CHƯƠNG 56: CÁI LOẠI HÈN NHÁT ĐÓ CŨNG XỨNG ĐÁNG CÓ NGƯỜI HẦU SAO?
"Nói đi, là ai sai mấy người làm?" Cô bình tĩnh đi trước trước mặt họ hỏi.
"Không... Không, tôi không biết."
"Đên bây giờ mà mấy người còn không muốn khai ra người đứng phía sau sao?" Trong đôi mắt lành lạnh của Lục Mẫn Huyên thoáng hiện dự tính lạnh lẽo.
"Xảy ra chuyện thì trốn một bên, để mấy người ra chịu trách nhiệm, thật khó tin, cái thứ hèn nhát đó cũng xứng đáng có người hầu sao?"
"Phụt ——" Đậu Dã Tầm đang định uống ngụm nước chuẩn bị xem kịch vui, nghe lời này thì lập tức bị công phá trong một giây, phụt nước khắp mặt Thất Lãng.
"Đây giống như là lời mà Hi nói sao? Hahaha, hèn nhát?"
Sliver Thất Lãng: “..."
Yên lặng lau sạch nước trên mặt rồi nhìn anh ta.
"Khụ khụ, xin lỗi nha." Đậu Dã Tầm lập tức nhào qua tùy tiện lau cho cậu, sau đó thì chuyển qua hai tên người hầu nhỏ,
"Không sai! Cái tên lão đại hèn nhát của hai người rốt cuộc là ai? Nếu không nói thì đời này cũng không có cơ hội nữa!"
"A a a." Hai tên người hầu sợ hãi ôm nhau: “Đừng mà!"
"Cho hai người 10 giây cuối cùng để quyết định, tôi đếm tới mười, nếu hai ngườ còn không nói, thì sau này cũng đừng xuất hiện ở Trung học Thương mại EDUN nữa."
Cuối cùng, Hứa Thiên Hạo đứng một bên lạnh lùng lên tiếng.
"10."
"Phụt! Nào có chuyện đếm như thế! Thái tử Thiên Hạo anh đếm thiếu mất chín số rồi phải không?"
"Bớt nói nhảm đi, rốt cuộc có nói hay không?"
"Tôi tôi tôi nói!"
Rốt cuộc hai cô ấy cũng chịu khuất phục trước thế lực ngầm.
"Là Ngu Thư Đào!"
"Quả nhiên là cô ta." Lúc nghe được cái tên đó, Lục Mẫn Huyên nắm chặt tay, trong con ngươi thoáng hiện sự oán hận.
"Ngu Thư Đào?" Đậu Dã Tầm sờ cằm: “Cái tên này nghe hơi quen tai nhỉ, Huyên , cậu biết cô ta?"
"Không chỉ biết. Chúng tớ còn đánh một trận."
"Phụt..." Đậu Dã Tầm suýt nữa không hộc máu.
Cậu không nghe nhầm đấy chứ?
Từ khi nào mà nhóc Huyên yếu đuối đáng yêu lại trở nên ngang ngược như thế!
"Hi, cậu thay đổi rồi." Ánh mắt cậu ta bi thương mà phức tạp nhìn cô.
Lục Mẫn Huyên hơi ngẩn người, ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn cậu ta.
Có ý gì đây?
Tiểu Đậu cậu ấy...
"Trở nên kiên cường hơn, càng dũng cảm, càng kiên trì hơn! Cậu như thế thì nhất định có thể bảo vệ mình tốt hơn. Tớ thật sự càng ngày càng thích cậu rồi!"
Đậu Dã Tầm thay đổi tác phong ngay trong một giây, sự bi thương trong mắt đều quét sạch, đổi thành ngôi sao nhỏ kích động lấp lánh, nhào tới ôm lấy cô.
"Đợi, đợi chút..." Lục Mẫn Huyên còn chưa thoát khỏi trạng thái vừa rồi, lại đột nhiên bị cậu ta ôm lấy.
Đậu Dã Tầm hoàn toàn không để ý đến mấy người khác trong phòng, ôm lấy cô quý mến cọ xát.
Ánh mắt của Hứa Thiên Hạo thật sự có thể giết người!
"Đậu Dã Tầm , cậu muốn chết đúng không?" Anh trực tiếp sải bước về phía trước, kéo cổ áo cậu ta, xách cậu ta lên khỏi người Lục Mẫn Huyên .
"Cậu muốn làm gì?" Sliver Thất Lãng vội vàng đi tới ngăn trước mặt Đậu Dã Tầm .
"Có gì thì nói, đừng động thủ."
"Cậu không thấy cậu ta vô lễ em gái tôi sao?" Hứa Thiên Hạo lạnh lùng chất vấn.
Vô lễ?
Em gái...
Từ lúc nào mà Hứa Thiên Hạo trở nên quan tâm Lục Mẫn Huyên vậy? Lại không lúc nào là không tuyên bố quyền sở hữu đối với cô?
Đây chính là Hứa mặt liệt, người trước giờ đối mặt với tất cả mọi thứ cũng thờ ơ đó sao?
Đậu Dã Tầm sững sỡ trợn mắt, LK trợn mắt há hốc mồm, ngay cả Lục Mẫn Huyên chính mình cũng sợ ngây người.
"Hứa Thiên Hạo cậu ấy..."
Hai tên người hầu lại kích động đến mức cả người run rẩy.
Đây là tình huống gì đây?
Muốn đánh nhau sao?
Lục Mẫn Huyên không hổ là nữ thần thật sự! Ngay cả Thái tử Thiên Hạo cũng vì cô mà ghen tuông!
"Nghe cho kĩ, sau này đừng có tùy tiện đụng vào em ấy. Lục Mẫn Huyên là em gái tôi, chỉ có tôi có thể bắt nạt." Hứa Thiên Hạo thả cổ áo anh ta ra, giọng nói lạnh như băng cảnh cáo, trong đôi mắt đen là luồng khí lạnh chực trào.
Đậu Dã Tầm giật mình nuốt nước mấy ngụm ngước miếng, vẫn chưa có cách trở lại thái độ bình thường.
Sliver Thất Lãng lặng lẽ nhìn anh, phức tạp thu hồi ánh mắt.
Xem ra,
Hứa Thiên Hạo của bây giờ, đã khác trước kia rồi.
Quả nhiên vào lúc người quý trọng gặp phải nguy hiểm, mới có thể thấy rõ cảm giác thật sự trong tim mình.
"Hi, Ngu Thư Đào mà cậu vừa nói, rốt cuộc tớ cũng nhớ ra rồi, cô ta là đội trưởng fanclub của Thiên Hạo !"
Đậu Dã Tầm bỗng nhiên tỉnh ngộ nói.
"Đúng, bởi vì cô ta, học sinh nữ trong học viện không dám tùy tiện đến gần Hứa Thiên Hạo . Nếu không thì sẽ bị hãm hại ở những mức độ khác nhau." LK lười nhác ngồi xuống đầu giường, vắt chân giải thích.
"Đây cũng là lí do mà tại sao qua nhiều năm như vậy, Hứa Thiên Hạo vẫn độc thân đó."
"Im mồm, tôi độc thân không liên quan đến chuyện tẻ nhạt này." Hứa Thiên Hạo liếc cậu ta không nói.
"LK, sao cậu biết nhiều thế?" Lục Mẫn Huyên tò mò hỏi.
Hứa Thiên Hạo cũng muốn hỏi, rõ ràng là fanclub của anh, tại sao anh không có chút ấn tượng nào.
Trong trường từng có người như thế sao?
"Cậu là quý nhân hay quên chuyện, facebook của cậu có mấy người hâm mộ đều do tôi nhớ giúp cả đấy. Trên đời này, có mấy người có thể may mắn được cậu nhớ trong lòng đây?"
LK vừa nói, nở nụ cười không đứng đắn, có ý nghĩ khác nhìn Lục Mẫn Huyên .
Lục Mẫn Huyên dĩ nhiên hiểu được ý nghĩ khác trong lời anh ta, không tự chủ được mà đỏ mặt: “Vậy, Ngu Thư Đào còn từng làm chuyện xấu nào sao?"
Nghe có vẻ như bộ dáng tiếng xấu rõ ràng vậy.
"Cái này hả, cậu phải hỏi hai vị trên đất kia kìa." LK bĩu môi.
"Theo tớ biết, bạn học sinh nữ thôi học lần trước, cùng vì nói nhiều đôi câu với Hứa Thiên Hạo . Kết quả trên đường về nhà suýt nữa bị người kéo đi cưỡng bức, khóc sướt mướt chạy về nhà trốn một tuần mới đi học lại, chuyện thứ nhất khi tới trường là xin thôi học."
"Độc ác thế!" Lục Mẫn Huyên trợn mắt.
Nhưng mà nghĩ lại tất cả những chuyện vừa xảy ra trên người mình, cũng không có gì quá bất ngờ,
Đây đúng là giống với phong cách làm việc của Ngu Thư Đào.
Hứa Thiên Hạo h cũng nhíu mày một cái, chuyện này anh có nghe đồn qua, lúc đó cũng không điều tra kĩ càng.
Chỉ là mỗi một học sinh nữ đến gần mình đều dồn dập xảy ra chuyện.
Thế nên sau này, lúc đưa Lục Mẫn Huyên đi học, cũng để cô ấy cách mình xa một chút.
"Không ngờ cơm tư sinh của tên biến thái đó là Ngu Thư Đào, có phải cô ta có vấn đề tâm lí không?" Sliver Thất Lãng cũng chăm chú suy nghĩ.
Hiển nhiên, chuyện này vẫn rất chấn động trong trường.
"Chị đại chúng tôi không có vấn đề tâm lí..." Cuối cùng, cô gái người hầu nhỏ số 2, yếu ớt lên tiếng: “Dù cô ấy có tật xấu..."
Nửa câu sau vừa nói ra, Lục Mẫn Huyên suýt nữa bật cười.
"Không sao, lời giải thích này rất thích hợp, đúng là chỉ có người bên cạnh mới hiểu cô ta nhất."
"Lâm Tiểu Nhị! Cô..." Một tên người hầu khác giật mình trợn mắt: “Cô dám nói chị Thư Đào như thế, không sợ bị chị ấy véo rớt lỗ tai cô sao!"
Hai người này hiển nhiên bị bắt nạt đến sợ hãi, bây giờ vừa nghĩ tới thủ đoạn của Ngu Thư Đào, lập tức nhịn không được mà run lẩy bẩy.
"Tôi, tôi sợ chứ... Nhưng mà..." Lâm Tiểu Nhị ngẩng đầu nhìn Lục Mẫn Huyên : “Tôi cảm thấy Huyên tốt hơn chị Thư Đào nhiều. Chúng ta dán quảng cáo nhỏ hại cô ấy thảm như thế, nhưng cô ấy cũng không động tay đánh chúng ta... Nếu giờ trở về bị chị Thư Đào biết chúng ta bị bắt, chị ấy sẽ giết chúng ta mất!"
Đã như vậy, thế dứt khoát nương nhờ Lục Mẫn Huyên thôi!
Cô ta nói đúng sự thật, một nhỏ người hầu khác nghe xong liền sa vào sự lặng im.
Boss Yêu Nghiệt!
CHƯƠNG 57: CHỖ CỦA CÔ, TÔI NGỒI RỒI
Lục Mẫn Huyên yên lặng nhìn hai người, đối với sự thay đổi như thế, cô cảm thấy rất bất ngờ.
Nhưng nếu họ sẵn lòng sửa sai, sau này làm một người tốt, cô sẽ cân nhắc có nên cho họ một cơ hội hay không.
Dù sao, cái tên Ngu Thư Đào đứng sau lưng đó mới thật sự là đầu sỏ đáng ghét!
"Được rồi, bạn học Huyên, xin lỗi, đều do chúng tớ hại cậu thành như vậy. Chúng tớ sai rồi! Nhưng tất cả mọi chuyện đều do Ngu Thư Đào uy hiếp chúng tớ làm... Lúc chúng tớ vừa học lớp mười, đã bị cô ta bắt thóp, mỗi một tháng phải đóng phí bảo vệ cho cô ta, còn phải làm việc cho cô ta... Chúng tớ bị cô ta chèn ép lâu lắm rồi, huhuhu..."
Hai cô người hầu quỳ xuống đất nước mắt nước mũi tố cáo lịch sự nô dịch chua xót, bả vai co rút.
"Hai người nói đều là thật sao?" Đậu Dã Tầm nắm chặt tay: “Cái cô Ngu Thư Đào đó thật sự quá đáng, bây giờ tớ sẽ đi bắt cô ả tới! Xem xem cô ta rốt cuộc là thần thánh phương nào!"
”Đừng đi." Lục Mẫn Huyên lạnh lùng lên tiếng ngăn cản anh ta.
"Ơ?" Đậu Dã Tầm ngạc nhiên quay đầu, thấy trong đôi mắt mắt đen nhánh của hiện lên sự lạnh lùng.
"Người đó, chỉ có thể giao cho tớ đối phó." Cô trả lời lạnh lùng từng chữ từng câu: “Bởi vì cô ta là đối thủ của tớ."
Từ lúc Ngu Thư Đào lần đầu gửi tin nhắn cho cô, đến bây giờ, cô đã xem đối phương là kẻ địch rồi."
Hơn nữa còn là cái loại đó, lập tức bị mình đánh cho tan tác tơi bời.
Người trong phòng đều bị khí thế của Lục Mẫn Huyên làm cho khiếp sợ, nhất là Hứa Thiên Hạo , thấy bây giờ cô có sự thay đổi đó, bất ngờ nhưng đồng thời còn có chút trấn an.
Không hổ là em gái anh...
Lúc đối mắt với cảnh khốn cùng, đúng là có thể ngoan cường chống lại.
"Vậy, vậy chúng tớ nên làm gì..." Hai người hầu nhỏ run rẩy hỏi.
"Chị Lục Mẫn Huyên đại đại! Xin cậu thu nhận chúng tớ. Không ai che chở, sau này chúng tớ ở trường học nhất định sẽ rất thảm!"
Hai người cũng hận không thể nhào tới ôm lấy đùi cô.
"Đại đại nhìn quen tớ này! Tớ là Lâm Tiểu Nhị!"
"Tớ là Mục Tiểu Nhất!"
"..." Lục Mẫn Huyên yên lặng đỡ trán, tên của hai người này là ai lấy cho vậy, tại sao lại vi diệu như thế.
"Sao nào? Cho họ một cơ hội sao?" LK bên cạnh đứng thẳng vai, nhàn rỗi nói.
“Tuy bây giờ bọn họ biết sai rồi, nhưng trước đó đã giúp Ngu Thư Đào làm quá nhiều chuyện xấu, cậu phải cẩn thận cân nhắc đấy."
Anh ta đây là sợ Lục Mẫn Huyên ngây thơ bị người ta lừa gạt, dù sao thì xã hội bây giờ, nước có thể rất sâu...
Không giống như hoàn cảnh sinh hoạt ngày trước của cô.
"Ừ." Lục Mẫn Huyên gật đầu, cô cũng cân nhắc đến chuyện này.
"Tôi sẵn sàng cho hai người một cơ hội, nhưng trước đó, hai người vẫn phải về một chuyến."
"Về... Về chỗ của Ngu Thư Đào đó sao?" Người hầu nhỏ lại sợ đến mức run rẩy khắp người, nhào vào nhau, ôm đối phương thật chặt.
"Đừng mà, chúng tớ sợ!"
"Đừng sợ. Có tôi đây, cô ta không dám làm gì hai cô đâu. Chỉ cần bản thân trở nên mạnh mẽ, cô ta cũng không dám bắt nạt cô."
Lục Mẫn Huyên tỉnh táo trả lời.
Cô đánh nhau với Ngu Thư Đào, cô ta cũng không lợi hại lắm, cuối cùng chẳng phải là khóc như một thứ gì đó sao.
"Có lí lắm..." Hai người hầu nhỏ suy nghĩ một chút.
"Mẹ nó đây chính là chân lí!"
"Đúng thế, sao chúng ta phải sợ! Lần trước Ngu Thư Đào đánh nhau bị thua đó!"
Rốt cuộc thì hai cô nàng cũng thông suốt rồi, hăm hở đứng lên!
"Mạnh mẽ lên, Lâm Tiểu Nhị!"
"Ư! Mục Tiểu Nhất!"
"Hai người các cô nhiều trò thật đấy." Hứa Thiên Hạo nheo mắt nói một câu, giọng điệu mang theo sự chèn ép nhợt nhạt.
Hai người hầu nhỏ nhất thời kinh sợ, cúi đầu yên lặng chờ Lục Mẫn Huyên lên tiếng: “Xin nữ thần đại đại căn dặn, tiếp theo chúng tớ nên làm thế nào?"
"Đi về nói nguyên xi cho chị đại cũ của các cô: Chỗ của cô tôi ngồi rồi. Còn nữa." Lục Mẫn Huyên lạnh lùng cong môi, trong đôi mắt xin đẹp thoáng hiện một dự tính độc ác khó phát hiện.
"Người không phạm ta, ta không phạm người, nhưng nếu người phạm ta, đừng trách ta đào mộ tổ tiên nhà người!"
"Phụt….." Đậu Dã Tầm đứng bên cạnh không nhịn được mà tiếp tục phun nước ra ngoài.
Trong mắt hai người hầu nhỏ cũng hừng hực hai ngọn lửa.
"Người không phạm ta, ta không phạm người, nhưng nếu người phạm ta, đừng trách ta đào mộ tổ tiên nhà người!"
Quá hay rồi!
"Huyên nữ thần uy vũ!"
"Mau đi đi." Lục Mẫn Huyên giơ tay lau mồ hôi, vừa dứt lời, hai người hầu nhỏ chạy ra ngoài như một trận bão.
Lúc này.
Ngu Thư Đào đang ngồi trong phòng học cầm phấn trang điểm, nhìn vào gương thưởng thức mặt mày xinh đẹp của mình.
"Chị đại!" Ngoài cửa sổ vang lên một tiếng kêu.
Lâm Tiểu Nhị vừa mở miệng, đã bị đám bạn đánh cho.
"Đừng kêu bậy. Bây giờ chị đại của chúng ta là Lục Mẫn Huyên !"
"À à à đúng rồi. Chị đại cũ, cô ra... Đi ra ngoài một chút, chúng tôi có mấy lời muốn nói với cô."
"Ừ?" Ngu Thư Đào cầm gương đi ra: “Làm gì? Hôm nay hai người các cô ngứa da rồi à? Dám hô to gọi nhỏ với tôi?"
"Ngu Thư Đào, bây giờ chúng tôi không còn quan hệ gì với cô nữa!" Hai người bày ra tư thế phòng vệ.
"Sau này chúng tôi sẽ không bị cô chèn ép nữa! Tiếp theo đây, là thay chị đại của chúng tôi truyền lời đến cô!"
"Chị đại của các cô?" Ngu Thư Đào nheo mắt, sát khí hừng hực siết chặt tay: “Ai?"
Đáy lòng cô ta đã có một vài dự cảm bất thường.
Quả nhiên.
"Bây giờ Lục Mẫn Huyên là chị đại của chúng tôi, sau này cậu ấy sẽ che chở chúng tôi!"
"Chát." Một tiếng. Chiếc gương trong tay Ngu Thư Đào bị chính cô ta đập cho nát bấy!
"Lục Mẫn Huyên xứng đáng làm chị đại của bọn mày sao? Hai bọn mày phát điên hay là gan to rồi? Có tin tao đánh bọn mày không?"
"Cô đừng có làm loạn! Bây giờ chúng tôi có hai người, không sợ cô, còn có... Chị đại chúng tôi có một câu, muốn chúng tôi chuyển lời đến cô."
"Câu gì?" Ngu Thư Đào nghiến răng nghiến lợi nhìn hai người hằm hằm, gương mặt xinh đẹp cũng trở nên méo mó.
"Cô ấy nói, chỗ của cô tôi ngồi rồi! Còn nữa, người không phạm ta, ta không phạm người, nhưng nếu người phạm ta, đừng trách ta đào mộ tổ tiên nhà người! Cô cẩn thận đề phòng đi, báo ứng tới ngay đấy!"
Hai người nói xong, sợ hãi nhìn dáng vẻ sắp phát rồ của cô ta, chạy đi như một làn khói.
Ngu Thư Đào đứng tại chỗ siết chặt tay, giận đến mức gần như muốn cắn nát răng mình.
"Đáng ghét... Lục Mẫn Huyên ! Cô lại muốn ngồi ghế chị cả học viện của tôi! Tuyên bố muốn đào mộ tổ tiên nhà tôi! Cô dám!"
Cô ta chờ xem con nhóc có bản lĩnh đó không.
"Huyên, cậu thật sự quyết định tự mình đi đối phó Ngu Thư Đào à?"
Trên đường đi về phòng học, Đậu Dã Tầm lo âu sờ chiếc cằm xinh đẹp.
"Dù sao thì cậu chỉ là một cô gái đáng yêu, còn đối phương lại là kẻ phạm tội thường xuyên làm chuyện xấu, hay là tớ giúp cậu đi, tùy tiện một đầu ngón tay nào của tớ cũng có thể bóp chết cô ta."
Đậu Dã Tầm nheo mắt, lóe lên một tia sáng, bày ra nụ cười đầy khí tức nguy hiểm.
Chuyện đối phó người khác, cậu ta rành lắm.
"Không cần, để tớ tự làm." Trên gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Lục Mẫn Huyên không thể tìm chút biểu hiện nào của cảm xúc phập phồng.
Bình tĩnh tựa như vốn không coi chuyện này ra gì cả.
"Tôi của ngày trước, cứ cho rằng mình chỉ cần làm thật tốt, thì sẽ không gây rắc rối. Nhưng bây giờ tôi mới biết. Có vài người nếu muốn hại mình, thì tránh thế nào cũng không thoát được. Nếu như không học được việc phản kích, đối phương sẽ được đằng chân lân đằng đầu."
Cô tuyệt đối sẽ không cho phép những người này có cơ hội tổn thương mình lần hai!
Boss Yêu Nghiệt!
CHƯƠNG 58: ĐÀO RA LỊCH SỬ ĐEN TỐI
Ngày hôm sau.
Diễn đàn trường cấp 3 EDUN thật sự sắp bùng nổ.
Một bài viết “Người từng bị Ngu Thư Đào hãm hại những năm qua” vừa đăng lên đã dẫn đến làn sóng dư luận vô cùng lớn.
Điều đầu tiên của sự kiện, chính là chuyện Lục Mẫn Huyên bị nói xấu là em gái được bao nuôi gần như náo động cả trường học.
Vì lời tuyên bố khí phách của Hứa Thiên Hạo , chuyện này bị đồn thành vô số phiên bản, truyền đi nhanh chóng trong trường học.
“Thật ghê tởm, Ngu Thư Đào lại có thể làm ra chuyện không biết xấu hổ thế này.”
“Cô ta thật sự làm bẩn cái tên Ngu Thư Đào này mà!”
“Còn là người đứng đầu bảng hoa khôi của trường chúng ta nữa, thật buồn cười, lăn xuống dưới nhanh lên đi!”
Quả nhiên lực công kích của dư luận không hề tầm thường, mọi người cậu một câu, tôi một lời, sự kiện không ngừng lên men, chỉ chốc lát đã nhảy lên đầu đề diễn đàn của trường học.
Ngay cả trên facebook cũng bắt đầu thảo luận chuyện này.
Sáng sớm Ngu Thư Đào đến trường học đã chịu không ít ánh mắt xem thường, thẹn quá hóa giận mở diễn đàn ra, mới phát hiện hành động của mình hôm qua đã bị vạch trần rồi!
Càng đáng giận hơn chính là, bên dưới không chỉ có hàng loạt người mắng cô ta, còn có không ít nữ sinh bị cô ta xua đuổi lúc trước khóc sướt mướt xuất hiện nói chuyện mình bị hại.
Bình luận 1: Ngu Thư Đào từng cho người uy hiếp tôi, nếu tôi không nghỉ học sẽ rạch nát mặt tôi.
Bình luận 2: Tôi ngồi cùng bàn với cô ta, cô ta nhiều lần ném túi sách và bàn học của tôi xuống lầu một, còn cắt mái tóc dài tôi thích nhất thành như cái ổ chó.
Bình luận 2: Lần trước lúc bình chọn hoa khôi tôi vốn xếp thứ hai, sau đó dưới sự uy hiếp của Ngu Thư Đào, không thể không bị ép rút lui.
Bình luận 3: Có một lần, buổi tối khi tan học, tôi bị kéo đi nhốt vào một căn phòng tối, Ngu Thư Đào dẫn theo vài người, cầm dao nhỏ trong tay, nói muốn dùng dao nhỏ… dùng dao nhỏ phá chỗ kia của tôi… hu hu…”
Đó rõ ràng là ký ức vô cùng đáng sợ, nữ sinh kia đánh chữ được một nửa lại xóa mất, cuối cùng còn cố lấy can đảm đăng lên.
Phía sau còn có vô số bình luận, Ngu Thư Đào hoành hành ngang ngược ở học viện EDUN, nữ sinh từng bị cô ta thu phí bảo kê, ngược đãi bạo lực nhiều không đếm xuể, đa số đều chọn thôi học.
“Thật là đáng sợ! Có phải cô ta có người chống lưng không? Nếu không sao lại dám hoành hành ngang ngược ở học viện như thế chứ.”
“Nghe nói anh trai của cô ta là xã hội đen, rất lợi hại. Không ít người từng bị anh ta trừng trị, cho nên rất nhiều người trong trường học đều sợ cô ta.”
“Ngu Thư Đào cút ngay đi!”
“+1”
Những bình luận này không ngừng hiện lên, chạy liên tục trên điện thoại, tất cả mọi người đều không ngừng lướt diễn đàn facebook, trong mắt mang theo sự hưng phấn cuồng nhiệt muốn nghiên cứu tin đồn.
Ngu Thư Đào thật sự sắp tức chết rồi, chuyện này chắc chắn là do Lục Mẫn Huyên làm!
Nhưng mà chuyện này vẫn chưa xong.
Chủ bài viết nặc danh có tên là “X” kia lại đăng lên một bài viết mới.
Ném một quả bom nặng ký vào mặt hồ vốn đã bốn bề sóng dậy.
[Dẫn bạn đi đào ra lịch sử đen tối của Ngu Thư Đào!]
Lục Mẫn Huyên am hiểu sử dụng máy tính, kỹ thuật truy tìm tung tích ảo trên mạng thật sự chỉ là việc cỏn con với cô.
Nếu đối phương đã mượn dư luận của các bạn học để công kích mình, vậy cô sẽ ăn miếng trả miếng, công khai tất cả lịch sử đen tối của cô ta!
Lần phản kích này, còn cao minh hơn thủ đoạn cầm hai tấm ảnh đi nói xấu của cô ta nhiều.
[“Thật ra Ngu Thư Đào vốn không phải tên đó, đây là cái tên sau này cô ta đến sở công chứng đổi.”]
[“Cô ta vốn tên là Ngu Quế Hoa , nhà ở trong một vùng nông thôn không biết tên của nước Z.”]
Phía dưới còn kèm theo một tấm giấy chứng minh đã che, chỉ để lộ ảnh thẻ và họ tên.
“Trời ạ Ngu Quế Hoa ? Cái này là thật sao?”
“Phụt, ha ha, vẫn là cái tên này hợp với khí chất của cô ta hơn.”
“Chủ post đại nhân nói tiếp đi ạ!”
[“Bố của Ngu Hoa Quế là đồ tể, tám giờ sáng mỗi ngày bán thịt heo ở chợ, sau khi tiết kiệm được tiền thì bố cô ta đầu tư làm ăn nhỏ, lúc mua cổ phiếu đột nhiên phất lên, trở thành nhà giàu mới nổi có tiếng ở địa phương. Rời khỏi nông thôn nhỏ, vào thành phố lớn sinh sống, Ngu Quế Hoa nhập học vào trường cấp ba thương mại EDUN.”]
“Cái gì cơ? Thì ra bối cảnh của Ngu Quế Hoa cũng chẳng ra sao cả? Lại còn dám bắt nạt bạn học khác.”
“Đa số các học sinh bị cô ta thu phí bảo kê đều dựa vào thành tích vào học trường chúng ta! Cô ta chỉ biết đặc biệt chọn những bạn học điều kiện gia đình không tốt để bắt nạt thôi!”
“Trước kia chính cô ta cũng là một người nghèo, lại còn quên gốc như thế!”
[“Ngu Quế Hoa ngại tên của mình quá quê mùa, bèn đến sở công chứng đổi tên, gọi là Ngu Thư Đào.”]
“Sau đó thì sao?” Bên dưới là một loạt bình luận thúc giục.
“Các người đang nói hưu nói vượn cái gì đó, Lục Mẫn Huyên , cô dựa vào cái gì mà công khai cho người khác biết, cô làm như vậy là xâm phạm quyền chân dung của cô ấy!”
Ngu Thư Đào tạo một tài khoản phụ, nhanh chóng tham gia chiến đấu trả lời bình luận, nói chuyện thay cho mình.
Thế nhưng, hai giây sau, điện thoại đã rung lên.
[Chủ bài viết trả lời: “Hôm qua cô dán ảnh chụp của tôi trên bảng thông báo, sao không biết là xâm phạm quyền chân dung thế?”]
[“Chắc chắn Ngu Quế Hoa cô chưa từng đọc câu gì mình không muốn, đừng ép người khác làm này nhỉ?]
“Ngu Quế Hoa !!”
“Cô ta chính là Ngu Thư Đào, đây là tài khoản phụ của cô ta! Mau, mắng chết cô ta, loại tiện nhân này còn dám xuất hiện hả!”
“Ngu Quế Hoa cô lăn ra đây, chuộc tội vì những chuyện cô đã làm đi!”
Công kích bạo lực trên mạng vẫn chưa từng ngừng lại.
Ngu Thư Đào tức giận đến sắp bùng nổ, cô ta nắm chặt điện thoại, dùng sức như muốn bóp nát điện thoại đi!
Lục Mẫn Huyên ! Chắc chắn tôi sẽ không bỏ qua cho cô.
Cô ta nổi giận đùng đùng đứng dậy từ chỗ ngồi.
“Chu choa, Ngu Quế Hoa ? Đi đâu thế?” Bạn học nam ở bàn bên cạnh cong môi châm chọc khiêu khích nói.
“Ha ha ha ha ha.” Trong phòng lập tức òa lên một trận cười to.
Tất cả mọi người dùng ánh mắt lạnh lùng xem kịch vui nhìn cô ta.
Giống y như khốn cảnh Lục Mẫn Huyên gặp phải lúc trước khi vừa vào học viện vậy.
Ngu Thư Đào tức giận đến muốn xông lên đánh người, nhưng cả phòng học… nhiều người như vậy, cô ta đánh thắng được sao?
Chỉ có thể cắn chặt răng nuốt vào bụng.
Ngu Thư Đào xông tới trước cửa lớp: “Lục Mẫn Huyên , ra đây! Cô ra đây cho tôi!”
“Huyên không có ở đây, cô tìm cô ấy có chuyện gì?” Đậu Dã Tầm nhoài người trên hành lang nghe nhạc, ánh mắt đầu tiên đã nhận ra thân phận của cô ta.
“Ồ, cô không phải Ngu Quế Hoa sao?”
Cậu ta tháo một bên tai nghe xuống.
Hôm qua, người này đối xử với Huyên như vậy, bây giờ lại tự đến trước mặt cậu. Cậu không giễu cợt hai câu thì thật có lỗi với oan ức Huyên chịu hôm qua rồi.
“Anh…” Ngu Thư Đào chưa từng bị người khác châm chọc như vậy, đối phương còn là người có dáng vẻ đẹp trai thế, lập tức giận dữ đến đỏ bừng mặt.
“Mấy thứ trên mạng đều là giả thôi! Tôi tìm Lục Mẫn Huyên , nói cho tôi biết cô ta ở đâu nhanh!
Cô ta phải tìm thấy Lục Mẫn Huyên , xé nát cô!
Nhưng mà, ai xé ai còn chưa chắc đâu, Đậu Dã Tầm hoàn toàn không tin người trước mặt này có thể làm ra được chuyện gì.
“Hy đang ở phòng học múa.”
Lục Mẫn Huyên cầm điện thoại đi trên hành lang dài, mái tóc buông xuống như tảo biển rũ bên tai, lộ ra sườn mặt giống như tinh linh, lông mi vừa dài vừa cong làm nổi bật hai tròng mắt trong suốt mà mê người của cô.
Cô đang muốn đi báo danh tham gia đội cổ động viên của fanclub Thiên Hạo , thay thế vị trí đội trưởng tiếp ứng.
Hứa Thiên Hạo cũng là thần tượng của cô, bắt đầu từ ngày đầu tiên khi anh tuyên bố debut, cô đã chú ý đến anh rồi.
Cô có tư cách đảm nhiệm cái chức này hơn Ngu Thư Đào.
Boss Yêu Nghiệt!
CHƯƠNG 59: NGU QUẾ HOA , CÔ ĐI ĐI
Huống chi, những fan này cũng chưa từng được thần tượng trao quyền.
Bây giờ cô sẽ dẫn theo Hứa Thiên Hạo , đến chứng nhận với đội tiếp ứng.
“Cái gì? Lục Mẫn Huyên cô ta lại có thể…”
Thoáng cái Ngu Thư Đào đã đoán được cô muốn làm gì, đáy mắt xét qua một tia bối rối, xoay người điên cuồng chạy về phía phòng học múa.
Cô ta lại có thể muốn thay thế vị trí của mình!
Không được, tuyệt đối không thể cho cô ta thực hiện được!
“Sắp đến chưa vậy?” Hứa Thiên Hạo cắm một tay vào túi, sải chân dài đi sau lưng cô, mũ che khuất bộ phận khuôn mặt vô cùng anh tuấn.
Nhưng vẫn đẹp trai đến nghẹt thở như cũ.
“Ừm, ở ngay đây thôi.” Lục Mẫn Huyên gật gật đầu, đẩy cửa lớn phòng học múa ra.
Khoảnh khắc bóng dáng hai người xuất hiện ở cửa, mọi người đang đứng đối diện gương nhảy múa đều dừng động tác lại.
“A! Là Hứa Thiên Hạo !”
“Trời ơi! Thiên Hạo điện hạ lại có thể đích thân đến chỗ fanclub chính của chúng ta… tôi thật sự không nhìn lầm chứ?”
Tất cả các nữ sinh của đội cổ động đều không thể tin được bưng mặt, hành phúc đến sắp bay lên.
Nữ sinh đang ngồi xem tin đồn nhìn thấy [chủ bài viết]. Lục Mẫn Huyên đột nhiên xuất hiện trước cửa phòng học cũng ngạc nhiên không thể khép miệng.
“Thiên Hạo điện hạ, anh đến tìm bọn em có chuyện gì thế ạ?”
“Cuối cùng anh cũng nhớ đến bọn em rồi, bọn em là fan của anh ạ.”
“Lục Mẫn Huyên , cậu chính là chủ bài viết nặc danh tên X kia đúng không? Tin tức cậu công khai đều là thật sao? Ngu Thư Đào lại có thể làm nhiều chuyện xấu như vậy ư?”
Mọi người đi lên vây quanh bọn họ, một đống vấn đề tập kích liên tiếp như đạn pháo.
“Mọi người im lặng một chút.” Lục Mẫn Huyên thầm hít sâu một hơi, bình tĩnh mở miệng.
Sức ảnh hưởng của Hứa Thiên Hạo thật sự không tầm thường, bề ngoài của những fan này đều không tệ, mặc quần áo cổ động viên, vô cùng nhiệt tình.
Các nữ sinh đều phối hợp yên tĩnh lại.
Chỉ chốc lát phòng học múa đã trở nên hòa thuận. Hứa Thiên Hạo khẽ cau mày nhìn về phía Lục Mẫn Huyên , khóe môi cong lên thành một độ cong khó nhìn thấy.
Bây giờ đã có thể một mình một người khống chế hiện trường rồi sao…
“Thật ra tôi đến tìm mọi người là để tự tiến cử, tôi muốn trở thành đội trưởng fanclub của Thiên Hạo .”
Lục Mẫn Huyên trực tiếp nói ra suy nghĩ trong lòng mình.
“Cái gì? Chúng ta phải đổi đội trưởng rồi sao?”
Các nữ sinh hơi ngơ ngác, đều nhìn về phía Hứa Thiên Hạo .
Bọn họ đang đợi Hứa Thiên Hạo lên tiếng, dù sao anh là thần tượng của mọi người, chỉ cần anh nói đổi một tiếng, chắc chắn bọn họ không có ý kiến khác.
Nhưng không đợi Hứa Thiên Hạo mở miệng, cửa đột nhiên bị đạp mở, Ngu Thư Đào nổi giận đùng đùng chạy vào.
“Lục Mẫn Huyên , cô thật đê tiện! Bạo lực tấn công tôi trên mạng chưa đủ, bây giờ còn muốn giành chức với tôi nữa?”
Ngu Thư Đào thở hồng hộc chống tay trên đầu gối, giận dữ nhìn cô.
Dường như Lục Mẫn Huyên đã sớm đoán được cô ta sẽ đến, cười khẽ một tiếng dưới ánh mắt hóng chuyện rối rít của mọi người.
“Ngu Quế Hoa , cô cũng cảm nhận được cảm giác bị mọi người lạnh lùng phỉ nhổ rồi đúng không?”
“Ha ha, cô đừng nghĩ như vậy là có thể lật đổ tôi, những chuyện cô công khai kia hoàn toàn không có chứng cứ! Đây là hiệp hội do tôi thành lập, cô không được động vào!”
Hai người giằng co ở bên này, các thành viên cũng nhanh chóng chia thành hai nhóm, một nhóm vây quanh xem kịch vui.
Một nhóm khác thì đi sang phía Hứa Thiên Hạo .
Hứa Thiên Hạo thì hờ hững khoanh tay đi sang một bên, dựa trên lan can, ánh mặt trời chiếu vào bao phủ một vòng ánh sáng trên người anh, đẹp trai đến không giống ở nhân gian.
Các fan khát khao nhìn anh, ánh mắt giống như dính trên người anh, nước miếng cũng sắp chảy xuống…
“Cô mang theo fan làm những chuyện kia, hoàn toàn không xứng làm đội trưởng.”
Lục Mẫn Huyên lấy một xấp ảnh chụp ra từ trong túi, soạt một tiếng ném xuống trước mặt cô ta.
Rất nhiều ảnh bên trên đều là ảnh riêng tư của Hứa Thiên Hạo , có đôi khi màn trong nhà không kéo, thay một bộ quần áo cũng có thể bị chụp ảnh.
Thậm chí vào nhà vệ sinh nam, phía sau còn có fan cải trang đi vào chụp ảnh dưới tấm ngăn của WC.
Những hành động này nhiều vô số kể.
Lục Mẫn Huyên vốn không biết những chuyện cầm thú này là do ai làm, lúc đào lịch sử đen tối của Ngu Thư Đào, xâm nhập vào máy tính của cô ta từ xa, kết quả mới phát hiện không ít ảnh chụp riêng tư.
“Cô… cô tìm thấy bằng cách nào?” Ngu Thư Đào thoáng sửng sốt, lập tức càng tức giận hơn trừng cô.
“Cô lại có thể hack máy tính của tôi?”
“Cô thừa nhận đã theo dõi Thiên Hạo rất lâu rồi đúng không? Cũng may không bị cô chụp được ảnh chụp quá riêng tư, nếu không, các fan chúng tôi đều đã bị cô làm buồn nôn rồi.”
Lục Mẫn Huyên thật sự không thể chấp nhận loại hành động này.
Lúc trước cô nhìn thấy fan tư sinh* đưa tin liền tức giận đến đau dạ dạy, bây giờ đầu sỏ gây chuyện ở ngay trước mắt, sao có thể dễ dàng bỏ qua được!
*Fan tư sinh: người hâm mộ điên cuồng, cực đoan,chuyên bám đuôi và có những hành động gây hại đến thần tượng.
“Oh my god! Ngu Thư Đào cô thích Thiên Hạo điện hạ của chúng tôi như vậy sao?”
“Loại hành động này của cô sao có thể xem là fan được, thật sự còn điên cuồng hơn cả chó săn.”
“Fan tư sinh đều nên cút ngay đi!”
“Theo đuổi ngôi sao cũng phải lý trí, cô như vậy đã là tâm lý biến thái rồi!”
Đa số thành viên trong fanclub đều không biết sau lưng Ngu Thư Đào là người như vậy.
Còn tưởng rằng cô ta dẫn dắt mọi người cổ vũ ủng hộ thần tượng, yêu thích giống như biểu hiện bên ngoài.
Thế nhưng, sau lưng cô ta lại làm những hành động bẩn thỉu này.
“Các cậu… các cậu đừng tin lời cô ta nói!” Ngu Thư Đào còn muốn ngụy biện vài câu.
“Vậy những ảnh chụp này là thứ gì?” Có nữ sinh nhặt ảnh chụp lên, tức giận chất vấn cô ta.
Người dám xúc phạm thần tượng, bọn họ đều không cho phép!
“Ngu Quế Hoa , cậu đi đi, chúng tôi sẽ không đi theo cậu nữa.”
“Cậu làm chuyện như vậy đã không xứng làm đội trưởng của fanclub chúng tôi nữa rồi!”
Đối mặt với sự lạnh lùng châm biếm của mọi người, Ngu Thư Đào tức giận đến cả người run rẩy, ngẩng đầu nhìn về phía Lục Mẫn Huyên .
Phát hiện người kia đang nhìn cô ta bằng ánh mắt bình tĩnh.
Trong ánh mắt kia thậm chí còn mang theo thương hại.
“Buồn cười, tôi mà cần thương hại sao? Cái chức đội trưởng tiếp ứng này không làm thì thôi! Còn cô nữa, Lục Mẫn Huyên , cô chờ đó cho tôi!”
Ngu Thư Đào chống nạnh đi đến trước mặt cô, chỉ vào mũi cô hung hăng nói.
“Chắc chắn tôi sẽ khiến cô trả giá đắt vì hành động của mình hôm nay, cô có biết anh trai tôi là ai không! Nếu tôi nói với anh ấy có người đụng đến tôi, cô cứ đợi bị xử đi…”
Mọi người đều biết cô ta có một người anh xã hội đen.
Lục Mẫn Huyên nhíu mày, đang muốn nói gì đó.
Một bàn tay đột nhiên xách cô lên, bảo vệ cô ở phía sau mình, Hứa Thiên Hạo tiến lên hai bước, bóng dáng cao lớn anh tuấn nháy mắt chắn ở trước người cô.
Trên người anh một loại khí thế lạnh lẽo vô hình.
Không cần nói một câu đã khiến áp suất không khí nhanh chóng giảm xuống.
“A a a…” Các fan bên cạnh không nhịn được bắt đầu hét lên.
Mặc dù không hề nói một câu, nhưng hành động nam thần cưng chiều em gái đã chứng minh mọi thứ rồi!
Ngu Thư Đào vừa đối diện với anh đã sợ đến mức câm như hến.
Suýt nữa cô ta quên mất…
Lục Mẫn Huyên là em gái của Hứa Thiên Hạo , cô ta lại có thể hung hăng uy hiếp trước mặt anh, cái này không phải là muốn chết sao?
Người anh trai xã hội đen kia của cô ta đang nơi nào cũng không thể tìm ra ngay được, nhưng anh trai của Lục Mẫn Huyên đã ở ngay trước mặt rồi!
Boss Yêu Nghiệt!
CHƯƠNG 60: THIẾU EM
Nhìn bóng lưng che chở trước mặt, nhịp tim của Lục Mẫn Huyên không nhịn được đập nhanh hơn, mờ mịt mở to mắt.
“Anh của cô là ai, hẹn ra đây đi.”
Hứa Thiên Hạo bình tĩnh mở miệng, không hề có ý hù dọa người khác, chỉ là muốn biết có anh ở đây, ai dám xử Lục Mẫn Huyên .
“Tôi… sớm muộn gì tôi cũng sẽ hẹn ra ngoài! Anh chờ đó cho tôi.”
Ngu Thư Đào sợ hãi đến lắp bắp, khó khăn lắm mới dọa dẫm xong rồi nhanh chóng bỏ chạy.
Sợ đối phương ra tay đánh mình.
“Cảm ơn anh, Hứa Thiên Hạo .” Lục Mẫn Huyên ngượng ngừng gãi gãi tóc.
Bây giờ bảo vệ cô như vậy, đừng nói fan bên cạnh điên cuồng hét lên, ngay cả chính cô cũng hơi luống cuống tay chân.
“Không có gì.” Hứa Thiên Hạo hơi cong môi, ngẫm nghĩ: “Nhưng mà, cuối cùng cô cũng thừa nhận tôi là thần tượng của cô rồi.”
“Hả?” Lục Mẫn Huyên ngơ ngác, ngẩng đầu đối diện với đôi mắt sâu thẳm của anh, không khỏi lại lờ mờ: “Tôi, tôi có từng phủ nhận sao.”
“Lần gặp mặt đầu tiên ở nhà cô.” Hứa Thiên Hạo đột nhiên ghé sát tai cô: “Tôi có thể nhớ rất rõ ràng mỗi một câu cô nói, kể cả dáng vẻ không mặc quần áo của cô nữa.”
“!” Mặt Lục Mẫn Huyên vụt một cái đỏ bừng lên, trừng to mắt nhìn anh, nhịp tim bắt đầu tăng nhanh.
Lại có thể nói trước mặt nhiều người như vậy!
Tên lưu manh Hứa Thiên Hạo nhà anh!
Sao có thể nói mấy lời kia trước mặt nhiều cô gái thế này chứ!
Nhưng dường như Hứa Thiên Hạo rất thích dáng vẻ ngượng ngùng của cô, cong môi cười yêu nghiệt, khoanh tay hờ hững mở miệng:
“Được rồi, tiếp tục làm chuyện của mình đi, phí xuất hiện của tôi rất cao đấy, đừng lãng phí thời gian.”
“À ừm…” Lục Mẫn Huyên hoàn toàn không có cách nào thích ứng việc anh đột nhiên bảo vệ mình.
Fan bên cạnh đã bị vẻ đẹp trai của anh làm choáng váng từ lâu rồi.
Thật sự hâm mộ ghen tị đến sắp chảy máu mũi rồi.
“Huyên, khi nãy cậu nói muốn làm đội trưởng của fanclub chúng rồi, đây là thật sao?”
Cuối cùng cũng có người nói về đề tài nghiêm túc.
“Ừm, tôi sẽ cố gắng làm tốt công việc này, hôm này đến đây cùng với Hứa Thiên Hạo , chính là muốn tạo một fanclub trên facebook, mọi người có thể tham gia.”
“Mở trên facebook! Còn có thể được Hứa Thiên Hạo cho phép!” Các nữ sinh lập tức kích động nhảy cẫng lên.
“Vậy chẳng phải chúng ta đã trở thành nhóm fanclub đầu tiên có được sự xác nhận của Hứa Thiên Hạo sao!”
Hạnh phúc đến quá nhanh như gió lốc, bọn họ đều gật đầu đồng ý 100%, hoàn toàn không có ý kiến gì khác.
“Nhưng mà, tôi còn có rất nhiều chỗ không hiểu, phải mong các cậu chỉ bảo nhiều hơn.”
Lục Mẫn Huyên được mọi người vây quanh, ngồi xổm xuống lập chủ đề facebook và tài khoản chính thức, sau đó nói với mọi người follow thế nào.
“Ba ngày sau sẽ được chứng nhận. Đến lúc đó tôi sẽ tìm đến mọi người sau.”
Có thể được bọn họ ủng hộ, Lục Mẫn Huyên cảm thấy rất cảm động, nhưng có vài lời cô vẫn phải nói.
“Bây giờ fanclub đã thay hình đổi dạng rồi, tuyệt đối không thể làm những chuyện lúc trước kia nữa. Nếu trong chúng ta còn có ai là fan tư sinh ngầm, mong sau này nhất định phải sửa đổi, chuyện đã làm trước kia thì cứ xem như một bài học đi! Sau này, chúng ta nhất định phải đồng tâm hiệp lực, dùng sức mạnh của chúng ta để bảo vệ thần tượng.”
Lúc Lục Mẫn Huyên nói những lời này, trong con ngươi lóe lên ánh sáng sắc bén, khuôn mặt xinh đẹp nghiêm túc khiến người ta động lòng.
Hứa Thiên Hạo ở bên cạnh nhìn cô, im lặng, ánh mắt càng trở nên khó nhìn thấu hơn.
“Được! Chúng ta mãi mãi là fan của Thiên Hạo điện hạ!”
“Thiên Hạo điện hạ cố lên! Bọn em sẽ luôn nghe anh ca hát!”
Sau khi rời khỏi phòng tập múa.
Hứa Thiên Hạo và Lục Mẫn Huyên đi một trước một sau, bỗng nhiên anh từ từ bước chậm lại.
“Cô để ý đến tôi từ lúc nào?”
“Hả?” Lục Mẫn Huyên hơi ngơ ngác, ngẩng đầu nhìn về phía anh.
“Chính là.. rất lâu trước kia.”
“Rất lâu là bao lâu?”
“Ừm… hai năm trước.” Lục Mẫn Huyên thở nhẹ một hơi, vô thức dời mắt đi, quay sang chỗ khác.
“Bắt đầu từ sau lần đầu tiên lúc anh công diễn ở trường học, được dân mạng quay video đăng lên mạng.”
Ánh mắt Hứa Thiên Hạo lóe lên, không nhịn được đi về phía trước vài bước, đứng ở trước mặt cô.
Lục Mẫn Huyên không khỏi lùi về sau hai bước, ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn anh: “Sao vậy, có vấn đề gì sao?”
“Lúc đó tôi vẫn còn chưa hot. Có một fan sẽ để lại lời nhắn dưới facebook cho tôi vào 9 giờ tối mỗi ngày, chưa từng ngừng lại dù là một ngày.”
“!”
Vừa nghe anh nói như vậy, mặt Lục Mẫn Huyên vô thức đỏ lên, siết chặt vạt áo, hận không thể tìm một chỗ chui vào.
Vì sao chuyện đã lâu vậy rồi mà anh vẫn còn nhớ rõ chứ!
Lúc trước cô là fangirl điên cuồng của Hứa Thiên Hạo , tối mỗi ngày trước khi ngủ sẽ gửi tin nhắn facebook cho anh, nói một vài lời cổ vũ, thỉnh thoảng cũng sẽ nói một vài việc vặt trong cuộc sống.
Vì cô biết anh sẽ không trả lời, nhưng không ngờ rằng…
“ID của cô ấy là: Công “trúa” nhỏ của nhà họ L.”
Hứa Thiên Hạo nói xong, tóm được sắc mặt không ngừng thay đổi của cô thành công, đáy mắt hiện lên ý nghĩa sâu xa.
Đúng vậy, trí nhớ của anh tốt thế đấy.
“Người kia không phải tôi!” Lục Mẫn Huyên nhanh chóng phủ nhận.
Cô sẽ không thừa nhận fangirl ngu ngốc lúc trước kia là cô, đôi lúc cô kích động sẽ chạy đến facebook của anh bình luận gì mà:
A a a nam thần anh thật là đẹp trai! Anh hát thật là hay! Tay anh thật là đẹp!
Bây giờ lại bị anh nhớ đến, chắc chắn cô sẽ không thừa nhận.
“Phải không?” Hứa Thiên Hạo tiến lên mấy bước ép cô lùi đến góc tường, cúi người xuống, khuôn mặt anh tuấn không thể xoi mói gần trong gang tấc.
“Lúc cô nói dối, sẽ không nhịn được đổ mồ hôi.” Anh đột nhiên nâng tay lên, búng một cái lên trán cô.
Lớp mồ hôi hơi mỏng thấm ướt sợi tóc cô…
“Không phải đâu, là thời tiết quá nóng thôi.” Cô cúi đầu không dám nhìn anh, chột dạ trả lời.
“Hôm nay mới 17 độ.” Hứa Thiên Hạo híp mắt: “Trí nhớ của cô không tốt, nhưng tôi vẫn nhớ rõ đấy.”
“Lúc trước cũng không biết là ai ngày ngày chạy đến nằm trong phần bình luận facebook của tôi, muốn tôi lật thẻ bài của cô ấy. Còn có ai vừa nghe thấy tôi hát đã không chịu đựng được. Càng không biết là ai nói tương lai tìm bạn trai nhất định phải tìm giống như tôi.”
Giọng nói dễ nghe của anh từng câu từng chữ trần thuật lại sự thật trước kia.
Nhịp tim của Lục Mẫn Huyên thật sự đập nhanh đến sắp nhảy ra ngoài rồi, cô nâng tay lên che khuất lỗ tai, thẹn thùng nhắm mắt lại.
“Không phải tôi, dù sao tôi cũng không có… tôi không nghe… tôi không nghe… ưm!”
Trên đôi môi đột nhiên truyền đến cảm xúc mềm mại, Lục Mẫn Huyên không thể tin được mở to hai mắt, đầu “ong” một tiếng, trở nên trống rỗng trong nháy mắt.
Hứa Thiên Hạo giữ lấy cằm cô, cúi đầu hôn cô, anh phun ra hơi thở ấm áp, lông mi cong vểnh nhắm lại, khuôn mặt đẹp trai tựa như thần tiên giáng trần…
Dưới sự công thành đoạt đất xâm lấn của anh, cơ thể cô như hoàn toàn không thuộc về mình, bị chàng trai dễ dàng khống chế trong lòng bàn tay.
Kết thúc một nụ hôn.
Hứa Thiên Hạo nhẹ cong khóe môi, trong mắt chứa mấy phần không đứng đắn, nhẹ nhàng ôm lấy gáy cô:
“Quà sinh nhật thiếu cô đấy.”