Cô sai khiến hai người kia đẩy Tạ Đường từ trên khán đài xuống, lại không tính toán kỹ lưỡng.
Thứ nhất địa vị cao trong nhà của cô có khả năng lung lay, cô hận Tạ Đường, nhìn thấy Tạ Đường giành ánh đèn sân khấu của mình, nhất thời trong lòng đầy hận ý, tức giận, cô không thể nghĩ về bất cứ điều gì khác.
Thứ hai, thấy Lục Trác đã lâu không gặp Tạ Đường, cô cho rằng hai người đã cãi nhau, Lục Trác sẽ không quan tâm đến Tạ Đường nữa, vì không có ai ủng hộ Tạ Đường nên Tạ Đường cũng sẽ không giống như trước, mặc cho mình xử lí em gái.
Nhưng cô thật sự không ngờ rằng Lục Trác sẽ hết lần này đến lần khác phá hỏng chuyện của mình.
Xem video được gửi tới, cô biết nó rất thảm hại, còn ai có thể làm điều như vậy vì Tạ Đường? Thủ đoạn mạnh như vậy? Nhưng cô không dám nói với cha Tạ, vì sợ rằng nếu cha Tạ biết đó là đoạn video do Lục Trác gửi, thì e rằng ngay cả nhà trường cũng không xử lí được.
Nhưng bây giờ cô có thể làm gì khác? Chẳng lẽ giờ phải đi cầu xin Lục Trác?
Cô thật sự không ngờ mình lại để tay cầm trong tay Lục Trác như thế này. Huống hồ Lục Trác xử lý xong đống hỗn độn trên người, một ngày nào đó nghĩ đến, đột nhiên đưa video lên diễn đàn trường học hoặc trên mạng, cả người đều hết hồn!
Tạ Khinh giờ như một con kiến
bị kẹp cổ, không thể cử động và chiếc rìu treo trên đầu sẽ chặt đứt bất cứ lúc nào.
Suốt mấy ngày liền, cô ta lo sợ không dám đến trường, ngay cả cuộc điện thoại của hai chị em Vu Tuyết Kiều cũng không dám trả lời, chuông điện thoại reo lên, cô ta hoảng lên, sợ có chuyện gì xảy ra.
Nhưng mà, cũng không thể tiếp tục như thế này, nếu cứ vậy thì cô ta sẽ phát điên lên mất.
Tạ Khinh quay trở lại phòng, cắn móng tay, bởi vì trong tình trạng bị đe dọa này, tim cô ta đập rất nhanh nên có thể ngã quỵ bất cứ lúc nào. Nếu cha Tạ không giúp cô ấy, cô ta thực sự không biết phải tìm ai - chờ đã, Cố Viễn, liệu anh ấy có giúp mình không? Nếu như mình đồng ý lấy anh ấy thì sao.
Đôi mắt của cha chỉ hướng về tiền bạc và quyền lực, và ông chắc chắn sẽ không từ bỏ sự giàu có của mình để giúp cô, nhưng Tạ Khinh biết rất rõ rằng, Lục Trác hiện đang xử lí chuyện nội bộ trong Lục gia, nếu mình giúp anh ta, thì không chừng có thể sẽ thực hiện được một cuộc giao dịch.
Không phải chỉ cần dùng tiền để mua lại video sao?
Nghĩ đến đây, mắt Tạ Khinh sáng lên, nhanh chóng gọi cho Cố Viễn, điều mà cô không biết là Cố Viễn lúc này đang được điều trị trong bệnh viện và cần được nghỉ ngơi, điện thoại di động sớm đã được giao cho nhân viên y tá, buổi sáng Tạ Khinh bị tát, gọi hơn chục cuộc vẫn không được, trong lòng không khỏi có chút nôn nóng, rồi lại tiếp tục gọi.
Y tá ở bên kia do dự, cho rằng người ở đầu dây bên kia đang vội nên kết nối điện thoại: "Xin chào, đây là điện thoại của ngài Cố Viễn".
Đó thực sự là giọng nói của một người phụ nữ?!
Tạ Khinh ngạc nhiên, ngay tức khắc trong lòng tức giận, đột nhiên cô biết tại sao Cố Viễn trước đây lại thờ ơ với mình như vậy, chẳng lẽ là do tình yêu đã thay đổi? Cô mất ngủ nhiều ngày vì sợ hãi, nhưng từ lần trước anh đi chưa gọi một cuộc điện thoại nào!
Kiềm chế cơn tức giận và sự ghen tị trong lòng, Tạ Khinh lạnh lùng nói: "Làm phiền cô đưa điện thoại cho Cố Viễn".
Y tá không biết ai đang nghe điện thoại, nhưng thấy số điện thoại này nằm trong bộ sưu tập cá nhân của ngài Cố Viễn,cho rằng là một người quan trọng hơn nên nhẹ nhàng đánh thức Cố Viễn đang ngủ say, đưa điện thoại nói chuyện.
Cố Viễn mấy ngày nay tình trạng vô cùng tệ, tuy rằng đã được Tạ Đường nhắc nhở và đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe, nhưng chỉ cần được chữa trị kịp thời, sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, kết quả là gần đây anh thường cảm thấy rất mệt mỏi, ngay cả công việc kinh doanh của công ty cũng không khó khăn lắm, tạm thời để một người bạn đáng tin cậy tiếp quản.
Khi nhìn thấy cuộc gọi từ Tạ Khinh, lông mày của anh ấy cau lại gần như không muốn nhận, nhưng anh ấy vẫn nghe máy.
Nhưng khi nghe máy, là một đống câu nói dồn dập tới: "Cố Viễn, anh đang làm gì vậy, em gọi cả chục cuộc, cũng không thấy anh nghe máy, anh biết không bây giờ em chẳng còn nơi nào để đi cả".
Vừa nói, Tạ Khinh ở đầu dây bên kia khóc nức nở.
Nếu như trước đây, Cố Viễn sẽ cảm thấy rất đáng thương, nhưng bây giờ, anh liếc nhìn cây kim tiêm vẫn đang cắm trên tay phải, anh thực sự không muốn nghe những lời phàn nàn và trách móc của Tạ Khinh.
Và... anh cũng phát hiện ra rằng Tạ Khinh và người phụ nữ cao quý thanh lịch trong trí nhớ của anh ngày càng trở nên khác dần.
Cô ta bây giờ càng ngày càng nóng giận và hay ghen tị, giống như vị đại tiểu thư hiền lành rộng lượng chỉ là một lớp ngụy trang, không chân thật, mơ hồ giả dối, nhưng bây giờ, cô ta rốt cuộc không thể che giấu mà xé bỏ lớp da đó, bộc lộ bản chất ghen tuông, cáu kỉnh bốc đồng, thậm chí là ngu ngốc.
Nhưng hai người là người quen của gia đình, Cố Viễn nghe thấy Tạ Khinh khóc như thế này, anh không thể để yên, anh ấy xoa lông mày và hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Nghe Cố Viễn quan tâm đến mình, Tạ Khinh mới bình tĩnh lại một chút, khóc nức nở một hồi, giấu diếm những chuyện đã làm với Tạ Đường, tránh né nguyên nhân, nói rằng hiện tại cô ta bị đe dọa, còn cha cô ta thì thờ ơ không muốn giúp cô ta.
Cố Viễn có nhiều kinh nghiệm hơn cô ta, anh biết rằng mọi thứ không đơn giản như vậy.
Nhưng anh không muốn nói chuyện vớ vẩn với Tạ Khinh, thẳng thừng hỏi: "Cần bao nhiêu tiền để giải quyết?"
Có thể dùng bao nhiêu tiền để thương lượng với Lục Trác đây? Đó phải là một cái giá cao ngất trời. Tạ Khinh luôn cảm thấy rằng Cố Viễn không mấy quan tâm mình. Cha Tạ thờ ơ còn mẹ Tạ thì vô dụng, anh là chiếc ô bảo vệ cuối cùng của mình, nhưng giờ đây, khi nghe giọng nói lạnh lùng của anh ở đầu dây bên kia, cô lại không chắc chắn.
Cô ta nói một con số.
Ở đầu bên kia điện thoại, Cố Viễn hít một hơi và hỏi một cách hoài nghi: "Rốt cuộc cô đã đắc tội ai?".
Nghe giọng điệu của Cố Viễn, trái tim Tạ Khinh đã lạnh đi, cô ta bất giác cắn chặt môi dưới, trong mắt thậm chí còn hiện lên một chút hận ý.
Cô ta cho rằng Cố Viễn sẵn sàng làm bất cứ điều gì cho mình, nhưng giờ anh lại tỏ ra lạnh nhạt với cô ta, bây giờ, ngay cả tiền và một số cổ phiếu công ty cũng không cho mình.
Cô nắm chặt điện thoại, các khớp ngón tay gần như bị vặn vẹo, rồi khẽ kêu lên.
Bên kia điện thoại, biểu hiện của Cố Viễn có chút âm u khi nghe thấy tiếng khóc của Tạ Khinh, có hơi chán ghét.
Anh thở dài nói: "Quay đầu đi tôi sẽ giúp cô."
Anh không thể cho số tiền mà Tạ Khinh muốn, nó vượt quá khả năng của anh, vì cô mà anh đã đi khắp nơi vay tiền, lỗ vốn quá nhiều. Khi còn nhỏ, anh có chút tình cảm với Tạ Khinh, nhưng hiện tại, công ty đã bị lỗ quá nhiều.
Ngoài việc bây giờ anh chỉ muốn tránh xa bên ngoài, không thích còn vết tích nào.
Nhưng sau khi biết mọi chuyện, anh không thể giúp được gì cả, vì vậy anh đã cúp điện thoại và gửi một tin nhắn viễn thông, yêu cầu bạn mình chuẩn bị một phần hai số tiền mà Tạ Khinh yêu cầu rồi chuyển vào tài khoản Tạ Khinh.
Mười phút sau, Tạ Khinh nghe âm thanh kêu "dingdong", vội lau nước mắt nhìn nó, nhưng suýt chút nữa nghĩ rằng mình đã đọc nhầm, tại sao lại chỉ có nhiêu đây???
Sắc mặt cô ta đột nhiên trở nên méo mó, l định gọi điện hỏi Cố Viễn, nhưng không ngờ điện thoại của Cố Viễn đã tắt máy.
Tiền này có bao nhiêu, còn không đủ cùng Lục Trác thương lượng giao dịch, e rằng trước mặt Lục Trác sẽ bị cười nhạo. Cho dù thêm cổ phần mà cha của Tạ gia tặng cho anh ta, bán tất cả tài sản đứng tên anh ta, và thậm chí tất cả đồ trang sức quý giá của mẹ Tạ, cũng không có cách nào giao dịch với anh ta!
Tạ Khinh lấy tiền và chuyển nó vào một tài khoản khác của mình, cô không biết ơn Cố Viễn một chút nào, thay vào đó, trái tim đầy oán hận căm thù. Hắn từ nhỏ đã đối xử mình tốt như vậy, sao bây giờ thái độ đối với hắn đột nhiên thay đổi một trăm tám mươi độ.
Có thể biết địa vị của hắn trong gia tộc Tạ gia giảm mạnh, địa vị của Tạ Đường còn vượt xa hắn?
Đó là lý do tại sao đối xử cô như thế này?
Tạ Khinh lo lắng và không quan tâm Cố Viễn nghĩ gì. Lục Trác đang trong tình trạng khủng hoảng, chắc chắn anh ta sẽ cần tiền của mình.
Cô không tìm thấy Lục Trác, Lục Trác đã lâu không đến trường rồi, nội bộ Lục gia diễn ra đầy căng thẳng trong thành phố, mọi người bên ngoài không biết hiện đại đang xảy ra chuyện gì, sợ rằng anh ta cũng sứt đầu mẻ trán, bản thân khó bảo toàn.
Kết quả là cô chỉ có được số điện thoại của Hướng Hoành từ những người quen biết Hướng Hoành ở trường.
May mắn thay, là gọi điện được.
Tạ Khinh lo lắng cắn móng tay, mồ hôi gần như chảy trên trán, Lục Trác giờ vẫn chưa đưa video lên Internet, có lẽ định cho cô một cơ hội để sống, cô ấy phải nắm bắt cơ hội này.
Hướng Hoành nhận được một cuộc gọi lạ, anh rất bồn chồn, sau khi nghe máy, anh mới nhận ra đó là Tạ Khinh!
Trong mắt anh hiện lên một tia chán ghét: "Có chuyện gì?"
Tạ Khinh sợ anh cúp máy, nhanh chóng giải thích chuyện của mình: "Đoạn video đó là do anh và Lục Trác gửi, anh biết đúng không? Tôi cầu xin anh, truyền lời cho Lục Trác, để anh ta đừng hủy hoại tôi, một khi video đó được phát trực tuyến, tôi sẽ mất tất cả! Tôi sẵn sàng mua nó, không phải bây giờ anh ấy đang cần tiền để cạnh tranh với Lục gia sao, có số tiền của tôi, tuy không nhiều nhưng chắc chắn đó là một con số khiến anh ấy hài lòng!.
Nghe những gì cô nói, Hướng Hoành trở nên mất kiên nhẫn, anh là người rất dịu dàng với các cô gái, nhưng thực sự không thoải mái với con người Tạ Khinh, con gái kiểu này anh rất khinh thường!
Anh ta nghiêng đầu nhìn Lục Trác cùng trợ lý Phương Đông bàn bạc gì đó trên chiếc bàn dài bằng gỗ cách đó không xa, tùy ý phun ra một chữ: "Cút".
Sau đó đi tới Lục Trác gõ bàn trước mặt: "Chị của Tạ Đường gọi điện thoại liên hệ."
Lời nói đó ngược lại còn đang nhắc nhở Lục Trác, anh quá bận rộn đưa mẹ mình ra ngoài và các cuộc chiến khác nhau của Lục gia, suýt nữa đã quên xử lý Tạ Khinh.
Lục Trác rũ mắt xuống, trải ra một văn kiện do luật sư bên cạnh giao cho, vừa ký vừa lạnh lùng nói: "Vậy thì như cô ta muốn."
Năm phút sau, đoạn video xuất hiện trên Internet và thậm chí còn được mua với tiêu đề rầm rộ.