Hôm sau, cô vẫn dậy sớm như thường lệ, ôn bài buổi sáng, đến lớp, không bỏ lỡ việc nào.
Chuyện nâng cao tốc độ cho xe ở phòng thí nghiệm đã đến giai đoạn cấp bách. Tất cả mọi người đều đang nghiên cứu phương án giải quyết. Cảnh Minh bận rộn nhất, cô đành tạm thời gạt chuyện vòng tay sang một bên, nghiêm túc làm việc.
Đêm đó, Đỗ Nhược tra tài liệu ở thư viện đến khuya. Lúc thư viện sắp đóng cửa thì điện thoại di động sáng lên, Cảnh Minh nhắn tin đến: "Em đang ở đâu?"
"Thư viện, còn anh?"
"Phòng thí nghiệm."
"Làm xong rồi hả?"
"Ừ, thư viện sắp đóng cửa chưa?"
"Rồi."
"Anh sang đón em."
"Ừm."
Cậu gửi hình biểu cảm của chú chó Shiba Inu đến. Đỗ Nhược nghẹn lời.
Cô thu dọn đồ đạc, đứng đợi cậu ở ven đường. Trời đã cuối thu, lá vàng trên cây xào xạc trong gió, đèn đường mờ ảo phủ xuống vạn vật một màu vàng nhạt. Đỗ Nhược rụt cổ co rúm người, chợt nghe tiếng chạy bộ vọng lại từ cuối đường của Cảnh Minh.
Cô cầm điện thoại nhắn tin cho cậu: "Đừng chạy."
Bên kia cậu lấy điện thoại ra xem, mặc kệ tiếp tục chạy đến trước mặt cô.
Cô đứng bên này cất cao giọng: "Đừng chạy nữa, em có bốc hơi đâu."
Lời còn chưa dứt cậu đã cười thật tươi, sải bước thật dài xông đến ôm chầm lấy cô, cúi đầu hôn môi cô. Tim cô lỡ nhịp, chỉ cảm thấy vòng ôm của cậu ấm áp vô vàn. Hơi thở nóng hổi của Cảnh Minh phả lên làn môi, cảm giác như có thể khiến cô tan chảy. Đỗ Nhược không kìm được ôm siết lấy eo cậu.
Cậu dịu dàng tách khỏi môi cô, lại hôn vài lần nữa mới cười khẽ: "Có nhớ anh không?"
Mắt cô long lanh, mặt ửng hồng: "Không phải buổi chiều mới gặp ở phòng thí nghiệm sao?"
"Sao anh lại nhớ em đến vậy cơ chứ?" Cậu khó hiểu nói, mặt cọ vào má cô như đang âu yếm cô mèo đáng yêu. "Sao lại nhớ quá vậy?"
Cô mỉm cười ngọt ngào trong vòng tay cậu: "Em cũng nhớ anh."
Lúc này, Cảnh Minh mới hài lòng thả cô ra, vén vài sợi tóc lòa xòa ra sau tai giúp cô: "Đói bụng chưa? Đi ăn khuya không?"
"Ngày nào cũng ăn, muốn em thành heo hả?"
"Anh thấy em gầy quá, nên phải bồi bổ cho em, hì hì." Cảnh Minh trêu đùa: "Để anh thử xem có béo lên không nào?" Vừa dứt câu, cậu vòng một tay ôm eo cô nhấc lên.
Đỗ Nhược đấm vào vai cậu: "Bỏ em xuống."
Cậu cười thích thú đặt cô xuống: "Đâu có béo lên, vẫn như cọng bún ấy. Em muốn ăn..." Rồi bất ngờ nắm phải cổ tay trống trơn của Đỗ Nhược.
Nụ cười cậu đanh lại, câu nói chỉ thốt ra được nửa chừng. Cảnh Minh lập tức kéo tay áo cô lên xem. Cổ tay mảnh khảnh trơ trọi không có gì cả. Sắc mặt cậu thoáng thay đổi.
"Vòng tay đâu? Sao không đeo?"
"Em..." Đỗ Nhược nghĩ ngợi chốc lát, cắn môi lấy chiếc hộp ra đưa cho cậu: "Hay là... anh giữ lại đi."
Cảnh Minh đơ người trong chốc lát, từ chối không nhận lại chiếc hộp: "Tại sao?"
Tay cô run run, răng môi cũng đánh cầm cập, chẳng biết có phải vì trời chuyển lạnh không hay do cơn sợ hãi đang lấn át, nhưng vẫn cố mỉm cười: "Đắt quá! Lúc đầu em nghĩ giá nó chỉ tương đương mấy món quà của Hà Vọng, Lý Duy bọn họ, nhưng không ngờ..." Cô cảm thấy bản thân thật nực cười, đeo trên tay món đồ đắt giá như vậy mà không hề biết được giá trị thực của nó, chỉ nghĩ nó là chiếc vòng tay tầm thường như bao chiếc vòng khác...
Sắc mặt Cảnh Minh trở nên khó coi: "Anh giữ lại mang đi tặng cho ai?"
Cô khó khăn cất lời: "Tặng cho dì..."
Cậu ngắt ngang: "Đây là số nhỏ nhất, mẹ anh không đeo vừa."
Đỗ Nhược giật mình, nhất thời luống cuống tay chân, cứ giơ chiếc hộp giữa khoảng không. Đồ đã lấy ra rồi cũng không thể bỏ vào lại, cô xấu hổ đến mức không có chỗ để trốn, nói năng không suy nghĩ: "Có thể trả hàng hoặc bán lại không?"
Dù là một người bản tính vốn ngông nghênh bá đạo như Cảnh Minh cũng không khỏi ngây người giây lát trước câu hỏi của cô. Cậu bị đả kích đến mức mặt mày tái mét: "Đây là món quà đầu tiên anh tặng cho em, em bảo đem bán nó ư?"
"Em không có ý đó!" Cô quýnh lên, mồ hôi toát ra giữa đêm thu lạnh lẽo. "Em chỉ nói em không dám nhận món quà này thôi."
Cậu cảm thấy thật quá lố bịch, cười khẩy hỏi: "Em nói thử cho anh nghe xem, sao lại không nhận được?"
"Nó quý giá quá."
"Món đồ này chẳng thấm vào đâu với anh cả, em có thể đừng..."
"Nhưng với em thì có." Cô lớn tiếng ngắt lời cậu.
Cảnh Minh dừng lại nhìn cô chăm chăm, cô run run nhìn lại cậu.
Không có kết quả.
Cảnh Minh quay đầu nhìn thân cây bên cạnh, hít sâu một hơi để đè nén cơn tức đang cuồn cuộn trong ngực. Lát sau, cậu gằn giọng: "Đỗ Nhược Xuân, em có thể đừng già mồm như vậy không?"
Tim Đỗ Nhược như bị thứ gì đó đâm thẳng vào.
"Đồ đã mua rồi, em trả lại cho tôi là có ý gì?" Cảnh Minh bật cười: "Em muốn tôi phải làm thế nào? Em nói đi, em trả lại cho tôi bảo tôi phải xử lý ra sao? Mẹ nó, tôi tự đeo hả?"
Đỗ Nhược cười chua chát: "Sao lúc anh mua không nghĩ cho em? Anh bảo em làm sao đeo đây? Một sinh viên bình thường như em đeo chiếc vòng hơn hai trăm nghìn tệ trước mặt bạn học và thầy cô? Mọi người vốn đã hay bàn tán về em mà anh còn làm vậy. Với lại, lần sau em đến nhà anh, em phải đối mặt với ba mẹ anh ra sao? Đeo chiếc vòng đắt đỏ anh mua đi gặp dì, dì sẽ nhìn em thế nào? Anh hỏi em có ý gì, vậy còn anh thì có ý gì? Lúc đi mua tại sao không cân nhắc một chút?"
"Nghĩ cho em? Mẹ kiếp, tôi còn không nghĩ cho em á?" Cảnh Minh nổi cơn thịnh nộ. "Tiền này là tự tôi kiếm ra, không phải của ba mẹ tôi. Đi ngang qua cửa hàng thấy chiếc vòng này đẹp liền nghĩ ngay đến em. Tôi vui mừng nghĩ nó đeo trên tay em ắt hẳn sẽ rất xinh, nghĩ đến em thấy nó sẽ cười vui vẻ, vậy là sai sao? Khốn khiếp, tôi mua vòng cho bạn gái mình là phạm pháp sao?"
Cô nghe thế liền sững sờ, vừa khó xử vừa áy náy, vừa hối hận vừa tan nát cõi lòng, lắc đầu nguầy nguậy: "Xin lỗi, câu vừa rồi xem như em chưa nói..."
"Vậy em có nghĩ cho tôi lần nào không, có nghĩ đến tôi không? Tôi thử hiểu em, bước vào thế giới của em. Còn em, em có đi về phía tôi bước nào chưa? Em từng có ý định vào tham quan thế giới của tôi chưa? Lẽ nào em muốn tôi phải tự thay đổi bản thân cho phù hợp với em sao?"
Đỗ Nhược chỉ biết thảng thốt nhìn cậu, không nói lên lời. Cậu không sai, là cô sai. Cô lắc đầu liên hồi. Cậu không bao giờ hiểu được nỗi hổ thẹn và tự ti của cô. Ánh đèn đường in bóng cậu xuống người cô như muốn đè cô sụp đổ. Con người của cậu, chân tình của cậu, tình cảm của cậu, cái tốt lẫn cái xấu của cậu... cô đều không thể gánh nổi.
Đỗ Nhược cố chấp bước đến, nhét chiếc hộp vào tay cậu: "Em không cần, anh giữ lại đi."
Hành động này đã hoàn toàn chọc giận Cảnh Minh, cậu vứt phăng chiếc hộp xuống đất. Chiếc hộp bung ra, vòng tay bạch kim lăn lông lốc ra đất. Âm thanh lanh lảnh vang lên khiến Đỗ Nhược kinh hãi.
"Không cần thì vứt đi!" Cậu lạnh lùng nói rồi quay đi không hề ngoảnh lại.
Đỗ Nhược đứng đờ tại chỗ, tim như bị lưỡi dao băng đâm vào đau buốt. Lát sau, cô hoàn hồn cuống quýt chạy đến nhặt chiếc hộp và vòng tay lên. Dưới ánh đèn soi tỏ, thấy trên chiếc vòng đã hằn lên vài vết xước. Đỗ Nhược đau lòng chết được, nước mắt tuôn ra ào ạt.
Cô ngồi xổm trên đất, ngón tay cố chà lau vết xước kia, như thể muốn làm mờ nó đi. Nhưng chà thế nào cũng vô dụng. Vòng tay đã trầy xước cả rồi, cô chỉ biết òa khóc nức nở.
Đỗ Nhược lau sạch sẽ bụi đất trên hộp và vòng thật lâu mới đứng dậy, ôm chiếc hộp nức nở ra về. Tiếng lá vỡ vụn dưới lòng bàn chân giống như tiếng lòng cô đang rạn nứt. Cô cúi đầu để mặc nước mắt nhỏ tí tách, đi vài bước thì thấy một bóng người xuất hiện trước mặt.
Cảnh Minh đứng ở giao lộ chờ cô. Đèn đường soi bóng cậu in dài trên mặt đất kéo đến tận chân cô. Họ cách nhau một khoảng, Đỗ Nhược không thấy rõ vẻ mặt ẩn trong bóng tối của cậu.
Đỗ Nhược vội lau nước mắt, cúi đầu đi lướt qua Cảnh Minh. Nhưng chỉ trong chớp mắt cậu đã kéo tay cô lại, vòng tay dịu dàng ôm cô vào lòng: "Là anh quá nóng nảy, đừng khóc nữa."
Nước mắt cô thoáng chốc tuôn trào như vỡ đê, thấm xuống áo cậu ướt đẫm.
"Chuyện này có gì đáng khóc đâu?" Cậu cúi đầu đưa ngón cái lau đi những giọt lệ trượt dài trên gò má Đỗ Nhược Cô im lặng không nói không rằng, nước mắt đầm đìa không sao dừng lại được. Cậu thở dài lại ôm cô vào ngực. "Đừng khóc nữa, khi nãy không phải anh cố ý quát nạt em, chẳng qua..."
"Nhược Xuân..." Cảnh Minh chăm chú nhìn khuôn mặt đẫm lệ của cô. "Sau này chúng ta sẽ luôn luôn ở bên nhau. Tất cả của em đều là của anh, tất cả của anh đều là của em. Một chiếc vòng tay thôi mà, chúng ta đừng cãi nhau vì chuyện này được không? Nó không đáng chút nào."
"Không cãi nhau nữa." Rốt cuộc cô đã nghẹn ngào cất lời: "Em cũng không tốt, em nói ra những lời không đúng. Nhưng mà em thật sự..."
"Anh hiểu." Cậu nhẹ giọng ngắt lời, hiểu được nỗi khổ trong lòng cô nên cậu không muốn để cô tự xé toạc nó ra nữa, bèn nói thay cô. "Em không muốn đeo thì đừng đeo. Nhưng không đeo cũng phải giữ, không được phép nói trả lại cho anh. Sau này sẽ có một ngày em có thể đeo nó, được không?"
"...Ừm." Cô trịnh trọng gật đầu, ôm lấy eo cậu.
"Tốt rồi, đừng khóc nữa." Cậu vuốt lưng cô, dỗ dành: "Đừng khóc nữa mà."