Hân Hân lặng lẽ đi ra, thấy cậu chủ tiều tụy, mệt mỏi.
Bé muốn đến an ủi để giúp cậu chủ của mình vui lên.
Bé lặng lẽ đến bên :
- Cậu chủ đừng lo lắng nũa, chị Thiên Du sẽ khỏe lại nhanh thôi mà!
Thiên Vũ nghe được giọng nói bé nhỏ, liền mỉm cười.
Nhưng nụ cười nhanh chóng tắt hẳn bởi sự lo lắng cho Thiên Du.
Hân Hân thấy vậy liền nói:
- Cậu chủ đừng buồn! Hân Hân sẽ làm cậu cười! Cậu nhìn này, đây là bức ảnh chị Thiên Du bị Hân Hân chụp trộm đấy! Cậu nhìn xem, có buồn cười không?
Trời ơi! Hắn không thể tin nổi, lại nụ cười "tỏa nắng" đó, sao mà có thể vô duyên như vậy nhỉ? Thật chẳng khác gì Gia Như, nhưng trông thật hồn nhiên, ngây thơ.Bất chợt , hắn nở một nụ cười.
Xem tiếp vài bức ảnh nữa, bống nhiên hắn bật cười bởi những hình ảnh ngu ngơ của Thiên Du mà Hân Hân chụp.
Hân Hân thấy vậy mà vui sướng.
Đang vui vẻ, chợt hắn cau mày lại, lông mày bắt đầu giật nhẹ, nụ cười biến mất, thay vào đó là sắc mặt tức giận! Thì ra hắn đã vô tình xem được video mà Hân Hân đã quay lại.
Hân Hân đã đoán ra , bé vô cùng lo sợ, chỉ đứng nhìn cậu chủ vứt chiếc máy ảnh mà mếu máo.
Bây giờ Trâm Anh đã về tới nhà, ả nằm dài ra ghế sofa, tận hưởng ly trà thơm ngon, trong lòng vẫn luôn tìm cách diệt khẩu Gia Như.
Ả lẩm bẩm:
" Phải nhanh chóng làm cho con nhỏ này biến mất, nếu không hậu quả sẽ khôn lường "
Nói rồi, nhỏ lấy máy ra :
" Chị lại có việc nhờ các chú lên! Vụ giả danh xác chết ấy,coi như thành công bước đầu rồi! Chị không ngờ con bé đó còn sống, mọi chuyện mà bại lộ thì chị mày nguy hiểm đấy.
Vậy nên , nhờ nốt các chú vụ này, chỉ cần diệt khẩu nó đi, lần này chị sẽ thưởng gấp đôi.
Cứ thế mà làm nhé, con bé đấy bây giờ đang ở trong bệnh viện....!nhân lúc không ai ở đó, giết nó âm thầm đi.
Tên của nó bây giờ là Thiên Du ....."
Đang cười nói vui vẻ với kế hoạch của mình, chiếc điện thoại trên tay nhỏ rơi xuống, mặt mày nhỏ lo sợ, mặt không còn giọt máu.Thì ra hắn đã ở đó lúc đầu không hay, hắn chỉ định xử tội nhỏ vì đã đẩy một nhỏ osin ngã xuống, ai ngờ lại biết được sự thật kinh thiên động địa này.
Hắn lạnh lùng bước vào, hắn nhìn nhỏ khinh bỉ, tay đấm chặt xuống bàn rồi quát:
- Nói tôi nghe sự thật trước khi tôi còn có thể bình tĩnh hỏi cô!
- Dạ....thật ra...không phải như ...anh nghĩ đâu
- Cô còn già mồm à? Tôi đã nghe hết rồi
-Em...em...
- Tôi cho cô cơ hội cuối cùng.
Cô mà không nói ra sự thật thì đừng trách tôi ác.
Trâm Anh đến đây không còn gì mà cãi nữa.
Nhỏ ngã gục xuống, nước mặt rơi không ngừng:
" Em yêu anh từ lần đầu gặp mặt.
TỪ đầu, em đã luôn coi anh là người duy nhất trong tim mình rồi.
Vậy mà Gia Như lại xuất hiện, ban đầu em cũng không để ý, cho đến khi anh và nhỏ thân nhau quá mức.
Anh ơi, có ai mà chấp nhận nhìn người mình yêu luôn bên cạnh người con gái khác không, mà người đó lại là bạn thân của mình nữa.
Em chỉ là muốn lấy lại những thứ thuộc về mình thôi.
Vậy nên, em mới phải đổ lỗi cho Gia Như để anh ghét cô ta.
Không ngờ, ông trời lại không phụ công em mong ngóng, khiến cô ta biến mất.Nhưng ngoài dự kiến của em, anh luôn đau khổ vì cô ta.
Em yêu anh, em không muốn nhìn người em yêu tiều tụy, vậy nên mới giả chuyện xác chết để anh không còn tìm kiếm cô ta nữa.............."
Nhỏ đau khổ nói tiếp :
" Nhưng không gì có thể lường trước, nhỏ lại còn sống,vô tình xuất hiện trong cuộc đời của anh.
Dù không còn ký ức, nhưng một ngày, cô ta sẽ nhớ lại và cướp anh khỏi em.
Em chỉ muốn anh yêu em thôi, em chỉ muốn thứ tình cảm này.
Xin anh hãy hiểu cho em, đó là do em quá yêu anh"
Hắn nhếch môi:" Hiểu cho cô à? Cô làm hại cô ấy chưa đủ ra, tôi và cô ấy chưa có gì cả, từ đầu đến cuối, chỉ là tôi thích cô ấy.
Vậy mà cô vu oan giáng họa, hãm hại cô ấy đủ điều.
Cô thậm chỉ còn lừa dối mọi người, cô lừa cả tôi cơ mà.
Cô có biết gia đình cô ấy đau khổ thế nào khi nghĩ cô ấy đã chết không.
Cô chỉ vì ích kỉ cá nhân mà có thể gây ra chuyện lớn như vậy.
Tôi không thể chấp nhận một con người như cô, xin cô hãy bước ra khỏi cuộc đời tôi.
Tôi không muốn nặng tay với con gái, đặc biệt với loại người như cô chỉ làm tôi bẩn tay mà thôi.
Cút đi"
- Anh à ! Xin anh cho em cơ hội cuối
- Tôi cho cô cơ hội lần thứ mấy rồi? Cô hãm hại cô ấy như vậy, khiến cho cuộc sống của cả gia đình cô ấy đau khổ.
Tôi có tha thứ cho cô thì liệu ông trời có tha thứ cho cô.
- Em xin anh.
- Đi đi trước khi tôi còn bình tĩnh
Hắn lạnh lùng bước đi, Trâm Anh ngoái nhìn , nước mắt giàn giụa , chay tới ôm chân hắn, hắn tức mình gạt ra rồi nói :" Đừng chạm vào tôi !"
Thiên Vũ lái xe ra ngoài, chỉ còn Trâm Anh ở lại trong căn nhà lạnh lẽo.
Ả vừa khóc vừa căm phẫn.
Không ngờ vì tình yêu mà có ngày mà nhỏ ra nông nỗi như vậy.
Tất cả là do ai chứ? Trong nhỏ bây giờ chỉ hận thù, nhỏ hận Gia Như tại sao lại xuất hiện trong cuộc đời nhỏ? tại sao lại đến bên Vũ? Tại sao lại quay trở lại ? Nhỏ sẽ trả lại những gì hôm nay nhỏ phải chịu.
Kế hoạch với bọn đầu gấu đã xong, bây giờ chỉ cần thực hiện nhẹ nhàng, êm đềm.
Nhỏ lặng lẽ thu dọn hành lí, quay nhìn căn nhà rồi cười nhạt, bước đi!!!!!!!!!!!.
Danh Sách Chương: