• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nàng biết nếu bây giờ nàng mà khóc, có lẽ sẽ làm tâm trạng Đại ca ca nàng rối loạn, luống cuống tay chân.

Không thể nào để cho ý đồ ghê tởm của tên Long Phi kia thành công. Làn sóng âm thanh huyên thuyên trong đại điện chậm rãi hạ thấp, gần như không có một tiếng động nào. Mọi người đều sững sờ nhìn Y Vân, sườn phi của Đại hoàng tử. Gương mặt nàng đúng là vô cùng xinh đẹp, nhưng lại lạnh lùng như màn sương trắng xoá. Trong lúc không gian vẫn còn yên tĩnh, bỗng nhiên truyền đến một thanh âm thực quen thuộc. “Thật không nghĩ tới sườn phi của Đại hoàng tử lại là một tuyệt sắc!”Nghe thấy giọng nói này, Y Vân cảm giác như băng tuyết đang tràn ngập bốn phương, lại như một lần nữa rơi vào trong dòng nước lạnh giá đến thấu xương. Kinh hãi sững sờ phát hiện, trong đám người, dáng người Quân Lăng Thiên thanh nhã, ngọc thụ lâm phong. Một thân tử y, giấu đi phần nào vẻ sắc bén, không còn nét tự cao tự đại cùng tàn nhẫn thâm sâu, nhìn qua cũng có chút ôn tồn lễ độ, khí chất thanh cao, phóng khoáng phi phàm. Không mang mặt nạ, đúng rồi, chưa ai từng nhìn thấy qua gương mặt thật sự của hắn, nên cho dù không mang mặt nạ cũng không ai biết hắn chính là Quân Lăng Thiên. Ác ma này thật sự là nơi nào cũng đến, không gì là không làm được, đến cả Hoàng cung, mà hắn cũng dám giả mạo tiến vào, nhìn thấy bên cạnh hắn, chính là Vương tử Tinh Mang quốc Tuyết Lạc Ân. Y Vân bây giờ mới biết tin tức nàng nhờ Long Phi chuyển cho Long Mạc ở Phồn Hoa Viên, nói là Quân Lăng Thiên cùng Vương tử Tinh Mang Quốc quan hệ rất thân thiết, sợ rằng Long Phi đã không nói với Long Mạc.

Cho nên Quân Lăng Thiên mới có thể ngang nhiên theo Tuyết Lạc Ân tiến vào hôn lễ. Bên môi Quân Lăng Thiên trước sau vẫn là ý cười phóng túng ma quái, nhưng trong đôi mắt lại thoáng qua một cảm xúc tàn khốc. Nhưng mọi người bên trong lại càng kinh hãi hơn, khi Hoàng thượng đang yên vị trên ghế rồng, lại chầm chậm bước đến trước mặt Y Vân. Y Vân lần đầu tiên nhìn thấy vị hoàng thượng cao cao tại thượng này, cùng với dáng vẻ trong tưởng tượng của nàng đúng là rất bất đồng. Người hơn bốn mươi tuổi, một thân long bào hoàng sắc, tăng thêm phần uy nghi, trên tóc là vương miện bằng vàng ròng.

Gương mặt, thần sắc của hắn cùng Long Mạc có chút tương đồng, không, hẳn phải nói Long Mạc chính là bản sao của hắn.

Nói vậy lúc còn trẻ ắt hẳn cũng là một nam tử phong lưu phóng khoáng. Theo sát phía sau là mấy thị vệ, còn có một lão thái giám, chính là Kha Quý khi ở Nguyệt phủ Y Vân đã từng gặp qua.

Lúc này hắn cũng đang kinh ngạc nhìn Y Vân. “Còn không mau quỳ!” Có thị vệ lên tiếng. “Không cần. ” Hoàng thượng nói, ánh mắt nhìn Y Vân hiện lên vẻ sửng sốt, không tin, thêm một thoáng vui mừng, tất cả cảm xúc phức tạp rối ren cứ thế lần lượt trôi qua, chỉ còn lại một cảm giác si mê. “Ngươi, ngươi là ai?” Hắn hơi run rẩy nói. Nhìn thấy thần sắc Hoàng thượng, Y Vân biết lúc này vạn lần là hắn đang nghĩ đến mẫu thân của nàng. Mẫu thân năm đó là được hắn ban cho rượu độc, tuy rằng nàng giả chết để trốn thoát.

Nhưng hắn cũng từng hạ quyết tâm giết mẫu thân, dáng vẻ si mê này là vì cái gì? Hối hận ư? Chỉ sợ là đã trễ mất mười mấy năm. Nhìn thấy sắc mặt phụ hoàng, trong mắt Long Phi hiện lên một chút kinh ngạc, nhẹ nhàng vỗ lên vai Y Vân, giải đi huyệt đạo. Ôn nhu hướng Y Vân nói, “Phụ hoàng hỏi nàng đấy?”

“Tiểu nữ Nhan Y Vân. ” Y Vân nhẹ nói, nàng đối với người từng muốn giết mẫu thân của mình thật không có chút cảm giác tốt đẹp gì, dù cho hắn là Hoàng thượng. “Nhan Y Vân? Ngươi họ Nhan? Không thể, ngươi là nàng? Ngươi rõ ràng là nàng.

Ngươi không thể làm phi tử của hoàng nhi, không thể, trẫm tuyên bố hôn lễ hôm nay huỷ bỏ hết tất cả!” Hoàng thượng bỗng nhiên nói. Huỷ bỏ? Hoàng thượng nói là huỷ bỏ hôn lễ?Nghe được lời nói, ngay cả Nguyệt Hạ Hương cùng Diệp Chỉ Lan cùng lúc vén lên khăn voan đỏ thẳm. Trên khuôn mặt xinh đẹp tràn ngập nét sững sờ. Long Mạc cuối cùng cũng phục hồi tinh thần sau cảm giác kinh hoàng lúc vừa nhìn thấy Y Vân. Nội lực cuồn cuộn trong người hắn tác động lên hỷ phục đỏ rực, trong nháy mắt liền biến thành từng mảnh nhỏ tung bay, trông như vô số Hồ Điệp xinh đẹp vờn quanh thân người của hắn. “Vì sao ngươi lại họ Nhan? Không thể. ” Hoàng thượng vừa nói xong những lời này, thân thể hắn dường như không thể chấp nhận được đả kích đột ngột này, liền ngất đi. Trong đại điện lập tức hỗn loạn, thái giám cung nữ vội vàng chạy ngược chạy xuôi. Hoàng thượng được dìu đi khỏi đại điện, các ngự y vội vàng đi đến. Ngay tại lúc rối loạn này. Y Vân cảm giác gương mặt của nàng bị người khác cho một cái tát, sức lực truyền tới làm nàng ngã nhào trên mặt đất. Một dòng máu từ từ chảy ra từ khoé miệng. Y Vân lau đi vết máu trên môi, ngẩng đầu, nhìn thấy Hoàng hậu thân mặt y phục hoàng cung rực rỡ, phẫn nộ đứng yên, khuôn mặt xinh đẹp bởi vì hận, bởi vì tức giận có thêm một tia dữ tợn. Không phải cung nữ, không phải thái giám, mà chính Hoàng hậu tự mình cho nàng một cái tát. Nhưng điều đó dường như không đủ để nàng trút giận, Hoàng hậu lại hung hăng ra lệnh. “Người đâu, đem yêu nữ ám hại Hoàng thượng này đánh chết cho ta. ”Đánh chết? Y Vân bình tĩnh suy nghĩ về hai chữ này. Mười mấy năm trước, mẫu thân của nàng suýt nữa mất mạng ở trong cung, khi đó là được ban cho cái chết bằng rượu độc. Mà hiện tại, Nhan Y Vân nàng lại phạm phải tội tình gì? Nàng đã chọc vào ai? Động một chút lại đem nàng đánh cho đến chết? Nàng chẳng qua là yêu Long Mạc, chẳng qua là dáng vẻ rất giống với mẫu thân. Vì sao liền trở thành yêu nữ? Vì sao muốn đem nàng đánh chết!Ánh mắt Y Vân lạnh lẽo, khoé môi hiện ra ý cười nhạt nhẽo, nàng không thể chết được, cho dù thế nào cũng không thể chết.

Nàng bỗng nhiên cảm giác việc mẫu thân năm đó được ban cho cái chết dường như không phải chỉ đơn giản như vậy. “Mẫu hậu không thể!” Có vài bóng người chạy tới, là Long Mạc, là Long Phi còn có Thanh Tâm công chúa. Mục đích của Long Phi cuối cùng cũng đạt được, hôm nay không chỉ có Long Mạc mất đi kiểm soát, mà còn có phụ hoàng cùng mẫu hậu của hắn. Y Vân nhìn thấy vẻ lo lắng sâu sắc trong mắt Long Mạc, nàng bỗng nhiên hiểu ra, có lẽ những điều nàng làm trước đây đều đã sai.

Cho dù như thế nào, nàng cùng với Đại ca ca cũng phải ở bên nhau. “Các ngươi? Các ngươi như thế nào đều vì nàng mà cầu xin?”Hoàng hậu sững sờ nhìn Long Mạc, Long Phi và cả Thanh Tâm công chúa. Nữ tử này, nàng nhận ra chính là tiểu thái giám trong cung Long Phi, cứ tưởng rằng nàng là tiểu thái giám, ai ngờ nàng lại là nữ tử, hôm nay khoác lên mình y phục của nữ nhân, thật là giống với Nguyệt Như Thuỷ. Nguyệt Như Thuỷ, nàng ấy là ác mộng của nàng, nàng sao có thể cho phép nàng ta sống sót. “Người đâu, mang gậy ra đây!”Hoàng hậu không để ý đến lời thỉnh cầu của nhi tử, oán hận nói. Y Vân từ trên mặt đất đứng lên, ánh mắt lạnh như băng nhìn hoàng hậu. “Hoàng hậu, người vì sao muốn đánh chết Y Vân, không biết Y Vân đã phạm vào tội tình gì?”

“Ngươi còn dám mạnh miệng? Hoàng thượng chính là bị ngươi làm cho tức giận, mới phát bệnh. ” Vẻ mặt Hoàng hậu lạnh lùng nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK