• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Con không biết thì ai biết?" Nghe thấy lời của Văn Thanh, lại thấy hắn khóc sau khi sự việc xảy ra, ba Văn không kiềm chế được giọng điệu của mình, "Ý con là, có rất nhiều người cố tình bắt chước giọng nói của con nói ra những lời đó? Khi bắt chước con, còn bắt chước cả Văn Từ? Con nghĩ ba sẽ tin những lời như thế sao? Ai lại rảnh rỗi vu oan cho con như vậy? Vu oan cho con có tác dụng gì?"

"Con không biết tại sao lại có giọng nói của anh trong đó, nhưng con thực sự không nói những lời đó. Lúc đó con chỉ nói chuyện phiếm với anh một chút, sau khi bị anh ghét bỏ thì con đã bỏ đi rồi. Trước khi đi anh còn gạt chân con một cái... không phải, con thật sự không có nói những lời đó. Ba, nếu không tin ba có thể kiểm tra camera, thật sự không phải con. "

Văn Thanh nhanh chóng đỏ mặt vì khóc, hắn cũng không thèm lau mà chỉ lo lắng giải thích với ba Văn, thấy ông không tin mình, thì bất chợt muốn quỳ xuống, khiến mẹ Văn bị dọa sợ, lập tức ngăn hắn lại.

Camera làm gì có âm thanh, chỉ có thể nhìn thấy động tác, chuyện đến nước này ba Văn cũng không có tâm trạng để xem camera.

Từ nhỏ đến lớn ông có loại người nào mà chưa gặp qua, nghĩ cũng đoán ra được là chuyện gì đã xảy ra, ông nhìn Văn Thanh bằng ánh mắt vừa đau lòng vừa căm phẫn.

Sao lại ngu ngốc như vậy, nói những lời như vậy còn bị người khác ghi âm lại.

Đoạn ghi âm là do ai phát? Không cần nghĩ, chỉ có thể là Văn Từ phát.

Ba Văn đảo mắt, rơi vào trên người Trì Quan Yếm đang ở bên cạnh Văn Từ.

Cho dù Văn Thanh thật sự nói ra những lời đó, vậy tại sao Văn Từ lại phát bản ghi âm ra? Khiến nhà họ Văn mất mặt sao?

Ninh Thượng Tư thu từng cái loa một, đi tới chỗ Trì Quan Yếm, cười tranh công hỏi: "Trì Tổng, tôi mua mười một cái loa, đều có chất lượng tốt. Mấy người đó đều nghe hết rồi, hehe."

"Tiền thưởng tháng này tăng gấp đôi." Trì Quan Yếm kiên nhẫn bóc vỏ cam đưa thịt cam cho Văn Từ.

Nghe thấy bốn chữ "thưởng tăng gấp đôi", cả người Ninh Thượng Tư kích động đến muốn ngất đi nói: "Cảm ơn Trì Tổng, lần sau có chuyện như này, tôi sẽ mua thêm vài cái loa nữa, phát nguyên một tiếng!"

"Văn Tổng, nhìn không ra con trai thứ hai của ông còn kiêu ngạo hơn cả con trai cả nha." Bên ngoài có ai không biết tính tình của Văn Từ, nhưng lại không ngờ một người vừa mới trở về như Văn Thanh còn kiêu ngạo hơn cả Văn Từ.

"Hôm nay mời chúng tôi đến đây không phải là để chúng tôi nghe con trai thứ hai của ông nói mấy lời như xem chúng tôi như những kẻ ngốc như thế này đó chứ?"

"Từ hôm nay trở đi, công ty Bá Thăng chúng tôi sẽ không còn hợp tác với Văn Tổng nữa, chúng tôi trèo cao không nổi."

"Hôm nay coi chúng tôi là kẻ ngu, chắc ngày mai sẽ không coi chúng ta là con người nữa quá?"

"..."

Ba Văn vừa bước xuống cầu thang, các loại giọng nói châm chọc khác nhau vang lên.

Ông giơ tay, ra hiệu mọi người im lặng, nói một cách hối lỗi, "Tôi xin lỗi mọi người trước. Nhưng, tôi vẫn chưa biết đoạn ghi âm đó có phải là thật hay không, mong các vị đừng nên tức giận..."

"Ai ăn no không có việc làm mà nhắm vào Văn Thanh làm trò này." Có người chế nhạo lên tiếng.

Những người khác lần lượt đồng ý, có người càng nghĩ càng tức giận nên trực tiếp quay lưng bỏ đi.

Ba Văn biết nói gì cũng vô ích, nên nhẹ giọng xin lỗi, cuối cùng cũng nguôi ngoai cơn tức giận của mọi người.

Văn Thanh ở một bên khóc đến mắt sưng lên, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Văn Từ, khiến mẹ Văn cũng để ý.

Bà cau mày, "Đoạn ghi âm là do Văn Từ phát sao?"

"Con không biết." Văn Thanh lắc đầu, khóc đến thở không ra hơi, giống như chỉ biết nói rằng mình không biết, "Mẹ, con không biết gì cả. Con xin lỗi, con đã làm cho ba mẹ xấu hổ, tất cả là lỗi của con, nhưng con thật sự không nói ra những lời đó, mẹ à, mẹ phải tin con, chắc chắn có người nhìn con không thuận mắt, muốn hãm hại con... "

Ai nhìn hắn không thuận mắt, muốn hãm hại hắn? Cộng thêm những gì Văn Thanh vừa nói lúc nãy, mẹ Văn đột nhiên nghĩ đến Văn Từ.

"Đương nhiên là mẹ tin tưởng con, con ở đây đợi mẹ." Mẹ Văn an ủi một câu, đi tới bên người Văn Từ.

Văn Thanh chớp mắt ngừng khóc, lau nước mắt nơi khóe mắt, nhìn Văn Từ đang ăn cam, móng tay đều sắp bấm vào da thịt chảy máu.

Văn Từ mày được lắm, diễn một vở kịch lớn như vậy cho tôi xem.

"A Từ, đoạn ghi âm là do con phát đúng không?" Mẹ Văn ngồi bên cạnh Văn Từ.

"Xin lỗi mẹ." Văn Từ mím môi hạ mắt xuống, "Làm loạn bữa tiệc sinh nhật của mẹ."

"Bữa tiệc sinh nhật chỉ là thứ yếu. Khi con phát đoạn ghi âm có từng nghĩ đến mặt mũi của ba con chưa, con nhìn ông ấy bây giờ bị người ta cười nhạo cảm thấy thê nào?" Mẹ Văn cau mày thở dài, "A Thanh thật sự đã nói những lời đó sao? Hay là con cố tình làm vậy... không thể nào, con sẽ không làm những chuyện như vậy, vậy đó thực sự là những gì A Thanh đã nói? "

"Đứa nhỏ này sao có thể nói những lời như vậy. Con cũng vậy, không ngăn cản thì thôi còn tung đoạn ghi âm ra." Mẹ Văn nói, "Bây giờ tốt rồi, thu dọn thế nào đây? Ba con sắp tức chết rồi kia kìa. Cho dù A Thanh kích động nói ra những lời đó thật, con cũng không nên phát ra, A Từ."

Trì Quan Yếm nghe vậy thấp giọng nói, "Nếu đã để ý đến thể diện, thì nên đi nói rõ với Văn Thanh. Chính cậu ta đã nói những lời đó, cũng chính là cậu ta đã làm cho Văn Tổng bẽ mặt. Cậu ta chưa từng quan tâm tới Văn Tổng nên mới nói ra những lời như vậy. Tại sao Văn phu nhân lại đến chất vấn Văn Từ? "

"Cho dù nó có nói như vậy thật, thì không phát nó ra không phải là được rồi sao? Phát nó ra để làm gì?" Vì thân phận của Trì Quan Yếm, mẹ Văn nhẫn nhịn khó chịu trong lòng.

"Nếu không phát nó ra, đợi sau này nó khóc lóc nói những lời như vậy với người khác để họ mắng con như trong đoạn ghi âm thật thì sao? Mẹ, mẹ tin con hay là tin nó?" Văn Từ cười nhẹ, "Bây giờ đã có câu trả lời rồi. Mẹ đến chất vấn con, nghĩa là mẹ tin Văn Thanh. Mẹ xem, không phải nó đã dùng nước mắt khiến mẹ phải qua đây chất vấn con sao? "

Mẹ Văn bị lời nói của cậu làm cho nghẹn ngào, nhớ lại những gì Văn Thanh nói với Văn Từ trong đoạn ghi âm, bà bỗng chốc nhận ra đúng là như vậy, bà liếc nhìn Văn Thanh cách đó không xa, nhìn thấy hắn đang đỏ mặt đầy uất ức, bà liền thu ánh mắt, có chút tội lỗi nắm lấy tay Văn Từ.

"Mẹ, mẹ xin lỗi con. Mẹ nhất thời không khống chế được bản thân mới nói những lời đó. Mẹ sẽ nói chuyện đàng hoàng lại với A Thanh, nói những lời đó là không đúng."

Văn Từ nắm lấy bàn tay muốn rời đi mẹ Văn, do dự một chút, mới nói: "Mẹ có thể không tin những lời này, nhưng con rất nghiêm túc. Văn Thanh không phải là Văn Thanh thật."

Cậu đến gần mẹ Văn, hạ giọng nói, "Con sẽ tìm ra Văn Thanh thật sự, và hy vọng ba mẹ đừng để... bề ngoài của Văn Thanh lừa."

"Con đang nói nhảm nhí gì vậy?" Mẹ Văn bị lời nói của cậu làm cho hoảng sợ. "Nó không phải Văn Thanh thì là ai? A Từ, cho dù A Thanh nói những lời đó làm tổn thương con, con cũng không thể nói nó như vậy... "

Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của Văn Từ, không phải đang nói đùa, mẹ Văn giật mình, da đầu tê dại, tin một nửa, "Rốt cuộc là có chuyện gì?"

Văn Từ im lặng một lúc, liền gửi một trong những bức ảnh nhật ký cho mẹ Văn xem.

Đó là một cuốn nhật ký rất dài, ghi lại một ngày của Văn Thanh, từ cuốn nhật ký này, người ta có thể cảm nhận được tính cách của Văn Thanh, hào phóng và đàng hoàng, không hoảng sợ khi gặp chuyện, khác xa với Văn Thanh hiện tại.

Mẹ Văn sau khi đọc xong luôn cảm thấy lo sợ bất an, thậm chí còn tìm ra những lý do để biện minh cho sự thay đổi của Văn Thanh: "Tính cách thay đổi lớn là chuyện bình thường, đứa nhỏ này bị kích thích quá nhiều, ngay cả nhật ký cũng không thể chứng minh được gì. Với lại những thứ như nhật ký, viết không giống với tính cách của chính mình cũng không có gì lạ cả."

Khi nói điều này, chính bản thân mẹ Văn cũng không tin, nhưng trong đầu lại có một ý nghĩ khác buộc bà phải tin Văn Thanh.

"Mẹ sẽ nói chuyện với A Thanh, để nó không làm phiền con nữa." Mẹ Văn không dám ở lại, đành đứng dậy rời đi.

"Mẹ." Văn Từ gọi bà, nhẹ giọng nói: "Con thật sự rất hy vọng ba mẹ không tiếp tục bị lợi dụng nữa."

"Chúc mừng sinh nhật."

Mẹ Văn mắt đỏ bừng không thể giải thích được, bà đáp lại một tiếng, nói "không đâu", rồi rời khỏi Văn Từ, quay trở lại bên Văn Thanh.

Mẹ Văn nhìn không đúng lắm, Văn Thanh tuy rằng không biết mẹ đã nói gì với Văn Từ, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được, hắn nắm lấy tay mẹ Văn, muốn quỳ xuống, "Mẹ, côn nhớ ra rồi, những lời đó là trong lúc con tức giận mới nói ra. Vì anh không thích con gần gũi nên con tức giận, con xin lỗi mẹ, mẹ hãy tha thứ cho con lần này được không. "

Mẹ Văn cau mày, giữ chặt Văn Thanh, "Con đứng dậy đi, đừng tùy tiện quỳ xuống, để người khác nhìn vào giống như mẹ bắt ép con quỳ xuống vậy, mau đứng dậy đi. Con không nên xin lỗi mẹ, mà nên xin lỗi ba con, con có thấy ba đã xin lỗi bao nhiêu người vì sự xúc động nhất thời của con không? "

"Con không đứng dậy, con đã phạm sai lầm, thì nên quỳ xuống nhận lỗi." Văn Thanh lắc đầu, vẫn muốn quỳ xuống, "Con thật sự biết mình sai rồi, đều tại con quá xúc động. Con xin lỗi, con bị ma quỷ sai khiến. Bởi vì con thích Trì Quan Yếm, sau khi con nói chuyện này với anh, anh còn cướp mất người con thích nên chuyện mới biến thành như thế này. Mẹ, con đã sai rồi... "

"Con nói cái gì? Con thích Trì Quan Yếm, lại còn nói với Văn Từ, Văn Từ cướp Trì Quan Yếm của con?" Mẹ Văn sững người tại chỗ, "Chuyện gì đây hả... A Thanh, đừng có nói dối mẹ."

Văn Thanh nghẹn ngào nói, "Con đã nói với anh từ rất lâu rồi, con thích... thích Trì Quan Yếm, con không dám nói với ba và mẹ, nên lỡ miệng nói với anh ấy. Nhưng sau khi anh biết được thì bắt đầu xuất hiện bên cạnh Trì Quan Yếm, nói với con rằng anh ấy sẽ cạnh tranh Trì Quan Yếm với con. Anh ấy nói rằng con không xứng ở bên Trì Quan Yếm... "

"A Từ sẽ không như thế, chắc là có hiểu lầm gì đó thôi." Mẹ Văn nghe thấy những lời đó vẫn rất bình tĩnh, "Ý của con là, A Từ không phải thích Trì Quan Yếm thật lòng sao?"

"Con không rõ." Văn Thanh lắc đầu lẩm bẩm, "Con nghĩ chắc là vậy, anh chắc là sẽ không thích Trì Quan Yếm một cách đột ngột như vậy, còn muốn ở bên Trì Quan Yếm. Mẹ, mẹ nói xem có phải anh muốn đuổi con ra ngoài nên cố ý ở bên Trì Quan Yếm, muốn dùng Trì Quan Yếm để... "

"Đừng nói nữa." Mẹ Văn nghĩ đến chuyện vừa rồi Văn Từ vừa nói, cắt ngang lời Văn Thanh, lần này bà càng chắc chắn, "A Từ sẽ không làm chuyện như vậy, đừng nghĩ nữa, các con chắc chắn có hiểu lầm gì đó, lần sau mẹ sẽ tìm cơ hội hỏi A Từ. "

Thấy mẹ Văn tin lời Văn Từ như vậy, Văn Thanh nghiến răng nghiến lợi, không nói gì nữa, chỉ có thể lùi lại một bước, liên tục xin lỗi, cố gắng làm cho bản thân càng hèn mọn càng tốt.

Bữa tiệc sinh nhật tốt đẹp cuối cùng lại biến thành một trò cười, mặc dù cuối cùng bầu không khí cũng dịu đi và mọi người đều biểu hiện không quan tâm, nhưng ba Văn và mẹ Văn vẫn không dám thở phào nhẹ nhõm.

Văn Từ không tiếp tục ở lại, cùng Trì Quan Yếm chuẩn bị rời đi.

Trước khi đi, ba Văn đã ngăn Văn Từ lại, lần này ông không nói gì, chỉ nhìn Văn Từ một lúc, bất lực nói: "Đừng quan tâm những gì Văn Thanh đã nói với con, mẹ con với ba sẽ nói chuyện với nó. "

Văn Từ còn tưởng rằng ông sẽ mắng cậu, nhưng không ngờ là không phải, cậu có chút sững sờ, đột nhiên bật cười: "Con còn tưởng ba tới trách mắng con."

Ba Văn nở một nụ cười gượng gạo nói: "Ba còn chưa hồ đồ đến mức đó. Ba biết ai đã gây ra chuyện này, làm sao có thể trách con được."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK