Thẩm Nam quay sang nhìn ngoài cửa sổ, chỉ lên nắng sớm vừa mới hắt lên: "Anh thấy mặt trời vừa lớn vừa tròn kia, tựa như ở dưới đất vừa dài vừa rộng."
Thẩm mỹ nữ mấy khi lên cơn nhưng không gây sự chú ý cho người còn lại, sáu con mắt nhìn vào Khương Nhạn Bắc chằm chằm, chờ anh nói rõ.
Khương Nhạn Bắc nghiêng sang cái gáy bên cạnh, hắng giọng tiếp tục: "Mọi người không nghe nhầm, tôi là bạn trai của Thẩm Nam."
Tiểu Diệp kích động nhất, liên tục hỏi không ngừng: "Chuyện khi nào vậy? Là lần trở về từ rừng mưa sao?" Trai xinh gái đẹp do công việc mà hợp mắt nhau, không thể không ca tụng là sự lãng mạn tuyệt vời.
Khương Nhạn Bắc tựa như không nói: "Cũng không tính là vậy! Khi đó thật sự tôi và cô ấy..." Nói rồi còn thừa nước đục thả câu, "Bọn tôi là bạn học thời đại học."
"Hả?"
"Cho nên lửa gần rơm lâu ngày cũng bén à?" tiểu Diệp hoàn toàn bị cảm hứng nhiều chuyện lấn át.
"Cái đó..."
Khương Nhạn Bắc còn muốn nói tiếp, Thẩm Nam bỗng chỉ ra phía trước: "Được rồi, được rồi, chúng ta đi thôi."
Khương Nhạn Bắc liếc sang cô, nhẹ cong khóe môi.
Anh chàng quay phim nhanh chóng ôi một tiếng, bắt đầu nổ máy.
Tiểu Diệp vẫn không bỏ qua, nghiêng đầu nhìn Thẩm Nam cách một Khương Nhạn Bắc, cười tủm tỉm: "Chị Nam, lần trước chị không nói thầy Khương là bạn học mà?"
Thẩm Nam hắng giọng: "Căn bản trước kia bọn tôi không thân thiết, nên đành nói không quen."
"Ừm." Khương Nhạn Bắc gật đầu, "Không tính là quen, cũng chỉ là đôi bạn học cùng tiến thôi."
Cô gái trẻ tuổi tự bổ não! Tiểu Diệp nghe anh nói, trong đầu bỗng dưng liên tưởng đến các câu chuyện gương vỡ lại lành các thứ, tỏ ý đã hiểu, gật đầu nói: "Em hiểu rồi! Hai người là mối tình thanh xuân vườn trường sau khi chia tay lại ở bên nhau, thật sự hiếm có. Em chúc hai người trăm năm hảo hợp."
Thẩm Nam: "..." Cái quỷ gì vậy? Là thật sự không thân đó?
Sau đó hung hăng trừng mắt với người đàn ông lừa dối người khác còn bày ra vẻ vô tội.
Đích đến không xa lắm, đi đường cao tốc khoảng hai tiếng. Lúc đến khu bảo tồn đất ngập nước cũng đã mười giờ.
Tiểu Diệp như loa phát thanh, sau khi xuống xe đã bát nháo với mọi người một trận. Quan hệ của Thẩm Nam và Khương Nhạn Bắc lần này xem như tất cả mọi người đều biết.
Ngược lại Thẩm Nam không khó chịu khi người khác biết quan hệ hai người, dù sao nam chưa cưới nữ chưa gả nói chuyện yêu đương cũng không có gì mất mặt, nhưng nhìn dáng vẻ hứng thú của mọi người khiến cô không được tự nhiên. Không chờ mọi người hỏi đến, cô đã nhanh chóng xụ mặt, làm ra vẻ cuồng việc: "Hôm nay công việc rất nhiều, nhanh quay phim đi, nếu không còn phải quay lại." Ngừng một chút rồi bổ sung, "Lúc công tác phải làm việc, đừng chậm trễ!" Xong cũng thấy chột dạ, dù sao mình cũng lấy công làm tư mà.
Cũng may mọi người đều thực sự chăm chỉ, Khương Nhạn Bắc là một người rất có trách nhiệm với công việc. Thấy anh nghiêm túc sắp xếp lộ trình, mọi người cũng rất nhanh nháo nhào bắt đầu công việc.
Nơi này không nguy hiểm như rừng mưa, chủ yếu là chụp hình, chia ra ba đội để làm. Khương Nhạn Bắc chỉ đạo quay phim gần khu dưới nước, Thẩm Nam lấy công làm tư cũng bất giác đi theo anh.
Anh chàng Vương khiêng máy móc hỏi: "Tôi thấy kế hoạch quay phim chủ yếu là quay các sinh vật trong vùng ngập nước, có quan trọng không?"
Khương Nhạn Bắc nói: "Vùng ngập nước vừa có rừng vừa có biển, gồm 3 hệ sinh thái trên địa cầu. Lợi ích của nó cực kỳ quan trọng, có thể giữ được lũ, chứa các nguồn nước, điều tiết khí hậu, giữ gìn tính đa dạng của sinh vật, không gì thay thế được." Nói rồi chỉ phía xa, "Anh thấy bên kia có mấy loài chim nước, giống như rừng vậy, vùng ngập nước là nơi ở quan trọng của các loài chim."
Anh Vương gật đầu: "Thật là, đi theo thầy Khương thật sự có thể học không ít thứ."
Thẩm Nam yên lặng nghe anh giải thích, ngẩng đầu cười nhẹ nhìn vào đôi mắt đen láy, cũng không biết sao trái tim bỗng đập nhanh. Mình tuổi cũng đã cao, gặp qua đàn ông cũng không thể coi là ít, khả năng yêu đương này làm sao thật sự như củi dễ bén thế?
Lúc đầu cô muốn biểu thị chút khinh bỉ với mình, nhưng cảm thấy như vậy cũng coi như khinh bỉ Khương Nhạn Bắc, thế nên biến thành đắc ý.
Quay phim xem như thuận lợi, Thẩm Nam ngay cả vịt hoang hay cò trắng cũng không phân biệt được, đi theo Khương Nhạn Bắc học được không ít mười mấy loại chim nước. Càng về sau cô càng không nhớ, chỉ cố ý chơi đùa, thấy một loại chim không biết liền hỏi anh tên cùng tập tính. Mỗi một loài Khương Nhạn Bắc biết lại bắt đầu tuôn trào, toàn là những thứ trong bách khoa toàn thư động vật.
Mặc dù anh là giáo sư sinh vật học, nhưng chuyên về công trình sinh vật chứ không phải động vật hay thực vật học, cho nên thấy anh hiểu rõ mấy cái này như vậy, không chỉ có Thẩm Nam, ngay cả anh Vương quay phim cũng hướng mắt sùng bái về phía anh.
Sau đó, nhân lúc anh Vương có khoảng cách khá xa, Thẩm Nam nhỏ giọng hiếu kỳ: "Sao anh nhớ kỹ được nhiều như vậy?"
Khương Nhạn Bắc bật cười: "Bởi vì cảm thấy hứng thú, từ nhỏ đến lớn anh thường lén ra ngoài dã ngoại."
Thẩm Nam cười: "Thích thiên nhiên như thế sao? Từ nhỏ đã lén lút một mình sao? Không sợ à?"
Khương Nhạn Bắc hơi trầm mặc, cười cười: "Thiên nhiên an toàn hơn xã hội loài người nhiều, vì tất cả mọi thứ đều chân thật."
Thẩm Nam nhìn gương mặt tuấn tú lạnh nhạt, hơi nao nao, luôn cảm thấy trong lời của anh có ý, đang định tò mò hỏi một chút đã thấy anh nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía trước, nói: "Bên kia có con hạc trắng hơi kì lạ."
Thẩm Nam thuận theo ánh mắt anh nhìn đến, quả nhiên thấy một con chim lông trắng cổ đen, trên đỉnh đầu có mào đỏ, nếu như anh không gọi là "Hạc trắng" thì cô cũng không biết con này tên là gì.
Con hạc trắng đó đứng trên một vũng nước, một chân co lên, trên đó còn có vết máu, kêu gào thê thảm.
"Không phải chứ! Đây là con lạc đàn bị thương." Lông mày Khương Nhạn Bắc nhíu chặt, trầm giọng nói. Hạc trắng ít khi đơn độc xuất hiện, chí ít cũng đi theo cặp.
Thẩm Nam thấy chú hạc đáng thương, có chút lo lắng nói: "Làm sao bây giờ?"
Khương Nhạn Bắc nói: "Hạc trắng là một loài được bảo vệ của quốc gia, gần đây bọn chúng đã di trú mùa đông để sinh sản, con này hẳn là bị thương nên không thể đuổi theo, nên lập tức đưa với khu cứu trợ."
Thẩm Nam nhìn xung quang con hạc mọc đầy rong ở đầm lầy, căn bản rất khó tiếp cận, nhưng Khương Nhạn Bắc vừa nói xong đã cất bước trực tiếp lên trước.
Cô vội la lên: "Có nguy hiểm không?"
Khương Nhạn Bắc khoát tay: "Không sao, đầm lầy này không sâu, chỉ ướt giày một chút."
Anh nói hời hợt nhưng Thẩm Nam nhìn đôi giày của anh dần dần chìm vào đầm lầy, vũng bùn cũng không tới được bắp chân anh, trái tim bất giác nhói lên.
"Thầy Khương đi cứu hạc rồi à?" Anh Vương đi đến hỏi, không quên chụp hình Khương Nhạn Bắc đầy tự nhiên.
Thẩm Nam nhìn bóng lưng cao lớn kia chằm chằm không chớp mắt, không nghe lọt tai.
Mặc dù đầm lầy này không như Khương Nhạn Bắc nói chỉ ướt giày một chút, nhưng cũng may chỉ đến đầu gối của anh. Anh thuận lợi đến bên cạnh chú hạc trắng. Chim vốn bị thương, nhìn thấy con người càng sợ hãi hơn, đôi cánh vỗ liên tục nhưng vô lực, chỉ xê dịch một chút.
Khương Nhạn Bắc chậm rãi đến gần, đưa tay vuốt nhẹ trên thân chim, bởi vì khoảng cách hơi xa nên Thẩm Nam không nghe được anh nói gì với chú chim mà ban đầu đang thất kinh bỗng dần bình tĩnh, không còn kêu to, ngoan ngoãn để Khương Nhạn Bắc ôm vào ngực.
"Thầy Khương thật cao tay!" Anh Vương thấy cảnh này cảm thán.
Thẩm Nam cũng thầm thở nhẹ, thật ra Khương Nhạn Bắc bây giờ rất đẹp trai soái khí đang ôm con hạc trắng, chậm rãi lội qua đầm lầy lạnh lẽo, từng bước đều khó khăn, nhiều lần suýt ngã xuống.
Nhưng Thẩm Nam thấy bạn trai của mình vừa soái vừa rực rỡ.
Một đoạn đường ngắn ngũi, Khương Nhạn Bắc đi tầm mười phút. Đến lúc anh sắp đến, Thẩm Nam liền nghênh đón, thấy hai chân anh ướt sũng, lo lắng hỏi: "Có lạnh không?"
Khương Nhạn Bắc lơ đãng lắc đầu: "Tạm ổn."
Hiện tại mới đầu tháng hai, nhiệt độ vẫn còn dư âm của mùa đông, dầm mình trong ước lâu như vậy sao có thể không lạnh? Thẩm Nam nhìn anh, xác nhận mặt anh bình thường mới thoáng yên tâm. Hạc trắng được anh ôm trong ngực, vẫn còn sợ người, thấy Thẩm Nam cùng anh Vương lại gần lại kêu to một trận, dưới trấn an ôn nhu của Khương Nhạn Bắc mới chậm rãi bình tĩnh.
Con này bị thương rất nhiêm trọng, sau khi đến khu cứu trợ, Khương Nhạn Bắc cũng không để ý chân mình còn ướt, theo dõi toàn bộ quá trình cứu trợ đến khi xác định hạc trắng không có vấn đè gì mới về xe.
Cũng may anh mang đầy đủ đồ, mang theo vớ thừa cùng giày, Thẩm Nam vốn cho anh thật sự là sắt thép không sợ lạnh, đến khi anh hắt hơi liên tục lúc thay giày mới biết được bạn trai này của mình cũng chỉ là người bình thường, đơn giản là quá chịu đựng thôi.
Cô thở dài, nói: "Em còn tưởng anh thật sự không lạnh, anh biết như vậy gọi là gì không?"
Khương Nhạn Bắc ngẩng đầu nhìn cô: "Cái gì?"
Thẩm Nam nói: "Vịt chết còn mạnh mồm."
Khương Nhạn Bắc bật cười lắc đầu.
Thẩm Nam nói tiếp: "Tên khốn khiếp."
Khương Nhạn Bắc lơ đãng nói: "Anh lạnh cũng đâu thay đổi được gì, đúng không?"
Thẩm Nam nhíu mày, nói: "Ít nhất cũng phải cho em biết anh lạnh, để nhiệt tình quan tâm chứ."
Khương Nhạn Bắc thay giày xong, ngồi tựa bên cửa xe giang hai tay hướng về cô, cười nói: "Anh lạnh lắm! Nhiệt tình quan tâm nào."
Thẩm Nam bị chọc cười, nhào vào lòng anh, Khương Nhạn Bắc cúi đầu hôn lên.
Nơi hoang dã đầy gió lạnh thổi đến, vùng đất ngập nước có đôi chim đang quấn lấy nhau. Giữa đất trời phảng phất chỉ còn lại hai người cùng nụ hôn cực kỳ nồng nhiệt.
Lúc hai người hôn đến quên hết tất cả, bỗng nhiên bên cạnh truyền đến một tiếng ho nhẹ.
Thẩm Nam giật mình tránh khỏi lồng ngực anh, quay đầu nhìn lại, thấy gương mặt xấu xa đang cười của Tần Quan, còn có mấy người phía sau cũng như vậy.
"Cái đó..." Tần Quan đưa đồng hồ trên tay lên, "Trưa rồi, chúng ta trước hết ăn xong cơm rồi buổi chiều tiếp tục."
Mặt Thẩm Nam đỏ đến tận mang tai, thấp giọng hỏi: "Bọn họ tới lúc nào, sao anh không phát hiện?"
Khương Nhạn Bắc bình tĩnh nói nhỏ bên tai cô: "Phát hiện ra, nhưng không nghĩ em nhiệt tình đến vậy."
Thẩm Nam ngẩng đầu nhìn anh, sao trước kia cô không phát hiện bạn trai của mình, thì ra da mặt dày đến vậy chứ?