Trợ lý Lâm Phàm và trợ lý Chu lái xe đưa Hạ gia và Phương Huyên Dao đến Cục dân chính.
Về phần Cố Minh Duệ dùng hết liền vứt đi, hắn trốn ở trên lầu, nghe tiếng bốn người vào thang máy rồi đi xuống lầu, mà hắn lại bị bỏ quên ở đây, đột nhiên cảm thấy mình thật sự rất thảm, lái xe về nhà.
Hạ Gia Gia đều an bài xong, không cần phải lo lắng về có người chụp ảnh hay quay phim, tiết lộ việc Hạ Thanh Tây ly hôn.
Cho dù có bất ngờ xảy ra sự cố, nhưng cùng lắm là nhân viên, nói miệng không có bằng chứng, phỏng chừng có rất ít người chịu tin.
Khi lại ra khỏi Cục dân chính, Hạ Thanh Tây nhìn lên bầu trời thở ra một hơi dài, như muốn phun ra khí tức u ám đã kìm nén trong lòng bấy lâu nay.
Đột nhiên trong lúc đó, bầu trời trong xanh, cỏ cây cũng xanh, thậm chí không khí cũng trở nên trong lành hơn.
Cuộc hôn nhân buộc tâm kéo dài cuối cùng cũng kết thúc.
Từ đây...Nàng danh chính ngôn thuận là người độc thân.
Nhưng mà, Hạ Thanh Tây chạm vào lồng ngực mình, luôn có cảm giác không chân thật.
Phương Huyên Dao liền buông tha cho nàng như vậy sao?
Khẽ cười một tiếng, nàng đung đưa cánh tay của mình, cảm thấy tốc độ nhẹ hơn một chút.
Trái ngược hoàn toàn với nàng, Phương Huyên Dao bên cạnh đang xuất thần.
Cô cụp mắt xuống, đôi mắt đượm buồn, mong manh như một bông hoa héo.
Hạ Thanh Tây dùng dư quang liếc nhìn cô, sau đó bên môi nở ra một nụ cười trào phúng.
Đến mức đó sao?
Thời điểm vừa đưa ra quyết định, không phải rất dứt khoát đó sao?
Như vậy thật tốt, nàng quen thuộc lại xem thường Phương Huyên Dao giẫm lên đôi giày cao gót liền đạp ra khí thế kinh tâm động phách, mỗi một bước giống như giẫm lên trái tim của người khác.
Cho dù hiện tại Hạ Thanh Tây còn e ngại người này, không thừa nhận cũng không được, nàng đã từng động tâm với một Phương Huyên Dao làm việc quả quyết gọn gàng như vậy.
Lúc này, muốn rơi lệ trước cũng có chút kỳ quái.
Hạ Thanh Tây đưa tay sờ sờ chóp mũi.
Trong đầu chợt lóe lên cái gì đó, thấy Phương Huyên Dao đang định quay lưng rời đi, nàng vội vàng gọi lại: “À.”
Một lúc, nàng không biết nên gọi người kia như thế nào, nàng mím mím môi, mơ hồ đi qua.
“… Nam Quyết kia, chị giải quyết thế nào?”
Thân thể Phương Huyên Dao giống như người máy gỉ sét, chậm rãi gian nan xoay người, ánh mắt cũng khó lưu loát.
“Cái gì?” Cô hốt hoảng kêu lên.
“Nam Quyết.” Hạ Thanh Tây lặp lại: “Chính là cô gái mà chị đã cho tôi xem.”
“À.” Phương Huyên Dao định thần lại, nhìn Hạ Thanh Tây một lúc, cuối cùng nói ra sự thật: “Thực ra cô gái kia đã bị đưa vào bệnh viện tâm thần, tôi đã thấy cô ấy trong bệnh viện tâm thần."
"Cô ấy cố tình dội nước nóng vào em trai.
Đưa đi kiểm tra thì phát hiện có vấn đề về tâm thần, cho nên bị đưa vào."
"Em không cần lo lắng...!Cô ấy sẽ không làm gì đâu."
Hạ Thanh Tây gật đầu, nhưng lại cau mày, trong lòng như bị vô số côn trùng gặm nhắm, truyền ra đau đớn, co rút lại.
Rõ ràng đây là những gì Trác Tri Vi đã từng trải qua, không phải sao?
Dựa vào cái gì lúc đó nàng lại xem nhẹ như vậy?
Trong mắt nàng hiện lên vẻ phiền muộn cùng tức giận, vì Trác Tri Vi bị gia đình đối xử lạnh nhạt...!Trầm tư, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt trên màn hình điện thoại.
Nhùn dáng dấp nàng quan tâm tới Trác Tri Vi như vậy, Phương Huyên Dao không khỏi nhíu mày, mím mím môi, hạ mắt rồi lại nhấc mi, đột nhiên hỏi: "Đồng hồ của em."
"Cái gì?"
"Đời trước cũng đưa cho Trác Tri Vi sao?"
Hạ Thanh Tây kỳ quái nhìn cô: "Sao lại hỏi như vậy?"
“Tôi đã từng…” Môi Phương Huyên Dao run lên, nhưng cuối cùng vẫn mím chặt môi lắc đầu: “Không có gì.”
“Không có.” Hạ Thanh Tây đột nhiên nhẹ giọng nói.
Nàng vẫn nói sự thật.
Mặc dù trong cuộc hôn nhân này, nàng bị chơi như một con ngốc, vợ của nàng không yêu nàng, nhưng nàng đã từng dùng chân tâm yêu thích đối phương, xác thực cũng trân trọng mối quan hệ này.
Nàng không muốn bởi vì sai lầm của đối phương, liền để tình cảm trong sạch không bụi bẩn của mình bị nhuộm màu sắc.
Ít nhất thì nàng yêu cô, ít nhất trong cuộc hôn nhân ở đời trước nàng chưa từng làm gì có lỗi với Phương Huyên Dao.
Kể cả chiếc đồng hồ kia.
Nàng không muốn cô hiểu lầm mình.
“Đời trước tôi không đưa cho cậu ấy.”
Ngữ khí lạnh nhạt bình tĩnh, chỉ là lúc giải thích đã không còn thấy ẩn nhẫn cùng giãy dụa, giống như một làn gió mát, cuối cùng không để lại chút tiếc nuối.
Cũng giống như mối quan hệ giữa hai người.
Không còn gì sót lại.
Phương Huyên Dao giật mình, siết chặt nắm đấm, đôi mắt dần dần phủ một lớp sương mù.
"Tây Tây..." Cô không nhịn được nói.
“Tôi thực sự không thể sao?” Cô vẫn không nỡ buông tay.
Hạ Thanh Tây nghe vậy, cảnh giác nhìn cô rồi lùi lại, giơ giấy ly hôn trong tay lên: “Tôi cảm thấy chúng ta không thích hợp đàm luận chuyện yêu đương.”
Sau đó, nàng xoay người rời đi.
Đột nhiên, Phương Huyên Dao lớn tiếng gọi tên nàng: “Tây Tây!”
Lần này Hạ Thanh Tây thật không có kiên trì, đi tới trước mặt cô: “Không thể không thể, chị muốn tôi nói bao nhiêu lần đây!”
Trong mắt Phương Huyên Dao có chút âm u, những vẫn cụp mắt nói: "Đời trước, Trác Tri Vi đeo chiếc đồng hộ này đến thăm mộ em."
Hạ Thanh Tây sửng sốt một lúc, sau đó hai mắt sáng lên, nắm chặt tay, khuôn mặt đỏ bừng.
Cho nên, cậu ấy không vứt đi?
Nàng nhìn về phía người trong cuộc duy nhất, vội vàng hỏi: “Thật sao? Không nhìn lầm?”
Trong lòng Phương Huyên Dao cảm thấy kỳ quái, bình tĩnh nhìn nàng một lúc, mím mím môi, nhưng vẫn gật đầu: "Đúng vậy, không nhìn lầm.”
Hai mắt Hạ Thanh Tây dần dần mở to, trong mắt hiện lên tia sáng, còn muốn chói mắt hơn Phương Huyên Dao cầm pháo hoa lúc nhỏ.
Niềm vui tràn ngập trong lòng Hạ Thanh Tây như thủy triều, nàng cố gắng kìm nén để ngăn bản thân nhảy lên vì vui sướng.
Mặc dù trong lòng Hạ Thanh Tây biết Trác Tri Vi ở đời trước khó có thể thích chính mình, nhưng nàng luôn dễ dàng thỏa mãn.
Bằng không trong quá khứ cũng sẽ không vì ánh mắt đơn giản nhu thuận của Phương Huyên Dao liền sinh ra vui sướng nhiều ngày như vậy.
Nàng không khỏi nghĩ, Trác Tri Vi không có vứt bỏ đồng hồ đeo tay, chẳng lẽ trong lòng cô vẫn coi nàng là bạn sao?
Sau khi nàng làm ra chuyện...làm người căm ghét như vậy, côt vẫn nguyện ý tha thứ cho nàng sao?
Không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Ánh mắt nhìn về phía Phương Huyên Dao trở nên ôn hòa hơn rất nhiều.
Đột nhiên ánh mắt nàng nổi lên ý đồ xấu, mỉm cười trêu chọc với Phương Huyên Dao: “Vì chị tốt bụng như vậy, vậy tôi cũng nói cho chị một bí mật.”
Phương Huyên Dao giật mình, trái tim rung lên vài lần, bị nụ cười xán lạn của nàng làm cho mê hoặc.
Có chút ngốc.
Hạ Thanh Tây ghé vào tai cô: “Chúc mừng, chị đã đạt được toai nguyện.”
Phương Huyên Dao có dự cảm không lành, cảnh giác hỏi nàng: “Ý em là gì?”
“Ý tôi là…” Hạ Thanh Tây ác liệt nhẹ a một tiếng, không khí ấm áp phả vào tai Phương Huyên Dao, tai ngứa, tim cũng ngứa, nhưng không có thời gian để tận hưởng cảm giác này.
Sau đó, cô nghe thấy cô gái tiếp tục nói:
“Tôi thích Trác Tri Vi.”
“Cảm ơn chị.”
Phương Huyên Dao lập tức mở to mắt, đồng tử lấp lóe nhìn nàng.
Thiếu niên mười chín tuổi cười cười, tấm lưng thon thả chân dài eo nhỏ tràn đầy vẻ kiêu ngạo, Phương Huyên Dao nhìn nàng bước nhanh rời đi, trên mặt giống như còn một cỗ mát mẻ, hậu tri hậu giác giơ tây lau đi.
Cô nhìn lòng bàn tay mình, chợt cười khổ, giữa hai hàm răng gian nan phun ra hai chữ:
“Đáng đời.”
Cô bước nhanh đến lề đường bắt một chiếc taxi.
Hạ Thanh Tây lên xe, đưa tập văn kiện chứa giấy ly hôn cùng giấy đăng ký kết hôn cho Lâm Phàm.
Lâm Phàm nhận lấy.
“Phàm tỷ, đi thôi, trực tiếp trở về Dịch Cảnh Uyển.”
Hạ Thanh Tây lấy điện thoại ra gọi: “Ông nội, trước hết cháu không về, dù sao thì… ông gần như biết hết mọi chuyện rồi, cho nên cháu không trở về chịu mắng ha."
Hạ Gia Gia ngồi trong xe của trợ lý Chu, bất mãn khịt mũi, kỳ quái nói: "Ai dám mắng cháu a? Bà nội của cháu liền bao che cho cháu, trở về khopng phả là ba người chúng ta gặp xui xẻo sao? Âm thầm kết hôn không nói lời nào, cánh thực sự cứng rồi."
Hạ Thanh Tây vội vã cười làm lành, một đường dỗ Hạ Gia Gia.
...
Sau khi trở về Dịch Cảnh Uyển, trong phòng không có một tiếng động.
Rón ra rón rén đi vào, Hạ Thanh Tây vờn quanh bốn phía, cho rằng Trác Tri Vi vẫn chưa trở về, nhỏ giọng thăm dò: “Vi Vi?”
Không có ai đáp lại.
Chậm rãi mở cửa phòng, buông chăn trên giường xuống, một khuôn mặt đang ngủ yên tĩnh đập vào mi mắt, ngủ đến hai má đỏ lên, khóe miệng khẽ mở.
Ánh mắt Hạ Thanh Tây không khỏi mềm mại, trong mắt như có một vũng xuân thủy.
Nàng tràn đầy yêu thích nhìn vào, nhìn đôi lông mày cùng chiếc mũi đẹp đẽ của cô gái...!Đầu giường là chiếc đồng hồ nàng tặng cho cô cách đây không lâu.
Nhìn đồng hồ, Hạ Thanh Tây không khỏi nghĩ tới những gì Phương Huyên Dao đã nói với nàng lúc trước, trong lòng cảm thấy vui vẻ, mím môi cười, vành tai cũng có chút đỏ lên.
Như vậy quá tốt rồi, Trác Tri Vi nguyện ý tha thứ cho nàng.
Chiếc lưỡi hồng của tiểu sư tử thò đầu ra, nhẹ nhàng quét trên môi, mặt mày cong thành hình lưỡi liềm.
Thật đẹp.
Cảm thấy đỉnh của trái tim đang run rẩy.
Hạ Thanh Tây cảm thấy mình không thể tiếp tục như thế này nữa, nhìn trộm người khác ngủ cái gì, luôn cảm thấy mình như một kẻ biến thái.
Hơn nữa, bị tóm thì phải làm sao bây giờ? Tiểu sư tử khẽ cắn môi, cảm giác được sợi lông xanh đen bắt đầu lộ ra màu hồng, cụp mắt xuống, nhẹ nhàng đóng cửa lại, trở về phòng ngủ chính, tim đập thình thịch.
Sau khi làm quen với tần suất này, một lúc sau, nàng ngủ thiếp đi.
Có lẽ mấy ngày nay thực sự mệt mỏi, nàng ngã lúc năm giờ, mãi đến sáu giờ sáng hôm sau mới tỉnh lại.
Tiểu sư tử vươn vai bước ra khỏi phòng, dụi dụi mắt, nhìn Trác Tri Vi đang mặc tạp dề bận rộn trong bếp, trong lòng không khỏi có cảm giác...!quen thuộc.
Tựa như nhiều tuần trước nàng thấy Phương Huyên Dao xong liền cảm giác như vậy, có người trong nhà chờ nàng, toàn tâm toàn ý tin tưởng nàng, không cần lo lắng đối đối phương sẽ hại nàng.
Tim Hạ Thanh Tây run lên, trong lòng trào dâng vô tận kích động cùng động lòng, cũng không khắc chế được nữa, ôm Trác Tri Vi từ phía sau, vượt qua khoảng cách bốn mươi lăm centimet giữa bạn bè nên duy trì.
Hai người rất gần nhau, trong ngực chính là thân thể gầy gò nhưng mềm mại.
Hạ Thanh Tây nhắm mắt lại, lén lút hít lấy mùi nước hoa tuyết tùng trên cổ cô, thì thào nói: “Vi Vi.”
Trác Tri Vi bị nàng ôm, đột nhiên dừng động tác trên tay lại, cắn chặt môi, sau đó lại thản nhiên tiếp tục chiên trứng.
Vành tai cô đỏ như máu, trong đáy mắt không khỏi truyền ra tia vui sướng, ngẩng đầu lên, mạnh mẽ cắn khóe môi đè xuống.
Cổ họng rung động, thanh âm vẫn lạnh như nước suối: “Dậy rồi?”
“Ừm.” Tiểu sư tử nhẹ nhàng đáp, gò má hậu tri hậu giác ửng đỏ, nàng thả Trác Tri Vi ra, lùi về sau bốn mươi lăm cm, bộ dáng giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, cong cong mặt mày: “Thơm quá a.”
Chỉ có điều ngay cả Hạ Thanh Tây cũng không biết, là trứng thơm hay là...!Trác Tri Vi.
Trác Tri Vi giơ tay sờ sờ tiểu sư tử, tiểu sư tử hưởng thụ được xoa xoa, giống như con mèo được xoa làm cho thoải mái, suýt chút nữa kêu lên.
Cái xoa đầu này như dài đến ba ngày, cuối cùng nàng cũng thích thú hưởng thụ, trong lòng bắt đầu nổ pháo.
Trong mắt Trác Tri Vi lóe lên ý cười: “Chúng ta ăn nhanh chút đi, buổi sáng sẽ tắc đường, vẫn là đi sớm một chút.”
Hôm qua nhận được tin tám giờ hôm nay tập trung ở Vân Thư Entertainment..
Danh Sách Chương: