• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Họ sững sờ, kinh ngạc, không dám chấp nhận sự thật này.



“……”



Nhụy Bạch Y nhìn họ, từ gương mặt, ánh mắt, quai hàm hơi run rẩy của họ, nàng đọc được cảm xúc của họ: Đừng mà huhuhuhuhu! Bát vương gia người đừng thả chúng tôi đi! Cứ nhốt chúng tôi tiếp đi! Chúng tôi không muốn rời khỏi nơi này!!!



Mọi người ngây ra như phỗng hồi lâu, rốt cuộc có người dám đứng ra tỏ tiếng lòng, người này là Đậu Đậu.



“Đừng, đừng ạ!” Đậu Đậu tự nhảy xuống khỏi tay Nhị Trụ, chạy tới nói.



“Bát vương gia, con muốn ăn óc lợn, cơm bữa nay có óc lợn không ạ?” Đậu Đậu hỏi rất là nghiêm túc, ngay giây tiếp theo miệng nó bị bịt lại, Lý Tiểu Lan bế thằng bé lên.



Lý Tiểu Lan sợ tới mức đỏ hết mắt lên, chị che chở cho Đậu Đậu, run lẩy bẩy nói: “Bát Bát Bát Bát vương gia, Đậu Đậu nó nó nó nó nó còn nhỏ, Vương gia thứ thứ thứ thứ tội.”



Mộ Dung Nhuận bật cười: “Không sao, muốn ăn óc lợn à? Không thành vấn đề, bây giờ bổn vương sai người nấu cho cháu luôn! Người đâu, mau đi kêu đầu bếp nấu óc lợn cho thằng bé này!”



“Dạ.” Mấy hộ vệ thưa vâng, chạy về phía phòng bếp.



Mộ Dung Nhuận nhìn Lý Tiểu Lan một lúc, lại nhìn Đậu Đậu, chàng cong môi, nói: “Những người khác đi cả đi, hai người ở lại.”



Lý Tiểu Lan run lên.



Những kẻ ăn mày còn lại: Đừng mà!



Lòng họ co thắt đau đớn, nhưng ngoài mặt lại không dám cãi lời, họ nói một câu trái lương tâm “Cảm ơn Bát vương gia”, rồi gian nan nện bước về phía cổng lớn.



Nhụy Bạch Y nhìn họ một lúc, cắn răng mở miệng với Mộ Dung Nhuận: “Đừng thả họ, chàng cứ nuôi họ tiếp thì hơn.”



Mộ Dung Nhuận:?



Mọi người lập tức dừng bước chân lại, ngừng thở.



Nhụy Bạch Y nói: “Phần lớn những người trong đây đều đã mất năng lực cánh sinh, chàng thả họ ra ngoài, họ lại phải kiếm sống bằng nghề ăn xin tiếp thôi. Chi bằng cứ để họ lại chỗ này của chàng, những ai còn làm lụng được, chàng có thể đưa về phủ để họ làm việc cho chàng.”



Thật ra Mộ Dung Nhuận không hề có nghĩa vụ phải nuôi những kẻ ăn mày này, nhưng chàng giàu có như thế, nuôi họ cũng chẳng sao.



Đôi mắt của đám ăn mày tỏa sáng, điên cuồng gật đầu ở trong lòng.



Mộ Dung Nhuận lại không hiểu lắm, “Bổn vương cho họ tự do là sai sao? Chậc, rồi rồi rồi, nàng muốn thế nào thì tùy nàng, nàng nói không thả thì bổn vương nhốt họ tiếp vậy. Không đúng, không phải nhốt, mà là nuôi.”



Chàng quay đầu nói với đám hộ vệ xếp hàng đằng sau: “Các ngươi nghe cả rồi đấy, từ rày đám ăn mày này tiếp tục ở lại tòa phỉ thúy, ra vào tự do, không bị hạn chế.”



“…… Dạ.” Mặt các hộ vệ đều run rẩy, họ nói thầm trong dạ: Toi rồi toi rồi, Vương gia bị Vương phi làm cho lú lẫn rồi.



Đám ăn mày kích động suýt khóc, tấm tình cảm kích Nhụy Bạch Y và Mộ Dung Nhuận trào dâng như đại dương mênh mông, họ ào ạt quỳ rạp xuống đất, dập đầu khấu tạ.



Mộ Dung Nhuận đã quen tra tấn người ta, còn ra ơn với kẻ khác thì mới lần đầu, hơn nữa lại còn ra ân với một đám ăn mày. Trước những tiếng cảm tạ chân tình vang dội và đôi mắt rưng rưng của của mọi người, chàng cảm thấy vô cùng thú vị, ngửa mặt lên trời cười to.



Cười xong chàng lại thơm liền ba cái lên mặt Nhụy Bạch Y, “Thế nào, vui không, mừng không, nàng đang cảm thấy bổn vương chiều nàng không biên giới đúng không? Nếu nàng mở miệng bảo bổn vương nuôi hết bọn ăn mày khắp nước Đại Kỳ, bổn vương cũng nuôi được đấy.”



Nhụy Bạch Y: “……”



Một hộ vệ thật sự nhìn không nổi, tiến lên nói: “Vương gia, không được đâu ạ, nếu ngài làm thế thì còn ai trong nước Đại Kỳ sẵn lòng làm việc vất vả nữa? Cứ chạy ra ngoài làm ăn mày, rồi đợi Vương gia chộp về nuôi chẳng phải là xong sao? Làm vậy sẽ khiến nước Đại Kỳ loạn to đấy ạ.”



Anh hộ vệ này biết rõ Mộ Dung Nhuận nói ra mồm được thì sẽ làm được, hơn nữa Mộ Dung Nhuận cũng có đủ khả năng nuôi được tất cả đám ăn mày trong nước Đại Kỳ.



Chớ nói toàn bộ ăn mày trong nước Đại Kỳ, mà Vương gia nhà họ giàu đến mức mô tả bằng câu “Giàu ngang một nước” là còn khách khí, ngài ấy nuôi toàn dân nước này cũng không thành vấn đề.



Một hộ vệ khác cũng tiến lên nói: “Vương gia, những ai có khả năng làm việc, thì vẫn nên làm việc, kẻo không…… kẻo không thuộc hạ cũng đi làm ăn mày đấy ạ.” Anh ta đỏ mặt, cúi gằm đầu.



Mộ Dung Nhuận nhíu mày, đang định đá họ một cái, nhưng cô gái xinh đẹp chàng ôm trước người bỗng lên tiếng: “Họ nói phải lắm.”



“……” Mộ Dung Nhuận dừng động tác lại, thái độ thay đổi hẳn, “Ừ! Đúng đúng đúng, bổn vương không nuôi đám rỗi hơi, ờ ờm…… mấy đứa bay, đi thống kê coi. Ai không thiếu tay thiếu chân, không mù lòa, thì đều đưa về phủ cho bổn vương. Nếu làm việc tử tế trong vương phủ của bổn vương, bổn vương sẽ không quỵt lương tháng của họ.”



“Dạ!”



“Vương gia, con con con làm được ạ! Con biết xay đậu hũ, con còn biết bện giỏ tre, còn…… còn biết rèn sắt.” Một người đàn ông gầy gò thọt chân đứng ra nói.



Mộ Dung Nhuận nói: “Sắt? Ha ha, biết rèn vàng không? Trong phủ của bổn vương không có cái món sắt kia đâu.”



Người đàn ông gầy gò trợn tròn mắt: “Vàng ư?!”



“Ừ.”



“Con con con có thể học ạ……” Người đàn ông gầy gò nói.



“Được! Ghi vào, ghi người này vào cho bổn vương, mang về phủ đi!”



Mộ Dung Nhuận hơi kích động, bởi vì chàng cảm thấy làm vậy thì cô nhóc trong lòng chàng nhất định sẽ vui vẻ. Cô nhóc mà vui, thì chàng cũng vui.



Có gã gầy gò đi đầu, càng lúc càng nhiều kẻ ăn mày ùa tới đăng ký tên, có bà lão tóc hoa râm chống gậy đi tới, ho khan nói: “Lão, lão đây không giỏi món gì, nhưng, nhưng lão có thể vá tất rách cho Vương gia ạ!”



Các hộ vệ: “……”



“Mẹ già ơi, mẹ cứ về đi ạ, Vương gia nhà chúng tôi không có tất rách đâu.” Các hộ vệ đỡ cụ quay về.



“Vậy rách cái gì thì lão vá cái đấy!”



——



Nhưng có hai kẻ ăn mày là hạc giữa bầy gà, hai người kia chính là Lý Tiểu Lan và con trai chị – Đậu Đậu.



Đậu Đậu trườn ra chiếc bàn phì thúy, xì xụp ăn một đĩa óc lợn nướng với cà tím và tỏi băm, Lý Tiểu Lan ngồi bên cạnh thằng bé run bần bật.



Mộ Dung Nhuận ôm nàng vương phi của chàng ngồi ở đối diện, cái mặt bự điển trai chan chứa ý cười dịu dàng.



“Ngon không?” Người đàn ông hỏi.



Đậu Đậu ngẩng đầu lên từ món óc lợn, nói lảnh lót: “Ngon ạ!”



Lý Tiểu Lan quay mặt qua chỗ khác, không nỡ nhìn thẳng.



Mộ Dung Nhuận cười như nắc nẻ, xoa bóp khuôn mặt nhỏ của Nhụy Bạch Y, “Thằng cháu ngoại của nàng đúng là đứa tham ăn, giống y như nàng.”



Cháu ngoại?



Lý Tiểu Lan chớp chớp mắt.



Đối mặt với chuyện Dương Tiểu Nhụy trở thành Bát vương phi, đến bây giờ chị vẫn chưa thể chấp nhận được, tim giật thon thót. Bây giờ Đậu Đậu lại thành cháu ngoại của Bát vương phi, trái tim chị sắp nhảy ra ngoài.



Nhụy Bạch Y nói: “Thằng bé không phải là cháu ngoại của thiếp.”



Lý Tiểu Lan cũng vội lên tiếng: “Vâng vâng vâng! Bát vương gia, người, người hiểu lầm rồi, Đậu Đậu nó nó nó nó không phải là cháu ngoại của Bát vương phi đâu ạ. Chúng con con con con thật ra mới quen Bát vương phi từ hai hai hai hai tháng trước ạ.”



Trước mặt gã vương gia điên người đời nghe tên là sợ vỡ mật, người phụ nữ nhà lành bối rối đến mức lắp ba lắp bắp.



Mộ Dung Nhuận “Hả?” một tiếng, ôm bả vai Nhụy Bạch Y cười: “Hóa ra không phải họ hàng à, thảo nào bổn vương cảm thấy Dương Tiểu Nhụy không giống thằng bé này chút nào. Tuy rằng Dương Tiểu Nhụy cũng xấu, nhưng thằng con của chị thì xấu quá thể đáng.”



Lý Tiểu Lan: “……”



“Dạ dạ dạ, Đậu Đậu nó nó nó giống con, cho nên mới mới mới xấu xí.” Lý Tiểu Lan run run nói.



Mộ Dung Nhuận nói: “Không, trông chị cũng được, đẹp hơn Dương Tiểu Nhụy một tí.”



Các hộ vệ:???



Lý Tiểu Lan: “…………”



Chị bị dọa nhũn cả người, ngã ngửa ra đất, xua tay điên cuồng: “Không không không không, con con con con, con nào so được với Vương phi, Vương phi đẹp đẹp đẹp hơn hơn hơn con nhiều ạ.”



Các hộ vệ: Đúng vậy! Vương gia, thẩm mỹ của ngài kiểu gì đấy?!



Nhưng họ vẫn vội vàng chạy tới đỡ Lý Tiểu Lan dậy, dù gì người phụ nữ này có vẻ cũng thân thiết với Vương phi nhà họ, không thể đối xử tệ với chị ta được.



Mộ Dung Nhuận nhíu mày, “Nào có, chị còn đẹp hơn Dương Tiểu Nhụy ấy chứ.”



Lý Tiểu Lan suýt thì lăn đùng ra ngất, các hộ vệ vội đỡ chị.



Lúc này đến cả Nhụy Bạch Y cũng không nhịn được nữa, nàng nói: “Vương gia cảm thấy thiếp không đẹp à?”



“Đâu có.” Mộ Dung Nhuận lắc đầu, “Không phải không đẹp, mà là xấu.”



Nhụy Bạch Y: “……”



Bấy giờ Mộ Dung Nhuận mới phản ứng được, chàng vội vàng nói, “Không phải không phải, nàng đẹp nhất, nàng đẹp nhất. Dù nàng trông thế nào bổn vương cũng thích, nàng có xấu đến đâu bổn vương vẫn yêu. Không không không, nàng nào có xấu, bọn họ mới xấu.”



“……” Mặt Nhụy Bạch Y giật giật, nàng nhìn chàng, không biết nên nói gì.



Bởi vì nàng có thể cảm nhận vô cùng rõ ràng rằng vừa nãy Mộ Dung Nhuận không cố ý nói giỡn, mà chàng thật sự, cho rằng, nàng trông xấu xí. Điều này cũng đã chứng minh cho nàng rằng, kiếp này, thằng cha này có vấn đề về mặt thẩm mỹ.



Nếu cho rằng nàng xấu mà còn thích nàng, thì đấy cũng là tình yêu đích thực.



Khi ý nghĩ này xuất hiện trong đầu nàng, Nhụy Bạch Y hơi sửng sốt.



“Mới nãy Bổn vương giỡn thôi, nàng không xấu, không xấu, không xấu chút nào.” Anh chàng này vẫn còn dỗ nàng, lại rướn người sang muốn hôn nàng.



Nhụy Bạch Y vốn định né tránh, nhưng có lẽ do đang ngẩn ngơ chưa hoàn hồn nên nàng phản ứng chậm, vẫn bị Mộ Dung Nhuận thơm lên má.



Cậu bé Đậu Đậu không để ý đến những chuyện ngoài lề này, vẫn chuyên tâm với đĩa óc lợn. Tỏi dính bên mép nó, một hộ vệ chu đáo lau cho thằng bé, thấy nó sắp ăn hết, anh ta lại bưng một đĩa mới cho nó.



“Cảm ơn chú ạ!” Tuy rằng Đậu Đậu sinh ra đã là một đứa ăn mày, nhưng người ta vẫn là một đứa trẻ lễ phép nhé.



Lý Tiểu Lan nơm nớp lo sợ ngồi về chỗ.



——



“Vương gia, cấp báo.” Một hộ vệ mặc giáp vàng vọt vào, trình lên cho Mộ Dung Nhuận một phong thư có dấu đỏ.



Mộ Dung Nhuận nhìn thoáng qua, buông Nhụy Bạch Y ra, xoa nắn mặt nàng, “Chờ bổn vương một chút nhé.”



Chàng đứng dậy, nhận thư, vừa đi vào một sương phòng khác, vừa đi vừa hỏi: “Phụ hoàng gửi tới à?”



Hộ vệ nói: “Đúng ạ.”



Mộ Dung Nhuận “Xì” một tiếng.



Chuyến này Mộ Dung Nhuận đi hơi lâu, Đậu Đậu chiến đấu xong ba đĩa óc lợn nướng tỏi, vỗ vỗ cái bụng phình to, huyên thuyên nói rất nhiều chuyện với Nhụy Bạch Y.



Thằng bé kể hết cho Nhụy Bạch Y nghe chuyện xảy ra sau khi họ bị bắt vào đây tối qua.



“Chị Tiểu Nhụy, chị không biết đâu, chị kia dữ lắm. Tụi em muốn trốn, chị đó quát chúng em, nên không ai dám chạy. Tụi em tưởng chị gái hung dữ đó sẽ đưa tụi em tới chỗ không người bán chúng em cho gã xấu xa nào đấy, ai ngờ chị ấy lại đưa chúng em tới một tòa nhà ánh vàng rực rỡ. Em kể cho chị nghe nè, tòa nhà đó tỏa ra ánh vàng thật đó, mẹ em nói tòa nhà ấy xây bằng vàng, gậy một viên gạch xuống cũng đủ để nhà em sống ba đời! Chúng em …… Úi da, mẹ, mẹ véo con làm gì?!”



Đậu Đậu xoa xoa mông, còn nói thêm: “Nhưng chúng em không thể đi vào tòa nhà bằng vàng ấy được, chị gái dữ tợn kia cũng không vào được, chị ấy giao chúng em cho rất nhiều chú hộ vệ rồi bỏ đi. Sau đó ấy à, các chú hộ vệ đưa chúng em đến một nơi xanh mướt như tiên cảnh, chính là nơi này đó! Chị Tiểu Nhụy chị xem, chỗ này cái gì cũng màu xanh lục, chỉ trừ mấy cây quýt ngoài kia. Mẹ em nói á, nhà cửa và bàn ghế ở đây đều làm bằng phỉ thúy, phỉ thúy là cái gì ạ?”



Đậu Đậu lại nói tiếp: “Các chú hộ vệ đưa chúng em đến nơi này, rồi ra lệnh cho chúng em phải tắm rửa sạch sẽ, nam tắm trong hồ ở sau vườn, nữ xếp hàng tắm trong nhà, các cụ già thì tự tắm. Các chú ấy còn bắt chúng em phải ném hết quần áo bẩn đi, thay quần áo mới mà các chú đưa. Chúng em tắm xong đi ra, sân đã bày đầy những chiếc bàn xanh mướt, trên bàn toàn là món ngon, màn thầu bánh cuộn, đùi gà móng heo, cần gì cũng có, còn có người cắn phải thỏi bạc nguyên bảo đấy, suýt thì rụng cả răng cửa…… Kìa?? Chị Tiểu Nhụy, chị mở miệng ra xem nào?



“Ơ, chị Tiểu Nhụy, sao chị lại không có răng cửa!! Úi cha ——! Mẹ, sao mẹ lại véo con nữa!”



Nhụy Bạch Y: “……”



——



Mộ Dung Nhuận ở trong tòa phỉ thúy với Nhụy Bạch Y một lúc lâu, tới tận khi trời tối, họ ăn tối với đám ăn mày rồi mới rời đi.



Trên đường về Mộ Dung Nhuận còn nói chàng phải vời giáo viên dạy riêng cho Đậu Đậu, dạy thằng bé đọc sách biết chữ. Lý Tiểu Lan và những người có khả năng lao động được các hộ vệ đưa về vương phủ sắp xếp vị trí làm việc.



Đêm đó, quản gia của Vương phủ nhìn danh sách, thức đêm nghĩ khổ nghĩ sở nên phân việc gì cho đám ăn mày này mới được.



Trở về vương phủ, Nhụy Bạch Y vừa mới đặt mông lên ghế vàng, còn chưa ấm mông, Mộ Dung Nhuận đã gọi một ông già râu bạc tới.



Đại phu già mở hòm thuốc, lấy ra một miếng bạc vụn và một chiếc kéo, còn cả mấy sợi vàng mỏng như tóc.



Ông già râu bạc cười, khoe hàm trăng ngay ngắn, trắng đến mức tỏa sáng, cười tủm tỉm nói: “Vương phi người ngồi cẩn thận đi, lão phu sẽ trồng răng vàng cho người ngay bây giờ ạ.”



Nhụy Bạch Y: “……”



Nàng nhấc người dậy, Mộ Dung Nhuận đi tới ấn bả vai nàng xuống, “Kìa, đừng sợ, có bổn vương ở đây. Thầy chỉnh răng này là người trồng răng giả có tay nghề giỏi nhất cả nước Đại Kỳ này đấy, bảo đảm không đau. Nếu đau thì nàng cứ cắn lên cánh tay bổn vương, bổn vương chịu chung với nàng.”



Thầy trồng răng nói: “Vương gia, đây đang trồng răng giả chứ có phải nhổ răng đâu, không đau đâu ạ, nhưng phải phiền Vương phi cố gắng phối hợp với lão.”



Nhụy Bạch Y: Ta không đấy.



Mộ Dung Nhuận vỗ vỗ bả vai nàng, nói: “Nào, há miệng ra, để thầy chữa răng nhìn răng cửa của nàng đi. À mà không, nàng mất răng cửa rồi, phải là nhìn chỗ thiếu răng mới đúng.”



Khuôn mặt nhỏ của Nhụy Bạch Y sầm sì lạnh lẽo hơn, nàng nhất quyết không há miệng.



“Hửm?” Mộ Dung Nhuận véo mặt nàng.



Nhụy Bạch Y thờ ơ nói: “Không cần.”



Mộ Dung Nhuận kinh ngạc: “Như vậy sao được? Thiếu răng cửa xấu lắm, về sau nàng sẽ không ăn được gì đâu. Ví dụ như gặm đùi gà nhé, nàng mà không có răng cửa thì gặm đùi gà làm sao được.”



“……” Nhụy Bạch Y nói: “Thiếp còn một chiếc răng cửa mà.” Có phải thiếu cả hai chiếc đâu.



Mộ Dung Nhuận vỗ vỗ gáy nàng: “Nàng còn muốn mất cả hai chiếc à?! Mất cả hai răng cửa thì khiếp lắm, thiếu một chiếc đã sợ gần chết rồi.”



Nhụy Bạch Y: “……”



“Lỗi tại chàng chứ gì nữa!” Nàng rốt cuộc không nhịn được nữa, đẩy Mộ Dung Nhuận ra.



Mộ Dung Nhuận: “……”



“Nếu không phải tại chàng động kinh, giấu vàng nguyên bảo gì gì đấy vào đồ ăn, thì làm sao răng của thiếp rụng được?” Nhụy Bạch Y đứng lên, lườm chàng nói.



Mộ Dung Nhuận: “……”



“Không phải tại bổn vương, là…… là tại đầu bếp trong vương phủ!” Mộ Dung Nhuận vung tay áo lên, không chịu nhận.



Nhụy Bạch Y nói: “Vậy thì vẫn là ý của chàng còn gì? Nếu như chàng không hạ lệnh, thì đám đầu bếp có dám giấu vàng nguyên bảo trong thịt không?”



“Khà, cô gái này, nàng được voi đòi tiên, chiều quá sinh hư rồi đúng không?” Mộ Dung Nhuận nói.



Nhụy Bạch Y không muốn nói chuyện. Vốn nàng cũng không hay sinh sự mấy, mỗi lần cãi nhau với Ngụy Nhuận, nàng đều lựa chọn chiến tranh lạnh, không muốn nói chuyện, lần này cũng vậy.



Nàng ngồi về ghế, xoay người sang chỗ khác.



Mộ Dung Nhuận vốn đang hơi tức, nhưng nghĩ đến chuyện cô nhóc này đúng là bị rụng mất cái răng cửa, bây giờ vẫn đang thiếu răng, trông càng xấu hơn, nên chàng dằn cơn tức lại.



Nhưng chàng không lập tức đi qua dỗ nàng ngay, mà đứng kế bên bình tĩnh một lát, rồi mới đi qua ôm nàng: “Úi chà, được rồi được rồi, là lỗi của bổn vương, lỗi của bổn vương. Bổn vương quen rồi ấy mà, ăn được vàng nguyên bảo là một chuyện mừng vui phấn khởi biết bao, thế mà nàng nói cứ như bổn vương làm ra tội ác tày trời gì vậy. Cuộc đời mà không có thêm mấy chuyện vui vui thì sẽ nhàm chán chết mất, muốn trách cũng phải trách nàng ăn nhanh quá, được rồi, đừng giận nữa, việc trồng răng giả quan trọng hơn.”



Nhụy Bạch Y thây kệ chàng, Mộ Dung Nhuận dỗ một lúc, suýt nổi khùng lần nữa. Chàng sống trong nhung lụa từ nhỏ, chưa từng dỗ dành ai khác thế này đâu nhé. Hôm nay chàng đã sắp xếp chu đáo cho lũ ăn mày kia vì cô gái này, cô gái này lại không biết thân biết phận, còn nổi đóa với chàng chỉ vì một cái răng cửa…… Thôi được rồi, rụng răng cửa đúng là không thể chịu nổi thật.



Thầy chỉnh răng đứng cạnh xem mà sửng sốt hốt hoảng, sắp rụng sạch râu vì kinh ngạc. Ông lão thấy hai người cãi cọ một lúc, sắp hôn hít đến nơi, cứ như ông ta là không khí vậy. Ông lão do dự một chút, mở miệng nói: “Vương gia, Vương phi, vậy có trồng cái răng vàng này nữa không ạ?”



“Không trồng!”



“Trồng!”



Hai người lên tiếng cùng một lúc.



Sau khi giằng co hồi lâu, cuối cùng Mộ Dung Nhuận phải thỏa hiệp: “Vậy chúng ta trồng răng bằng ngà voi hoặc xương trâu có được không?”



Nhụy Bạch Y ngẫm nghĩ một lát, gật đầu.



Nàng cũng không biết mình sẽ ở thế giới này bao lâu. Có thể là mấy tháng, cũng có lẽ sẽ nhiều năm, cứ thiếu răng cửa mãi thì bất tiện lắm, trồng răng giả vào vẫn hơn, chỉ cần không phải răng vàng răng bạc là được.



Thầy chỉnh răng cười: “Có có có, lão phu ấy à, ngà voi, xương trâu, với cả gỗ đàn hương cứng, cái gì cũng có!” Ông ta mở to miệng, “Vương phi người xem, hàm răng trắng sáng này của lão phu được trồng bằng ngà voi đấy.”



Vẻ mặt Nhụy Bạch Y rất đỗi một lời khó nói hết.



“Mau, nằm xuống, há miệng ra.”



Rõ ràng đây là một chuyện rất là chua xót, nhưng cái gã Mộ Dung Nhuận này lại cứ như tìm được trò vui mới, có vẻ vô cùng kích động. Chàng bế nàng lên chiếc giường vàng, ấn nàng nằm xuống.



Nhụy Bạch Y chẳng muốn nói gì cả, nhưng nàng vẫn nghe lời mở miệng ra cho thầy chỉnh răng xem.



Trong quá trình thầy chỉnh răng trồng răng cho nàng, nàng nghe thấy Mộ Dung Nhuận cười, cười theo cái kiểu không dừng lại được. Nàng không thể nhịn được nữa, rút cái gối dưới gáy ném chàng.



“Đừng cựa quậy, chốc lại trồng vẹo răng bây giờ!” Mộ Dung Nhuận lo lắng nói.



——



Thầy chỉnh răng quả là một kẻ có tay nghề thành thạo, chỉ trong hơn một canh giờ, chiếc răng cửa đã rụng của Nhụy Bạch Y lại “mọc” lại, đứng chen chúc cạnh những chiếc răng khác trong hàm, không thấy khó chịu chút nào.



Trong quá trình trồng răng giả cho nàng, thầy chỉnh răng còn tiện thể lấy sạch cao răng cả hàm cho nàng, và dùng bàn chải được chấm một loại bột đặc biệt chải răng từ trong ra ngoài hộ nàng.



Sau khi chải xong, hàm răng vàng do không súc miệng từ bé đến lớn của nàng lập tức biến thành màu trắng, cũng trắng đến mức phát sáng được như hàm răng của thầy chỉnh răng.



Mộ Dung Nhuận thấy thế thì thích lắm, thưởng cho đại phu già một xe vàng nguyên bảo.



Đúng vậy, là một xe.



Lúc đại phu già kéo xe vàng nguyên bảo rời đi, ông ta cười đến độ bị chuột rút.



Nhụy Bạch Y soi răng mình bằng chiếc gương đồng nhỏ mà Mộ Dung Nhuận nhét cho nàng xong thì bỏ gương đồng qua một bên rồi nằm xuống, chuẩn bị ngủ luôn.



Vất vả cả ngày, nàng vô cùng mệt mỏi, nhưng Mộ Dung Nhuận lại vỗ mặt nàng, “Nàng định ngủ đấy à?”



“……” Nhụy Bạch Y mở mắt ra, trên mặt viết: Không thì sao nữa?



Bỗng nhớ ra một chuyện, nàng nói: “Giờ không còn sớm nữa, Vương gia cũng ngủ đi.”



Mộ Dung Nhuận nhìn nàng đăm đăm, không nói lời nào.



Nàng lại ngẫm ra một chuyện, vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình: “Vương gia lên đây ngủ chung đi.”



Đoạn, nàng lại khép mắt.



Mộ Dung Nhuận nói: “Bổn vương đương nhiên phải ngủ chung với nàng rồi!”



Nhụy Bạch Y: “……”



Ừ, đúng rồi đấy, vậy chàng trèo lên đi, đừng nói gì nữa, phiền nhiễu quá.



Nhưng tinh lực của người đàn ông này vẫn còn tràn đầy, dường như chàng không muốn ngủ luôn thế này, chàng vươn bàn tay to bế nàng khỏi giường, nói vô cùng ghét bỏ: “Nàng thật sự không hổ là đứa ăn mày suốt 16 năm, không biết phải tắm rửa trước khi đi ngủ sao? Có bẩn không cơ chứ! Đi tắm với bổn vương đi!”



Nhụy Bạch Y: “……”



Hình như, nàng còn chưa cả rửa mặt.



Nàng mở mắt ra: “Vậy thiếp đi rửa mặt nhé, tắm thì thôi, sáng nay thiếp vừa tắm rồi.”



Mệt mỏi quá, nàng không muốn chuốc khổ nữa, giờ nàng chỉ muốn lên giường nằm.



Mộ Dung Nhuận nhìn nàng với gương mặt hoảng sợ: “Không tắm sạch sẽ thì đừng hòng lên giường của bổn vương!”



Nhụy Bạch Y: “……”



Nàng nói: “Vậy cái giường vừa nãy không phải là của chàng sao?”



“……”



“Cái giường kia không tính, bổn vương còn có giường khác.” Không biết nghĩ đến điều gì mà tai Mộ Dung Nhuận ửng lên, gò má cũng hơi đo đỏ.



Tuy rằng Nhụy Bạch Y đã được chàng bế ra khỏi phòng, xe ngựa đậu sẵn ngoài cửa, người đàn ông cũng sắp bế nàng lên xe ngựa đến nơi, nhưng nàng vẫn cự cãi lần chót, “Không sao, vậy thì thiếp ngủ ở giường này, Vương gia cũng về ngủ đi.”



“Không được!”



Thấy nàng vẫn chưa thủng, Mộ Dung Nhuận bèn nói thẳng thừng, “Ý của bổn vương là, nàng không tắm sạch sẽ thì đừng hòng viên phòng với bổn vương!”



Nhụy Bạch Y: “……”



Nàng biết ngay thằng cha này còn nhớ kỹ vụ này mà.



“Để đêm mai đi.” Nhụy Bạch Y nói.



Mộ Dung Nhuận: “Tưởng bở!”



Nhụy Bạch Y: “……”



Không để nàng mở miệng, người đàn ông đã bế nàng lên chiếc xe ngựa ánh vàng rực rỡ, xe ngựa chạy về phía trước, nhanh chóng đi đến một nơi tên là “Suối Sung Sướng”.



Nơi đây là suối nước nóng, rốt cuộc không phải là sữa bò trắng toát nữa. Nhụy Bạch Y còn không cần tự ra tay, Mộ Dung Nhuận đã thành thạo lột hết quần áo trên người nàng như lột bắp, bế nàng đi tuốt vào suối nước nóng.



[HẾT CHƯƠNG 56]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK