Trên tàu điện ngầm, có người nổi hứng chơi trống, bình thường anh còn có tâm trạng thưởng thức, nhưng hôm nay chẳng hiểu sao mà lòng cứ bồn chỗn không yên, mỗi một tiếng trống như đánh thẳng vào đầu anh, khiến dây thần kinh cũng giật giật theo.
Anh nhẩm tính thời gian, thật sự không có việc gì làm bèn tháo đồng hồ từ tay trái xuống đeo lên tay phải, rồi lại tháo ra, cuối cùng nhét hẳn vào túi quần bò.
Đến khi tàu vào ga tiếp theo, trong thời gian ngắn bắt được sóng, anh nhận được tin nhắn WeChat đến muộn.
Quả Ở Trong Rừng: [Icon vui vẻ]
Nhìn thời gian, tin nhắn được gửi lúc máy bay cất cánh, trước khi cô chuyển sang chế độ máy bay.
Chung quy cô vẫn chỉ là cô bé con, luôn muốn lãng mạn trong tình yêu dù là chi tiết nhỏ nhặt nhất, chẳng hạn như dùng cách này để chào tạm biệt.
Lâm Diệc Dương nhớ đến khoảnh khắc hai người ở trong chiếc xe trên đảo Hawaii, nhớ đến hơi thở mềm mại chỉ thuộc về con gái, nhớ đến bàn chân cô dính đầy những hạt cát li ti, đi vòng quanh mình, nhớ đến toa tàu điện ngầm chỉ có hai người, cô nói với anh "Tôi tên là Ân Quả".
Cảm xúc xao động, anh dứt khoát tắt điện thoại đi.
Vào tòa chung cư, lúc đi ngang qua phòng giặt là, anh chợt nhớ ra phải chụp cho Ân Quả mấy bức ảnh, thế nhưng chưa kịp vào thì đã nhìn thấy Giang Dương. Trong căn hộ không có ai, anh ấy đã ngồi ở đây hơn một tiếng chỉ để đợi Lâm Diệc Dương
"Sao lại tắt máy?" Giang Dương hỏi.
"Hết pin."
"Anh sắp phải đi rồi, sợ không gặp được cậu." Giang Dương phải đến Ireland tham dự giải mở rộng giống như đoàn Mạnh Hiểu Đông, cũng đi chuyến bay hôm nay, "Coi như vẫn kịp."
Lâm Diệc Dương nhìn bên ngoài, "Cần em gọi xe không? Đến sân bay à?"
"Không cần đâu, anh đã đặt xong rồi."
Thấy Giang Dương cứ chần chừ không nói vào chuyện chính, Lâm Diệc Dương đành chờ tiếp. Có lẽ anh ấy đã nhận ra tâm trạng của anh nên phân vân không biết có nên nói hay không.
"Em vừa đi tiễn Ân Quả về, tâm trạng không tốt lắm." Anh nói thẳng: "Không phải vì anh đâu, có gì anh cứ nói."
Giang Dương lấy một tờ giấy nhớ trong túi quần ra, trên đó có một dãy số điện thoại, nhìn mã vùng thì là số trong nước, còn là số ở thành phố quê nhà, "Đây là số điện thoại của thầy Hạ, số nhà riêng."
Một dãy số xa lạ, có thể liên lạc với một người từng thân thiết.
"Sắp đi rồi mới phát hiện ra không có WeChat của cậu. Giang Dương đưa tờ giấy nhớ cho anh, "Anh mượn người ta tờ giấy để ghi lại cho cậu. Mấy năm nay thầy không liên lạc với ai cả... sức khỏe cũng không còn tốt nữa, rảnh rỗi thì gọi điện hỏi thăm thầy"
Lâm Diệc Dương cảm nhận được tờ giấy trong lòng bàn tay mình, nhưng không lên tiếng.
"Rảnh rỗi thì nhớ liên lạc đấy." Anh ấy khoác vai anh, vỗ nhẹ, cứ lặp đi lặp lại như thế một lúc, "Nhớ gọi nhiều vào."
Giang Dương kéo vali và túi cơ của mình đi dọc theo lối đi nhỏ hẹp, đẩy cửa căn hộ ra, từ từ bước xuống tầng, cho đến khi không còn thấy bóng lưng đâu.
Trong phòng giặt là có một cậu bé đang gấp quần áo, mỗi chiếc quần chiếc áo đều được gấp vuông vức, cuối cùng còn cẩn thận nhặt sợi lông dính trên quần áo xuống, thoạt nhìn là quần áo phụ nữ, chắc hẳn là của mẹ cậu bé. Lâm Diệc Dương tựa người vào khung cửa quan sát, đây là cảnh tượng bình thường nhất ở phòng giặt là, khiến anh có cảm giác như quay về thế giới ban đầu.
Thế giới chưa từng có ai xuất hiện.
Dù là đồng đội anh em, hay là cô.
Bên ngoài khung cửa sổ là quang cảnh đường phố, căn phòng bừa bộn, mỗi tòa nhà đều khác biệt, tựa như mỗi con người di cư đến thành phố này, đều đến từ những nơi khác nhau, có quê hương của riêng mình. Kể cả anh cũng vậy.
Cảm giác lang bạt như một loại ma túy, sẽ khiến con người ta bị nghiện, nhưng cũng rất dễ thỏa mãn.
Cảm giác thuộc về mới là thứ xa xỉ trong tình cảm, song có quá ít người có thể trao cho người khác cảm giác ấy. Anh nhớ có một người bạn không mấy thân thiết đã nói với mình như thế này: Năm ấy bố mẹ đều qua đời, cậu ta cảm thấy mình như trở thành một đứa trẻ mồ côi, không có gia đình. Chỉ người nào trải qua rồi mới hiểu được cảm giác đó.
Cuối tháng Một, có cô gái từ quê hương ở bên kia đại dương đến đây, hôm nay phải rời đi, trước khi đi cô đã đổi tên WeChat của mình là "Quả Ở Trong Rừng". Đó là cô gái anh cất công theo đuổi, phải có được bằng mọi giá, cũng là người mà dẫu biết con đường phía trước mịt mờ không tương lai thì anh cũng phải giữ chặt lấy cô ấy.
Lâm Diệc Dương gấp nhỏ tờ giấy nhớ trong tay rồi lấy ví ra, nhét nó vào ngăn đầu tiên.
Giấc ngủ đông dài, đã đến lúc phải tỉnh lại rồi.