• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giọng nói của Tô Khả Tây khựng lại.
Mãi cho đến khi Lục Vũ nói lần thứ hai thì cô mới hồi phục tinh thần, cô chớp mắt hỏi: “Quả nhiên cậu nhìn nguyện vọng của tớ.”
Đầu dây bên kia trầm mặc một lát, sau đó trả lời: “Đúng vậy.”
Tô Khả Tây đoán không sai, lúc đó Đường Nhân đã có ý đồ, cô ấy quang minh chính đại ở trước mặt anh hỏi mật khẩu của cô chính là để anh nghe thấy.
“Cậu không cho biết điểm của cậu, lại lén xem nguyện vọng của tớ, sau đó còn cố ý điền cùng trường với tớ sao? Nếu tớ điền trường thấp hơn nhiều so với điểm của cậu thì sao? Cậu cũng điền giống tớ sao?”
Cô vừa nói xong thì liền cảm thấy có hơi nghẹn ngào.
“Sẽ không.” Lục Vũ khẳng định.
Tô Khả Tây chưa trả lời thì anh lại tiếp tục nói: “Tớ điền trường này là bởi vì nguyên nhân nào cũng phù hợp, nếu thấp hơn nhiều thì tớ sẽ không đem tương lai ra đùa giỡn.”
Lục Vũ hiếm khi giải thích nhiều như vậy.
“Tớ biết cậu cố ý điền trường này.” Làm sao anh để cô lựa chọn sai được chứ.
Tô Khả Tây bỗng nhiên không nói được gì.
Lúc trước khi cô đăng kí trường này thì trong lòng cũng có hy vọng hai người sẽ chung trường, cho nên cô chọn chuyên ngành tương đối ít người.
“Tớ không thích nguyên nhân cậu vì tớ mà cái gì cũng không nói cho tớ.” Cô bỗng nhiên đổi đề tài, “Tớ rất tức giận.”
Lời nói cứ như không cản được.
“Tớ cực kỳ giận.” Tô Khả Tây nói, “Chẳng lẽ cậu còn không biết tính tình của tớ sao? Tớ sẽ điền trường mà mình không thích sao? Sự lo lắng của cậu hoàn toàn là dư thừa…..”
“Đúng, tớ biết.” Lục Vũ cắt ngang lời nói của cô.
Tô Khả Tây mở miệng: “Vậy sao cậu còn như vậy?”
“Nhưng tớ sợ.”
Anh sợ cái lỡ như đó.
Sau đó chính là không thể thay đổi được nữa.
Hốc mắt Tô Khả Tây ươn ướt.
Cô ngửa đầu lên, cảm giác bực tức đều bị 3 chữ này đánh bay, cả nửa ngày cô cũng không nói câu gì.
Anh sợ.
Cô cũng sợ.
Lục Vũ giống như không nhận thấy sự biến đổi của cô mà chỉ nhẹ nhàng cười, “Bây giờ thì tốt rồi.”
“Ừ.” Tô Khả Tây lên tiếng, chỉ nói vài rồi cúp điện thoại.
Có lẽ là rất tốt.
Điểm của cô hơn 640, ở Đại học hàng đầu là không thể với tới, có lẽ do số cô may hoặc là do chuyên ngành quá ít người, thế mà cô thật sự lại có thể trúng tuyển.
Ngày hôm sau, Tô Khả Tây trực tiếp đén Tam Trung.
Tam Trung là trường cấp ba top đầu của tỉnh, tuy rằng đã xuống dốc nhưng cũng coi như có vài người giỏi, vì để hấp dẫn học sinh mới nên nhà trường dán bảng vàng danh dự lên lên mục thông báo trong trường.
Tên của Lục Vũ đứng đầu tiên.
Nhưng không biết vì lí do gì mà điểm của anh cũng được dán lên, nhưng chỉ có môn thứ hai được tiết lộ.
Tô Khả Tây đã nghĩ thông suốt rồi, chắc là mấy ngày trước Lục Vũ sợ cô biết.
Nàng không muốn chủ động đi hỏi Lục Vũ, lại sợ liên luỵ đến những việc trước đó nên cô chỉ đành đi xem điểm trúng tuyển mà thôi.
Điểm trúng tuyển của Đại học G có thể tra ra rất nhanh.
Tô Khả Tây vẫn luôn quan tâm vấn đề này, cô lên trang web chính thức của Đại học G, trên đó bây giờ đều là thu hút sinh viên mới đăng ký nhập học, bên trái phía dưới chính là tuyến trúng tuyển.
Chuyên ngành Vật Lý là ngành hot nên điểm tất nhiên cũng rất cao. Nhấn vào chính là điểm của mỗi sinh viên mới năm nay, phía sau tên chính là mã code.
Đều dựa theo xếp hạng nên Tô Khả Tây cảm thấy cô không cần phải kéo xuống dưới xem nữa, vì người đầu tiên chính là Lục Vũ.
Vì để phòng ngừa mà cô vẫn nhanh như chớp kéo xuống xem.
Sinh viên trúng tuyển cuối cùng của chuyên ngành Vật Lý là 670 điểm, toàn ngành chỉ có 1 người họ Lục, mà anh lại được 697.
So với cô còn cao gần 50 điểm.
Trách không được anh chả nói tiếng nào với cô.
Đối với cô mà nói thì nguyện vọng của cô chẳng có gì là oan ức cả.
Đại học G rất tốt, cho dù vào chuyên ngành nguyện vọng 2 thì cùng lắm là bị giảm thứ hạng ở trường xuống một tí thôi.
Nhưng với thành tích của cô mà nói thì nguyện vọng hai là chuyện bình thường.
Hiện giờ đã trúng tuyển Đại học G, còn là chuyên ngành mà cô thích nên với cô mà nói là không tệ tí nào.
Đối với Lục Vũ mà nói.
Thành tích ở Đại học G của anh là dư dả, tất nhiên còn có thể lên cao nữa, cùng lắm thì có thể điều chỉnh chuyên ngành ở  trường học ở phía Bắc kia.
Tô Khả Tây biết anh nhìn nguyện vọng của cô.
Cô cũng từng tức giận.
Nhưng lúc cô biết điểm thì tất cả đều hoá thành hư ảo mà chỉ còn lại tiếc nuối.
Nếu lúc trước ở cấp ba, cô có thể nỗ lực hơn một tí, vậy thì có thể đến trường tốt hơn rồi mà cũng có nhiều lựa chọn hơn nữa.
Chứ không phải như bây giờ.
Nhưng nỗi tức giận của cô đều bị một câu “Tớ sợ” đó đánh bay.
Biến mất không còn tí nào.
***
Ngày nhập học ở Đại học G hôm đó đặc biệt nóng.
Sáng sớm Tô Khả Tây đã thức dậy, cô dọn một ít đồ đạc rồi lập tức ra sân bay.
“Tớ đang trên đường rồi.” Lục Vũ bớt thời gian nhắn tin cho Tô Khả Tây, anh chuẩn bị đón xe ra sân bay.
Bỗng nhiên, cách đó không xa có hai người hấp dẫn sự chú ý của anh.
Anh nhìn thấy Khâu Hoa cầm túi xách đập vào mặt của Lục Dược Minh, hai người cãi nhau rất to, thậm chí đứng ở đây anh còn nghe rõ.
Biểu cảm của Lục Dược Minh lúc xanh lúc trắng.
Lục Vũ đến gần hơn.
Khâu Hoa nói: “Lục Dược Minh, nếu ông có lương tâm thì đã không làm ra loại chuyện như vậy, đúng là ghê tởm. May là tôi còn chưa kết hôn với ông.”
Lục Vũ nhìn bóng dáng của bà biến mất ở giao lộ thì hơi giật ngón tay.
Lúc trước anh từng rất muốn có kết quả như hôm nay, thế mà hôm nay còn có thể nhìn thấy được.
Điện thoại vang lên, anh cúi đầu nhìn, khoé môi vô ý giơ lên, đầu ngón tay nhúc nhích, trả lời: “Rất nhanh.”
Lúc đến sân bay, Tô Khả Tây không nhịn được hỏi anh, “Sao cậu muộn vậy.”
Lục Vũ nghĩ đến chuyện lúc nãy nhìn thấy thì chà xát ngón tay, rồi thuận miệng nói: “Trên đường bị kẹt xe.”
Tô Khả Tây nửa tin nửa ngờ, cô đang định nói gì thì sân bay đã thông báo về chuyến bay của hai người.
Lục Vũ duỗi tay nắm cổ tay cô, “Đi thôi.”
……
Đại học G là trường tốt nhất ở phía Nam, hoàn cảnh và nhân văn đều không thua kém.
Lúc hai người đến thì đã là giữa trưa, nên hai người trực tiếp tìm một nhà hàng ăn cơm ở bên ngoài trường, ngồi điều hoà nhìn trường học đối diện.
Tên của trường lấy cảm hứng từ thế hệ hiệu trưởng đầu tiên của trường, rất sang trọng và sáng lấp lánh, vừa nhìn là biết có tiền.
Ăn cơm xong, hai người vào quán trà sữa ngồi.
Tô Khả Tây ôm ly trà sữa, “Không biết ký túc xá của chúng ta ở đâu, tớ xem trên mạng thấy rất đẹp.”
Lục Vũ không nói chuyện, chỉ nhẹ nhàng trả lời.
Tớ gần 2 giờ, trời càng ngày càng nóng.
Tô Khả Tây cuối cùng thổi điều hoà mà nằm ngủ trên bàn, chờ lúc cô tỉnh lại thì trên người được khoác chiếc áo sơ mi, Lục Vũ ở đối diện nhìn ngoài cửa sổ.
Lục Vũ xoay đầu, “Cậu tỉnh rồi sao?”
Tô Khả Tây gật đầu, “Ừ, chúng ta vào thôi.”
Mặt trời bên ngoài vẫn rất nóng, từ trong phòng điều hoà ra là có thể cảm thấy nóng không chịu được.
Cho dù là buổi chiều nhưng người đến báo danh vẫn rất đông.
Chuyên ngành Hoá học thật sự không hổ danh là ít người, lúc Tô Khả Tây đến thì có một đàn chị ngồi ở đó suýt chút nữa đã ngủ gật.
Cô ấy vừa nhìn thấy cô tới thì kích động muốn chết, rồi lập tức hớn hở: “Học muội, đăng kí sao, đến đến, điền thông tin một chút đi.”
Tô Khả Tây đứng vừa điền vừa hỏi việc chuyên ngành.
Đàn chị trả lời, “Ít người lắm, năm nay tuyển được 20 mấy người, chỉ đủ 1 lớp thôi, so với tụi chị còn ít hơn, chỉ sợ mọi người đều thấy khó kiếm việc.”
Chuyên ngành Hoá học vừa nghe thì chính là liên quan tới các loại thuốc thử và thực nghiệm, người bình thường chắc chắn sẽ chọn chuyên ngành hot, vậy thì tốt nghiệp sẽ dễ tìm việc hơn.
“Vậy đúng là ít thật.” Tô Khả Tây cảm khái nói, sau đó đưa tờ điền thông tin qua.
“Chị dẫn em đi xem ký túc xa, điều kiện ký túc xá khá tốt.” Đàn chị thu lại tờ điền, sau đó lại nhìn phía sau cô, “Em không có hành lí sao? Nếu có thì để chị nhờ hai nam sinh qua cùng nhau dọn.”
Cô ấy giơ tay chuẩn bị gọi điện thoại.
Tô Khả Tây đang muốn nói gì, cô vẫy tay với người đứng đằng sau cô ấy và nói: “Bạn trai em tới, hành lí của em không có gì đâu ạ, qua hai ngày sẽ gửi qua đây, tạm thời chỉ có 1 vali thôi, không cần phiền mấy đàn anh đâu.”
Đàn chị kinh ngạc cảm thán, “Quào, thì ra là em đã có chủ.”
Cô ấy cười nói, “Chuyên ngành của chúng ta mà tốt nghiệp xong thì có lẽ là chó độc thân hết mất, không nghĩ học muội đã là của người khác rồi.”
Lục Vũ kéo vali của cô đi phía sau.
Đàn chị nháy mắt, “Cùng trường chúng ta sao?”
Tô Khả Tây trả lời, “Chuyên ngành Vật Lý ạ.”
Đàn chị cảm khái, “Đúng là yêu sớm ở cấp ba tốt mà, thì bây giờ đâu phải là chó độc thân chứ, còn không có người có thể theo đuổi nữa….”
Ánh mắt cô ấy không khỏi dừng trên hai người.
Dùng từ trai tài gái sắc cũng không nói quá, nhìn hai người rất xứng đôi, tuy rằng hình như tính cách của cả hai khác nhau rất nhiều.
Nhưng chẳng phải mọi người hay nói là bổ sung cho nhau sao.
……
Mỗi trường Đại học nổi danh đều có phóng viên chụp hình ngày báo danh nhập học.
Đại học G tất nhiên không ngoại lệ, hơn nữa phóng viên còn sẽ chủ động chọn người đẹp, chứ đừng nói đến trên diễn đàn trường học sẽ đích thân đăng hình sinh viên đẹp của mỗi khoa.
Sau đó sẽ được truyền ra ngoài.
Weibo chính của trường học vậy mà đăng ảnh chụp người đứng đầu của mỗi chuyên ngành hot.
Ảnh chụp sau khi trải qua xử lí rồi lại thêm mấy lời văn vẻ thì rất dễ dàng thu hút sự chú ý của mọi người: “Chuyên ngành Vật Lý năm nay có tiểu học đệ Lục Vũ rất đẹp trai đó, nhưng mà là có bạn gái rồi, chính là Tô Khả Tây chuyên ngành Hoá học đó, là cặp đôi hoàn hảo đó, có nhớ không?”
Lúc này trang web chủ của trường học nào cũng thu hút sự chú ý, chứ đừng nói đến hai người đã từng lên hot search.
Weibo chính đăng hai bức hình.
Một bức là có người chụp Lục Vũ và Tô Khả Tây sóng vai đi vào trường, ở phía trước hai người là tên trường Đại học G rồng bay phượng múa.
Hai tấm tiếp theo là hình chụp hơi nghiêng mặt lúc đăng kí nhập học.
Bình luận dưới Weibo có không ít quần chúng hóng hớt vào bàn tán, sau đó sôi nổi nhắn lại: “Lúc trước ai bảo người ta học tra (1) đâu? Lúc trước là ai nói, ra đây xem, không là mị đập chết đấy.”
(1) học tra: học cho có, điểm thấp
“Người ta với bạn trai đã yên lặng đi nhập học Đại học từ hồi lâu rồi, ai còn rảnh trả lời mấy anh hùng bàn phím đó.”
“Cho nên cái phỏng vấn kia….căn bản là khoe ân ái sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK