• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Truyện được đăng tại Vietwriter.com
Mấy tên thuộc hạ của Mã Lung Linh liền xông tới giúp Tề Phú và Việt Vũ đối phó với đám người áo đen.
Lúc này Mã Lung Linh chạy tới đỡ Nam Liệt từ dưới mặt đất lên.
"Nam Ca, anh có sao không?"
Mã Lung Linh lên tiếng nhưng Nam Liệt không trả lời, lúc này Nam Liệt đã hôn mê bất tỉnh.
Đột nhiên Bạch Tử Long và Phi Dạ từ đâu cùng một đám thuộc hạ xông tới.
Chỉ trong vòng mấy giây ngắn ngủi mấy tên áo đen đã bị họ chế ngự một cách gọn ghẽ.
Một tên cầm đầu nhìn thấy tình hình không ổn liền quay đầu chạy mất.
Bạch Tử Long và Phi Dạ chạy tới xem vết thương của Nam Liệt.
Bạch Tử Long nhìn Mã Lung Linh bằng ánh mắt cảm kích, Mã Lung Linh không nói gì chỉ cười một cái rồi cùng thuộc hạ rời đi.
Để ba cô mà biết cô đã ra tay giúp đỡ Nam Liệt, thì chắc chắn ông sẽ trừng phạt cô.
"Không được để cha ta biết chuyện của ngày hôm nay."
Mã Lung Linh lạnh lùng nói với thuộc hạ của mình.
"Dạ tiểu thư."
Sau khi Mã Lung Linh rời đi Bạch Tử Long, Tề Phú, Phi Dạ và Việt Vũ đưa Nam Liệt vào bệnh viện Thân Ái.
Trước cửa phòng phẫu thuật một tốp người nôn nóng đi đi lại lại.
Tràn Hạo không thể nào ngờ Nam Liệt lại bị thương nặng đến như vậy.
Nam Liệt là người với tính cảnh giác rất cao, anh sẽ không bao giờ lơ là đến như vậy.
"Phụ nữ đúng là hồng nhan họa thủy."
Tràn Hạo tức giận nói, nếu không phải vì Hàn Mạc thì Nam Liệt sẽ không dễ dàng bị người ta tập kích đến bị thương nặng như vậy.
Kiều Nhi lo lắng ôm Mạnh Hùng thật chặt, trong lòng cô đang cảm giác có lỗi với Nam Liệt.
Lúc truớc Nam Liệt giúp cô nhiều như vậy mà cô lại giấu anh về chuyện của Hàn Mạc.
Mạnh Hùng nhìn thấy Kiều Nhi đau lòng, anh cũng cảm thấy xót xa.
"Không sao, em đừng lo Diêm vương sẽ không nhận Liệt đâu."
Mạnh Hùng yêu thương khom xuống hôn lên trán của Kiều Nhi, rồi anh nói với giọng nghiêm túc.
Lôi Lạc Thiên ngồi trên ghế trước cửa phòng phẫu thuật, anh sợ Trình Lam mệt mỏi vì không biết phải đợi bao lâu nên anh không cho Trình Lam đi cùng.
Lôi Lạc Thiên ngồi không nói gì cặp mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào ngọn đèn màu đỏ trên phòng phẫu thuật.
"Phú, anh nghĩ Nam Liệt có sao không?"
Mạc Gia Yến nắm lấy bàn tay to lớn của Tề Phú, cô nhìn anh khẩn truơng hỏi.
Tề Phú không nói gì cặp mắt sắc bén nhìn vào cửa phòng phẫu thuật.
Trương Vi và Dì Cầm lo lắng đứng một bên không nói gì.
Sắc mặt Dì Cầm tái mét, bà nghe nói vết thương của Nam Liệt rất nghiêm trọng, còn Trương Vi thì bình tĩnh đứng quan sát tình hình chung quanh.
Đột nhiên cánh cửa lớn của phòng phẫu thuật được mở ra, Du Tấn và Du Trinh Trinh mệt mỏi bước ra ngoài.
Đã qua 4 tiếng đồng hồ cuối cùng cũng đã lấy được đầu đạn ra.
"Liệt ra sao?"
Tràn Hạo nôn nóng chạy tới hỏi Du Tấn.
"Bây giờ Liệt đang trong tình trạng rất nguy kịch, có thể không qua khỏi ngày hôm nay.
Chúng ta chỉ có thể ngồi chờ kỳ tích xuất hiện."
Du Tấn nói với giọng đau buồn, anh và Du Trinh Trinh đã tận sức của mình.
Lúc này Du Trinh Trinh chợt nhìn thấy Việt Vũ, anh vẫn ngồi đó với cánh tay đầy máu.
Tề Phú và Phi Dạ đã khuyên anh nên đi băng bó lại vết thương nhưng anh cứng đầu không chịu nghe theo.
Anh muốn đợi khi Nam Liệt không sao, rồi anh mới an tâm mà đi chữa trị vết thương của mình.
"Sao anh ta lại không lo cho bản thân của mình."
Du Trinh Trinh tức giận nói lầm bầm trong miệng, cô không quan tâm đến sự hiện diện của tất cả mọi người.
Du Trinh Trinh nóng giận đi tới nắm lấy bàn tay không bị thương của Việt Vũ kéo đi một mạch.
Việt Vũ không biết Du Trinh Trinh muốn làm gì, anh nhìn cô nói.
"Cô kéo tôi đi đâu vậy?."
Du Trinh Trinh nghe Việt Vũ nói vậy, càng thêm tức giận cô quay đầu nhìn Việt Vũ nói.
"Tôi dẫn anh đi cắt bỏ cánh tay bị thương của anh."
Việt Vũ không hiểu Du Trinh Trinh đang nói gì, trong lòng anh còn đang lo lắng cho Nam Liệt anh nhìn cô bực bội nói.
"Cô đang làm loạn cái gì vậy?."
Việt Vũ vừa nói vừa giật tay của mình ra khỏi tay của Du Trinh Trinh.
"Anh còn không mau đi băng bó lại vết thương trên cánh tay của mình, thì anh hãy chờ cắt bỏ nó cho xong."
Du Trinh Trinh tức giận dùng giọng quở trách nói với Việt Vũ.
Lúc này Việt Vũ mới nhớ ra mình đang bị thường, vừa rồi vì lo lắng cho Nam Liệt nên anh không có cảm giác đau.
Bây giờ Du Trinh Trinh nhắc đến anh mới thấy vết thương trên tay mình rất nghiêm trọng.
Việt Vũ nhìn Du Trinh Trinh, trong ánh mắt của cô Việt Vũ có thể nhìn thấy sự lo lắng và quan tâm.
Anh nhìn Du Trinh Trinh cười cười rồi không nói gì đi theo cô vào phòng trị thương.
Sau khi Nam Liệt được đưa vào phòng săn sóc đặc biệt, Du Tấn không cho nhiều người vào trong phòng.
Anh chỉ cho Lôi Lạc Thiên, Mạnh Hùng, Tràn Hạo mà thôi.
Còn tứ đại hộ pháp thì ở lại bên cạnh, để bảo vệ sự an toàn của Nam Liệt.
Những người khác đều bị Du Tấn đuổi về hết, anh không muốn họ quấy rầy Nam Liệt.
Trương Vi đứng quan sát tình hình và sau khi xác thực được Nam Liệt thật sự bị thương nặng, cô mới cùng Dì Cầm về biệt thự Nam Viên.
Trong lúc Nam Liệt không có ở nhà Trương Vi đã lục tung phòng ngủ và thư phòng của anh, nhưng vẫn không tìm được miếng ngọc bội kia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK