Ngày hôm sau.
Lãm Nguyệt mơ màng cảm thấy có thứ gì đó mềm mại đang vuốt ve cánh môi của mình.
Cô mấp máy môi, thứ đó liền ngừng lại rồi rời đi.
Sau đó lại mơ màng nghe thấy một giọng nói non nớt của trẻ con, “Ba, con cũng muốn thơm thơm!”
Đầu óc Lãm Nguyệt còn đang lơ mơ, cô chỉ cảm thấy kỳ quái, trẻ con ở đâu ra…
“Không được.” Đáp lại là một giọng nói đều đều của đàn ông, vô cùng đáng tin.
Giọng nói rất quen thuộc…Hình như anh còn tiếp tục nói gì đó, Lãm Nguyệt không nghe rõ, không kìm được lại thiếp đi.
Trần Dục Sâm ôm con trai đi ra ngoài, tư thế không thuần thục nhưng cũng không đến mức cứng ngắc, “Lại đây, đưa con đi rửa tay.”
Sợ lúc rửa tay cho cậu sẽ bị văng nước ra bên ngoài, người đàn ông đi vào bếp lấy ra một cái chậu nhỏ, xả nước ấm rồi đặt xuống đất.
“Đưa tay ra.”
Trần Tinh Thần ngoan ngoãn đưa tay ra, còn cố hết sức vén tay áo lên.
Thấy cậu cố gắng đến đỏ bừng cả mặt vẫn không vén được tay áo nho nhỏ, Trần Dục Sâm đưa tay vén tay áo cho cậu.
“Tay rất dễ dính vi khuẩn nên phải thường xuyên rửa tay.” Người đàn ông nhẹ nhàng rửa sạch lòng bàn tay nhỏ xíu của cậu bằng nước ấm, chậm rãi nói, “Đặc biệt là trước khi ăn cơm và sau khi đi vệ sinh.”
Anh quỳ một gối, ánh mắt bình thản mà nghiêm túc, thái độ xem cậu như người lớn chứ không phải một đứa trẻ không biết gì, vừa thảo luận vừa nhắc nhở.
“Vâng vâng.”
Rõ ràng, cậu bé rất thích phương thức này, liên tục gật đầu, đôi mắt đen nhánh sáng rực.
Người đàn ông lấy khăn lông cẩn thận lau khô tay cho cậu, sau đó dắt tay cậu, “Đưa con đi ăn cơm.”
“Ăn trứng hấp hay là uống sữa?”
Cậu phồng má, khuôn mặt hồng hồng, đôi mắt đen như mực đầy vẻ rối rắm, “…Ăn… cả hai…”
Giọng nói non nớt đan xen với giọng đàn ông trầm thấp vang lên trong căn phòng, tựa như một bản hòa tấu tự nhiên, nhẹ nhàng mà ấm áp.
………
Lãm Nguyệt bị đánh thức bởi mùi đồ ăn thơm phức.
Cô rửa mặt rồi xoa xoa bụng đi ra ngoài. Vừa mở cửa phòng liền nghe thấy tiếng cười khanh khách của trẻ con.
Mất một giây sau, Lãm Nguyệt mới nhớ ra đây là Trần Tinh Thần.
“Hello, Tinh Thần bảo bối!”
Lãm Nguyệt vuốt vuốt tóc, mỉm cười nhìn đứa trẻ đang ngồi trên sô pha.
Trần Tinh Thần lúc này đang ngồi trên sô pha cười vui vẻ xem gấu và khỉ trong TV.
Trước kia lúc còn là hệ thống, thiết lập của nó chỉ có học tập, khó khăn lắm mới có được ý thức, nhưng dù kết nối được internet thì nó cũng bị quy tắc ràng buộc, việc gì mà chủ nhân không cho phép nó sẽ không được làm.
Sau đó lại quá bận rộn để biến giấc mơ làm người trở thành sự sật, không có thời gian nghĩ đến những thứ khác, cho nên đây là lần đầu tiên cậu xem phim hoạt hình.
Hóa ra lại thú vị như vậy.
Nghe thấy tiếng Lãm Nguyệt, ánh mắt cậu sáng ngời, vội vàng xuống ghế lảo đảo chạy về cô, “Mẹ!”
Thấy con trai thích mình như vậy, Lãm Nguyệt cười vui vẻ bế cậu lên, thơm một cái thật kêu, “Chào buổi sáng bảo bối!”
“Chào…buổi sáng… mẹ!” Cậu bé suy nghĩ một chút rồi cũng sáp lại thơm lên má Lãm Nguyệt một cái, đôi mắt lấp lánh như ánh sao, cười toe toét như thể có được cả thế giới.
“Thần Thần ăn cơm chưa?” Lãm Nguyệt nhéo má cậu, bế cậu đi về phía sô pha.
“Ăn…” Cậu bé vỗ tay, đôi mắt trong veo tràn đầy mong đợi được khen thưởng.
“Chưa.” Một giọng nói trầm thấp từ phía sau vang lên, dễ dàng lấn át giọng nói nho nhỏ của con trai.
Lãm Nguyệt và cậu bé đồng thời quay đầu lại, nhìn người đàn ông thanh lãnh khí chất ngời ngời.
Đối diện với hai đôi mắt trong veo, Trần Dục Sâm sắc mặt thản nhiên, không có bất kỳ dao động nào, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm Lãm Nguyệt, giọng nói đều đều, “Sâm Sâm chưa ăn.”
Từ lúc cô dậy anh vẫn luôn đợi cô, nhưng cô hoàn toàn không nghĩ đến anh. Không có hôn chào buổi sáng, thậm chí còn không hỏi xem anh đã ăn cơm hay chưa.
Lãm Nguyệt:………
Cậu bé có chút oan ức mếu máo, kéo kéo tay áo Lãm Nguyệt, “Thần Thần…ăn rồi!”
Trần Dục Sâm mím môi, giọng nói vẫn đều đều, “Sâm Sâm chưa ăn.”
Anh chưa ăn.
Anh đang đợi cô cùng ăn.
Thấy con trai gấp đến mức sắp phát khóc, Lãm Nguyệt phì một tiếng bật cười, xoa xoa mặt cậu, “Ngoan, Sâm Sâm là nói ba con, không phải nói bảo bối chưa ăn.”
Nói rồi Lãm Nguyệt nhìn đôi mắt trong veo của cậu bé, chỉ chỉ người đàn ông, “Sâm Sâm.”
Lại chỉ chỉ mũi cậu, “Thần Thần.”
Cậu bé nghiền ngẫm một lúc rồi cong môi, “Không phải…Thần Thần!”
“Ừ,” Lãm Nguyệt xoa mặt cậu, “Thần Thần ngoan quá, đã ăn sáng rồi, siêu giỏi!”
Người đàn ông mím chặt môi đứng một lúc, cuối cùng xoay người đi vào phòng bếp.
Lãm Nguyệt nhìn bóng lưng anh một cái, sau đó xoa đầu con trai dỗ dành, “Được rồi, bây giờ mẹ phải đi dỗ ba con ăn cơm, bảo bối xem phim hoạt hình tiếp được không?”
“Vâng.” Cậu bé ngoan ngoãn gật đầu, nhưng lại có chút khó hiểu, “Vì…sao…”
Lãm Nguyệt nghĩ một chút, cười tủm tỉm nói, “Bởi vì, ba con là công trúa nhỏ.”
Công trúa nhỏ thích ăn dấm, lại còn ngạo kiều làm bộ không thèm để ý.
…………
“Anh giận à?” Luồn tay từ phía sau ôm lấy eo anh, sờ sờ cơ bụng, thân hình mềm mại dán vào lưng anh, cười đầy ẩn ý.
Trần Dục Sâm ngừng tay, cụp mắt, “Không có.”
“Thật sao?” Lãm Nguyệt tựa trán vào tấm lưng rộng lớn của anh, quyến luyến cọ cọ, chỗ nào trên người đàn ông này cũng khiến cô càng ngày càng thích.
“Sao em lại thấy Sâm Sâm đang giận nhỉ?”
Trần Dục Sâm không nói chuyện.
Biết anh giận còn không dỗ anh.
Lãm Nguyệt áp má vào lưng người đàn ông, bây giờ đang là mùa thu, người đàn ông chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, hơi thở của cô từ từ xuyên qua lớp áo đi vào, Trần Dục Sâm có thể dễ dàng cảm nhận được độ ấm và sự mềm mại của người phía sau.
Anh cảm thấy cơn giận dỗi nho nhỏ của mình đang dần biến mất.
Lần nào cũng vậy, vẻ mặt lãnh đạm của người đàn ông lộ ra vẻ bất đắc dĩ, anh không thể tức giận được khi đối mặt với cô.
“Đói bụng chưa?” Người đàn ông nắm lấy bàn tay đang sờ cơ bụng anh.
Lãm Nguyệt cười.
Trong lòng ngọt ngào không ngăn được nụ cười trên khóe miệng, từ đuôi lông mày đến khóe mắt đều mang theo vui vẻ.
Hai tay ôm eo anh chặt hơn, Lãm Nguyệt cọ cọ rồi đột nhiên hôn một cái trên lưng anh, “Em yêu anh.”
Cơ thể người đàn ông đột nhiên cứng đờ.
Cô nói rất nhỏ, giống như chỉ là thuận miệng nói, nhưng lại khiến mặt hồ tĩnh lặng nổi lên sóng to gió lớn.
Mãi lâu sau cũng không thể ngừng lại.
“Ăn cơm thôi.” Người đàn ông dọn thức ăn ra.
“Em cầm cho.” Lãm Nguyệt buông tay ra, cười nhận lấy đĩa thức ăn, “Anh ra mau đi, nhớ lấy đũa đó.”
“Ừ.” Người đàn ông nhìn bóng dáng mảnh khảnh của cô, chỉ cảm thấy nụ hôn vừa rồi rõ ràng cách một lớp áo nhưng lại nóng bỏng đến mức khiến người ta không nhịn được mà cong khóe miệng.
Trần Tinh Thần cầm cái điều khiển từ xa còn to hơn so với tay mình, thấy ba cười dịu dàng nhìn theo mẹ, cậu bất giác gặm điều khiển, chớp chớp mắt.
………
Ăn xong, một nhà ba người thay quần áo rồi lên xe đi mua sắm.
Đây là toà nhà ở trung tâm thành phố, rất cao, vừa là khách sạn nổi tiếng vừa là trung tâm thương mại.
Ở đây bán đầy đủ mọi vật phẩm, mà đồ đạc của Trần Tinh Thần lại chưa có bất kỳ thứ gì, cho nên đến đây là hợp lý nhất.
Đầu tiên là quần áo.
Chất lượng quần áo ở cửa hàng này không tồi, Lãm Nguyệt sờ sờ chất liệu nghĩ.
Lãm Nguyệt nhìn size quần áo trên người con trai, hỏi cậu, “Bảo bối, con thích cái nào?”
Cậu bé chớp chớp mắt, nhân viên cửa hàng đứng sau quầy mỉm cười, dường như không có vẻ gì là ngạc nhiên cả.
Lúc này cậu bé đang được người đàn ông bế trên tay, cậu nhìn qua nhìn lại, đôi mắt trong veo có chút mơ hồ, “Mẹ…”
Lãm Nguyệt nghĩ một chút, “Thế thì mẹ sẽ chọn cho con.” Trẻ con lớn rất nhanh, quần áo chỉ mặc được ít bữa sẽ không vừa nữa, lần này mua nhiều kiểu dáng một chút, lần sau sẽ biết cậu thích kiểu nào để mua.
“Cái này, cái này… cái này nữa…”
Lãm Nguyệt chọn quần áo, cảm thấy cái nào vừa mắt đều bảo nhân viên gói lại, người đàn ông sắc mặt bình tĩnh ôm con trai đi theo phía sau, hai cậu cảnh vệ đã mang đồ ra xe hai lần.
Lãm Nguyệt quay đầu lại thấy một màn này, cô mỉm cười nhìn Trần Dục Sâm, anh thực sự nhìn xa trông rộng đấy.
Lúc xuất phát, Trần Dục Sâm cố ý mang theo hai cậu cảnh vệ này, cô cũng không biết họ đến bằng cách nào.
“Thần Thần, con thích Ultraman hay là Robot?”
Cuối cùng vẫn mua cả hai.
“Thần Thần…con…”
……
Hai cậu cảnh vệ lại chạy xuống xe lần nữa.
Cảnh vệ lau mồ hôi trên trán, rồi lại nhìn thủ trưởng đang lấy tay che mắt con trai, nghiêng người về phía người phụ nữ đang giận dỗi trong lòng anh.
Cảnh vệ: ……….. Nói thật đó, điều cậu đi chỗ khác được không?
Lãm Nguyệt nhìn những ánh mắt lén lút xung quanh, vừa vặn đối diện với một cô gái vẻ mặt há hốc mồm, dù cô gái đó lập tức lấy lại bình tĩnh thì Lãm Nguyệt cũng thấy được.
Cô đẩy người đàn ông ra, vành tai đỏ ửng, bình tĩnh ho khan một tiếng, “Em lên trước.”
Nói cái gì mà “Chỉ biết mỗi Thần Thần”, cứ như trẻ con vậy.
Cậu bé cầm trên tay mô hình Transformers vừa mua, không hiểu tại sao lại đột nhiên bị che mắt.
“Ba,” cậu quay đầu, ôm cổ Trần Dục Sâm, có chút nghi hoặc nhìn mẹ đang đi xa xa ở phía trước, “Mẹ?”
Ánh mắt Trần Dục Sâm hơi lộ ra ý cười, “Không có gì, ba đưa con đi tìm mẹ.”
Lãm Nguyệt đi nhanh ở phía trước, nhưng cô biết anh đang thong thả đi phía sau cách cô không xa.
Còn vì sao anh lại không đuổi kịp, Lãm Nguyệt vỗ vỗ má, cô không thèm biết đâu.
Lúc này, đột nhiên có người gọi tên cô.
“Hứa Lãm Nguyệt.” Giọng nói có phần sắc bén, mang theo sự chắc chắn và một loại cảm giác khó tả.
Lãm Nguyệt nhìn qua, thấy một nhóm thanh niên ăn mặc trang trọng đang đứng nhìn cô, có vẻ như họ đang tham gia một dịp quan trọng gì đó, mỗi người mang một vẻ mặt khác nhau, có lẽ là đồng cảm, cũng có lẽ là ác ý.
Người gọi là bạn cùng phòng thời đại học của cô.
Không có hứng thú phân tích vẻ mặt của từng người bọn họ, Lãm Nguyệt chỉ hờ hững gật đầu, cười nhẹ, “Chào mọi người.”
_______