Bẵng đi nhiều ngày sau trong kinh thành lan truyền tin tức động trời, thất hoàng tử Liên Tuân tham ô cướp bóc của dân bỏ túi riêng, lạm dụng chức quyền đánh cao thuế đất khiến người dân cơm không đủ no áo không đủ mặc.
Ngọc Thuần vô tình nghe được chuyện này trên đường đến cửa tiệm, cô thả chậm bước chân tò mò muốn nghe chuyện trong chốn cung nghiêm.
“Vậy sau đó thế nào? Thất hoàng tử đó chắc không bị giáng xuống làm thứ dân chứ?”
Đã nói thiên tử phạm tội xử như thường dân, Liên Tuân thân là hoàng tử một nước còn ra tay trấn lột của dân tội chồng thêm tội.
Khi hoàng đế biết tin đã tức muốn hộc máu, hạ lệnh cắt bỏ bổng lộc của thất hoàng tử trong mười năm, tịch thu toàn bộ tài sản đất đai.
Mà thất hoàng tử cũng bị giam lỏng trong phủ của mình, chưa có sự cho phép của hoàng đế không được ra ngoài dù là nửa bước.
Một cô gái to gan lớn mật nói: “Nói giam lỏng cho dễ nghe thực chất không khác gì cầm tù, muốn ra ngoài đi nhà xí cũng không được, các cô nghĩ xem không phải muốn bức chết người ta sao?”
Cô gái đi cùng gật đầu tán thành, mỗi người một câu bàn luận sôi nổi.
Tia nắng xuyên qua từng phiến lá dừng trên chiếc bàn đặt gần cửa sổ, Liên Túc cười sảng khoái, hắn vui sướng khi hoàng đệ Liên Tuân của mình bị trừng phạt.
Hôm nay trên triều nhìn thấy phụ hoàng tức giận tra hỏi Liên Tuân, lại nhìn thấy bộ dạng ấm ức không nói thành lời của hoàng đệ, Liên Túc cảm thấy mình như bay lên chín tầng mây, hắn ra lệnh cho người đang quỳ rạp trên đất.
“Đứng dậy đi, lần này là nhờ công của ngươi, nói xem muốn ta đây ban thưởng cho ngươi thứ gì?”
“Thưa thái tử, tôi tài mọn học ít đâu dám nhận ân huệ to lớn của người, chỉ mong sau này có thể cống hiến sức mọn, san sẻ âu lo cùng thái tử.
Giúp người sớm ngày đăng cơ làm chủ một nước.”
Thái tử Liên Túc thích nhất là nghe lời nịnh nọt, hắn cười đắc chí.
“Sau này ngươi là người của ta, chúng ta sau này cùng tiến cùng lùi, thái tử ta đây sẽ không bạc đãi ngươi.”
Lâm An dập đầu một cái, theo lệnh mà lui xuống, thái tử thu nạp được nhân tài vô cùng đắc ý như thể cả giang sơn nằm trong lòng bàn tay.
Hắn là con trai duy nhất của tiên hoàng hậu và vua Gia Quý, sau khi tiên hoàng hậu băng hà, Gia Quý ban chiếu lệnh sắc phong hoàng tử Liên Túc thành thái tử, lúc bấy giờ Liên Túc chỉ mới chín tuổi.
Dưới sự bảo bọc yêu thương của phụ hoàng cùng sự bướng bỉnh ngang tàng sẵn có, thái tử Liên Túc ngày càng quá phận, hắn lộng quyền âm mưu thâu tóm triều thần quý tộc về tay mình, thậm chí là dối trên gạt dưới thái tử Liên Túc đều không bỏ qua.
Cơn gió mát mùa Thu làm lòng người khoan khoái, thái tử Liên Túc mở tiệc gửi thiệp mời quần thần, thế gia vọng tộc khắp kinh thành đến tham dự.
Sảnh ngoài là nơi các công tử đại quan cùng uống rượu hàn huyên, không khí tạm xem là hoà hợp.
Sảnh sau là nơi của các tiểu thư nhà thế gia, một đám tiểu thư quyền quý ngồi lại cùng nhau trò chuyện tỷ muội hài hòa, chỉ là không biết đằng sau khuôn mặt đẹp đẽ kia ẩn chứa bao nhiêu thâm độc đố kỵ.
Nổi bật trong số đó là thiên kim tiểu thư nhà họ Dương, tên là Đan Thanh.
Đám tiểu thư vây quanh Đan Thanh nịnh hót, cô ta cứ ngoài mặt nói mọi người tâng bốc mình quá không dám nhận, trong lòng lại rất tự mãn.
Đan Thanh lớn lên rất dễ nhìn, mi thanh mục tú, được dưỡng dục tỉ mỉ từ nhỏ là tài nữ nhất nhì của kinh thành, nữ thì yêu thích ganh tị, nam thì đem lòng si mê.
Thái tử Liên Túc uống đến khi sắc trời sập tối, cả người say mèm trở về phòng nghỉ ngơi.
Người hắn nóng hổi, cổ họng khô rát, yết hầu nhấp nhô lên xuống.
Trong lúc hắn mơ màng cảm nhận khác thường thì cửa phòng ngủ bị đẩy ra, Đan Thanh bước vào.
Áo của cô ta bị người bên cạnh làm đổ nước, nên được thị nữ đưa đi thay y phục.
Liên Túc nhìn thấy thân thể nữ nhân da thịt trơn bóng, eo nhỏ xinh tinh tế đập vào mắt, hắn sao có thể chịu được cảnh này, miếng thịt trước miệng không ăn quả thật đáng tiếc!
Đan Thanh vừa xoay người thì Liên Túc bổ nhào đến, một tay cố định cô ta lên giường một tay cởi lớp y phục còn sót lại trên người cô ta.
Đan Thanh hét lên, cô ta bị Liên Túc vả vài bạt tai sợ đến mức phải nức nở xin tha.
“Thái tử điện hạ cầu xin người tha cho ta, cầu xin người!”
Liên Túc bị dục vọng che mờ hai mắt, chút lý trí còn sót lại khi nhìn thấy thân thể xinh đẹp dưới thân tan biến mất.
Đan Thanh chân tay mềm yếu, sao có thể chống lại một Liên Túc cao to vạm vỡ?
Vài người quen không thấy Đan Thanh trở lại, bọn họ lo lắng cô ta gặp vấn đề nên rủ nhau đi tìm.
Nào ngờ họ vừa bước vào cảnh tượng bên trong đã làm bọn họ sợ đến thét lên, tiếng thét kinh động đến người bên ngoài buổi tiệc lẫn người trong phòng.
Đan Thanh khóc lóc luôn nói là thái tử điện hạ c.ưỡng b.ức mình, nhà họ Dương dù không phải gia tộc lớn nhưng dù sao cũng tồn tại trăm năm, đương nhiên không thể để con gái chịu tủi nhục.
Từ sáng sớm lão gia Dương phủ và Đan Thành đã lên triều diện kiến thánh thượng, mong có người làm chủ trả lại sự công bằng cho con gái.
Sự việc ầm ĩ suốt mấy ngày liền, trên dưới triều đình được một trận ồn ào, vua Gia Quý bèn gọi thái tử hỏi rõ đầu đuôi ngọn ngành.
Sau khi mọi việc sáng tỏ, hoàng đế tức giận phạt thái tử Liên Túc năm mươi gậy, đồng thời rước tiểu thư Đan Thanh vào phủ thái tử làm thứ phi, mọi chuyện mới xem như miễn cưỡng kết thúc.
Xảy ra chuyện lớn kinh thành lại ồn ào nhộn nhịp, tốp năm tốp ba chụm lại mỗi người một câu, càng nói càng hăng say.
“Các cô có biết vì sao Dương tiểu thư kia mặc dù được vào phủ thái tử nhưng vẫn khóc như mưa không?”
Những người còn lại đồng loạt lắc đầu.
“Tôi nghe nói năm nay cô ta dự định vào cung tuyển phi, tương lai sẽ là nương nương cao quý đột nhiên bị thái tử cướp đi sự trong sạch, cũng thảm quá rồi.”
“Thật sao?” Cô gái đối diện mở to hai mắt, mặt lộ ra vẻ đã thông suốt.
“Hèn gì tôi cứ thắc mắc mãi, nhà họ Dương có thể làm thông gia với hoàng tộc là phúc ba đời, Đan Thanh lại may mắn làm thứ phi vì sao cứ ủ rũ không vui?”
Cô gái ban nãy lại lên tiếng: “Không chỉ vậy, tôi còn nghe nói thật ra thánh thượng cũng rất vừa mắt Dương tiểu thư kia, ngày đêm mong nhớ.”
Lời vừa nói ra đồng loạt những người có mặt không hẹn mà nghĩ đến chuyện hoang đường, có người buột miệng thốt lên:
“Vậy không phải thái tử hớt tay trên của hoàng đế sao?”
Mọi người đồng loạt trầm mặc, vì đây là chuyện lớn lỡ ai đó nghe thấy báo lại, bọn họ sẽ bị chém đầu..
Danh Sách Chương: