[1]: kiểu như di sản, di tích ngàn nămNhưng vào lúc này, dị biến đột tăng!Phía Tây tháp Thánh môn, trong nội viện Tần thị Thánh môn, năm đạo ánh sáng rực rỡ đột ngột từ dưới đất nhô lên, nhanh chóng lao về hướng Thiên Túng. Năm đạo ánh sáng rực rỡ kia theo thứ tự là năm màu kim, lục, lam, hồng, vàng, từ xa nhìn lại xinh đẹp tựu như cầu vồng. Thế nhưng, bất kể là Thiên Túng lơ lửng trong không trung hay là đám đệ tử trước tháp Thánh môn đều cảm nhận được một loại áp lực trước nay chưa từng có. Loại uy áp như Thái Sơn áp đỉnh này khiến cho mọi người bao gồm cả Tề Thiên Sách đều cùng nhau lui về phía sau một bước.Ba người Thiên Túng mặc dù đứng ngạo nghễ trong không trung như cũ, nhưng U Minh cùng Tiểu Hồ đều không thể không thả ra địa hạt dị thú tiến hành chống cự.“Nguy rồi! Cư nhiên đem bọn họ dẫn ra!” Mục Thiên Thành nhìn “cầu vồng” nhanh chóng mà đến, trong mắt tràn ngập lo lắng nhìn Thiên Túng, lại ngoài ý muốn thấy được Thiên Túng lộ ra một chút cười lạnh.“Hừ! Rốt cuộc đi ra rồi!” Đây chính là con át chủ bài của Thánh môn! Nét mặt Thiên Túng mặc dù không biến sắc, trong lòng lại âm thầm cảnh giác.Trong nháy mắt, năm đạo ánh sáng kia đã dừng lại đối diện đám người Thiên Túng. Kim, lục, lam, hồng, vàng năm tầng ánh sáng dần dần tản đi. Năm bóng người rõ ràng xuất hiện trước mặt mọi người.Năm người này, bốn nam một nữ. Trong đó có hai bạch y lão giả, đứng ở hai bên, tưởng mạo bọn họ rất là kỳ lạ, rõ ràng đã râu tóc bạc trắng, nhưng làn da bóng loáng, khuôn mặt tuấn mỹ, có thể so với thiếu niên, điển hình mặt trẻ tóc trắng. Mà ỡ giữa hai vị lão giả một người thanh y, một người hắc y, đều là mặt mũi lạnh lùng, vóc người hơi có vẻ nhỏ thấp, bộ dạng chừng bốn mươi tuổi, hơn nữa hai người này nhìn kỹ lại có tám phần tương tự, khiến cho người ta không nhịn được nghi ngờ, đây không phải là hai huynh đệ chứ. Đứng ở giữa bốn người là một nữ tử, nhìn qua cũng liền hơn ba mươi tuổi, một đầu tóc đen như than như thác, da trắng nõn, khuôn mặt quyến rũ, một thân áo bài bó màu xanh da trời, khiến cho nàng cả người thoạt nhìn lẳng lơ, thành thục xinh đẹp.Ánh mắt Thiên Túng kể từ khi bắt đầu tiếp xúc với năm người, trong lòng liền rung lên hồi chuông cảnh báo. Nhìn không thấu! Nhìn không thấu! Tu vi của năm người này nàng hoàn toàn đều nhìn không thấu, trên người của bọn họ phảng phất có một hắc động, ngăn trở bên ngoài dò xét, nếu như không phải là năm người họ để lộ ra khí tức của mình, có lẽ mình căn bản không cảm giác được sự hiện hữu của bọn họ.Lúc này, Thiên Túng mới biết mình cuối cùng là coi thường Thánh môn ngàn năm để uẩn. Năm người này tuyệt đối là cường giả cấp bậc Kiếm Thần! Thiên Túng cùng U Minh Tiểu Hồ liếc mắt nhìn nhau, tất cả đều thấy được khiếp sợ từ đáy mắt đối phương. Bọn họ nghĩ Thánh môn tuyệt đối sẽ có Kiếm Thần trợ trận, nhưng bọn họ chưa từng nghĩ lại có thể có đến năm! Kiếm Thần là khái niệm gì, trên khắp Thánh Thiên đại lục cũng chỉ có một vị quốc sư của Thánh Thiên công nhận là Kiếm Thần mà thôi. Thế nhưng, Thánh môn cư nhiên cất giấu năm Kiếm Thần!Hơn nữa, theo quan sát của Thiên Túng, năm người này cũng không phải là Kiếm Thần đơn giản như vậy, từ khi khí tức của bọn họ phóng ra ngoài, nguyên tố thuộc tính của năm người này chia ra làm Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ năm loại. Mà năm loại nguyên tố thuộc tính vừa vặn là năm loại nguyên tố cơ bản. Thiên Túng đột nhiên nghĩ đến nội dung thuật bảy nguyên đồng thể cùng dung hợp trong Càn Khôn Áo Nghĩa. Nếu kiếm kỹ của năm người này hợp nhất, năng lượng kia cường đại tuyệt đối không cách nào tưởng tượng đấy!Cho tới nay, Thiên Túng cảm giác tất cả đều ở trong lòng bàn tay mình, nàng cũng đã đủ cường đại. Nhưng vào giờ khắc này nàng mới biết lực lượng của mình còn kém xa không đủ để đối mặt với địch nhân. Tuy nhiên, Thiên Túng cũng không phải một người sẽ hối hận với quyết định của chính mình, cũng không phải một người đối mặt với khó khăn lựa chọn cúi đầu! Năm người bọn họ cường đại thì như thế nào, cản đường của nàng, nhất định sẽ phải trả giá thật nhiều!“Chính là ngươi mới vừa dõng dạc nói Thánh môn bất quá chỉ như vậy sao?” Nữ tử áo lam mở miệng hỏi.“Đúng thì sao?” Thiên Túng vẫn như cũ không kiêu ngạo không siểm nịnh.“Ha ha, thú vị, lại có người dám giết thuộc hạ của chúng ta, chắc là danh tiếng của Cửu Trọng Cung chúng ta rất lâu không có dùng, cư nhiên làm cho người ta đánh tới đất dưới mí mắt chúng ta. Ta nói tiểu muội muội, lá gan của ngươi thật đúng là lớn a!” Nữ tử áo làm vừa nói, vừa lắc lắc thân hình như rắn nước của mình, nhìn qua cũng có hai phần xinh đẹp.“Uy! Lão thái bà, ngươi gọi ai là tiểu muội muội!” Thiên Túng căn bản không để ý tới kiêu ngạo của những người kia, mà là hơi giễu cợt nói.“Lão...... Lão thái bà?!” Nữ tử áo lam nghe Thiên Túng nói như thế, thiếu chút nữa ngất đi. Người nào không biết Nguyệt Mị Nương nàng quan tâm nhất là dung mạo của mình, mặc dù tu luyện tới Kiếm Thần, tuổi tác cũng sẽ không tăng. Thế nhưng nàng dù sao đã gần bốn mươi tuổi, sợ nhất chính là người khác nói nàng già. Hiện tại, Thiên Túng gọi nàng là lão thái bà, chính là đâm vào vết thương của nàng, muốn không giận cũng không được.“Hừ! Tiểu yêu nữ này, giết Tần Duyệt trưởng lão, phá hủy tháp Thánh môn, lấy trộm Thiên Dương châu, tội ác tày trời.” Nữ tử áo lam nhìn mấy người xung quanh nàng một chút nói, “Hôm nay khiến cho năm người chúng ta đồng loạt ra tay, nhất định phải đem yêu nữ này chặt thành trăm mảnh!”“Hảo!” Những người kia đồng thanh nói.U Minh cùng Tiểu Hồ thấy mấy người kia sẽ động thủ với Thiên Túng, vội vàng ngăn ở trước người Thiên Túng, thả ra địa hạt của mình.“Hừ! Ánh sáng bằng hạt gạo cũng dám cùng nhật nguyệt tranh nhau phát sáng?” Chỉ thấy thanh y lão giả cùng hắc y lão giả trong năm người đồng thời phất tay, hai cỗ kiếm khí mộc nguyên tố cùng hỏa nguyên tố mênh mông đánh về phía U Minh và Tiểu Hồ. Kiếm khí này hoàn toàn bất đồng với tổ hợp kiếm khí của hai người Trần Trung trong tháp Thánh môn. Cỗ kiếm khí này vừa tiếp xúc với địa hạt của U Minh cùng Tiểu Hồ liền giống như đại hỏa hừng hực, đem địa hạt của U Minh cùng Tiểu Hồ bức bách không ngừng thu nhỏ lại.Trong thời điểm ngàn cân treo sợi tóc này, một thanh âm cực kỳ xinh đẹp từ trên bầu trời truyền tới, “Ai dám động đến Tiểu Diệp Diệp của ta!”
[1]: kiểu như di sản, di tích ngàn nămNhưng vào lúc này, dị biến đột tăng!Phía Tây tháp Thánh môn, trong nội viện Tần thị Thánh môn, năm đạo ánh sáng rực rỡ đột ngột từ dưới đất nhô lên, nhanh chóng lao về hướng Thiên Túng. Năm đạo ánh sáng rực rỡ kia theo thứ tự là năm màu kim, lục, lam, hồng, vàng, từ xa nhìn lại xinh đẹp tựu như cầu vồng. Thế nhưng, bất kể là Thiên Túng lơ lửng trong không trung hay là đám đệ tử trước tháp Thánh môn đều cảm nhận được một loại áp lực trước nay chưa từng có. Loại uy áp như Thái Sơn áp đỉnh này khiến cho mọi người bao gồm cả Tề Thiên Sách đều cùng nhau lui về phía sau một bước.Ba người Thiên Túng mặc dù đứng ngạo nghễ trong không trung như cũ, nhưng U Minh cùng Tiểu Hồ đều không thể không thả ra địa hạt dị thú tiến hành chống cự.“Nguy rồi! Cư nhiên đem bọn họ dẫn ra!” Mục Thiên Thành nhìn “cầu vồng” nhanh chóng mà đến, trong mắt tràn ngập lo lắng nhìn Thiên Túng, lại ngoài ý muốn thấy được Thiên Túng lộ ra một chút cười lạnh.“Hừ! Rốt cuộc đi ra rồi!” Đây chính là con át chủ bài của Thánh môn! Nét mặt Thiên Túng mặc dù không biến sắc, trong lòng lại âm thầm cảnh giác.Trong nháy mắt, năm đạo ánh sáng kia đã dừng lại đối diện đám người Thiên Túng. Kim, lục, lam, hồng, vàng năm tầng ánh sáng dần dần tản đi. Năm bóng người rõ ràng xuất hiện trước mặt mọi người.Năm người này, bốn nam một nữ. Trong đó có hai bạch y lão giả, đứng ở hai bên, tưởng mạo bọn họ rất là kỳ lạ, rõ ràng đã râu tóc bạc trắng, nhưng làn da bóng loáng, khuôn mặt tuấn mỹ, có thể so với thiếu niên, điển hình mặt trẻ tóc trắng. Mà ỡ giữa hai vị lão giả một người thanh y, một người hắc y, đều là mặt mũi lạnh lùng, vóc người hơi có vẻ nhỏ thấp, bộ dạng chừng bốn mươi tuổi, hơn nữa hai người này nhìn kỹ lại có tám phần tương tự, khiến cho người ta không nhịn được nghi ngờ, đây không phải là hai huynh đệ chứ. Đứng ở giữa bốn người là một nữ tử, nhìn qua cũng liền hơn ba mươi tuổi, một đầu tóc đen như than như thác, da trắng nõn, khuôn mặt quyến rũ, một thân áo bài bó màu xanh da trời, khiến cho nàng cả người thoạt nhìn lẳng lơ, thành thục xinh đẹp.Ánh mắt Thiên Túng kể từ khi bắt đầu tiếp xúc với năm người, trong lòng liền rung lên hồi chuông cảnh báo. Nhìn không thấu! Nhìn không thấu! Tu vi của năm người này nàng hoàn toàn đều nhìn không thấu, trên người của bọn họ phảng phất có một hắc động, ngăn trở bên ngoài dò xét, nếu như không phải là năm người họ để lộ ra khí tức của mình, có lẽ mình căn bản không cảm giác được sự hiện hữu của bọn họ.Lúc này, Thiên Túng mới biết mình cuối cùng là coi thường Thánh môn ngàn năm để uẩn. Năm người này tuyệt đối là cường giả cấp bậc Kiếm Thần! Thiên Túng cùng U Minh Tiểu Hồ liếc mắt nhìn nhau, tất cả đều thấy được khiếp sợ từ đáy mắt đối phương. Bọn họ nghĩ Thánh môn tuyệt đối sẽ có Kiếm Thần trợ trận, nhưng bọn họ chưa từng nghĩ lại có thể có đến năm! Kiếm Thần là khái niệm gì, trên khắp Thánh Thiên đại lục cũng chỉ có một vị quốc sư của Thánh Thiên công nhận là Kiếm Thần mà thôi. Thế nhưng, Thánh môn cư nhiên cất giấu năm Kiếm Thần!Hơn nữa, theo quan sát của Thiên Túng, năm người này cũng không phải là Kiếm Thần đơn giản như vậy, từ khi khí tức của bọn họ phóng ra ngoài, nguyên tố thuộc tính của năm người này chia ra làm Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ năm loại. Mà năm loại nguyên tố thuộc tính vừa vặn là năm loại nguyên tố cơ bản. Thiên Túng đột nhiên nghĩ đến nội dung thuật bảy nguyên đồng thể cùng dung hợp trong Càn Khôn Áo Nghĩa. Nếu kiếm kỹ của năm người này hợp nhất, năng lượng kia cường đại tuyệt đối không cách nào tưởng tượng đấy!Cho tới nay, Thiên Túng cảm giác tất cả đều ở trong lòng bàn tay mình, nàng cũng đã đủ cường đại. Nhưng vào giờ khắc này nàng mới biết lực lượng của mình còn kém xa không đủ để đối mặt với địch nhân. Tuy nhiên, Thiên Túng cũng không phải một người sẽ hối hận với quyết định của chính mình, cũng không phải một người đối mặt với khó khăn lựa chọn cúi đầu! Năm người bọn họ cường đại thì như thế nào, cản đường của nàng, nhất định sẽ phải trả giá thật nhiều!“Chính là ngươi mới vừa dõng dạc nói Thánh môn bất quá chỉ như vậy sao?” Nữ tử áo lam mở miệng hỏi.“Đúng thì sao?” Thiên Túng vẫn như cũ không kiêu ngạo không siểm nịnh.“Ha ha, thú vị, lại có người dám giết thuộc hạ của chúng ta, chắc là danh tiếng của Cửu Trọng Cung chúng ta rất lâu không có dùng, cư nhiên làm cho người ta đánh tới đất dưới mí mắt chúng ta. Ta nói tiểu muội muội, lá gan của ngươi thật đúng là lớn a!” Nữ tử áo làm vừa nói, vừa lắc lắc thân hình như rắn nước của mình, nhìn qua cũng có hai phần xinh đẹp.“Uy! Lão thái bà, ngươi gọi ai là tiểu muội muội!” Thiên Túng căn bản không để ý tới kiêu ngạo của những người kia, mà là hơi giễu cợt nói.“Lão...... Lão thái bà?!” Nữ tử áo lam nghe Thiên Túng nói như thế, thiếu chút nữa ngất đi. Người nào không biết Nguyệt Mị Nương nàng quan tâm nhất là dung mạo của mình, mặc dù tu luyện tới Kiếm Thần, tuổi tác cũng sẽ không tăng. Thế nhưng nàng dù sao đã gần bốn mươi tuổi, sợ nhất chính là người khác nói nàng già. Hiện tại, Thiên Túng gọi nàng là lão thái bà, chính là đâm vào vết thương của nàng, muốn không giận cũng không được.“Hừ! Tiểu yêu nữ này, giết Tần Duyệt trưởng lão, phá hủy tháp Thánh môn, lấy trộm Thiên Dương châu, tội ác tày trời.” Nữ tử áo lam nhìn mấy người xung quanh nàng một chút nói, “Hôm nay khiến cho năm người chúng ta đồng loạt ra tay, nhất định phải đem yêu nữ này chặt thành trăm mảnh!”“Hảo!” Những người kia đồng thanh nói.U Minh cùng Tiểu Hồ thấy mấy người kia sẽ động thủ với Thiên Túng, vội vàng ngăn ở trước người Thiên Túng, thả ra địa hạt của mình.“Hừ! Ánh sáng bằng hạt gạo cũng dám cùng nhật nguyệt tranh nhau phát sáng?” Chỉ thấy thanh y lão giả cùng hắc y lão giả trong năm người đồng thời phất tay, hai cỗ kiếm khí mộc nguyên tố cùng hỏa nguyên tố mênh mông đánh về phía U Minh và Tiểu Hồ. Kiếm khí này hoàn toàn bất đồng với tổ hợp kiếm khí của hai người Trần Trung trong tháp Thánh môn. Cỗ kiếm khí này vừa tiếp xúc với địa hạt của U Minh cùng Tiểu Hồ liền giống như đại hỏa hừng hực, đem địa hạt của U Minh cùng Tiểu Hồ bức bách không ngừng thu nhỏ lại.Trong thời điểm ngàn cân treo sợi tóc này, một thanh âm cực kỳ xinh đẹp từ trên bầu trời truyền tới, “Ai dám động đến Tiểu Diệp Diệp của ta!”
Danh Sách Chương: