Hắn nhìn Sở Diêu mỉm cười, hai người sóng vai nhau rời khỏi nhà trọ. “Đói bụng không?” khóe miệng Sở Diêu lộ ra nụ cười thản nhiên hỏi Lục Hàng, lúc này tâm tình của cô rất tốt, nghĩ đến Đồng Vũ Vi nhìn thấy dáng vẻ mẹ mình hấp hối ngã trên đất, cô vô cùng cao hứng, Đồng Vũ Vi, đây là kết cục của cô vì đắc tội bổn tiểu thư. “Có chút” thấy trên mặt Sở Diêu lộ ra nụ cười vui vẻ, trong lòng Lục Hàng cũng cảm thấy vô cùng vui vẻ. “Ăn cơm Tây? Hay là cơm Trung?”. “Tùy ý, em muốn ăn gì anh liền ăn với em.” Hai người vừa nói chuyện phiếm vừa đi về phía trước, trên mặt họ lộ ra tươi cười vui vẻ. Vũ Vi ăn mặc đơn giản, một cái quần jean bảy phân, một áo tay vừa màu đen, chân đi một đôi giày du lịch màu đen, lưng đeo một cái túi đơn giản đứng trước cửa hàng thời trang Lãnh thị đợi Mạc Tử Hiên. Không bao lâu, một chiếc xe thể thao màu bạc chậm rãi dừng lại trước người cô. Mạc Tử Hiên đeo kính râm, mặc áo T-shirt màu trắng nhìn Vũ Vi mỉm cười, một tay khoác lên cửa xe, tay kia thì ngoắc ngoắc Vũ Vi “Lên xe”. Vũ Vi không vui liếc Mạc Tử Hiên một cái, nếu không phải vì tiền cô sẽ mặc kệ hắn. Cô thở ra một hơi rồi đi đến trước cửa xe, mở cửa xe, ngồi ở ghế sau. Mạc Tử Hiên biêt Đồng Vũ Vi là cố ý giữ khoảng cách với hắn. Khóe miệng hắn không tự giác nhếch lên, lái xe về phía bệnh viện. Ngày hôm qua hắn nói muốn dẫn theo bạn gái gặp bà nội, bà vui vẻ không thôi, giục hắn mau dẫn bạn gái về cho bà xem. Dọc theo đường đi Vũ Vi đều quay đầu thưởng thức cảnh đẹp lướt qua nhanh chóng trước mắt, nhìn cũng chưa từng nhìn Mạc Tử Hiên một cái. Cô không thể không thừa nhận, kỹ thuật lái xe của Mạc Tử Hiên rất tốt, vừa nhanh chóng lại nhẹ nhàng vượt qua xe phía trước. Quả nhiên là xe thể thao tốt. Ngồi trong xe không hề có một chút cảm giác xóc nảy, thậm chí ngay cả lúc xe vượt xe khác cũng không cảm thấy hoảng, gió lạnh thổi vào mặt thoải mái cực kỳ. Mạc Tử Hiên vừa lái xe vừa xuyên qua kính xe nhìn Đồng Vũ Vi ngồi ở sau, hắn biết tầm mắt của Vũ Vi không một lần dừng trên người hắn. Cho dù có, cũng là trong lúc vô tình dừng trên người hắn, nhưng rất nhanh tầm mắt cô liền dừng ở nơi khác, giống như nhìn hắn một cái sẽ làm bẩn hai mắt cô. Mạc Tử Hiên là một người đàn ông xuất sắc, lần đầu tiên có chút nổi giận, Mạc Tử Hiên hắn thực sự kém vậy sao? Khiến cho Đồng Vũ Vi lười liếc hắn một cái. Hắn xuyên qua kính xe lạnh lùng nhìn Vũ Vi một cái, chậm rãi mở miệng nói “Bà nội không được khỏe, bác sĩ nói chỉ còn sống một hai năm, nguyện vọng duy nhất của bà là thấy tôi lập gia đình, cho nên…” Vũ Vi quay đầu nhìn Mạc Tử Hiên một cái, lạnh gọng cắt đứt lời nói Mạc Tử Hiên: “Yên tâm, tôi biết nên làm thế nào, tuyệt đối sẽ không làm cho bà cụ nhìn ra manh mối”. Nói xong tầm mắt cô lại dừng ở cửa sổ xe thưởng thúc cảnh đẹp thành phố. Cảm giác dành cho Mạc Tử Hiên có một chút biến hóa, Mạc Tử Hiên thật là đê tiện, nhưng hắn cũng là một đứa cháu hiếu thuận. Mạc Tử Hiên còn muốn nói gì, nhưng thấy Vũ Vi đã dời tầm mắt hắn liền không nói nửa tiếp tục lái xe về trước. Xuống xe, Vũ Vi tự mở cửa xe, không cần Mạc Tử Hiên mở miệng, cô chủ động đi đến bên người Mạc Tử Hiên, khoác tay Mạc Tử Hiên, bộ dáng hai người rất thân mật. Ở thời điểm Vũ Vi đến bên cạnh hắn, thân mình Mạc Tử Hiên không khỏi cứng đờ, lúc này gần Đồng Vũ Vi khiến hắn cảm giác rất khác, trên người cô không có mùi nước hoa dày đặc như những cô gái khác, cũng không có mùi phấn son, chỉ có một mùi thơm thuần khiết của cơ thể chậm rãi truyền vào mũi hắn, mùi vị thuần khiết tự nhiên làm trái tim lạnh lẽo của hắn khẽ run lên. Cũng khiến bụng hắn đúng lúc có một cảm giác chậm rãi dâng lên, nhưng rất nhanh bị hắn ép xuống. Hắn ho nhẹ một tiếng cùng Vũ Vi sóng vai đi vào bệnh viện.