• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Mặc chống tay lên bàn làm việc, khẽ vuốt trán: "Em sẽ không say."


"Không say?" Anh nghe vào, càng là châm chọc: "Không say đại biểu cho việc em có thể muốn uống bao nhiêu thì uống? Nhìn xem, người say cùng lắm chỉ bị mù một đôi mắt, người không say, không biết nội tạng bên trong có còn nguyên vẹn? Em vừa thức trắng đêm lại vừa uống cafe, vừa hút thuốc lại vừa uống rượu, thực chất có bao nhiêu hại? Anh biết anh không quản được em, nhưng xin em, chú ý đến thân thể của mình một chút, ít nhất là vì chính em!"


Khúc Thừa càng nói, trong lòng càng bốc hỏa.


Anh biết, cũng đã từng chứng kiến rất nhiều, những người sống như Lâm Mặc, thái độ thờ ơ với sức khỏe, lúc nào cũng sống tạm bợ để qua ngày, hút thuốc, nạp rượu, thường luôn không có kết quả tốt.


Tuổi trẻ có thể thử bao nhiêu thứ trên đời, nhưng một khi thời gian trôi đi, ngày qua ngày, những chất độc đó vẫn luôn ngầm ẩn náu trong cơ thể, len lỏi đến từng ngóc ngách, chỉ chực chờ cơ hội bùng nổ, mang biết bao nhiêu mầm bệnh, biết bao nhiêu đau khổ?


So với ma túy, chỉ có hơn chứ không có kém.


Tuy thi thoảng anh cũng có đụng đến, nhưng cũng không lạm dụng, huống hồ từ lúc gặp Lâm Mặc, anh đã hầu như không còn chạm tới, chỉ có một số lúc tậm trạng bùng nổ mới nhất thời không thể kiềm chế được.


Anh rất sợ, sợ mình không còn mạng để ở bên cô.


Cố tình Lâm Mặc lại là một người cứng đầu cố chấp, anh quản không được, cũng không biết nên làm cách nào để tách Lâm Mặc cách xa những thứ đó.


Không phải chồng, cũng không phải người yêu, lấy can đảm ở đâu để cấm túc cô?


Người con gái tên Lâm Mặc này anh vẫn luôn hiểu rõ, một khi chạm tới giới hạn của cô, cô sẽ không thương tiếc mà phất áo bỏ đi.


Sống bên cạnh người này lúc nào cũng mơ hồ, không có một chút an toàn. Hoang mang không biết khi nào cô sẽ đột nhiên nhàm chán, đột nhiên bỏ rơi mình.


Rất mệt mỏi, cũng làm người ta mê đắm một cách khác thường.


Đôi khi nhìn vào người này, anh vẫn luôn cảm thấy tự ti.


Nghe rất tức cười, nhưng thật sự đúng là tự ti.


Anh có gì đặc biệt để làm cô yêu thích?


Tiền?


Địa vị?


Quyền lực?


Những thứ đó căn bản Lâm Mặc đã nắm chặt trong tay.


Còn lại, chẳng có thứ gì khác biệt với những người đàn ông khác.


À, có lẽ có thể níu kéo cô, bất quá cũng chỉ là cái túi da này.


Nhưng sẽ ra sao nếu anh già nua, sẽ ra sao nếu khuôn mặt này trở nên xấu xí?


"Lại nghĩ cái gì?"


Khúc Thừa giật mình thoát khỏi suy nghĩ, cảm nhận trên đùi mình bị ai đó ngồi lên, đôi môi cũng chạm vào một thứ mềm mại, bất giác nhận ra, hóa ra từ này đến giờ mình vẫn luôn suy nghĩ những thứ gì, xa rời vấn đề ban đầu.


Còn chưa kịp tỉnh táo, đã bị mơ hồ đón nhận cái hôn đầy tính xâm lược của Lâm Mặc, trong giây phút thế nhưng không thể đáp trả, cứ thế mà ngốc lăng.


Cũng may mắn cô hôn không quá cuồng dã, tương phản còn có một chút chậm rãi, tựa như thong thả, lại như đang nhấm nháp. Đầu lưỡi vờn quanh, khẽ uốn lượn, tiết tấu chậm chạp khiêu khích, đôi môi căng mọng nhẹ nhàng mút mát, mặc dù không nhìn thấy nhưng anh vẫn thừa biết, cặp mắt sâu thẳm kia lúc này không nhắm lại, trần trụi đối diện với chính mình.


Kỹ thuật này làm Khúc Thừa có chút say.


Anh cũng không thể tìm lại được tỉnh táo mình vừa đánh mất, cả người có chút lâng lâng, đôi tay theo bản năng mà ôm chặt lấy vòng eo mảnh khảnh, tiếp theo lại tham lam mà vuốt ve tấm lưng thon gầy, tiếp tục dời xuống cặp mông quyến rũ đang ngự trị trên chân mình, đầu lưỡi cũng không thua kém mà tiến công, nâng sự cuồng nhiệt lên một bậc.


"Vào phòng?" Lâm Mặc rời khỏi nụ hôn, tiến đến bên tai anh nói nhỏ.


Khúc Thừa đương nhiên sẽ không từ chối.


Hai người một đường thông thuận đi vào phòng nghỉ. Phòng không bật đèn, tối om. Đối với Khúc Thừa mà nói, không có gì thay đổi, đối với Lâm Mặc mà nói, càng tốt.


Bởi vì khi ở trong bóng tối, mọi sự đụng chạm đều được cảm nhận rõ ràng.


Cả hai lại cùng nhau đón nhận một trận kích tình.


Khúc Thừa từ chậm rãi cho đến nhanh dần luận động thân mình, phối hợp với Lâm Mặc ra vào nhịp nhàng. Anh thở dốc, đôi tay từ phía dưới tiến lên, vuốt ve khuôn mặt của người con gái trong lòng.


Trong đầu đã sớm phác họa ra vẻ mặt của cô lúc bây giờ. Vẫn lạnh lùng, nhưng nhiễm một chút ướt át cùng gợi cảm, ánh mắt hơi mông lung nhưng lại trong trẻo, khẽ khiêu mi, đầu lưỡi đỏ au đôi khi sẽ vươn ra, liếm một đường trên đôi môi bởi vì vận động mà khô khốc, chiếc cằm gầy nhọn nhẹ ngước lên, lại bởi vì động tác dưới thân mà đong đưa lên xuống.


Khúc Thừa giương môi khẽ nhắm mắt lại, cảm nhận những động chạm thân mật của cả hai, đôi môi tìm đến vành tai trơn bóng của Lâm Mặc, liếm láp trêu đùa, theo sau lại một đường đi đến cổ, vai, rồi dừng trước ngực, há mồm, nhe răng cắn vào một vị trí nào đó, bên tại lập tức nghe thấy tiếng thở đột nhiên rối loạn của Lâm Mặc, thân dưới bỗng bị siết chặt, người kia ra vào cũng càng thêm kịch liệt. Khúc Thừa hít một hơi, ách cổ họng, cố kiềm chế để mình không đầu hàng. Hàm răng càng thêm căm hận mà cắn chặt hơn.


Anh biết, đây là chỗ nhạy cảm duy nhất trên cơ thể Lâm Mặc, nơi này có đôi môi của người khác đã từng in lên, khắc sâu tại đó, không thể xóa nhòa.


Căm hận, hận mình đến tột cùng cũng chỉ là người đến sau, vị trí trong lòng sao có thể trọng yếu bằng người đó.


Tình yêu đầu tiên của Lâm Mặc, sự nhu tình đầu tiên của Lâm Mặc, nụ hôn đầu tiên của Lâm Mặc, lần khoái hoạt đầu tiên của Lâm Mặc. Tất cả những thứ đầu tiên kia, thuộc về người đó.


Bất quá, vật còn người mất, bây giờ, Lâm Mặc tất phải thuộc về anh.


Mọi giá, mọi cách, cả thể xác lẫn tinh thần.


Ngoài anh, còn ai có thể hiểu được người con gái này.


Hờ hững, bạc tình, mạo hiểm, yêu thích sự mới lạ, luôn không thích bị kiềm chế bởi bất cứ thứ gì. Chính những điều đó đã đặt Lâm Mặc vào tư thế chủ động trong mọi mối quan hệ.


Kích thích ham muốn chinh phục của người khác. Nhưng một khi đã chính thức vào cuộc đua, bọn họ sẽ mơ hồ như đứng giữa một làn sương mờ của người này mang đến. Khi thì thân cận, khi lại xa lạ, đôi lúc rất mực dịu dàng, đôi lúc lại quá lạnh lẽo, dần dần không tự chủ được càng sa vào, trái tim kịch liệt phản ứng, đâm đầu vào cái bẫy đã tùy tiện được đặt sẵn.


Si mê, cuồng loạn, đau khổ.


Và điều mỉa mai nhất, không hề có kết quả. Mất mọi thứ, đổ vỡ, tan nát, trắng tay ra về.


Khúc Thừa nhắm mắt lại, hưởng thụ tư vị kích thích mà Lâm Mặc mang lại, khóe miệng khẽ nhếch.


Xem ra tâm trạng còn rất tốt. Bởi trong những lúc thế này, cả tinh thần và thể xác của cô đều được thư giãn, không ngại phô bày kĩ thuật điêu luyện đòi mạng của mình.


Trong mãnh liệt lại có uyển chuyển, tốc độ vừa đủ để kích phát sự ngứa ngáy khó nhịn trong cơ thể, góc độ càng là chuẩn xác mà không cần tính toán, ngay cả những nụ hôn cũng tràn đầy nóng bỏng, một cách mê hoặc.


Khúc Thừa cắn răng ẩn nhẫn, thầm mắng một tiếng. Nói về kĩ thuật giường chiếu, anh còn lâu mới bằng cái người trước mặt.


Nếu có thể, anh sẽ ví Lâm Mặc như một vị thần, bởi vì cô luôn có thể dễ dàng mang anh đến thiên đường, bất cứ khi nào, bất cứ đâu. Du ngoạn thật lâu, thậm chí không nghĩ trở về.


Khúc Thừa biết đối với một người đàn ông gần hai mươi sáu tuổi mà nói, về mặt tình dục mình có chút ngây thơ.


Nhưng không sao, dường như Lâm Mặc rất thích.


"Lại nghĩ cái gì?"


Bất quá chỉ vài giây ngẩn người, một trận quay cuồng truyền đến, Khúc Thừa đã bị ép xuống trên giường, hai người hoán đổi vị trí.


Lâm Mặc ngồi ở trên tiếp tục động tác, lưng hơi cúi xuống, đặt môi lên mắt anh.


Khúc Thừa cũng vui lòng thuận theo, tay đặt bên hông Lâm Mặc, cả hai phối hợp chặt chẽ.


___


Kích tình qua đi, Lâm Mặc ngồi phía đầu giường, tay cầm điện thoại, Khúc Thừa còn chôn đầu trên đùi cô, nhìn thoáng qua như đã ngủ.


Lâm Mặc liếc qua thời gian một chút, bất đắc dĩ nhíu mày, trong lòng âm thầm hối hận.


Cô biết, quyết định đưa Khúc Thừa đến đây là sai lầm.


Không những là sai lầm, mà còn là sai lầm rất to.


Bắt đầu lúc hai giờ, mà sau khi làm xong cũng đã hơn sáu giờ.


Lâm Mặc tắt điện thoại, ngẩng đầu nhìn xung quanh vài giây, cảm nhận sự âm trầm của bóng đêm thêm một lúc, tiếp theo mới bước xuống giường, trong bóng tối mặc xong quần áo rồi ra khỏi phòng.


Hưởng thụ xong, phải làm việc.


Sau khi tiếng đóng cửa rất khẽ kết thúc, người trên giường bắt đầu xoay mình, mở mắt ra.


Khúc Thừa vẫn luôn không ngủ, anh khẽ cười, lật mình lại, vùi đầu vào chăn vài giây, cuối cùng mới thong thả đứng dậy, đi theo Lâm Mặc.


Lâm Mặc chính đang ngồi sau bàn làm việc, nghe được tiếng động cũng không nâng mắt, chỉ hỏi: "Không ngủ được?"


Khúc Thừa theo tiếng động mà tiến lại gần: "Sau khi hưởng thụ xong, bị bỏ một mình, ai mà ngủ được."


Lâm Mặc lúc này mới mang theo gọng kính mà ngước mắt lên, bất quá chỉ sau nửa giây liền cau chặt mày, "Mặc quần áo vào."


Khúc Thừa nghe được lãnh ý trong lời nói của cô, chỉ vô tội nâng vai: "Anh không thấy."


Quần áo đã sớm bị vứt trên sàn nhà, nếu bỏ sức mò mẫm, Khúc Thừa vẫn sẽ dễ dàng tìm thấy, nhưng vấn đề chính ở đây, anh không muốn tìm.


Lâm Mặc ngưng mắt nhìn anh vài giây, mày cũng không giãn ra, cuối cùng cúi đầu xuống tiếp tục công việc, lạnh giọng: "Vào phòng đi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK