Ngày hôm sau Lục Khôn Đức và Lục Quân Cường lên thuyền ra biển, Lục Quân Cường tìm một con thuyền lớn, người ở những biệt thự gần đó đi không ít.
"Anh hai có ngại nhiều người quá không? Nếu ngại thì em tìm một con thuyền nhỏ hơn." Lục Quân Cường nhìn Lục Khôn Đức còn đang đút thức ăn cho Tiền Nhiều Hơn và Công Chúa Nhỏ, "Cũng rất rẻ."
"Không cần." Lục Khôn Đức cười, tùy ý để Công Chúa Nhỏ liếm hết cơm trên tay anh, "Càng đông càng vui, chỉ hai người chúng ta thì có nghĩa gì, khi nào đi?"
Lục Quân Cường nhìn nhìn thời gian: "Còn một giờ nữa, khoảng chín giờ mới đi, chạng vạng về."
Lục Khôn Đức đứng lên vỗ vỗ tay: "OK, anh thay quần đi biển cái, em cũng thay luôn đi, chúng ta đều mặc cái màu xanh – vàng đi."
Lục Quân Cường do dự một chút, cám dỗ mặc đồ đôi cùng Lục Khôn Đức chiến thắng kháng cự của cậu đối với quần đùi hoa, Lục Quân Cường cười cười: "Nghe anh."
Lục Khôn Đức le lưỡi, chỉ huy Tiền Nhiều Hơn tha dép lê của mình đến để mang vào, cười nói: "Thôi được rồi, thành thật chút nào... Đến tối tụi tao sẽ về mà."
Công Chúa Nhỏ không biết có nghe hiểu hay không, vùi vào người Lục Khôn Đức làm nũng, cúi đầu đột nhiên lắc mình, nhất thời lông chó bay khắp phòng khách.
Lục Khôn Đức dở khóc dở cười, may mắn vừa đúng tháng này mang đám chó nhỏ theo, nếu là ở nhà anh thu thập đám lông rụng này sẽ mệt chết khiếp, ở bên này ít nhất còn có người quét tước.
Kỳ Tích Hào trước kia là một du thuyền đại hình bốn sao dùng để ngắm cảnh, từ khi vào xuân mới thêm hạng mục lặn xuống nước thả câu, trong lúc nhất thời tiếp đãi không ít người, hơn nữa hơn phân nửa đều là người ở biệt thự ven biển, Lục Quân Cường yêu cầu một gian phòng suite(*) hai người ở tầng hai, Lục Khôn Đức đi vào vội vàng nhìn thoáng qua, ném đồ đạc lên giường liền chạy ra boong tàu.
(*) Phòng Suite là loại phòng cao cấp nhất, được bố trí ở tầng cao nhất với những trang bị tiện nghi và dịch vụ đặc biệt. Còn gọi là phòng Tổng thống.
Lục Khôn Đức nửa quỳ ở trên ghế bố đi biển trên boong tàu nhìn biển rộng, cảm thụ gió biển thổi phần phật, cười nói với Lục Quân Cường: "Em nhảy, anh cũng nhảy."
Lục Khôn Đức bật cười, gọi nước trái cây cùng Lục Quân Cường làm ổ trên ghế bố đi biển chờ lặn xuống nước.
Tới khoảng mười giờ rưỡi có người tới tổ chức chuẩn bị lặn xuống nước, Lục Khôn Đức lôi kéo Lục Quân Cường lặn gần nửa giờ, ôm một cái máy ảnh chụp không ít mới trồi lên, lập tức cảm thấy cực kỳ đói, hướng dẫn viên du lịch cười cười nói bình thường, dẫn bọn họ lên nhà hàng ở lầu ba.
Trên lầu ba của du thuyền đang mở party, chủ nhân ra hiệu bảo không sao, những người đã đi lặn vào phòng lấy đồ ăn, xem ảo thuật gia biểu diễn ở trung tâm nhà hàng, bụng Lục Khôn Đức đói meo, tìm chỗ lôi kéo Lục Quân Cường liền bắt đầu ăn, Lục Quân Cường nhỏ giọng nói: "Nơi này chuẩn bị không nhiều đồ lắm, em đi lấy vài thứ, một lát sẽ quay lại."
Lục Khôn Đức gật gật đầu đáp ứng, nhìn chung quanh tìm món chính.
Vì là party nên chỉ chuẩn bị chút trái cây, điểm tâm ngọt với rượu, Lục Khôn Đức ăn một chút liền thấy đầy bụng, đi vòng vòng muốn tìm Lục Quân Cường, không cẩn thận đụng phải một bên quầy bar trong nhà hàng.
Lục Khôn Đức dựa lên trên quầy bar, cánh tay quét qua làm rơi túi xách của một cô gái, Lục Khôn Đức vội vàng đứng vững nhặt túi xách tinh xảo dưới đất lên, ngượng ngùng cười nói: "Thật ngại quá, ngài xem..."
Phương Phương sửng sốt một giây, cười: "Thật trùng hợp."
Phương Phương so với thời điểm còn đi học xinh đẹp hơn không ít, trang điểm lên càng thêm thành thục, sơn móng tay cực kỳ tinh xảo trên mười ngón tay trắng nõn được chăm sóc cẩn thận phản chiếu ánh sáng lấp lánh. Cô duỗi bàn ra trước mặt Lục Khôn Đức: "Gần đây có khoẻ không?"
Lục Khôn Đức sửng sốt một chút, bắt tay với cô, cười nói: "Rất tốt, làm ở một doanh nghiệp tư nhân, nghe nói cậu làm ở Thế Mậu, không dễ dàng."
Phương Phương tự giễu cười, giơ tay vén sợi tóc xoăn rơi xuống, do dự nói: "Nếu rảnh thì ngồi một lát, ôn chuyện với bạn cũ được không?"
Lục Khôn Đức ở trước mặt Phương Phương vẫn luôn có chút bị động và khẩn trương, từ lúc anh mới vừa vào đại học đã như vậy, sau lại bởi vì chuyện trách oan Phương Phương, mỗi lần nhìn thấy cô đều khá là lúng túng, Phương Phương cũng cảm giác được, ôn hòa cười: "Chỉ một lát thôi, tôi cũng sắp đi gặp khách rồi."
Lục Khôn Đức gật gật đầu, theo Phương Phương ngồi ở một bàn gần cửa sổ tận cùng bên trong nhà hàng, Phương Phương nhìn Lục Khôn Đức có chút khẩn trương ngồi ở trên sô pha hình nửa vòng tròn, thấy anh vẫn có vẻ mặt ngây ngô như cũ, biểu tình đột nhiên có chút cảm khái, những lời muốn nói nhất thời lại nói không ra, hai người trầm mặc một lát, Lục Khôn Đức nhỏ giọng nói: "Chuyện lần trước... Là tôi trách oan cậu, không... không liên quan đến Tiểu Quân, đều là tôi không tốt."
Phương Phương bật cười, bưng ly rượu chân dài lên nếm một chút rượu vang đỏ, thắc mắc: "Lần trước? Đã năm năm rồi nhỉ..."
Mặt Lục Khôn Đức có chút đỏ lên, nhỏ giọng nói: "Đều là tôi không tốt, kỳ thật sớm nên nói rõ ràng... Uầy, cậu... kết hôn sao?"
"Thì sao? Sợ tôi không có cậu liền không gả ra ngoài được?" Phương Phương nhẹ nhàng lắc ly rượu, nhìn chất lỏng đỏ sậm đảo quanh trong ly, lông mi mảnh dài rũ xuống, cười, "Đùa cậu chút thôi, chuyện lúc đó ai còn nhớ rõ đâu chứ, ừm... Là tới chơi hay là gặp khách?"
Lục Khôn Đức vừa định nói là tới cùng Lục Quân Cường, nhưng lại sợ Phương Phương nói tới chuyện năm đó khiến Lục Quân Cường khó xử, liền đổi thành: "Tới cùng bạn, cậu ấy ra ngoài chơi rồi."
Phương Phương gật gật đầu, khuyên tai kim cương bên tai lay động, phản xạ bảy màu ánh sáng.
Phương Phương nhìn ly rượu chưa được đụng qua trước mặt Lục Khôn Đức, bật cười: "Tại sao không uống rượu?"
"Chịu không nổi mùi vị này." Lục Khôn Đức chẳng hề để ý nói, "Cậu cũng uống ít thôi, một lát nó xông lên mặt sẽ khó chịu."
Phương Phương xuất thần nhìn vẻ mặt sạch sẽ Lục Khôn Đức, lắc đầu tự giễu cười, nhìn biển xanh trời xanh ngoài cửa sổ, sau một lúc lâu mới nói: "Tương tư tựa biển sâu, chuyện xưa như ngày xa."
Lục Khôn Đức nghe xong không khỏi ngồi ngay ngắn lại, xấu hổ lắp bắp nói: "Tôi... Tôi kỳ thật đã sắp kết hôn, hắn... người đó rất tốt, nhưng tôi không nghe nói tới chuyện của cậu, chuẩn bị khi nào kết hôn?"
Phương Phương cười to, ngón tay mảnh khảnh ở trên bàn vì cười mà cong lên, ngừng một chút rồi lại nhịn không được cười rộ lên, trong ánh mắt nổi lên ánh nước, hài hước hỏi: "Sao đây? Sợ tôi lại dính cậu không bỏ? Sợ tôi tranh giành với vợ cậu? Nghĩ cái gì vậy trời."
Phương Phương cười một lát, nhỏ giọng nói: "Tôi chỉ nhớ tới một vài chuyện trước kia... Lúc ấy, thôi... Cậu sắp kết hôn à? Khi nào vậy?"
"Đã đính hôn, ngày kết hôn còn chưa xác định..." Lục Khôn Đức thuận miệng bịa chuyện, trên mặt hơi hơi đỏ, "Cậu cũng biết, có nhiều chuyện rất phiền toái..."
Phương Phương gật gật đầu tỏ vẻ thấu hiểu, Lục Khôn Đức lại nhịn không được nói: "Vậy... Cậu thì sao?"
Phương Phương cười: "Không có, còn chưa nghĩ tới, cả ngày bận nhiều việc làm sao có thời giờ nghĩ ba cái chuyện này, lại nói tôi mới 25 tuổi thôi."
"Cũng không nhỏ." Lục Khôn Đức không có kinh nghiệm tiếp xúc với con gái, nói chuyện không e dè, "Con gái chỉ có mấy năm như vậy thôi, đừng quá kén chọn, công việc gì đó khi nào làm mà không được? Thừa dịp còn trẻ tìm kiếm nhiều một chút, tìm một người thành thực đối tốt với cậu..." Lục Khôn Đức thấy sắc mặt Phương Phương, ý thức được mình nói nhiều, ngượng ngùng nói: "Cậu xinh đẹp, lại có năng lực, ánh mắt cao hơn bình thường..."
Phương Phương nhìn Lục Khôn Đức cơ hồ vẫn là một cậu nhóc trước mắt không khỏi xuất thần, trước kia cô đã phát hiện khi đứng trước mặt Lục Khôn Đức cô sẽ đặc biệt nhẹ nhàng, đặc biệt dễ dàng biểu hiện ra bản thân chân thật, nhiều năm như vậy, thời điểm gặp lại Phương Phương vốn tưởng rằng mình có thể lấy điều kiện đáng kiêu ngạo của mình nhục nhã trào phúng Lục Khôn Đức một phen, cho anh biết năm đó không chọn mình là tổn thất lớn cỡ nào.
Nhưng hôm nay lúc gặp lại, Phương Phương biết mình sai rồi, mối tình đầu ngây ngô tốt đẹp nhất trong trí nhớ, mưa gió vẫn không thể xoá nhoà. Cách bao nhiêu năm lại xuất hiện nhưng vẫn như cũ tươi mát giống như cỏ xanh mới gặp mưa xuân, Phương Phương ở trước mặt một Lục Khôn Đức như vậy thậm chí có chút tự xấu hổ, cảm giác những lòng hư vinh của mình đã được thanh lọc trong đôi mắt thuần tịnh như năm đó của anh.
Mình đã từng yêu một người con trai như vậy, sao có thể nhẫn tâm thương tổn hắn.
Phương Phương nở nụ cười, nước mắt nhịn không được chảy xuống, may mắn bị lớp trang điểm không thấm nước giữ lại, cười nói: "Vẫn luôn muốn hỏi cậu một câu... Không nói hiện tại, năm đó, cậu có từng thích tôi không? Lúc ấy, trong khoa nhiều, nhiều nam sinh như vậy ai cũng đều thích tôi... Cậu cũng thích tôi đúng không?"
Lục Khôn Đức nhìn Phương Phương kiên cường lại yếu ớt trước mắt, không biết nên làm gì bây giờ, anh luôn luôn tôn kính lại có chút sợ hãi với phụ nữ, lúc này nhìn Phương Phương cố nén nước mắt cũng có chút không đành lòng, trầm mặc nhìn Phương Phương, sau một lúc lâu mới nói: "Tôi không muốn nói."
Phương Phương nhịn không được bật cười, rút khăn giấy ra lau lau nước mắt, gật gật đầu nói: "Như vậy tốt nhất, như vậy tốt nhất..." Phương Phương nhìn Lục Khôn Đức, nỗ lực làm chính mình cười tươi một chút, nhưng cũng nhịn không được nghẹn ngào, cười nói: "Cảm ơn... Cậu, cậu là mối tình đầu của tôi, mặc kệ khi nào nghĩ đến cậu tôi đều sẽ không thất vọng, cảm ơn cậu..."
Phương Phương mở túi xách, đếm cũng không đếm rút ra một xấp tiền nhét vào tay Lục Khôn Đức, miễn cưỡng cười nói: "Cậu cứ nhận chút lễ này, đến khi kết hôn... Không cần cho tôi biết, tôi sẽ không đi."
Phương Phương cực lực không khiến mình thất thố, miễn cưỡng nói một câu đùa giỡn: "Không cần cho tôi biết... Tôi thật sự sẽ đi nháo hôn, ha ha."
Phương Phương đè tay Lục Khôn Đức không cho anh nói, đứng lên bước nhanh rời đi.
Đứng phía sau, Lục Quân Cường kéo ra bức màn dày nặng, yên lặng nhìn Lục Khôn Đức.
Phương Phương bước nhanh trở lại phòng chỉnh sửa lớp trang điểm của mình, vỗ vỗ mặt trở lại bên người ông chủ để gặp khách, thời gian cô rời đi có chút dài, ông chủ không vui hỏi: "Sao lại đi lâu như vậy?!"
Phương Phương cười cười đang muốn giải thích, vị khách bụng bự ngồi ở đối diện cười nói: "Chà! Là nữ sao... Đúng là có chuyện này chuyện kia phiền toái, không phiền toái thì không có ý nghĩa, khà khà..." Nói rồi nở nụ cười đáng khinh, Phương Phương khẽ nâng cằm, ngồi thẳng người nói: "Thật ngại quá, có chút việc riêng tư."
Ông chủ của Phương Phương biết trợ thủ đắc lực này của mình từ trước đến nay phản cảm khách trêu đùa vô đạo đức kiểu này, vội hoà giải nói: "Ở đây nhiều người nên dễ bị vướng tay vướng chân, tôi mới vừa nãy còn thấy..."
Khách hàng nam kia không biết có phải do uống rượu hay không, vậy mà lại chồm sát vào nhìn mặt Phương Phương, muốn kéo tay cô, cười nói: "Tôi thấy thế nào cũng là giám đốc Phương giống như đã khóc, ủy khuất điều gì thì nói cho tôi..."
Phương Phương đột nhiên rút tay về, đứng lên cầm ly rượu hắt lên mặt người đàn ông, ném cái ly trào phúng: "Kỳ thật tôi cũng không thích rượu vang đỏ, tôi cũng chịu không nổi mùi vị này... Vậy mà tôi còn uống nhiều năm như vậy, thật ghê tởm..."
Phương Phương cười, không màng ánh mắt kinh ngạc mọi người, cởi giày cao gót hơn mười phân cầm ở trong tay vung vẫy, thong thả ung dung đi về phòng mình.
Phương Phương quay đầu nhìn biển rộng mênh mang bên ngoài, đột nhiên nhận ra đi làm lâu như vậy, hôm nay là ngày vui vẻ nhất, ngay cả thời điểm cô nhậm chức giám đốc kinh doanh cũng không vui vẻ bằng một cái hắt nước như vừa rồi.