Mục lục
(Quyển 1) Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần Cầu Anh Đừng Hắc Hoá!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Thuần An


Mà người vẫn luôn tránh ở một chỗ quan sát tang thi cấp dưới, có thể nói là kinh hồn táng đảm*. Hắn không nghĩ tới hoàng đế của mình, lại vì một nhân loại mà giết đồng loại. Hắn có phải may mắn vì thời điểm mình không có ý thức mà gặp nam nhân kia (Yên lặng sửa đúng: Kỳ thật là nữ nhân) hay không.


*Kinh hồn táng đảm: Sợ hãi đến kinh hoảng, mất hết tinh thần.


Nhìn đến thời điểm Vô Dược quay lại với hoàng đế nhà mình, một chân đá một con tang thi.


Tang thi cấp đặc biệt lại một lần cảm thấy may mắn mình không ở trong khu vực ấy, nhưng cũng không dám đối diện với Vô Dược. Người này quả thật là đáng sợ. Hắn thật sự vẫn là nhân loại sao?


Vô Dược mỉm cười trở lại bên người anh. Anh đi lên trước, trước khi anh đụng tới cô, cô lui một bước


Tay Bạch Cẩn Mộ cái gì cũng chưa đụng tới, ngừng ở giữa không trung. Ý thức được động tác của cô, con mắt quay cuồng liền đỏ lên, áp khí xung quanh liền lạnh xuống.


Sau khi Vô Dược cảm giác được khí lạnh xung quanh, mới phát hiện động tác của mình xúc phạm tới anh. Sau đó bất đắc dĩ thở dài: "Trên người em dơ, sẽ làm bẩn anh, ngoan."


Bạch Cẩn Mộ sửng sốt một chút, khí lạnh xung quanh nháy mắt thu liễm. Anh chủ động dắt tay cô, mắt to ướt ôn nhu nhìn cô: "Anh không ngại."


Vô Dược bị anh manh tới rồi, lão công quá manh làm thế nào đây? Một lời không hợp liền bán manh, khiến mấy lão a di trăm tuổi tỏ vẻ không chịu nổi.


Vô Dược nhìn tay nắm chặt lấy tay cô, vô cùng may mắn khi đại bộ phận mình đều dùng chân. Cô dùng một tay khác sạch sẽ xoa xoa mái tóc đẹp mềm mại của anh. Bất đắc dĩ lại sủng nịch mở miệng: "Anh nha, em phải làm thế nào với anh mới tốt đây?"


Tuy rằng đời này anh không có cường thế như hai đời trước, nhưng vô cùng thoả mãn tâm lý phụ nữ của Vô Dược đại đại.


Một đời này của anh khiến cô cảm thấy anh thật sạch sẽ, cho nên dù thân ở mạt thế cũng không muốn anh nhiễm một chút bụi bặm nào. Cô muốn bảo hộ anh thật tốt, giống như trước kia anh bảo hộ cô.


Tình yêu là hai người. Anh nguyện ý sủng cô. Đồng thời, cô cũng nguyện ý sủng anh.


Tuy rằng cô không biết ở tinh tế anh là ai, nhưng từ thời điểm anh khiến cô yêu anh, anh vĩnh viễn là của cô. Cô sẽ không cùng nam nhân khác thân cận, đồng thời cô sẽ khiến anh không thân cận với nữ nhân khác. Nếu đã dán nhãn của cô, vậy chính là hoàn toàn thuộc về cô.


Anh cọ cọ tay đặt trên đầu anh, híp mắt như muốn hưởng thụ cô vuốt ~ ve.


Có hai người hỗ trợ, nhóm dị năng giả không bao lâu liền thoát khỏi đàn tang thi.


Lấy được tinh hạch, Vô Dược cũng rời đi, tiếp theo đến nơi có hai con tang thi cấp hai.


Nhóm dị năng giả đang núp nhìn phương hướng hai người rời đi.


Trong đó có một người lớn lên tương đối hàm hậu thành thật người mở miệng: "Lão đại, hai người nam nhân kia hình như rất lợi hại."


Nam nhân cầm đầu gật gật, tựa hồ suy tư chút gì đó. Sau đó mở miệng: "Chúng ta theo sau nhìn xem."


Sau khi Vô Dược giải quyết xong hai con tang thi cấp hai rồi trở lại xe mình, lạnh nhạt nhìn những người vây quanh xe cô: "Mấy người muốn làm gì? Hả?"


Nam nhân cầm đầu mở miệng: "Xin chào, chúng tôi là người ở căn cứ ánh sáng mặt trời. Tôi thấy hai người thân thủ rất tốt, không biết có hứng thú gia nhập với chúng tôi hay không?"


Vô Dược mắt nhìn Cẩn Mộ, sau đó nhàn nhạt mở miệng: "Không có hứng thú."


Ách... Nam nhân cầm đầu tựa hồ không nghĩ tới Vô Dược sẽ trực tiếp như vậy. Cuối cùng sờ sờ cái mũi, dời đề tài: "Vậy.... Hai người hiện tại muốn đi đâu?"


Sau khi Vô Dược mở cửa ghế phó lái đem Bạch Cẩn Mộ nhét vào xe, mới trả lời: "L thị."


20/11/2020

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK