ như vậy, thiệp mời kia lại là "Vật rất quý gía."
Lộ Thiểu Hành nhắm mắt, "Tô tiểu thư, tôi không thích đoán."
Nói cũng nói đến phần này, còn giả thần giả quỷ, Lộ Thiểu Hành không tức giận liếc mắt nhìn cô một cái.
"Tôi muốn có thiệp mời của Nhị Thiếu." Nếu đi thẳng vào vấn đề, cô cũng không cần khách khí.
Thiệp mời này đối với anh không có giá trị, nhưng cô muốn, cũng không có thể xem là anh đống ý đưa ra, thế giới không có chuyện tốt như vậy, không phải sao?
"Lấy xếp ảnh đến trao đổi?"
"Tôi cam đoan tôi không tiết lộ đi ra ngoài, tin tưởng Nhị Thiếu cũng không hi vọng cô gái này bây giờ xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, nghe nói lúc trước vị nào đó bị xử lý rất sạch sẽ gọn gàng."
Chuyện nhà họ Lộ cũng không tính là bí mật gì.
Ý cười của Lộ Thiểu Hành mở rộng, "Tôi rất ngạc nhiên, một tấm thiệp lại có giá trị nhiều như vậy?"
"Anh đương nhiên sẽ không hiểu được đối với tôi quan trọng cỡ nào."
"Tôi có thể cho cô thiệp mời này." Lộ Thiểu Hành dừng một chút, "Chỉ là, nếu tôi nói, ngày đó Kỷ Y Đình cũng không sẽ đi tham gia diễn thuyết, không biết tấm thiệp mời này còn có thể có giá trị lớn như vậy không?"
Tô Thiên Linh trừng mắt nhìn anh, bộ dáng bị đối phương nhìn thấu này khiến cho cô cực kỳ không thoải mái, tay cô xiết chặt, sau đó lại buông, muốn nói chuyện hỏi những thứ gì, rồi lại không biết nên mở miệng hỏi theo hướng nào.
Anh cười nhẹ nhàng, nhưng không rõ ràng, suy đoán rất đúng, khi cô chủ động tìm anh lấy số điện thoại của Kỷ Y Đình, anh cũng đã đoán được chủ ý của cô gái này là cái gì, anh không chú ý cũng không phải anh không biết, đúng là khiến cho mọi người là kẻ ngốc.
Tô Thiên Linh trầm mặc thật lâu sau, "Không biết vì cái gì, vừa rồi đột nhiên cảm thấy anh cùng chị gái tôi giống nhau..."
"Cho nên giống nhau cô không thích?"
Hai chị em tính cách diện mạo cũng không giống nhau, cảm tình hình như có thể nói không tốt.
Anh vì cái gì câu nói đầu tiên có thể nói đúng suy nghĩ trong lòng cô, đột nhiên liền đánh trúng phòng vệ trong lòng của cô, làm cho cô không thể trốn.
"Xem ra giao dịch của chúng ta hình như không thể hoàn thành." Tô Thiên Linh cố gắng duy trì mỉm cười, cố gắng làm cho biểu hiện bên ngoài của mình được bình tĩnh, lúc này mới phù hợp với thân phận của cô.
Mà giờ phút này Lộ Thiểu Hành đang đấu tranh, vừa rồi khi Tô Thiên Linh lấy ra những tấm ảnh chụp kia, trong lòng anh đột nhiên dâng lên một cái ý niệm, khiến cho anh dao động. Anh làm việc luôn luôn bắt lấy mỗi một thời cơ, tuyệt đối không buông tha một cơ hội, nhưng lúc này anh lại do dự, duy nhất anh không thể cũng không muốn thương tổn người nhà của mình.
Anh không muốn cuộc sống của mình bị người khác nắm trong tay, đồng thời cũng sẽ không vì bất luận kẻ nào mà phản bội người nhà mình, đây gần như cơ hội duy nhất của anh.
Anh đem xe dừng lại, anh biết, lúc trong đầu có cái suy nghĩ kia, anh đã đưa ra quyết định chỉ là cảm giác áy náy cũng theo đó mà đến.
"Tôi thật không cho là như vậy, có lẽ chúng ta có thể hợp tác thật tốt," Lộ Thiểu Hành châm một điếu thuốc. Chậm rãi hút.
Tô Thiên Linh khó hiểu ý này, nhìn chằm chằm Lộ Thiểu Hành nửa ngày.
"Tôi có thể cung cấp tất cả tin tức của Kỷ Y Đình, tin tưởng cơ hội gặp mặt của hai người sẽ rất nhiều, về phần khác, Tô tiểu thư tự mình cố gắng." Anh chỉ cung cấp tin tức. Không cam đoan thứ khác.
"Điều kiện?"
"Chúng ta kết giao đi!"