• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vào ngày thứ hai khi Giang Tùy Chu tỉnh lại, lọt vào trong tầm mắt đó là một nóc màn xa lạ.

Y đang muốn xoay người ngồi dậy, nhưng lại cảm thấy đầu đau ghê gớm, chỉ vừa động đậy một chút mà đã choáng váng từng cơn.

Y nhíu mày hòa hoãn lại trên giường một lát, đến khi mọi thứ trước mắt không còn quay cuồng nữa thì mới chậm rãi ngồi dậy.

Chỉ thấy bốn phía sáng trưng, trong xa lạ lại có vài phần quen thuộc, đây là phòng của Hoắc Vô Cữu.

Đây là……?

Giang Tùy Chu nhất thời có chút choáng, sau khi cúi đầu đỡ trán một lúc lâu, mãi mới tìm về được một chút ký ức.

Đêm hôm qua là bản thân y tới nơi này tìm Hoắc Vô Cữu uống rượu, nhưng mà tính rượu kia quá mạnh, tửu lượng thân thể này của y lại kém, uống được một nửa đã say ngất ra rồi.

Hiện giờ dù cho y nghĩ thế nào, cũng không thể nhớ nổi lúc sau đã xảy ra chuyện gì.

Cho nên…… Đêm qua y ngủ ở chỗ này của Hoắc Vô Cữu, còn chiếm cả giường của người ta?

Giang Tùy Chu đang choáng váng, chợt thấy cánh cửa bên cạnh phòng ngủ bị người ta mở ra. Đó là Hoắc Vô Cữu đã rửa mặt sạch sẽ, trên mặt mang theo hơi nước mát lạnh, đẩy xe lăn đi vào trong.

“Dậy rồi?” Y nghe thấy Hoắc Vô Cữu hỏi.

Giang Tùy Chu nâng mắt nhìn hắn, chỉ thấy tuy mặt Hoắc Vô Cữu không lộ vẻ gì, nhưng lại thần thanh khí sảng, ngồi rất là đoan chính trên xe lăn. Mà y thì xiêu vẹo trên giường, uể oải dựa vào đầu giường, như thế nào cũng thấy không khí có hơi không thích hợp.

“Đêm hôm qua uống nhiều quá, chẳng biết sao lại qua đêm ở chỗ của ngươi.” Giang Tùy Chu một tay xoa thái dương, nói.

Hoắc Vô Cữu nhàn nhạt nhìn y một cái, nói: “Không có việc gì.”

Tiếp đó, hắn liền đẩy xe lăn ra gian ngoài, cất giọng gọi Mạnh Tiềm Sơn vào.

Mạnh Tiềm Sơn đã trông giữ ở bên ngoài suốt một đêm, khi nghe thấy tiếng Hoắc Vô Cữu thì vội vàng đẩy cửa vào, thu xếp sai người bưng trà giải rượu đã được chuẩn bị xong từ lâu vào.

Giang Tùy Chu để mặc cho hắn ta hầu hạ uống trà giải rượu, cuối cùng không còn chóng mặt như vậy nữa thì đứng dậy thay quần áo, lúc này lại nhìn thấy Lý Trường Ninh dẫn theo Ngụy Giai từ bên ngoài vào.

Khi thấy y ngồi uống trà trên giường Hoắc Vô Cữu, hai người kia đều sửng sốt, tiếp đó, Lý Trường Ninh vội vàng cúi đầu giả bộ như không nhìn thấy, còn không quên túm lấy Ngụy Giai đi theo phía sau đang không ngừng nhìn Giang Tùy Chu.

“Mới vừa rồi tiểu nhân đến nhà chính, không gặp được Vương gia, không ngờ rằng Vương gia lại ở chỗ của phu nhân.” Lý Trường Ninh tiến lên khom người nói.

Giang Tùy Chu thản nhiên ừm một tiếng, nói: “Không sao. Nếu liều lượng dược hôm nay điều chỉnh không nhiều, vậy thì ngươi cứ dạy người trực tiếp đi sắc là được.”

Lý Trường Ninh lên tiếng trả lời.

Giang Tùy Chu vịn vào Mạnh Tiềm Sơn đứng lên, khi đứng dậy vẫn cảm thấy trong đầu choáng váng, suýt nữa đã đứng không vững rồi.

Y thầm nghĩ, vẫn nên trở về ngủ bù thôi.

Y giơ tay căn dặn: “Nên làm gì thì cứ làm đi, bản vương đi đây.”

Hai người kia vội vàng ở một bên cung tiễn Giang Tùy Chu.

Giang Tùy Chu gật gật đầu về phía Hoắc Vô Cữu, xoay người đi mất.

Mắt thấy lòng bàn chân Giang Tùy Chu nhẹ bẫng, nện từng bước lung lay đi ra ngoài, sau đó cửa phòng được đóng lại từ bên ngoài, trong phòng chỉ còn lại ba người bọn họ giống như ngày trước.

Ngụy Giai lập tức cảnh giác mà ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, khi nhìn thấy Giang Tùy Chu đã đi xa, hắn ta mới vội vàng nhìn về phía Hoắc Vô Cữu, nhìn muốn rách cả mí mắt: “Tướng quân, y đây là……!”

Hoắc Vô Cữu nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn ta, biết ngay tiểu tử này đang suy nghĩ cái gì.

Hắn nhíu mày lại, nói: “Đừng suy nghĩ vớ vẩn.”

Ngụy Giai nghe lời này của hắn, thì mới vội vàng thở nhẹ nhõm một hơi.

Tuy hắn ta không hiểu việc đời, nhưng nhìn dáng vẻ kia của Tĩnh Vương, chuông cảnh báo trong lòng vẫn cứ reo vang.

Sao y lại qua đêm ở chỗ tướng quân, còn mang dáng vẻ yếu ớt hơn vài phần so với lúc trước? Chẳng lẽ là đêm qua y với tướng quân, thực sự đã xảy ra chuyện gì sao?

Nhưng mà may mắn, nếu tướng quân nói hắn ta đừng suy nghĩ lung tung, vậy chính là không có việc gì.

Ngụy Giai chấn kinh nửa ngày rồi, cuối cùng lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, nói chuyện cũng không cân nhắc, bật thốt lên: “Thuộc hạ biết mà! Tướng quân là dạng người gì, sao có thể giống như y chứ!”



Nói rồi, hắn ta nâng mắt lên, ánh mắt sáng lấp lánh mà nhìn về phía tướng quân nhà mình.

Nhưng lại thấy đôi mắt tướng quân nhà mình chợt lạnh hẳn xuống.

Ngụy Giai cả kinh, chỉ thấy tướng quân nhăn mày lại, lạnh lùng nói: “Quản miệng cho tốt.”

Ngụy Giai vội vàng ngậm miệng lại, liên tục gật đầu.

Tướng quân không hề nhìn hắn ta mà vịn xe lăn đứng lên, chậm rãi đi về phía mép giường. Hắn ta rất có ánh mắt mà lui sang một bên, lấy túi thuốc Lý Trường Ninh mang đến, bắt đầu sắc dược cho Hoắc Vô Cữu.

Ngụy Giai biết rõ, ban nãy bản thân mình đã nói sai, chọc tướng quân tức giận rồi.

Nhưng mà……


Mặt hắn ta lộ vẻ nghi hoặc.

Vừa rồi hắn ta cũng đã nói sai cái gì đâu, tướng quân tức giận cái gì vậy?

Mà tại nhà chính An Ẩn Đường, Giang Tùy Chu để Mạnh Tiềm Sơn đỡ rồi chậm rãi nằm xuống giường.

Y đã quen ngủ trên giường mình, không ngờ giường Hoắc Vô Cữu lại cứng như vậy, nằm cộm cả đêm làm cho y đau lưng nhức eo. Mạnh Tiềm Sơn hầu hạ y ăn vài thứ, rồi giúp y buông màn xuống, để y ngủ thêm một lát.

Giang Tùy Chu vẫn có hơi không nghĩ ra.

Y trầm tư nửa ngày, vẫn đi hỏi: “Ngày hôm qua sao bản vương lại ngủ ở bên kia?”

Mạnh Tiềm Sơn nghe vậy thì ai da một tiếng: “Vương gia, sao nô tài này biết được chứ? Hôm qua nô tài vẫn luôn canh giữ ở hành lang, mãi cho đến canh ba, là phu nhân ra cửa nói ngài muốn ngủ lại ở bên đó.”

Giang Tùy Chu nhíu mày: “Hoắc phu nhân nói?”

Mạnh Tiềm Sơn gật đầu.

“Vương gia không nhớ rõ?”

Một lát sau, Giang Tùy Chu thản nhiên ừ một tiếng, nói: “Uống nhiều quá, quả thực không còn ấn tượng gì.”

Mạnh Tiềm Sơn đáp lại một tiếng.

Liền nghe Giang Tùy Chu dừng một chút, nói: “Nhưng mà……”

Mạnh Tiềm Sơn vội hỏi: “Nhưng mà cái gì?”

Giang Tùy Chu nhíu mày suy tư.

Nghe Mạnh Tiềm Sơn nói như vậy, hình như là y chủ động yêu cầu ở lại bên kia, nhưng mà y lại không nhớ rõ là mình đã từng nói lời nào như vậy, trái lại còn loáng thoáng nhớ rõ, trời đất quay cuồng, dường như mình bị người nào bế lên, không nói lời nào mà đặt lên trên giường kia.

Nhưng ký ức kia, lại giống như ảo giác trong mộng của y. Y chỉ cảm thấy càng nghĩ thì đầu lại càng đau, cho nên dứt khoát xoa xoa thái dương, nhẹ giọng nói.

“Thôi, không có gì.”

Chắc chắn là ảo giác. Y nghĩ thầm. Chân Hoắc Vô Cữu vẫn còn tàn tật cơ mà, huống chi, cho dù không tàn tật, sao hắn lại đi bế mình chứ?

——

Mặc dù đã xác định Giang Tùy Chu bệnh gần chết, nhưng Giang Thuấn Hằng vẫn không mất cảnh giác, cách mỗi một đoạn thời gian đều sẽ để thái y đến xem bệnh tình của Giang Tùy Chu.

Thang dược kia của Cố Trường Quân có hiệu lực rất tốt, khi dược hiệu tới thì sẽ như thúc núi sụp, khiến cho đại phu trong phủ cùng các thái y đều luống cuống chân tay. Mà khi dược lực giảm bớt thì sẽ từng bước một mà tiêu giảm, cho đến khi duy trì được ở một trạng thái khiến cho thân thể và mạch tượng của y có vẻ suy yếu hơn so với lúc trước, nhưng vẫn có thể duy trì sinh hoạt hằng ngày.

Bởi vậy, một khoảng thời gian sau đó, mặc dù thái y mà Hậu Chủ phái tới chỗ Giang Tùy Chu y thuật cao minh, cũng vẫn chưa nhìn ra được manh mối gì từ bên trong.

Mấy ngày nay, thái y quay về báo cho Hậu Chủ, nói rằng tuy bệnh của Tĩnh Vương điện hạ đã tốt hơn bảy tám phần rồi, nhưng lại bị tổn thương tới căn cơ thân thể, hiện giờ trong phủ đang nuôi mấy tên đại phu sơn dã không biết từ đâu đến, giúp y điều chỉnh thân thể.

Chỉ có điều, mãi vẫn chưa có kết quả gì.

Khi nghe thấy tin tức này, Hậu Chủ cao hứng cực kỳ.

“Quả thật đúng là có bệnh thì vái tứ phương.” Hậu Chủ lười biếng nói.

Thái y kia liên tục đáp vâng.



Hậu Chủ nói: “Nếu đã gần khỏi hẳn rồi, vậy đáng lẽ phải mang y tiến cung cho trẫm nhìn xem. Trẫm cũng tiện khuyên nhủ y, trong Thái Y Viện muốn đại phu nào mà chẳng có, hà tất lại phải đi tin dã hồ thiền ở bên ngoài?”

(*) Dã hồ Thiền (Thiền của loài chồn hoang): ở đây ý chỉ những người không biết gì mà đi lừa người, chỉ biết bắt chước cách làm và thuyết giảng chân lí mà chính mình còn không hiểu.

Thái giám bên cạnh hiểu ngầm, vội vàng cười xòa tiến lên, hỏi Hậu Chủ tính khi nào thỉnh Tĩnh Vương vào cung, hắn ta sẽ đi truyền chỉ.

Trong khoảng thời gian này tâm tình Hậu Chủ vẫn luôn không tốt, cũng muốn tìm chút thú vui.

Xem Giang Tùy Chu bệnh thành cái dạng gì, rồi dựa theo đó phỏng đoán xem đại khái bao giờ ma ốm này có thể chết, đây chính là thú vui lớn nhất của gã.

Vì thế, chưa đầy hai ngày, Giang Tùy Chu đã vào cung.

Dưới tác dụng của dược hiệu kia, thân thể y vốn đã mang vẻ cực suy yếu, hơn nữa bởi vì hai ngày trước uống rượu say ngất ngây, sắc mặt vẫn còn chưa trở lại bình thường, vì vậy mà khi vào cung, thoạt nhìn còn suy yếu hơn ngày thường vài phần.

Y phục mũ miệng của Thân vương là màu đen đặc, dày nặng to rộng, ung dung uốn lượn, càng lộ rõ gò má gầy ốm cùng sắc mặt tái nhợt của y. Khi quỳ xuống đất hành lễ, nhìn cứ lảo đảo loạng choạng, dường như không cần người đẩy, tự mình cũng có thể té ngã bất cứ lúc nào.

Dáng vẻ này, khá giống với dáng vẻ mẫu thân yêu phi kia của y trước lúc lâm chung.

Tiên đế băng hà ở trên đường dời về phía nam, yêu phi kia đi được nửa đường cũng nhiễm bệnh. Tiên đế vừa chết, Hậu Chủ lập tức hạ lệnh nhốt yêu phi kia lại, không cho người hầu hạ, hơn nữa còn không cho thái y chữa bệnh cho nàng. Trước khi nàng chết, Hậu Chủ từng đến nhìn qua một lần, chỉ thấy khuôn mặt yêu mị mê của người kia đã gầy đến nỗi biến dạng, hốc mắt trũng xuống, làn da xanh trắng, bộ dạng ấy quả thực như là trên trời dưới đất với bộ dạng đắc ý thiên kiều bách sủng ngày xưa kia.

Hậu Chủ nhìn mà thật sự cảm thấy hả lòng hả dạ.

Hiện giờ, nhi tử nàng sinh ra kia cũng có bộ dạng như rất muốn bước theo vết xe đổ của nàng.

Trong lòng Hậu Chủ sung sướng, âm dương quái khí mà quan tâm Giang Tùy Chu vài câu.

Giang Tùy Chu đã sớm biết rằng sẽ có một ngày như vậy, trước đó đã chuẩn bị thật tốt, chỉ bày ra bộ dạng bệnh tật, rồi trả lời vài câu cho có lệ.

Quả thực, dáng vẻ này của y cực kì lấy lòng Hậu Chủ.

Hậu Chủ cao hứng là có thể buông tha cho y sớm hơn. Hôm đó chưa đến chính ngọ, Hậu Chủ đã cảm thấy tâm tình rất tốt, giơ tay cho Giang Tùy Chu lui xuống.

Giang Tùy Chu đứng dậy, đang muốn hành lễ thì liền nghe Hậu Chủ nói thêm.

“Nếu thân thể Ngũ đệ khỏe rồi, không bằng quay lại Lễ bộ làm việc đi?” Gã cười nói. “Lễ Bộ không có Ngũ đệ, trong lòng trẫm bất an.”

Bất an cái con khỉ.

Y ở Lễ Bộ chỉ lĩnh một chức quan nhàn tản, có y hay không có y cũng chẳng có gì khác. Hậu Chủ nói như vậy, chẳng qua là bởi vì thấy thân thể y kém, sắc mặt lại khó coi, cho nên cố ý để y quay về làm việc, muốn để y bị mệt nhọc mà giảm nhanh thêm mấy năm tuổi thọ mà thôi.

Nhưng mà khá tốt, đây cũng là ý muốn của Giang Tùy Chu.

Y và Bàng Thiệu ngươi tới ta đi, coi như đã khiến Bàng Thiệu ăn vài lần thiệt thòi. Sau này, tất nhiên Bàng Thiệu sẽ không mất cảnh giác, mà nếu y ở trong triều, tin tức cũng sẽ linh thông hơn đôi chút.

Giang Tùy Chu nghĩ như vậy, trên mặt bày ra dáng vẻ khó xử, lá mặt lá trái mà từ chối một phen, cuối cùng dưới cường lệnh của Hậu Chủ, mặt đầy sự không tình nguyện mà đồng ý kết thúc kỳ nghỉ phép của mình.

Trên mặt Hậu Chủ càng hiện rõ sự cao hứng.

Lúc này Giang Tùy Chu mới lui ra, khi ra khỏi điện, dư quang nhìn thấy mặt Hậu Chủ đầy thích ý mà gác chân lên trên bàn.

Giang Tùy Chu nhàn nhạt thu hồi ánh mắt.

Ánh mắt Bàng thái hậu thực sự quá hạn hẹp, đúng là người cùng một nhà với Bàng Thiệu. Nàng trăm phương ngàn kế dạy dỗ nhi tử của nàng làm thế nào để căm ghét phi tần đã tranh sủng với nàng, làm thế nào để tàn hại huynh đệ tìm niềm vui, nhưng duy nhất chưa từng nghĩ tới việc dạy nhi tử nàng có đủ tư cách để làm hoàng đế.

Chỉ nghĩ rằng triều đình nhà mình nghìn năm muôn đời, chỉ nghĩ rằng tiền triều có Bàng Thiệu chống đỡ, là có thể kê cao gối mà ngủ.

Thật sự là gieo gió gặt bão.

Giang Tùy Chu vừa trầm tư, vừa đi ra bên ngoài đại điện. Mặt trời dần dần lên cao, y phải mau ra khỏi cung sớm hơn, còn cần phải quay về tìm Từ Độ cùng Cố Trường Quân để làm chút tính toán.

Đúng vào lúc này, trên quảng trường rộng lớn ở trước điện, y chạm mặt với một người.

Người nọ đi nhanh về hướng này, hẳn là hướng về nơi đại điện của Hậu Chủ. Một tên nội thị chạy chậm đi theo sát bên cạnh người gã ta, vẻ mặt đau khổ khuyên gã ta.

“Đại Tư Đồ, Đại Tư Đồ dừng bước đi, lúc này Hoàng Thượng đang bận rộn, sợ là không rảnh gặp ngài……”

Giang Tùy Chu ngừng bước chân lại, toàn thân kéo căng cảnh giác.

Người mà y chạm mặt chính là Bàng Thiệu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK