• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

(Đôi lời tác giả trước khi các bạn vào đọc truyện. Mình là Ian đây (là Ian không phải là Lan đâu biết chưa!!!), nói ra thì mình có đủ lí do để biện hộ cho việc ngưng truyện 7 tháng trời đằng đẵng (hơn nữa năm rồi còn gì), hiện tại mình đã qua kì thi tốt nghiệp THPT quốc gia và đang chờ kết quả. Mình xin lỗi các bạn nhiều lắm vì thất hẹn đăng truyện và phải để các bạn chờ hơn nữa năm trời, mình xin lỗi nhiều lắm! Mình đọc thấy nhiều bình luận của đọc giả dưới truyện hỏi mình rằng là mình bỏ truyện phải không? Khẳng định với các bạn rằng không, tuyệt đối là KHÔNG. Và sẵn đây, mình thông báo cho các bạn tin mừng là mình đang viết chương trước chương cuối, tức còn hai chương nữa là truyện hoàn thành. Trước thời gian lên đường đi thi, không biết sao mà sự siêng năng nó trỗi dậy dột xuất, mình đã viết truyện đó các bạn à! Nên trong khi mình viết chương cuối thì các bạn đã có chương tiếp theo đọc rồi! Lần này trở lại, mình đầu tư khá kĩ nha, nội dung trong một chương dài gấp hai ba lần bình thường đó. Rồi đó! Lời tự thú của mình đó! Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ nha!)
Chương 55: Căn hầm là phòng luyện tập – Bí mật của Thiên Bảo
Sinh hoạt cuối tuần của lớp 11a2 là cái tiết học sinh phải ngồi lại để nghe, nhìn cô chủ nhiệm “tra tấn” sau khi các tổ trưởng, phó lao động, phó học tập và lớp trưởng đã “mách lẻo” với cô xong. Những đòn “tra tấn” của cô bao gồm “súng liên thanh” và đơn từ cảnh cáo, tức biên bản, tờ cam kết bla bla. Thật sự mà nói, sinh hoạt lớp là cái giờ “dã man” nhất, vì mọi người phải nhìn một số thành viên của lớp “hy sinh”, mà chẳng biết làm chi ngoài việc ngồi đó và….cười toe toét.
- Anh Tuấn! Tại sao đến hôm nay mà em vẫn chưa nhuộm tóc lại, tôi đã nhắc bao nhiêu lần rồi, từ đầu tuần tôi đã nói với em, cớ sau hôm nay em vẫn chưa chịu nhuộm lại hả??? – Giọng cô hầm hầm.
Anh Tuấn đứng dậy, hắn gãi đầu giải thích: - Em xin lỗi cô ạ! Mấy rài công chuyện lu bu quá, em mới về Việt nên còn nhiều chuyện chưa sắp xếp được!
Lí do của Anh Tuấn làm cô có vẻ chưa hài lòng nên thấy thái độ cô vẫn vậy.
- Đầu tuần em cũng nói như vậy, đến cuối tuần vẫn là lí do đó! Em hết lí do rồi sao?
Bí đường, Anh Tuấn chỉ biết xụ mặt xuống. Thấy hắn im lặng, cô nói tiếp:
- Đến thứ hai tuần sau tôi muốn thấy tóc của em là màu đen. Chắc em cũng không muốn tôi mang tông-đơ vào đến lớp để “làm việc” với tóc của em chứ!?
- Không, không cần đâu cô ơi, em rõ rồi ạ! – Anh Tuấn cười méo mó.
Xong chuyện Anh Tuấn, rồi giờ đến lượt Thiên Bảo.
- Thiên Bảo! Tôi đã đáp ứng nguyện vọng của em, và em cũng phải thực hiện lời hứa của em với tôi. Rõ chứ!?
- Vâng ạ! – Thiên Bảo đáp với vẻ mặt chán nản.
- Em mà dám nuốt lời thì đừng trách tôi độc ác!
Câu hâm dọa của cô nghe ghê thật đấy! Nhưng giữa Thiên Bảo và cô đã có giao kèo gì vậy nhỉ? Mọi người có thắc mắc không? Thật ra thì cũng không có gì to tác, chỉ là sau hôm Anh Tuấn chuyển vào, Thiên Bảo đã xin cô cho mình đổi chỗ từ bàn ba xuống bàn chót, tức ngồi cùng Anh Tuấn và sau bàn của Thu Thảo. Sơ đồ có thể tạm hình dung như vầy!
[Thu Thảo – Hàn Du] [Như Ý – Hữu Bửu]
[Thiên Bảo – Anh Tuấn] [ (Bàn trống) ] => Cuối góc lớp.
Đời là luật vay trả, có vay thì phải có trả, không ai cho không ai thứ gì bao giờ. Cô chủ nhiệm đồng ý cho Thiên Bảo đổi chỗ, nhưng ngược lại, Thiên Bảo phải hứa với cô là từ nay về sau không được ngủ trong lớp, chú ý nghe giảng bài, học hành chăm chỉ, đi học đúng giờ, bla bla, nói chung là về nội quy trường lớp và tác phong học tập. Và đó chính là giao kèo giữa họ. Cũng chính vì thế, mà hôm sau, hôm Thiên Bảo “nhận” chỗ ngồi mới, cậu đã làm theo những gì mình hứa với cô là đi học đúng giờ, chăm chỉ học hành bằng cách lấy bài tiết một ra xem. Thế nên hôm đó mới có cái trò đóng kịch sau khi Như Ý, Hữu Bửu và Thu Thảo suy diễn này nọ, và cũng nhờ hôm đó mà Thiên Bảo đã “tỉnh tò” với Thu Thảo, mặc dù không thành công. Thật là nhọ mà!
- Kế hoạch cuối cùng mà cô muốn thông báo là lớp chúng ta sẽ phát động phong trào đôi bạn, nhóm bạn cùng tiến. Tức là các em có thể bắt cặp với nhau để cùng nhau học hành, cùng nhau tiến lên, hoặc các em có thể học theo nhóm cũng được. Phong trào này sẽ duy trì đến cuối năm, và thứ hạng của nó sẽ được tính dựa trên điểm trung bình của đôi bạn, nhóm bạn đó. Đã là phong trào thì dĩ nhiên phải có thưởng, các em học làm sao thì cô không cần biết, chỉ cần điểm của đôi, nhóm của các em có tiến bộ. Đôi bạn và nhóm bạn nào có điểm phẩy tiến bộ rõ nhất, cao nhất thì cô sẽ tự trích tiền ra để làm phần thưởng cho các em. Lưu ý, các em không được bắt cặp là hai học sinh giỏi, hoặc trong nhóm chỉ toàn học sinh khá giỏi, như vậy thì thiếu mất tính công bằng. Bây giờ cô cho các em suy nghĩ năm phút, rồi viết danh sách đôi bạn, hoặc nhóm bạn nộp lên cho cô.
………………..
[Giờ ra về]
- Vậy nhóm mình sẽ có tôi, Như Ý, Hữu Bửu, Hàn Du, Thiên Bảo và Anh Tuấn – Nhìn qua nhìn lại đám bạn, mắt Thu Thảo sáng rỡ - Quào, toàn nhân tài, Như Ý giỏi lí, Hữu Bửu giỏi tin, Hàn Du giỏi hóa, Thiên Bảo giỏi…gì nhỉ?
- Toán – Thiên Bảo đáp ngắn gọn.
- Vậy…còn Anh Tuấn – Thu Thảo e dè chỉ tay vào Anh Tuấn.
Anh Tuấn cười tỏa nắng đáp:
- Dĩ nhiên là tiếng Anh rồi!
Thu Thảo đưa tay nhẩm tính gì đó rồi cô bỗng reo lên:
- Toán, lí, hóa, văn, anh, tin, vậy team của mình ăn chắc rồi, muhaaa!
“Ăn chắc”, Thu Thảo đang nói sảng nói mê cái gì vậy, còn cái điệu cười gàn gỡ đó là ý gì chứ?
- Đâu có ai lo môn văn đâu mà cậu liệt văn vào thế? – Hữu Bửu hỏi.
- Cậu không thấy nhân tài đang đứng ngời ngời phát ra biết bao ánh hào quang chói lóa xóa hết bóng tối ở đây à!? Ha ha ha
Nói rồi Thu Thảo như tự hào lắm, cô chống hông, mắt hất lên trời cười lớn
- Thôi về về các cậu ơi, về nhanh để lát xe còn đến hốt con điên này nữa, chứ bọn mình đứng đây người cứ tưởng đâu mình cũng vậy mà hốt chung là mệt à! – Hữu Bửu đưa tay vuốt mồ hôi trán mấy cái rồi khoát vai Hàn Du và Như Ý đi ra
Câu nói của Hữu Bửu như giáng một quả tạ xuống mặt Thu Thảo, khiến cô ngồi thụp xuống u ám.

- Bỏ ra, làm như mình thân lắm vậy! – Như Ý phủi tay Hữu Bửu trên vai mình xuống rồi chạy đến bên Anh Tuấn – Tụi mình về chung he bạn Anh Tuấn!
- Ờ…! – Anh Tuấn cười méo xẹo
Lần này đến Hữu Bửu quê thộn mặt ra, cậu khó chịu nhìn đứa bạn mê trai của mình:
- Nè! Làm quá rồi đó!
Như Ý mặt kệ, cô không đáp mà chỉ quay ra sau lè lưỡi trêu Hữu Bửu - ĐỦ RỒI ĐÓ! BÀN YỆN HỌC HAY TÀO LAO HẢ? – Thu Thảo bỗng đứng dậy hét lớn
Mọi người một phen giật mình, nhưng riêng Như Ý vẫn cứ lôi Anh Tuấn đi te te. Thu Thảo đã bực, mà nhìn cảnh tưởng phớt lờ của hai người kia cô càng thêm bực. Nhanh chóng, Thu Thảo chạy đến cửa rồi lôi hai người kia lại, cô giũ mạnh tay Anh Tuấn và Như Ý ra:
- Đùa vậy là đủ rồi đấy! Tập trung chuyên môn chút đi!
Biết đứa bạn mình đang nóng, nên Như Ý cũng thôi, không nói gì thêm.
- Chủ nhật tuần sau mình sẽ bắt đầu học nhóm tại nhà Hữu Bửu. Bắt đầu từ 08:00 AM đến khoảng 04:00 PM nghỉ. Như thế này, tụi mình sẽ tập trung chủ lực vào ba môn là toán, lí, hóa. Ba môn tự nhiên này nếu không nắm được kiến thức cơ bản thì khó lòng mà làm được bài tập. Hôm đó mọi người mang tập vở ba môn này và tin theo. Tụi mình sẽ ôn lại bài trong tuần rồi và giải các bài tập còn sót lại. Khi nào học xong ba môn ấy, mình sẽ học tiếp môn tin. Thật sự thì tin học cũng không phải là vấn đề, nhưng pascal lại là một vấn đề rất rất rất lớn với tôi đấy. Nó thực sự khó! Tôi không ngờ người giỏi tin như tôi đây lại phải có ngày đi học nhóm môn tin học thế này! – Thu Thảo ôm mặt đầy đau khổ - Còn môn văn, nó là môn xã hội, tôi nghĩ cũng không có gì khó, khi nào sắp đến viết bài viết, thì lúc ấy hẳn đem theo học. Rồi như vậy nhé, giải tán, ai về nhà nấy ngủ nghỉ khỏe!
Thu Thảo nói một lèo rồi tuyến bố giải tán trong khi mọi người còn đơ đơ. Nhưng cũng nhanh chóng, mọi người gật gù rằng đã hiểu, rồi không ai nói thêm mà cùng bước ra về vì đã khá trễ.
____________________
[Chủ Nhật]
“Póc póc” – Âm thanh phát ra từ cái cảm ứng của Hữu Bửu khi cậu chỉ chỉ trỏ trỏ gì vào trong ấy.
“Tút…tút”
- < Moshimoshi* > - Đầu dây bên kia bất máy.
( Moshimoshi* : Trong tiếng Nhật, khi người ta bất máy thì “Moshimoshi” là cách nói lịch sự, tạm dịch là “Alo, tôi nghe đây”)
- Thu Thảo nè! Qua nhà Thiên Bảo học nhóm nha, hôm nay nhà tôi có khách rồi!
Ra là Hữu Bửu gọi cho Thu Thảo thông báo về việc đổi địa điểm học nhóm.
- < Có bận gì không? Hay cậu ở nhà lo tiếp khách đi, có gì thứ hai tôi cho mượn tập chép bài! >
- Không đâu! Tôi đi học được mà hì hì – Hữu Bửu gãi đầu cười hì
- < Trốn đi học để đỡ bị sai vặt chứ gì? >
Bị đoán trúng tim đen, Hữu Bửu thừa nhận:
- Như nhau thôi, chứ cậu cũng có hơn gì tôi! Mà khách hôm nay đến nhà tôi có ba của cậu nữa đấy! Vậy sang nhà Thiên Bảo học nha, cũng gần hơn nhà tôi mà!
- < Sao cũng được, có chỗ học là được. Nhưng mà nhà Thiên Bảo ở đâu thế!? Tôi không biết nhà, hu hu! >
- Vậy cậu đến cổng trường đợi tí, lát tôi đến!
- < Ừ! >
Thu Thảo cúp máy thì Hữu Bửu cũng cúp máy. Cậu lại quay vào danh bạ lần nữa, dò tìm cái tên Hàn Du, Như Ý, Anh Tuấn để nhắn cho họ một tin nhắn có cùng nội dung “Qua nhà Thiên Bảo học nhóm nha, hôm nay nhà tôi có khách rồi! Đợi ở cổng trường”. Gửi xong, Hữu Bửu lại lần nữa vào danh bạ tìm cái tên Thiên Bảo và nhấn nút gọi.
………….
Thu Thảo hiện tại đang đứng trước cổng trường, đứng một mình thôi. Với tình hình của Thu Thảo hiện tại, chúng ta có thể liên tưởng đến câu ca dao “Trúc xinh trúc mọc đầu đình. Em xinh em đứng một mình cũng xinh”, nhưng ở đây chính biếm lại một chút như sau “Trúc xinh chút mọc đầu đình. Thảo xinh đứng kế bãi sìn cũng xinh”. Đùa tí thôi, vì cô là người được Hữu Bửu thông báo đầu tiên nên cô là người đến đây sớm là chuyện hiển nhiên.
08:00 AM, trời khá nắng, Thu Thảo lại chẳng nón khăn, trơ trụi như con nhộng vậy, hỏi sao mà nước da chẳng bao giờ trắng như “con người ta”. Trời vừa nóng, vừa nắng, Thu Thảo đứng vào bóng góc cây bàng lớn trước cổng trường đợi mọi người. Thu Thảo là người không quen chờ, không thích đợi, cô rất thiếu kiên nhẫn trong việc này, nên có thể nói, nếu Thu Thảo chờ lâu quá, hay cả bọn cho Thu Thảo “leo cây” thì hôm sau chuẩn bị tinh thần sẵn đi.
Ngồi xổm xuống, Thu Thảo nhặt vài viên sỏi gần đó, cô dùng nó chặn ngang đường đi của đàn kiến lửa đang tha mồi về tổ, hình như rãnh rỗi quá sinh nông nỗi, nông nỗi như một con tự kỉ. Chán lại chán, Thu Thảo lại di di tay trên những lá bàng úa vàng nằm gần đấy, rồi như một ý nghĩ điên rồ nào đó vừa lóe lên trong đầu, cô lập tức lấy trong cặp ra cây bút lông đen và cái cảm ứng của mình. Mở nắp bút lông ra, Thu Thảo hí hoái viết bùa chú gì đó vào cái lá bàng úa vàng cam kia. Xong rồi cô lại viết thêm lên mu bàn tay mình thêm mấy dòng nữa. Bỏ bút lông xuống, cô nắm tay mình lại, rồi đặt lên cái lá bàng vừa mới viết chữ vào, tiếp theo là cô cầm điện thoại lên, chọn góc thật đẹp, và “rack” một cái. Cô đã có được một bức ảnh rồi! Dòng chữ ghi trên chiếc lá kia là “Tôi thấy lá vàng trên cỏ xanh”. Còn dòng chữ trên tay Thu Thảo đó chính là tên cô “Thu Thảo”. Dòng chữ ăn theo phong trào nghe thấy cũng hay ấy nhỉ. Nhưng mà nhìn Thu Thảo, thấy ngốc nghếch làm sao ấy!
Mải mê ngắm nghía bức ảnh, cô không hề hay biết có người đang đứng phía sau mình. Người con trai ấy im lặng nãy giờ nhìn Thu Thảo một cách thích thú. Ấy thế mà Thu Thảo chẳng hề hay biết. Lấy làm thú vị, người con trai kia vẫn tiếp tục im lặng. Người con trai ngồi xuống lẳng lặng, vì sợ Thu Thảo nhận ra có sự hiện diện của mình ở đây. Mĩm cười tỏa nắng, người con trai định cất giọng gọi tên Thu Thảo thì một cái quay vô tình của cô về sau và trông thấy…..
- HẾT HỒN À!!!! – Thu Thảo hét toáng lên khi Anh Tuấn đứng thù lù phía sau cô.

Trái lại với vẻ mặt giật mình ấy của Thu Thảo, Anh Tuấn chỉ biết cười hì, hắn nói:
- Nãy giờ thấy cậu lâu rồi, mà có vẻ cậu đang tập chung chuyên môn quá, không dám làm phiền. Hì hì!
- Ờ!
Thu Thảo đứng dậy phủi phủi quần áo rồi chẳng biết nói gì thêm. Đứng đấy cùng Anh Tuấn sao mà cô thấy ngại ngùng đến thế, thậm chí là còn chẳng dám nhìn mặt hay đứng gần. 1 phút, 4 phút, 7 phút, 10 phút trôi qua, giữa họ chẳng chuyện trò gì mà chỉ im lặng. Hai con người ấy nín lặng như tờ, một người thì ngượng ngệu cuối mặt, lâu lâu lại nhìn ra phía xa con đường, người còn lại thì cũng bâng quơ nhìn đâu đó, thoáng thì lại liếc sang cô gái đứng cạnh bên. Tại sao họ chẳng nói gì với nhau cả?
- Sao mọi người chưa đến nữa nhỉ? – Anh Tuấn là người mở lời trước để phá tan bầu không khí im lặng này.
- Cũng…không biết nữa! – Thu Thảo lập bập trả lời – để tôi gọi cho họ! Vừa cầm điện thoại lên, thì Thu Thảo thấy dằng xa hình như là , Như Ý, Hàn Du đã tới.
…………………….
[Nhà Thiên Bảo]
Một vài “thủ tục” chào hỏi ông bà của Thiên Bảo, cả bọn cùng nhau kéo vào phòng của cậu. Cũng vì là bạn học chung và cũng khá thân, cộng thêm cái tính tự nhiên, nên khi vừa vào đến phòng Thiên Bảo, Thu Thảo đã ngã nhào lên giường của cậu.
- Nóng muốn chảy mỡ luôn nè! Chắc chết quá!
Thu Thảo vừa ngã sấp cái “phịch” lên giường Thiên Bảo, cả một đám đứng đấy trố mắt nhìn cô không khỏi ngạc nhiên. Ngay lập tức, Như Ý lôi Thu Thảo ngồi dậy.
- Tôi đây không chảy mỡ thì thôi, mắc chi “người que” như cậu chảy mỡ. Ngồi dậy, phòng con trai người ta làm như phòng nhà mình vậy! “Chốn đông người” mà tự nhiên thấy ớn luôn à! Ngồi dậy!
Vừa nói mà Như Ý vừa è ạch lôi đứa bạn vốn không muốn rời xa cái giường dậy
- Tôi không muốn! Giường nhà cậu êm thật đấy Thiên Bảo!
Đến nỗi Thiên Bảo đứng đấy mà đơ cả người ra. Cố nặn ra nụ cười thật méo mó, Thiên Bảo nói:
- Vậy mọi người ở đây nghỉ tí đi, tôi ra ngoài lấy ít bánh và nước mang vào!
- Tôi đi cùng nhé! – Hàn Du bước cùng Thiên Bảo đi ra ngoài.
- Tôi đi nữa! – Hữu Bửu cũng lanh lẹ chạy theo hai người kia
Gọi mãi, è ạch kéo đứa bạn mình nó chẳng dậy, Như Ý bực mình, vỗ mông Thu Thảo cái rồi cũng bước ra ngoài phòng:
- Chết ở đấy luôn nhé! Đừng dậy nữa NHÉ!
Chữ “NHÉ” to tiếng ấy nói lên biết bao sự “ức chế” của Như Ý về Thu Thảo, chịu thôi! Nằm im đó được 2 phút, Thu Thảo lăn người, cô ngồi dậy rồi nhìn dáo dát khắp phòng, ngay lập tức, hình ảnh Anh Tuấn đang đứng cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài đập vào mắt khiến cô giật nảy.
- Bao năm rồi phòng Tiểu Bảo vẫn vậy, nơi đây vẫn vậy, chẳng thay đổi là mấy! – Anh Tuấn quay người nhìn về phía Thu Thảo, hắn cười mĩm – Người ta nói lòng người hay thay đổi, có thể đúng, nhưng cũng có thể là không, vì hai năm qua, tôi nghĩ bề ngoài của mình thay đổi, nhưng-
Phía sau chữ nhưng là lời giải thích cho vế trước, nhưng giữa lúc Thu Thảo sắp nghe được điều gì đó, thì Như Ý đã vội đi vào làm cắt ngang lời nói của Anh Tuấn.
- Chịu dậy rồi à! Sao không “nằm luôn” đi!
Thu Thảo cuối mặt, má cô bỗng ửng đỏ, rồi đáp gọn Như Ý bằng một từ:
- Ừ!
Cũng ngay lúc đó, Thiên Bảo, Hữu Bửu, Hàn Du mang bánh nước vào. Thấy thái độ Thu Thảo hơi khác thường, Thiên Bảo liếc nhìn cái rồi đặt khay bánh xuống.
- Chén xong rồi học! – Hữu Bửu nhanh nhảu.
Người ta hay nghĩ học nhóm là mọi người trong nhóm sẽ được nhóm trưởng phân chia bài tập, công việc cụ thể để làm, và sau đó nhóm trưởng sẽ là người nghiệm thu và đánh giá tất cả. Hoặc những thứ đại loại như thế! Nhưng bạn nên biết một điều rằng thực tế khác xa với tưởng tượng. Thực tế việc học nhóm của cả bọn không tốt đẹp như tưởng tượng! Chủ yếu là cả đám ấy ăn, xong lại quay ra tám chuyện đời, lại còn đánh caro nữa chứ! Đừng nhắc đến chữ “tôn ti trật tự”, vì chẳng ai quản được ai, đến cả Thiên Bảo – Khổ gia chủ, còn chẳng thể làm khác!
Và cứ thế, đến tận gần 4h chiều thì cả bọn chẳng học được gì cả, gần chỗ học ấy thì thôi rồi, vỏ bánh, ly nước còn hơn chỗ người ta ăn tiệc. Thiệt tình không biết bọn này đi học nhóm hay tổ chức tiệc nữa! Nhưng trước khi ra về, cả đám cũng còn biết nhiệm vụ hôm nay là ÓM, những ai được phân công bộ môn nào thì giao bài tập, và khoanh tròn những thứ trọng tâm của bài để về nhà còn biết đâu là cái quan trọng mà học.
- Thu dọn xong rồi hẳn về! – Vừa nói Hàn Du vừa nhặc mấy cái vỏ bánh.

Mọi người cũng xốt xắn dọn xong “bãi chiến trường” trước khi ra về - Đây là phép lịch sự tối thiểu.
- Sọt đầy rồi, để tôi lấy thêm cái túi đựng rác!
Nói dứt câu thì Thiên Bảo đã ra khỏi phòng. Còn mọi người trong phòng thì đã dọn xong, dưới sàn nhà đã sạch sẽ, vì rác đã nằm trên tay họ hết, chỉ chờ Thiên Bảo đem túi đựng rác vào là ổn.
Không hiểu vì sao lúc này cả bọn đều im lặng, chẳng ai nói với ai lời nào cả, khuôn mặt mọi người có vẻ mệt mỏi, hơi lơ đãng. Thu Thảo cũng vậy, cô đứng đấy, trầm tư – nó hiện rõ trên khuôn mặt cô. Như Ý và Hàn Du là người tinh ý nhất, vì họ thấy Thu Thảo dường như đang lén nhìn Anh Tuấn, Anh Tuấn cũng biết điều đó, nhưng hắn cố tình vờ như không biết, cứ mặt cho Thu Thảo nhìn mình. Chắc Thu Thảo đang suy nghĩ gì đó về Anh Tuấn, đó là gì thì chỉ có cô mới biết.
Đang trong lúc im lặng trầm mặc, Hữu Bửu bỗng nhiên thẩy thoắt cái gì đó ngoằn ngèo vào người Thu Thảo, cùng lúc với hành động, miệng cậu cũng la lớn:
- RẮN KÌA!!!
Không chỉ có Thu Thảo, mà mọi người đều giật mình trước tiếng la của Hữu Bửu. Khỏi phải nói cũng biết, Thu Thảo giật mình đến nổi muốn rớt tim ra ngoài, và buộc miệng kêu lên như một phản xạ:
- AAAAA!!!!
Ngay sau tiếng la của mình, Thu Thảo giật lùi về sau và đụng phải vách tường gỗ một cái rầm rất lớn.
“RẦM” – Va chạm khá lớn nên làm vách tường rung rinh.
1 giây sau cú va chạm, Thu Thảo bất ngờ ngã ngữa về sau, chân tay cô quơ hoảng loạn rồi lại thêm một cái “RẦM” kèm theo một chuỗi âm thanh liên tiếp “pịch…pịch….pịch….pịch…”. Chuỗi âm thanh đó kết thúc bằng một tiếng kêu vang dài, mà chủ nhân của tiếng kêu đó không ai khác chính là Thu Thảo.
- A…..aaaa…..a! Cái quái….gì thế!
Bạn có biết chuyện gì đã xảy ra không? Khi Hữu Bửu quăng cái thứ ngoằn ngèo vào Thu Thảo ấy, đó chính là con rắn giả mà cậu có trong cặp của mình. Bạn cũng biết Hữu Bửu là người thích đùa mà, kiểu như “cười trên sự giật mình” của người khác vậy! Thử hỏi nếu bạn đang suy tư gì đấy, tự nhiên có thứ gì đó bay vào người bạn cùng tiếng la max volume bạn có giật mình không? Chắc chắn là có rồi, Thu Thảo cũng không ngoại lệ. Lúc cô hoảng hồn, chân cô giật lùi về phía sau, và vô tình đụng phải vách tường gỗ. Nơi mà Thu Thảo va chạm chính là cánh cửa dẫn xuống tầng hầm dưới phòng Thiên Bảo. Cú va chạm của Thu Thảo khá mạnh làm bật tung cánh cửa vào trong, và kết quả là cơ thể cô mất cân bằng, theo đà ngã ngược về sau làm cô lăn cù hết mười mấy bật thang và tiếp sàn bằng tất cả cơ thể. Có lẽ Thu Thảo quá nhọ cho ngày hôm nay. Cô đã ngã mà chẳng phải “ngã ngọt” như bao người, cô phải lăn cầu thang để tiếp đất đất đấy! Thật là nhọ mà!
Nhìn thấy cánh cửa bí mật trong phòng Thiên Bảo khiến mọi người không khỏi bất ngờ, ngay lúc cả bọn còn ngây người thì Anh Tuấn đã chạy nhanh xuống tầng hầm. Cũng ngay lúc ấy, Thiên Bảo cũng chạy vào rồi vút nhanh xuống tầng hầm.
- Cậu có sao không!? Có bị thương không? – Anh Tuấn đỡ Thu Thảo dậy, giọng hỏi hấp tấp hỏi
Ngay lúc ấy Thiên Bảo cũng vừa xuống tới, cậu lập tức gạt tay Anh Tuấn ra, đôi tay đỡ lấy đầu và vai Thu Thảo của cậu không khỏi rung lên, trên khuôn mặt cậu hiện ra một sự lo lắng, à không, phải nói chính xác là sự sợ hãi đến tột cùng
- Cậu có sao không? Có sao không vậy?!
Thu Thảo nhăn mặt, tay cô xoa xoa cái đầu đau như búa bổ của mình.
- Đầu tôi chảy máu không? Có vỡ không vậy? Đau quá! – Thu Thảo mếu môi như sắp khóc vậy – Đau quá!
Anh Tuấn nhìn cái biểu cảm của Thiên Bảo, hắn có lẽ đang đoán ra được gì đó.
- TRÁNH RA!!! – Thu Thảo hét lên rồi một phát đạp văng Thiên Bảo ra.
Thiên Bảo bất ngờ trước hành động ấy của Thu Thảo, Anh Tuấn cũng bất ngờ chẳng kém trước cú đạp không báo trước của Thu Thảo.
- Đau quá! – Thu Thảo lấy tay xoa xoa đầu mình, rồi nheo mắt dáo dát nhìn xung quanh – Đây là đâu?
Không trả lời, Thiên Bảo không trả lời, Anh Tuấn cũng im lặng không nói.
“Pắt” – Ánh sáng bừng lên khắp cả căn phòng khi công tắt đèn vừa bật lên.
- Mấy người định nói chuyện trong tình trạng thiếu ánh sáng này à!? – Như Ý là người bật công tắt đèn, cũng là người bước xuống đầu tiên.
- Phải bật đèn để chứng tỏ tình bạn của mấy người là “tình bạn trong sáng”, chứ không phải là “tình bạn trong tối”. Biết không?
Hữu Bửu vừa dứt câu đã bị Hàn Du cốc đầu một cái rõ đau.
- Tại cậu mà Thu Thảo mới bị như vầy đấy! Còn giỡn được à!?
Biết thân nên Hữu Bửu đành ngậm mồm an phận và bước xuống tầng hầm. Hữu Bửu an phận không có nghĩa là mọi chuyện sẽ cho qua. Tức thì Thu Thảo đứng phắt dậy, cô xắn xắn tay áo hùm hổ bước tới và túm lấy cổ áo Hữu Bửu. Hành động này hệt như lần cô nắm cổ áo Thiên Bảo vậy ( Chương 47: Câu chuyện về quá khứ - một mảnh của kí ức). Thu Thảo không nói, cô chỉ nhìn , ưng Hữu Bửu thừa biết đôi mắt đầy sát khí kia đang nói gì.
- Vâng! Lát tôi sẽ đưa cậu về, ngày mai tôi sẽ mua đồ ăn cho cậu! – Hữu Bửu nói.
- Biết điều là tốt đấy!
Thu Thảo dứt câu thì cô cũng bỏ cổ áo Hữu Bửu ra và……ngồi thụp xuống ôm đầu kêu rên….một cách rất tỉnh:
- Ôi…..Cái đầu của tôi….đau quá! Nhưng đây là đâu thế Thiên Bảo?
- Cậu thật sự không sao chứ!? – Như Ý ngồi xuống xoa đầu Thu Thảo lo lắng.
- Không sao! – Thu Thảo đáp.
“Do…re…mi…pha…sol….” – Âm thanh của tiếng piano vang lên từ một góc phòng làm mọi người chú ý.
- Phòng tập của Thiên Bảo. Chắc chắn là vậy!

Hàn Du đang đứng cạnh chiếc đàn piano đằng kia của góc phòng, cậu chầm chậm lướt ngón tay trên những phím đàn trắng tinh ấy.
- Hể??? Phòng tập??? – Hữu Bửu há hóc đầy ngạc nhiên.
Thiên Bảo là người cần giải thích hơn ai hết, nhưng cậu rất kiệm lời mà đáp gỏn gọn chỉ một từ:
- Ừ!
- Căn phòng này có diện tích bằng ngôi nhà phía trên, rất rộng. Piano, mic, và bản nhạc đều nằm ở đây – Hàn Du cầm tờ giấy viết nhạc và cái mic không dây, rồi cậu lại chỉ tay về phía vách tường gắn một tấm gương to đùng – Bên kia là gương dùng cho việc luyện tập nhảy. Ngoài ra phía bên này còn có một số dụng cụ tập thể hình, và bên đây có thêm cột bóng rỗ nữa! Một phòng tập đúng nghĩa và được biến tấu theo cách của cậu ấy!
Hàn Du vừa nói, cậu vừa chỉ tay chú thích cho mọi người hiểu. Có lẽ những gì Thiên Bảo cần nói thì Hàn Du đã thay Thiên Bảo nói hết rồi!
Giờ ra về hôm ấy….
Vì Hữu Bửu phải đưa Thu Thảo về nên cùng đi chung với Như Ý và Hàn Du. Vừa dắt xe đạp trên con đường sụp tối, bốn con người ấy bàn chuyện rôm rả.
- Vậy đó là phòng tập của Thiên Bảo thật sao? Nhưng tôi thấy… - Thu Thảo nheo mày đâm chiêu.
- Thiên Bảo thật sự là thiên tài đấy! Chẳng qua là cậu ấy che dấu tài năng của mình thôi! – Hàn Du nói chắc nịch.
- Ý cậu là sao? – Như Ý thắc mắc.
Hàn Du bắt đầu giải thích:
- Các cậu có công nhận rằng Thiên Bảo học rất giỏi không?
- Công nhận! – Hữu Bửu giơ tay tán thành – Mặc dù cậu ấy có vẻ rất lười, vào lớp thì ngủ liên miên, chẳng bao giờ chú ý bài vở, thậm chí còn chẳng chịu ghi bài. Cơ mà điểm kiểm tra, thi cử của cậu ấy cao vút ấy chứ!
Hàn Du lại nói tiếp: - Cậu ấy không lười đâu! Dù là thiên tài nhưng nếu không rèn luyện, thì cũng như ngọc không mài sẽ không bao giờ sáng. yện hôm nay chúng ta phát hiện căn hầm bí mật dưới phòng Thiên Bảo mà cậu ấy dùng nó làm phòng tập, trong ấy có một cây đàn piano,vài trang nhạc gần đấy, kèm một cái mic không dây (loại mic gắn trên áo), điều đó…. – Hàn Du ngắt quãng.
- Nghĩa là cậu ấy biết chơi piano, biết hát, và nếu cậu ấy hát trên mic thì … - Lần này Như Ý lại ngắt quãng câu
Thu Thảo là người cuối cùng lấp đầy câu nói bỏ lững của Hàn Du và Như Ý.
- Thì cậu ấy đã quay lại những video vừa chơi đàn, vừa hát của mình và lưu lại ở đâu đó! Kiểu như những ca sĩ Hàn Quốc!
- Bingo! – Hàn Du búng tay cái póc – Không chỉ vậy, Thiên Bảo còn biết nhảy dance, và theo như tôi nghĩ cậu ấy nhảy khá giỏi, vì chẳng ai bỏ phí tiền của mình lắp một cái gương lớn vậy để tập dance chỉ vì yêu thích nhất thời và không có khả năng nhảy đâu. Điều cuối cùng là Thiên Bảo rất chăm tập thể hình và chơi thể thao. Cái cột bóng rỗ, và vài dụng cụ tập thể hình trong căn phòng ấy thì các cậu cũng đã thấy hết rồi!
Cả bọn đều gật gật đầu vì Hàn Du nói rất phải.
- Từ những dữ kiện trên. Tôi dám chắc Thiên Bảo rất khao khát trở thành một ngôi sao K-pop. Và ước mơ của cậu ấy không đùa được đâu!
Nghe Hàn Du tới đây Thu Thảo, Như Ý và Hữu Bửu điều không tránh khỏi bất ngờ. Cũng vì sự bất ngờ ấy, mà lại kéo theo những câu hỏi thắc mắc của ba người bọn họ.
- Vậy tại sao cậu ấy không trở lại Hàn Quốc và trở thành thực tập sinh cho một công ty nào đó thay vì như thế này!? – Như Ý là người hỏi đầu tiên.
- Lí do là gì mà cậu ta lại ở lại đây? Trong khi cậu ta có thể thực hiện ước mơ trở thành ca sĩ của mình mà! Hơn nữa, ba mẹ cậu ấy cũng ở , ư vậy là quá thuận tiện rồi! Mang trong mình tài năng thế mà cậu ấy nỡ chôn vùi nó ở Việt sao? – Thu Thảo lắc đầu nuối tiếc.
- Chắc là Thiên Bảo có lí do! – Hữu Bửu nói thêm vào.
Đến ngã đường rồi, mỗi người một rẽ, họ phải tạm biệt nhau và đi về nhà, chỉ còn Hữu Bửu là đi cùng với Thu Thảo.
- Mọi người rẽ đường hết rồi, lên đi, tôi chở về cho nhanh! – Hữu Bửu lên xe và ra hiệu cho Thu Thảo.
- Ừm!
Đi được một quãng, Hữu Bửu không nói gì, Thu Thảo thì mãi nghĩ chuyện của Thiên Bảo, cô cứ lấy làm thắc mắc, lí do là gì để Thiên Bảo ở lại Việt Nam chứ!?
Có lẽ…. Thu Thảo đã quên mất điều gì rồi!
- Đúng là không nên đánh giá về một ai đó khi chưa biết rõ về họ. Nghĩ lại thì Thiên Bảo hoàn hảo thật đấy! Đẹp trai này, ngoại hình chuẩn, thông minh, học giỏi, lại còn có tài năng âm nhạc nữa chứ! – Thu Thảo nói.
Nghe Thu Thảo nói, Hữu Bửu cười nhạt:
- Chỉ tội hơi lạnh lùng, hơi khó gần, hơi khó ưa và hơi đáng ghét thôi! Ha ha ha!
Câu nói của Hữu Bửu làm Thu Thảo cũng bật cười theo:
- Ừ, cái tính khí khó ưa của cậu ta đấy! Nếu không có tụi mình, dám chắc rằng cậu ta chẳng bao giờ kết bạn được với ai, mà nói đúng hơn là chẳng ai dám kết bạn với cậu ta đâu ha!
- Chứ còn gì nữa! Chúng ta phải tự hào về bản thân mình, vì làm bạn với Thiên Bảo thật sự là rất dũng cảm đấy!
- Chuẩn không cần chỉnh! Khà khà.
Vậy là suốt trên đường về, Thu Thảo và Hữu Bửu đã có cái để bàn, đó là về Thiên Bảo. Không phải bàn điều tốt đẹp gì về cậu ấy, mà nói xấu thì đúng hơn, và nói có nghĩ là “nói xấu sau lưng người khác”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK