Mục lục
Weibo Của Tôi Có Thể Đoán Mệnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lần tiếp theo Thẩm Nguyên Gia xem tin tức là có liên quan đến việc bà nội Lưu Nguyệt bị bắt.


Nếu bà ta bị bắt thì chứng tỏ kết quả đã định rồi, cảnh sát điều tra ra được chính bà ta là người hạ độc.


Tuy rằng chưa biết vì cái gì nhưng Thẩm Nguyên Gia thật chán ghét người bà chưa từng gặp mặt này. Rốt cuộc thù hận như thế nào mới có thể xuống tay tàn nhẫn với cháu gái của mình như thế được chứ, ngay cả trọng nam khinh nữ cũng không quá đáng như vậy.


"Cái này có lẽ anh là người rõ nhất." Thẩm Nguyên Gia nhắc nhở Lưu Húc Dương.


Anh ta khiếp sợ rồi lấy lại tinh thần, nói chuyện không nhanh không chậm: "Cô nói... có thật như vậy không? Thật sự..."


Thẩm Nguyên Gia không nhiều lời.


Lâm Tư Vũ vẫn luôn nghe Lưu Húc Dương nói chuyện, lại nhìn thấy sắc mặt đột ngột thay đổi của anh thì trong lòng cũng lộp bộp không yên, không biết đã xảy ra chuyện gì.


Chờ sau khi cúp điện thoại, cô mới hỏi: "Sao vậy? Là ai?"


Lưu Húc Dương xoay người nhìn vợ mình, ánh mắt tràn ngập áy náy. Nếu đúng như lời Thẩm Nguyên Gia nói thì anh thật có lỗi với Tư Vũ.


Lâm Tư Vũ nhíu mày, "Rốt cuộc là ai?"


"Thẩm đại sư nói, gần đây trong nhà có người thân từng tiếp xúc với Nguyệt Nguyệt." Lưu Húc Dương nuốt nước miếng, đắng cay nói những lời này.


Người thân... còn có thể là ai?


Lâm Tư Vũ sửng sốt, lúc sau mới phản ứng lại, "Gần đây chỉ có mẹ đến thăm Nguyệt Nguyệt, ý của anh là..."


Cô đột nhiên xoay qua nhìn Lưu Nguyệt đang ngủ say kia, cả người lâm vào trầm tư.


Tuy rằng bà nội đối xử với cô không mấy thân thiện, lúc trước khi chưa có con thì lần nào gặp cũng nghe những lời chê tránh than thở, sau khi có Nguyệt Nguyệt mới đỡ hơn nhiều.


Là bà thật sao?


Bà nội sẽ xuống tay với cháu gái của mình sao?


Lâm Tư Vũ khó mà chấp nhận được. Nếu thật sự là như vậy thì chẳng tránh Lưu Nguyệt xảy ra chuyện mà cô không rõ nguyên do.


Lưu Húc Dương hỏi: "Gần đây em đều ở cạnh chăm sóc Nguyệt Nguyệt, thực sự chỉ có mẹ là có tiếp xúc với con bé sao, còn người nào khác nữa không?"


Lâm Tư Vũ nhớ lại những chuyện xảy ra gần đây, lắc đầu: "Đúng là mẹ mới ghé thăm nhà, người làm chỉ để lại mấy người thân cận nhất, bảo mẫu cũng không thuê."


Người làm ở nhà đã làm việc mấy mươi năm rồi.


Lưu Húc Dương nói: "Mẹ cũng đã hơn 60 rồi, sao có thể phá camera theo dõi được chứ? Bà ấy không am hiểu mấy thứ này đâu."


Thẩm Nguyên Gia cũng không chỉ đích danh nên anh cũng không chắc có phải là mẹ mình hay không.


Một người già 60 tuổi rồi, sao có thể bày mưu tính kế chứ? Bình thường còn không lên mạng, sao có thể phá hủy camera theo dõi được, chuyện này còn khá nhiều nghi vấn.


Sự việc đã khó chấp nhận rồi. Lưu Húc Dương hít một hơi, nếu thật là mẹ vậy thì phải làm sao đây.


"Húc Dương, anh đi tìm hiểu thử xem."


Lâm Tư Vũ mở miệng: "Em vẫn chưa thể tin tưởng nhưng em tuyệt đối không bỏ qua bất cứ kẻ nào động thủ với Nguyệt Nguyệt. Con bé là con gái của em, cho dù có thật là mẹ anh làm đi chăng nữa thì em cũng sẽ không bỏ qua."


Hậu quả tệ nhất chính là ly hôn.


Cô và Lưu Húc Dương đã chung chăn gối hơn hai mươi năm, cô cũng không muốn ly hôn nhưng nếu so với mạng của con gái thì hôn nhân không là gì cả.


Lưu Húc Dương nhìn cô, thật lâu sau mới nặng nề gật đầu, "Được."


Anh cũng muốn biết chân tướng.


Bác sỹ nói Lưu Nguyệt uống phải một loại thuốc mới, gây ra tác dụng phụ với cơ thể, người lớn dùng liều cao sẽ dẫn đến tử vong, huống chi là trẻ con.


Cũng may Lưu Nguyệt là trẻ con nên hậu quả xuất hiện sớm, Lâm Tư Vũ cũng kịp thời đưa bệnh viện, nếu muộn một chút thì xong rồi.


***


Phòng làm việc Vân Khởi nổi tiếng nhiều paparazzi nhất làng giải trí.


Nhưng thực tế thì đích xác là vậy.


Phòng làm việc chia thành nhiều tổ, mỗi tổ 5 người và công việc phụ trách cũng không giống nhau.


Nhưng điểm chung duy nhất chính là mỗi tuần đều phải nộp một tin tức lên.


Tiền Vinh và Tôn Hiên cũng là thành viên trong một tổ nhỏ, phụ trách canh tin ở một công ty không quá nổi tiếng, cũng vừa mới vào làm việc ở văn phòng này khoảng một tháng.


Các ngôi sao lớn đều không đến lượt hai người canh, chỉ có thể đi moi mấy tin nhỏ.


Khi mà có tin tức lớn gì thì còn có thể tìm đương sự xã giao và hối lộ, cao nhất có thể lên tới 10 triệu nhân dân tệ ( ~35 tỷ VND), trích phần trăm thôi cũng được mấy trăm ngàn rồi.


Chỉ tiếc là bọn họ chưa đủ trình độ, công ty nhỏ này cũng không nhiều nghệ sỹ lớn, ngồi canh cùng còn có tổ khác nữa.


Cư dân mạng ngày càng thích hóng dưa.


Cũng may hôm nay chụp được một người mẫu không quá chìm, biên tập một chút là có thể nộp bài viết rồi.


Làm paparazzi đương nhiên biết vài mánh khóe của cắt nối. Tiền Vinh đưa ảnh chụp lên máy tính, "Tôi gửi ảnh cho ông, ông phụ trách video còn tôi thì xử lý ảnh động. Nhớ là phải ghép nhạc cho chuẩn đấy."


Tôn Hiên đáp: "Yên tâm đi. Làm video là sở trường của tôi."


Hai người nhanh chóng tiến vào trạng thái làm việc. Bận cả một buổi trưa, công việc phân chia đã hoàn thànhm, tất cả đều hoàn mỹ.


Tiền Vinh không nhịn được mà cười phá lên, "Được rồi, đi tìm Phan Thần Hoà đi."


Cú hắc lịch sử như vậy, thử xem hắn có muốn dùng tiền mua lại hay không.


Khả năng giao tiếp của Tôn Hiên khá tốt nên anh ta đương nhiên phụ trách việc này, lên thẳng weibo tìm phương thức liên lạc của người đại diện Phan Thần Hoà.


Người đại diện nhíu mày. Anh gọi điện cho Phan Thần Hoà: "Thần Hoà, gần đây cậu lại vướng vào tin gì nữa hả?"


Phan Thần Hoà không chút nghĩ ngợi đáp, "Em thì có cái tin gì chứ?"


Người đại diện trả lời, "Phòng làm việc Văn Khởi gọi tới nói là có một thứ liên quan đến em, hỏi em có mua mua lại không?"


"Có em?" Phan Thần Hoà lập tức ngồi thẳng, "Xem nó là cái gì trước đã."


Người đại diện truyền đạt lại ý của hắn, đối phương cũng mau chóng gửi một tấm ảnh gif qua, vừa xem đã khiến sắc mặt anh ta đen thui.


Phan Thần Hoà thấy người đại diện mất luôn cả phản ứng, "Đối phương có gì vậy?"


Người đại diện xem ảnh động, nhịn không được mà hỏi: "Thần Hoà, sao em lại dẫm trúng cứt chó vậy... Còn bị paparazzi chụp trúng nữa."


Chụp thì chụp thôi, lại còn có loạt biểu cảm này nữa...


Phan Thần Hoà vừa nghe đã biết không ổn, sau khi xem gif xong liền mắng một câu, "Con mẹ nó!"


Cái này đương nhiên liên quan đến công việc.


Hắn vội nói: "Hỏi hắn muốn bao nhiêu tiền."


Nửa tiếng sau, người đại diện gọi lại, "Đối phương mở miệng muốn mười ngàn tệ..."


"Mười ngàn?! Kêu bọn chúng đi cướp ngân hàng luôn đi." Phan Thần Hoà chửi ầm lên, "Mẹ nó, tôi thì kiếm được bao nhiêu chứ."


Nếu hắn nhận được hợp đồng trị giá mấy trăm ngàn thì bây giờ còn nổi ở ao làng này sao?


Hơn nữa hắn cũng không muốn cúng hơn tiền để đổi một cái ảnh gif, chính hắn cũng không có tiền để mua tấm ảnh đó.


Người đại diện nghĩ nghĩ, "cái này cũng không phải là tin tức lớn gì, "Tôi cảm thấy cái này cũng không phải dạng tin lớn, không nhiều người chú ý đâu, không nhất thiết bỏ trăm ngàn ra mua."


Phan Thần Hoà đương nhiên đồng ý.


"Nếu có hot thì chúng ta cũng đỡ phải marketing." Người đại diện nói, "Bây giờ người trong giới có nổi tiếng như nào thì cũng sẽ giống như bông tuyết tan nhanh thôi."


Phan Thần Hoà cảm thấy có đạo lý, "Vậy mặc kệ đi."


Bên này Tôn Hiên nhận được tin từ chối.


Tiền Vinh nghĩ, "Nếu hắn không quan tâm thì chúng ta thả tin đi, đầu tiên chuẩn bị bản thảo thông báo, tóm lại đây là nhiệm vụ đầu tiên của chúng ta, phải làm tốt mới được.


"Được, biết rồi." Tôn Hiên nói: "Chia làm hai đi, đầu tiên đăng ảnh bị giẫm phân chó. Nếu có hiệu quả thì đăng tiếp."


"Ok."


Nói là làm, hai người bận luôn đến khuya.


Ban đêm là thiên đường của con cú, lúc ngày người mua hot search cũng sẽ giảm, tất cả đều đã xem vào ban ngày rồi nên cư dân mạng sẽ tìm những thứ khác.


Sau khi Tiền Vinh chỉnh sửa xong thì liền phát ảnh động của Phan Hòa Thần ra.


Còn Tôn Hiên thì đăng video, thêm mấy cái hiệu bựa bựa còn chèn thêm gia điệu bài hát tâm thần đang thịnh lúc bấy giờ, tiện thể cọ nhiệt.


Sau khi đăng lên, bọn họ đăng nhập tài khoản phụ tham chiến online.


Lặng yên không một tiếng động, #đạp cứt chó bằng thực lực, #nửa đêm leo lên hot search.


Càng có nhiều lượt tương tác thì càng có nhiều người biết đến, tiêu đề cũng rất hấp dẫn người xem.


Có không ít cú đêm vừa mới đổi mới weibo, thấy cái tiêu đề này liền hứng thú, bấm đi vào thì thấy tấm ảnh gif phong cách linh dị.


Ảnh gif rất sắc nét, từ lúc đạp phải phân, biểu cảm trên mặt biến hóa không ngừng. Mới đầu là cứng đờ, sau đó khó coi, cúi đầu xuống thì cả người đều không khỏe. Vẻ mặt biến hóa linh hoạt, giống như quỳ tím đổi màu.


Hơn nửa đêm, người xem được ai cũng cười.


"Cười chết tôi rồi ha ha ha, biểu cảm trở nhanh thật đấy."


"Này mà làm diễn viên thì có mà hơn mấy ông tiểu thịt tương đấy ha ha ha, cật lực tiến cử huynh đài vào giới giải trí.


"Nghe nói anh ta là người mẫu đó, này là gặp vận cứt chó rồi, cũng tốt ha ha ha."


"Ha ha, biểu cảm biến hóa nhanh như vậy, rốt cuộc là con nào dám đi đại tiện trước toàn dân thiên hạ vậy chớ!"


"Mở bát đầu năm, chúc mừng boy may mắn, chúc anh ta năm nay gặp vận cứt chó, nếu đối phương thấy được thì không cần đến tìm tôi cảm ơn đâu."


Thật ra mấy tin kiểu này rất đơn giản, có thể nổi là vì bình thường cuộc sống đã không dễ dàng, đúng lúc gặp chuyện cười thì thả lỏng một chút.


Sau đó coi video càng thêm sinh động, một động tác cứ bị lặp đi lặp lại, vốn dĩ là một cây chuyện buồn nhưng bị chèn hiệu ứng tới lui thế này lại thành ra khôi hài.


Cái này cũng có lý.


Qua mấy tiếng sau, #dẫm cứt chó bằng thực lực liền lên cuối bảng hot search.


Phan Hòa Thần vốn không để chuyện này ở trong lòng, đã ngủ từ lâu rồi. Ai ngờ tình huống lại xoay chuyển như vậy.


Tiền Vinh và Tôn Hiên nhìn thấy kết quả này thì cực kỳ vui sướng.


Bọn họ chuẩn bị đăng lần hai, ảnh Phan Hòa Thần cọ cọ trên đất ngày mai đăng lên luôn.


Người ta giẫm phải phân chó bằng thực lực, có thể nổi là chuyện bình thường nha.


*


#08042021

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK