• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Mục Ngạn lặng lẽ nhìn quanh căn phòng trước mặt, căn phòng chỉ vẻn vẹn 10 mét vuông, thật sự rất khác so với nơi ở thường ngày của anh.
"Rất đơn giản phải không." Tô Viên cười nói.
"Không hẳn." Mục Ngạn thản nhiên nói, gian phòng tuy nhỏ nhưng lại chất đầy đồ của cô, hơi chật nhưng lại khiến người ta cảm thấy ấm áp.
Có phải một căn phòng như vậy có thể được gọi là "nhà"? Không giống như nơi ở của anh, cho dù nó lớn bao nhiêu, đồ đạc được trang trí sang trọng như thế nào, nó vẫn khiến anh cảm thấy lạnh lẽo.
"Đây là em khi còn bé sao?" Mục Ngạn đi tới trước bàn cầm một khung ảnh lên, trong khung ảnh là một bé gái 5, 6 tuổi.
"Đúng vậy." Cô gật đầu nói: "Lúc đó em đang thay răng, vì vậy em không để lộ răng khi cười.

Mẹ em nói rằng lúc đó em thực sự rất đáng yêu, nhưng em cũng không biết tại sao, càng lớn lên thì càng xấu."
"Không đâu." Anh đột nhiên nói.
"Hả?"
"Anh không nghĩ em xấu." Anh nhìn cô nói.
Mặt Tô Viên đột nhiên đỏ bừng, cô cảm thấy tim đập rất nhanh, cơ hồ như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Dù biết mình tầm thường nhưng cô vẫn luôn hi vọng mình tốt trong mắt anh.
Mục Ngạn đặt khung ảnh xuống, ánh mắt rởi vào bàn làm việc, nơi đó có mấy cuốn album nhạc mà Tô Viên thường mua, "Em thường thích nghe thể loại này à?" Anh hỏi.
Dường như trong vô thức, anh trở nên tò mò về cô và muốn biết cô một chút.
"Em thích rất nhiều thể loại.


Bởi vì do tính chất công việc, em sẽ nghe tất cả, nhưng em thích thể loại trữ tình hơn." Tô Viên trả lời.
Anh xem qua các đĩa CD của cô, tưởng tượng cách cô thường ở trong phòng này, nghe các bài hát.
Đột nhiên, ánh mắt anh dán chặt vào một nơi nào đó, lông mày hơi nhíu lại, ngón tay thon dài từ trong sấp CD lấy ra một chiếc CD.
Khuôn mặt của người đàn ông trong album là người mà Mục Ngạn gặp hôm qua Mạc Quân Khải.
Đây là..

album của người đàn ông đó! Và việc Tô Viên mua album này có ý nghĩa gì?
Mục Ngạn nhìn chằm chằm vào album trong tay, híp mắt lại, Tô Viên đương nhiên chú ý tới album mà anh đang cầm trên tay là album của Mạc Quân Khải, "Đây..

Đây là.."
"Em thực sự không có yêu thầm Mạc Quân Khải?" Anh ngắt lời cô, đôi mắt đen nhìn thẳng vào Tô Viên.
Cô cảm thấy trong mắt Mục Ngạn có một tia không vui.
"Đương nhiên là không." Cô khẳng định: "Lúc đó, khi các bạn nữ đồng học đang tán gẫu, họ có đề cập đến chọn bạn trai như thế nào mới thích hợp, em lúc đó không có suy nghĩ nhiều có nhắc đến Mạc Quân Khải, ai nào ngờ, ngày hôm sau mọi người đã đồn lên tin là em yêu thầm cậu ấy."
Nhưng sau khi giải thích, cô lại cảm thấy vẻ không hài lòng trong mắt anh dường như càng nhiều hơn.
"Vậy, lúc đó, bạn trai lý tưởng của em là người đàn ông này?" Mục Ngạn hỏi.
Cô cắn môi nói: "Lúc đó, thật ra có rất nhiều nữ sinh theo đuổi anh, vì vậy, em cũng không tiện nhắc tên anh, nếu như lúc đó em nói tên anh, vậy thì chắc chắn sẽ có tin đồn là em yêu thầm anh."
Câu nói của cô khiến cho sự hài lòng trong mắt anh dịu xuống.
"Vậy ngày hôm qua em đã gặp Mạc Quân Khải, có còn cảm thấy anh ta là mẫu hình bạn trai lý tưởng của em không?"
Cô vội lắc đầu, "Đương nhiên không phải rồi, hiện tại anh là bạn trai của em, bất luận hiện thực hay là lý tưởng thì đều là anh."
Có lúc, anh từng cho rằng việc cô thích anh chỉ là một phút nhất thời thôi
Nhưng cô nghiêm túc nói với anh, cô không coi lời nói của anh là lời nói đùa, cô rất nghiêm túc đồng ý hẹn hò mới anh.
Sau đó, có một ngày, cô dùng vẻ mặt rất nghiêm túc nói với anh rằng cô yêu anh.
Vì vậy anh dần quen với tình yêu của cô, quên cả việc nghĩ rằng có thể cô đã từng thích, hoặc thậm chí hẹn hò với một ai khác.
Nhưng hiện tại, cô lại nói với anh rằng, bất luận là hiện thực hay là lý tưởng thì đều là anh.
Có lẽ là bởi vì ánh mắt của anh khi nhìn cô có sự dịu dàng, nếu không phải cô đang kiềm chế, thì có khi cô đã trực tiếp ném anh xuống giường.
Có vẻ như càng quen lâu thì sự tự chủ của cô đối với sắc đẹp của anh càng yếu đi.

Đoán chừng nếu có một ngày anh cười với cô, sau đó ngoắc cô lại, cô chắc chắn sẽ phạm tội mất thôi!
Tô Viên nuốt nước bọt một cái, chuyển chủ đề: "Anh có muốn..

muốn xem ảnh chụp của em khi còn nhỏ không?"
"Ừm, được."

Mục Ngạn vô cùng thích thú nhìn những bức ảnh này, đây là Tô Viên mà anh chưa từng gặp qua, vì vậy anh càng biết nhiều về cô hơn.
"Đúng rồi, anh khi còn nhỏ nhất định rất đáng yêu, em rất muốn xem dáng vẻ lúc nhỏ của anh."
Không khí xung quang chợt yên tĩnh.
Tô Viên có thể cảm nhận rõ ràng thái độ của anh đang thay đổi.

Nếu vừa rồi anh dịu dàng bao nhiêu thì bây giờ lạnh lùng bấy nhiêu.
Chẳng lẽ vừa rồi cô nói sai gì sao? Cô nhớ lại những gì mình vừa nói, nhưng dù nghĩ thế nào thì đó cũng chỉ là những lời nói bình thường.
"Mục Ngạn..

Anh..

làm sao vậy?"
Hàng mi đen dày hơi rũ xuống che khuất đôi mắt anh, "Em thật sự muốn xem ảnh hồi nhỏ của anh sao?"
Tô Viên gật đầu, "Ừm."
Anh im lặng, không trả lời cô, bầu không khí xung quanh càng trở nên yên tĩnh hơn.
Tô Viên có chút khó hiểu nhìn anh, không hiểu cô vừa đưa ra một câu trả lời rất bình thường mà sao lại khiến anh im lặng lâu như vậy.
Thời gian trôi qua, ngay tại lúc cô muốn phá vỡ sự yên lặng, thì anh đã chậm rãi nâng mắt lên, ánh mắt lần nữa rơi trên mặt cô.
"Nhưng mà, Tô Viên, có lẽ em vĩnh viễn sẽ không có cơ hội nhìn thấy hình ảnh anh lúc nhỏ đâu." Từng lời từng chữ đều rất rõ ràng.
Cô giật mình, anh nói câu này là có ý gì? Có nghĩa là anh không có ảnh, hay anh không muốn cho cô xem?
"Em..

không hiểu lắm." Cô nói nhỏ.

Ánh mắt anh trầm xuống, "Hơn nữa, không chỉ là ảnh chụp, có lẽ còn một số thứ khác rất dễ tìm thấy ở người khác, nhưng đối với anh thì không" Anh dừng lại, giống như đang do dự điều gì, một lúc sau mới nói: "Như vậy, em vẫn còn muốn tiếp tục hẹn hò với anh sao?"
"Cái gì gọi là đối với người khác thì dễ dàng tìm thấy còn anh lại không?" Cô hỏi.
Ví dụ như..

Một gia đình hòa thuận, cha mẹ quan tâm đến con cái..

Những điều này, đối với anh, sẽ không bao giờ tồn tại.
Chỉ là anh không trả lời cô, anh đứng lên nói: "Em cứ suy nghĩ đi, anh đi trước đây."
Tô Viên nhìn ra Mục Ngạn không muốn nói thêm điều gì, "Không cần suy nghĩ, em.." lời nói của cô chưa nói xong, anh đã đặt ngón tay anh lên môi cô, "Anh cho em thời gian, để em có thể suy nghĩ, qua vài ngày nữa, sau khi em suy nghĩ kĩ rồi, thì hãy trả lời anh."
Sau khi anh rời đi, cô nhìn album ảnh trên giường, bất giác thở dài.

Có thể là những bức ảnh này là điều cấm kỵ đối với anh hay là còn nguyên nhân nào khác?
Cạch.
Cửa phòng bị đẩy ra, Tô Viên quay đầu lại, người bước vào là Ba cô.
"Ba!"
Cha Tô đi tới trước mặt con gái, "Ba có chuyện muốn nói với con."
"Dạ.".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK