• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit + Beta: ALice.

“Bách Nhạc, cậu đang nhìn cái gì vậy?” Trình Minh nhìn Bách Nhạc, cho rằng cậu đang ngẩn người, liền duỗi tay quơ quơ ở trước mắt cậu.

Bách Nhạc phục hồi tinh thần lại, nhếch miệng cười cười với hắn: “Ha ha, không có gì đâu.”

“Còn nói không có gì, cười vui vẻ thế kia. Để tôi đoán xem, có phải là vị kia nhà cậu gửi tin nhắn cho cậu đúng không?” Người nói chuyện là một nữ sinh có tóc dài thẳng, trong trí nhớ của Bách Nhạc hình như cô gọi là Tô Tú Tú.

Lời này vừa ra đều khiến mọi người nổi lên lòng hiếu kì, có người bắt đầu cố ý vô tình tìm hiểu thân phận người kết hôn với Bách Nhạc.

“Bao nhiêu tuổi vậy? Có chênh tuổi quá lớn với cậu hay không?”

Bách Nhạc suy nghĩ một hồi, đáp: “Anh ấy lớn hơi tôi tám tuổi.”

“A…” Người còn lại đều hai mặt nhìn nhau, không nghĩ tới sẽ chênh tuổi nhau lớn đến như vậy á. Thế mà lại là một lão đàn ông à, trong đầu mọi người đầu tiên liền hiện ra hình tượng một người đàn ông trung niên dầu mỡ bụng phệ.

“Vậy hắn đang làm gì?”

“Cái gì cũng đều làm đi, rất tạp.” Bách Nhạc gãi gãi đầu, lĩnh vực mà xí nghiệp dưới cờ của Tịch Yếm đề cập tới rất phức tạp, không quá giống với công ty của mình đâu.

“Vậy hai người các cậu là như thế nào ở bên nhau?” Tô Tú Tú hiển nhiên là rất hứng thú, liền bừng bừng bát quái nói.

“Thì cứ mơ màng hồ đồ mà ở bên nhau thôi.” Bách Nhạc không muốn nói là bởi vì đứa nhỏ, nếu không lại sẽ đưa tới câu hỏi liên tiếp cho xem.

“Vậy tính cách của hắn thế nào?” Ngay cả Trình Minh đều có chút tò mò đối với đối tượng kết hôn thần bí kia của Bách Nhạc.

Nhắc tới cái này Bách Nhạc liền bắt được sóng, “Ầy, tôi nói cho cậu, lần đầu tiên gặp mặt anh ấy thiếu chút nữa tôi đã bị hù chết rồi đấy. Tính tình cổ quái, âm tình bất định, ngay cả đôi mắt cũng là nhìn chằm chằm cậu như này nè.” Cậu nói đến chỗ kịch động còn duỗi tay kéo kéo khóe mắt của mình, thanh âm và tình cảm phong phú khoa tay múa chân: “Xem đi, rất âm u đúng hông.”

Mọi người nghe vậy thì trong lòng không khỏi nhiều hơn vài phần đồng tình với cậu.

Bách Nhạc nói mệt, mới vừa hơi hoãn lại một chút, đang chuẩn bị uống miếng nước giải khát, thì cửa phòng bỗng nhiên liền bị người từ bên ngoài đẩy ra.

Chỉ thấy một bóng người thon dài đ ĩnh bạt xuất hiện ở trước mặt mọi người. Tịch Yếm tây trang giày da, tái nhợt lạnh lùng. Mặt mày so với người thường còn muốn sâu hơn một ít, con ngươi đen nhánh xinh đẹp khiến người khác không rời được mắt.

“Anh là…?” Trình Minh vẻ mặt hồ nghi mà hỏi. Hắn nhớ rõ trong lớp không có nhân vật này, cho nên liền nghĩ là người đi nhầm phòng.

Tịch Yếm không có phản ứng hắn trước tiên, mà là nhìn Bách Nhạc đang ngồi ở bên cạnh, lại nhớ lại lời nói mà y nghe được vừa rồi, không khỏi hơi hơi híp mắt lại.

Bách Nhạc vừa thấy biểu tình của y, liền biết vừa rồi y chắc chắn nghe được hết mười phần mười rồi, cho nên nhanh chóng nghĩ cách cứu lại.

“Anh làm sao tới nhanh như vậy chớ?”

Tịch Yếm ngồi xuống cạnh cậu, quay đầu hơi cong lên khóe miệng với cậu, nhưng mà trong đáy mắt lại không có bao nhiêu ý cười.

Lúc y gửi tin nhắn cho Bách Nhạc thì đã sắp tới được địa điểm rồi, không nghĩ tới vừa mới vào cửa, liền nghe được cậu đang phun tào mình.

Bách Nhạc kéo kéo tay áo của y, sau đó mới cười gượng vài tiếng với mọi người vẻ mặt đang đợt ra ở bên cạnh: “Ha ha thật sự ngại quá, anh ấy tới đón tôi đó. Haizz, chính là không có cách nào cả, anh ấy thật sự rất dính người luôn á.”

Cậu nói xong còn làm ra bộ dáng không thể nề hà nữa, cho dù trong lòng lại túng như thế nào, thì ở bên ngoài cũng phải cố gắng chống đỡ mặt mũi, không thể để người khác nhìn ra cậu bây giờ đang chột dạ thấp thỏm được.

Tịch Yếm nhìn cậu, trầm mặc một hồi, “Em biết hiện tại em đang nói cái gì sao?”

Bách Nhạc nhân lúc người khác không chú ý, nhanh chóng nhỏ giọng nói: “Cho em chút mặt mũi đi mà, còn nhiều bạn học ở kia nữa ó.”

Tịch Yếm nhàn nhạt liếc mắt nhìn cậu một cái: “Em nói tôi như vậy, tôi còn phải cho em mặt mũi sao?”

Bách Nhạc ủy khuất ba ba nói: “Anh dám nói lần đầu tiên gặp em anh không hung sao, em cũng không có nói bậy cơ mà.”

Tô Tú Tú cách cậu gần nhất, cho nên liền nghe được tám phần nội dung trò chuyện của bọn họ, thần sắc có chút phức tạp.

Này chỗ nào là lão đàn ông trung niên bụng phệ cơ chứ? Dầu mỡ chỗ nào? Vì sao cô đi xem mắt không gặp được người đàn ông như vậy cơ chứ.

Mọi người thấy Tịch Yếm cũng phản ứng lại đây, liền sôi nổi bất động thanh sắc mà đánh giá y.

Trương Phong Tuấn cười lạnh một tiếng, khinh thường quay mặt qua chỗ khác, trong miệng còn nói ra một câu: “Cá mè một lứa.”

Chỉ có Trình Minh nhìn Tịch Yếm vài lần, hơi hơi nhíu mày. Không biết vì sao, hắn lại cảm thấy người nọ có chút quen mắt.

May mà người ở đây đều là nhân tinh, cũng không để bầu không khí lạnh bao lâu, rất nhanh liền sôi động hẳn lên. Mọi người đều rất có hứng thú đối với Tịch Yếm, còn bắt đầu nâng chén kính rượu với y nữa.

Tịch Yếm chỉ là nghĩ đến đón Bách Nhạc về thôi, nhưng mà xem tư thế này liền biết không đơn giản như vậy, nên y cũng liền có lệ mà uống mấy ngụm. Thần sắc y nhàn nhạt, thái độ đối với những người khác cũng không nóng không lạnh.

“Không biết tiên sinh đang làm việc ở chỗ nào vậy?” Trình Minh có chút tò mò tìm hiểu tin tức về y.

Tịch Yếm cũng không cố tình giấu giếm, thuận tiện nói ra vài tên công ty của Tịch gia, liền rước lấy ánh mắt hâm mộ của mọi người.

“Thì ra là đi làm ở chỗ đó à, nghe nói công ty kia rất khó xin vào, nhưng mà lương tháng lại rất cao, đãi ngộ cũng rất tốt. Các người cuối năm có thể lấy được bao nhiêu tiền thưởng vậy?” Tô Tú Tú vẻ mặt tò mò.

Tịch Yếm hơi hơi nhíu mày, nghe thấy Bách Nhạc ở bên cạnh phát ra một trận nén cười, vì thế y liền lạnh căm căm mà nhìn cậu một cái. Bách Nhạc lập tức làm một cái thủ thế kéo khóa miệng với y.

Chỉ có Trình Minh cảm thấy có chút không thích hợp, hắn loáng thoáng cảm thấy mình xem nhẹ một vấn đề rất quan trọng. Sau khi suy nghĩ vài giây, thì trong đầu lập tức liền xuất hiện một ý niệm, tức khắc liền khiến hắn cả kinh đến đứng bật dậy.

“Làm sao vậy hả?” Tô Tú Tú khó hiểu nhìn hắn, không rõ hắn vì sao bỗng nhiên lại có hành động như vậy.

“Anh có phải là Tịch… Tịch Yếm học trưởng hay không?” Trình Minh lời nói cũng trở nên có chút lắp bắp.

Lời này vừa ra, ánh mắt mọi người đều bắt đầu kinh nghi bất định, Tịch Yếm nào? Là vị Tịch Yếm mà bọn họ nghĩ kia sao?

Trương Phong Tuấn sắc mặt cực kì khó coi, “Cậu có phải là nhớ lầm hay không?”

Tịch Yếm lớn hơn bọn họ vài khóa, cho nên không biết Tịch Yếm trông như thế nào cũng là bình thường. Chỉ có một mình Trình Minh đã từng ở Hội học sinh thấy được ảnh chụp vinh dự của Tịch Yếm, được treo ở trên tường mà thôi.

Tịch Yếm mày nhăn lại, giống như không nghĩ tới bọn họ sao lại sẽ phản ứng kịch liệt như vậy, không nhanh không chậm gật đầu nói: “Làm sao vậy?”

Mọi người đều lúng ta lúng túng không dám nói lời nào, cũng chưa nghĩ đến sẽ lấy hình thức như vậy mà nhìn thấy vị học trưởng trong truyền thuyết kia. Hơn nữa, y vậy mà lại là đối tượng kết hôn kia của Bách Nhạc nữa chứ.

Tịch Yếm dư quang thoáng nhìn thấy Bách Nhạc đang trộm gắp hải sản cay độc, liền nhíu mày bắt lấy tay cậu, lắc đầu nói: “Em không thể ăn cái này.”

Bách Nhạc đành phải ngượng ngùng mà buông chiếc đũa.

Tịch Yếm lại đổ một ly nước cho cậu, nhàn nhạt nói: “Hôm nay uống mấy ly nước rồi?”

Bởi vì Tịch Yếm phát hiện Bách Nhạc không thế nào thích uống nước, cho nên y liền lập ra quy định cứng nhắc. Bây giờ Bách Nhạc bị kiểm tra có chút chột dạ, liền thật cẩn thận mà vươn ra năm ngón tay.

Tịch Yếm hơi hơi híp mắt.

Bách Nhạc nuốt nuốt nước miếng, sau đó lại thành thành thật thật mà ấn xuống một ngón tay.

Ngón tay của Tịch Yếm không chút để ý mà gõ gõ ở trên mặt bàn.

Bách Nhạc đành phải vẻ mặt tâm như tro tàn, mà giữ lại hai ngón tay, nhưng vẫn cố gắng chống đỡ nói: “Nhưng em cũng không khát nước cơ mà.”

Tịch Yếm lạnh lùng cười cười, “Việc này không có đường sống để thương lượng.”

Mọi người đều trầm mặc nhìn một màn này, đây là người đàn ông tính tình cổ quái, âm tình bất định trong truyền thuyết kia sao? Hiện tại thế nhưng lại ở chỗ này nửa dỗ nửa buộc người ta uống nhiều thêm mấy ngụm nước, là bọn họ điên rồi hay là thế giới này điên rồi vậy.

Từ sau khi biết được thân phận của Tịch Yếm xong, thì thái độ của mọi người đối với y đều thân thiện hơn không ít. Chỉ có Trương Phong Tuấn thần sắc hoảng hốt, tựa hồ như là chưa khôi phục lại từ trong đả kích.

Trong bữa tiệc hắn ta vẫn luôn uống rượu giải sầu, từng ngụm từng ngụm mà không ngừng rót. Trình Minh cũng khuyên vài câu, thấy khuyên không được thì cũng mặc kệ hắn ta luôn.

Nhưng nào biết bởi vậy mà sẽ gặp rắc rối cơ chứ. Trương Phong Tuấn nghẹn một bụng nghi vấn ở trong lòng, lúc ở trạng thái thanh tỉnh cũng tự biết không thể nói ra, nhưng mà dưới sự k1ch thích của cồn, thì lá gan cũng lớn lên.

“Học trưởng… Anh vì sao sẽ cùng cậu ta ở bên nhau? Tôi nghĩ không ra, anh ưu tú như vậy…”

Mọi người vừa nghe xong đều có chút xấu hổ, nhưng rốt cuộc là một buổi họp lớp, liền sôi nổi muốn nói giảng hòa lừa dối cho qua.

Bách Nhạc gãi gãi đầu, như là chân tình thực lòng hoang mang, “Có phải là tính tình của tôi tốt quá rồi không?”

Tịch Yếm nhìn Trương Phong Tuấn, ánh mắt lạnh lùng, trầm giọng nói: “Có liên quan gì đến cậu không?”

Trương Phong Tuấn còn đang tiếp tục nói: “Tôi chính là nghĩ không ra, cậu ta chỉ là một tên phú nhị đại chỉ dựa vào trong nhà nằm ăn nằm uống. Chẳng qua điểm xuất phát so với tôi cao hơn một ít mà thôi, dựa vào cái gì dựa vào cái gì…”

Tịch Yếm nhìn chăm chú vào hắn một lát, không nhanh không chậm nói: “Cậu cho rằng tôi rất ưu tú sao?”

Trương Phong Tuấn gật gật đầu.

Tịch Yếm nói: “Vậy tôi đây cho rằng em ấy cũng rất ưu tú, thì có vấn đề gì sao?”

Ít nhất theo như y thấy, trên phương diện xử lí việc công ty thì Bách Nhạc chưa từng qua loa, khi làm việc nghiêm túc thì cũng rất ra hình ra dáng. Quan trọng nhất chính là, y cho rằng một người có ưu tú hay không, cũng không cần đến người khác phải xen vào.

Bởi vì có chút nhạc đệm này, cho nên không đợi đến tiệc rượu kết thúc, thì Tịch Yếm đã mang theo Bách Nhạc ly tịch trước tiên. Mọi người cũng bởi vì chuyện vừa rồi cũng ngại ngùng khuyên y, trong lòng đều đang oán trách Trương Phong Tuấn.

Ở cửa khách sạn có một chiếc xe hơi màu đen đang đỗ. Tịch Yếm mở cửa để cho Bách Nhạc ngồi vào xong, sau đó cũng chân dài một bước mà ngồi xuống gần cậu.

Sau khi đóng cửa lại, Bách Nhạc cũng không sợ Tịch Yếm mặt lạnh nữa, liền sát sát lại gần y, sau đó chớp chớp đôi mắt nhìn y.

“Làm sao vậy?”

Bách Nhạc: “Vừa rồi anh khen em, em còn muốn nghe nữa ó.”

Tịch Yếm: “……”

Y không để ý đến cậu, mà là duỗi tay đè cậu lại để cho cậu ngồi yên.

Bách Nhạc bĩu môi, lại nghĩ tới chuyện vừa rồi, “Em cũng không biết làm sao lại trêu chọc hắn nữa. Trước khi anh tới hắn cũng đã nói như vậy với em, nhưng mà em cũng không thèm phản ứng hắn đâu.”

Tịch Yếm nghe vậy hơi hơi nhíu mày: “Sao lại không nói sớm.”

Bách Nhạc sửng sốt: “Em quên mất tiêu luôn é.” Sự thật là cậu cảm thấy mình cũng không phải đứa nhỏ đánh không lại, liền khóc lóc về nhờ người lớn trong nhà hỗ trợ xả giận, cho nên mới không chủ động đề cập với y.

“Lần sau nếu còn có người dám nói em như vậy, thì em nhất định phải nói với tôi.”

Bách Nhạc: “… Được rồi.”

Cậu bỗng nhiên lại không muốn dựa vào mình nữa rồi, có người giúp mình xả giận cơ mà, vì sao lại phải cự tuyệt chớ nhể.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK