Mặt cô ta đỏ lên với tốc độ mắt thường có thể thấy được, năm dấu ngón tay rõ ràng, nói rõ cái tát cô ta tự tát mình vừa nãy không hề nhẹ.
Liễu Chi Mi phản ứng nhanh nhất, cô ta cười thành tiếng, hơn nữa còn cười đến nghiêng ngửa. Dù sao bây giờ cả đoàn làm phim đều biết hai người như nước với lửa, che lấp cũng vô vị.
"Ôi, Trình Viện, không phải cô lại muốn diễn màn tự đánh mình một cái rồi vu oan cho tôi đấy chứ. Lần trước là do chỉ có tôi và cô trong phòng, không hề có một ai khác, lần này có nhiều người nhìn như thế, cô làm vậy để ai xem thế hả."
Liễu Chi Mi nói một hồi bỗng tỉnh ngộ: "Lẽ nào cắn rứt lương tâm, cảm thấy có lỗi với tôi cho nên dùng cách này để xin lỗi tôi?"
Dứt lời lại thấy Trình Viện giơ tay, tat mình thêm một cái.
Liễu Chi Mi: "...."
Mọi người: "...."
Liễu Chi Mi nhíu mày, nhìn Trình Viện đầy cảnh giác. Tất nhiên cô ta biết Trình Viện không thể dùng cách này để xin lỗi mình, cô ta cũng không hy vọng Trình Viện biết tự sám hối.
Trình Viện đột nhiên tự đánh mình trước mặt mọi người, hiển nhiên là muốn làm con thiêu thân.
Nhưng cô ta làm thế, có thể lấy được chỗ tốt gì?
Cũng không ai biết giờ khắc này Trình Viện sợ hãi thế nào, đang yên đang lành cô ta tự đánh mình làm gì, hơn nữa còn ở trước mặt nhiều người như thế.
Nhưng tay cô ta không hề nghe lời của cô ta, trong nháy mắt đó, hệt như nó đã thoát ly khỏi sợ khống chế của đại não, khiến tự nó hành động.
Một lần là bất ngờ, nhưng hai lần thì tuyệt đối không phải, Trình Viện nhìn tay mình bằng ánh mắt sợ hãi.
Trong một giây đó, cô ta nghe được công nhân viên nói chuyện cũ của đoàn làm phim, đội ngũ sản xuất càng đông thì càng dễ xuất hiện nhiều vấn đề trong lúc sản xuất. Trong đoàn làm phim có đủ loại chuyện xảy ra, không thiếu chuyện vượt qua sự giải thích của khoa học.
Sắc mặt của Trình Viện ngày một trắng hơn, trái tim trong lồng ngực đập thùng thùng, liệu có phải cô ta đụng đến thứ bẩn thỉu gì rồi không, cho nên mới làm ra hành động tự đánh mình như thế.
Nghĩ kỹ lại thì thật kinh khủng, Trình Viện cố gắng tìm cách tự an ủi mình, cô ta tự nhủ: Bây giờ là ban ngày, chắc chắn do cô ta nghĩ nhiều rồi.
Lúc này, cơ thể của cô ta bỗng cứng đờ, bởi vì trong đầu cô ta đã vô thức hiện ra gương mặt Diệp Vấn Vấn.
Là cô à.
Hotsearch nổi lên tối hôm qua, đếm hôm nay cô đã có những hành động quái dị như thế.
Hay là do ám ảnh tâm lý quá mạnh, Trình Viện cảm thấy quanh người mình rất lạnh, hệt như có một cơn gió lạnh nào đó thổi thẳng vào người cô ta vậy.
Trình Viện không nhịn nổi nữa, cô ta không quan tâm đến sự giễu cợt của Liễu Chi Mi, nói với đạo diễn: "Đạo diễn, tôi muốn nghỉ ngơi một chút."
Sắc mặt của đạo diễn rất khó coi.
Bộ phim này đã được ông ta lên kế hoạch nhiều năm, Liễu Chi Mi chính là nữ chính được chọn từ đầu, vốn dĩ cũng có lựa chọn nhân vật nữ hai, nhưng bên phía đầu tư cứ một mực nhét một sinh viên đại học chưa từng biểu diễn vào đóng vai nữ hai.
Chính là Trình Viện.
Ông ta quay thử và miễn cưỡng đồng ý, Trình Viện kém xa với người ông ta muốn đưa vai nữ hai, như thế, dẫn đến việc ông ta có phần không hài lòng với Trình Viện. Nào ngờ vừa mới khởi quay không bao lâu đã lộ ra chuyên bất hòa với Liễu Chi Mi, đưa chuyện này lên mạng làm ồn ào.
Đạo diễn mặc kệ những ân oán cá nhân này, ông ta chỉ để ý kết quả.
Đoàn làm phim có một tin như thế đã khiến phim có ấn tượng không tốt, nếu không phải cân nhắc kinh phí, lại có người nói có thể dựa vào tin này tăng độ nóng cho phim, thì đạo diễn đã đuổi thẳng hai diễn viên này rồi.
Mà, làn sóng trước chưa tan, làn sóng sau lại đến. Tối hôm qua Trình Viện lộ tin bức tử người em gái không có quan hệ máu mủ, đạo diễn nhanh chóng nhận được tin nhắn từ trợ lý, chuyện này còn nghiêm trọng hơn diễn viên bất hòa với nhau nhiều.
Vấn đề đầu tiên được coi là tin tức của giới giải trí, nhưng vấn đề thứ hai nghiêm trọng hơn, nó được coi là tin hình sự.
Tới đây, đạo diễn đã rất không hài lòng với Trình Viện, nhưng nhìn mặt mũi nhà đầu tư mới miễn cưỡng không đổi người.
Thêm một sự nhẫn nhịn nữa để đổi lấy kết quả, nhưng lại khiến cô ta lại được voi đòi tiên, được một tấc lấn một thước. Tính kiên nhẫn của đạo diễn đã bị mài mòn gần hết, ông ta nhìn Trình Viện, lạnh lùng nói: "Có thể nghỉ ngơi, nhưng sau đó cô không cần quay nữa."
Trình Viện nhìn đạo diễn với vẻ không tin nổi, cô ta không ngu, tất nhiên nghe hiểu được ý của đạo diễn. Lúc mới vào đoàn làm phim, bởi vì quan hệ sau lưng cô ta mà đạo diễn rất khách khí với cô ta, cả công nhân viên cũng thế.
Bây giờ mới qua mấy ngày, ông ta lại hoàn toàn thay đổi thái độ đối với cô ta.
Cô ta rất muốn tùy hứng rời khỏi chỗ này, không muốn ở lại chỗ này thêm một phút một giây nào. Nhưng lý trí nói cho cô ta biết, một khi đi rồi sẽ không thể nào trở về được nữa.
Trình Viện hít sâu một hơi, đè sự sợ hãi trong lòng mình xuống, cô ta cố gắng để giọng nói của mình không nghe ra sự run rẩy: "Đạo diễn, tôi có thể tiếp tục, vừa nãy là tôi sai, tôi xin lỗi."
Cô ta xin lỗi khiến sắc mặt của đạo diễn tốt hơn một chút, nhưng sao Liễu Chi Mi có thể buông tha cơ hội giễu cợt được chứ: "Nếu còn muốn quay vậy nhớ tập trung hơn chút, đừng có làm ra mấy động tác khiến người ta hiểu lầm nữa. Cô tự tát mình hai cái, làm lớp trang điểm bị rơi mất, còn phải phiền chuyên gia trang điểm dặm phấn cho cô, để một đám người chờ cô."
Trình Viện phải duy trì hình tượng đáng thương dễ bị bắt nạt, cho nên cô ta chỉ có thể nhịn trước những lời như thế. Liễu Chi Mi thấy cô ta không tiếp lời, chỉ sợ mình còn nói nữa sẽ khiến đạo diễn tức giận, cô ta chỉ đành kiềm chế lại, không quan tâm đến Trình Viện nữa.
Mấy phút sau, ai vào chỗ nấy, bắt đầu quay lại phân cảnh vừa nãy.
Nhưng nào ngờ, vừa tới giây phút quan trọng thì Trình Viện lại tự tát mình một cái, cái tát này không giống với hai cái tát vừa nãy, bên ngoài nhìn vào thì thấy hệt như cô ta cố ý vậy. Đạo diễn tức đến mức đập ghế: "Trình Viện!!"
Vì không muốn người ta chú ý đến mình nên Diệp Vấn Vấn đổi sang một vị trí khác, cô tìm đến một góc khó bị người khác nhìn thấy.
Cô ôm Kiều Kiều, nhẹ nhàng vuốt bộ lông mềm mại của nó một cách thỏa thích. Kiều Kiều là một con mèo rất thông minh, nó ngẩng đầu, vừa ra hiệu Diệp Vấn Vấn gãi cằm mình vừa hỏi: "Mi làm à?"
Diệp Vấn Vấn cũng không giấu nó làm gì, cô gật đầu.
Kiều Kiều mặt mèo ước ao, cảm thán nói một câu: "Lúc nào ta cũng có thể thành tinh đây."
Diệp Vấn Vấn: "..."
Sau đó Diệp Vấn Vấn không động thủ nữa, Trình Viện đột nhiên tát vào mặt mình, một lần hai lần thì có thể giải thích rằng cô ta động kinh, hoặc có mục đích khác. Nhưng nếu số lần quá nhiều, rất dễ bị chú ý.
Như thế này là vừa vặn, sẽ khiến tất cả mọi người nghĩ rằng Trình Viện cố ý.
Tuy rằng Diệp Vấn Vấn không ra tay nữa, nhưng trạng thái của Trình Viện đã bị ảnh hưởng hoàn toàn, sau đó lại quay thêm hai lần nữa, cô ta vốn không thể nhập vai được.
Quả nhiên, cuối cùng đạo diễn không kiên nhẫn nổi nữa, thẳng tay bỏ qua phân đoạn của Trình Viện, chỉ quay mỗi Liễu Chi Mi. Sau khi quay xong chuyển cảnh, không một ai bắt chuyện với Trình Viện cả.
Lúc Trình Viện đến đoàn làm phim có dẫn theo một trợ lý nữ, hai ngày trước trợ lý nữ có việc bận nên xin rời khỏi, đoàn làm phim đã đưa đến cho cô ta một trợ lý tạm thời.
Tất cả công nhân viên đều nhìn ra thái độ của đạo diễn đối với cô ta, trợ lý tạm thời cũng mượn gió bẻ măng, đi theo mọi người đi mất.
Tuy Trình Viện tức giận, nhưng cô ta càng không muốn một mình ở lại chỗ này thêm nên vội vã muốn đi khỏi. Diệp Vấn Vấn khống chế một thân cây bên cạnh Trình Viện, kéo ra một chạc cây vô hình cuốn lấy chân cô ta, khiến cô ta không động đậy được.
Trình Viện bị biến cố này khiến cho sợ đến tê da đầu, cô ta ngồi sụp xuống, biểu hiện cân thẳng đến tột độ.
Diệp Vấn Vấn đứng trong góc thưởng thức vẻ mặt của cô ta, cô dịch ra khỏi góc, chuẩn bị chạm mặt cùng cô ta. Cô còn chưa đến gần, chợt nghe được Trình Viện gọi nhỏ một tiếng: "Vấn Vấn, là em à?"
Diệp Vấn Vấn dừng bước, Kiều Kiều kinh ngạc hỏi cô: "Sao cô ta biết tên mi thế?"
Cô không trả lời Kiều Kiều, cô nhìn Trình Viện, cô ta chỉ nói một câu rồi không nói gì nữa.
Trình Viện móc điện thoại di động ra, cô ta run cầm cập bấm gọi đi, sau khi gọi đi lại bị đối phương tắt ngang.
Không biết có phải vì quá run hay không mà không cầm chắc điện thoại, khiến điện thoại rơi bộp xuống mặt đất. Cô ta vội vàng tìm kiếm, bất chợt trước mắt có thêm một đôi giày màu trắng.
Tay Trình Viện cứng đờ ra, cô ta không dám ngẩng đầu mà chỉ chăm chăm nhìn vào đôi giày trắng kia, trong đầu tự động hiện lên một đoạn hình ảnh.
Từ nhỏ cô ta đã ghét Diệp Vấn Vấn, chán ghét mà chẳng hề có lý do gì. Cô ta luôn cảm thấy có Diệp Vấn Vấn ở đó thì thứ cô ta đoạt được phải chia cho Diệp Vấn Vấn một nửa, mà thứ thuộc về cô ta cũng sẽ bị Diệp Vấn Vấn cướp đi.
Một đứa mồ côi, dựa vào cái gì đứng ngang hàng với cô ta.
Sau đó viện trưởng nói với cô ta, phải đối xử với Diệp Vấn Vấn như em gái mình, dỗ cho Diệp Vấn Vấn vui vẻ. Bởi vì chỉ có thể mới có thể khống chế được Diệp Vấn Vấn, sau này muốn Diệp Vấn Vấn làm gì, cô đều sẽ tự nguyện.
Trình Viện suy nghĩ một chút, cô ta cảm thấy viện trưởng nói rất có lý, cô ta bắt đầu âm thầm giấu đi sự căm ghét của mình dành cho Diệp Vấn Vấn, làm bộ đối xử tốt với cô.
Hiệu quả được bày ra một cách rõ ràng, Diệp Vấn Vấn đối xử với cô ta chẳng khác gì chị gái mình. Năm ấy vì cô ta không cẩn thận nên gây ra hỏa hoạn, cô ta bị nhốt bên trong, là Diệp Vấn Vấn cứu cô ta ra.
Sau đó hai người cùng nhau lớn lên, Trình Viện vì thể hiện mình là một người chị gái tốt, cho nên có một năm vào ngày sinh nhật của Diệp Vấn Vấn, cô ta đã dùng tiền tiêu vặt của mình mua cho Diệp Vấn Vấn một đôi giày trắng nhỏ giá hai trăm tệ.
Sau khi Diệp Vấn Vấn nhận được đôi giày trắng nhỏ ấy thì rất vui vẻ, mỗi ngày đều mang nó. Cô ta không nhìn được dáng vẻ kia của Diệp Vấn Vấn, cho nên đã lặng lẽ vẩy mực lên đôi giày, một đôi giày trắng bị bẩn, sẽ không bao giờ có thể mang được nữa.
Diệp Vấn Vấn áy náy nói với cô ta, rằng mình đã không cẩn thận làm bẩn đôi giày trắng. Trong lòng Trình Viện có một cảm giác thoải mái không tên, cô ta rất thích xem vẻ mặt này của Diệp Vấn Vấn.
Điều này mang lại cho cô ta cảm giác tự hào và đắc ý hệt như mình đã đạp Diệp Vấn Vấn dưới chân vậy, dung mạo xinh đẹp hơn cô ta thì thế nào? Cũng chỉ có thể vĩnh viễn làm nền cho cô ta mà thôi.
Bây giờ Diệp Vấn Vấn chết rồi, hôm nay cô ta gặp phải chuyện lạ, cảm giác bị giam cầm trên chân vẫn còn, hơn nữa cả đôi giày trắng trước mắt này nữa, đủ loại nguyên nhân chồng chất với nhau. Trong lúc hoảng hốt, trong đầu Trình Viện chợt hiện lên một suy nghĩ đáng sợ: Diệp Vấn Vấn trở về.
Cô đến trả thù cô ta, cơ thể Trình Viện run lên không ngừng.
Diệp Vấn Vấn hơi bất ngờ, cô vẫn chưa làm gì kia mà. Sao Trình Viện lại tự dọa mình đến cỡ đó, có thể thấy cô ta đã làm quá nhiều chuyện trái với lương tâm rồi.
Chiếc điện thoại bị rơi trên đất của Trình Viện sáng lên, cô cúi đầu nhìn xuống, là giao diện điện thoại, Trình Viện gọi điện thoại cho mẹ cô ta.
"Viện Viện." Từ trong điện thoại vang lên một giọng nữ: "Sao con đột nhiên gọi điện thoại thế, có chuyện gì không?"
"Mẹ." Trình Viện nghe được âm thanh thì cố gắng làm lơ đôi giày trắng kia, cô ta tìm kiếm điện thoại, nhưng lại nhìn thấy có một bàn tay đã nhặt điện thoại cô ta lên ngay trước cô ta một bước.
Trái tim Trình Viện run lên, sau đó là sự kích động -- Nếu Diệp Vấn Vấn về tìm cô ta báo thù thì không thể nhặt điện thoại lên được.
Điều này nói rõ, trước mắt cô ta là người.
Cô ta chợt ngẩng đầu lên, đối diện với một gương mặt xinh đẹp xa lạ.
Trái tim Trình Viện vẫn luôn treo giữa không trung đã hoàn toàn rơi lại chỗ cũ.
Diệp Vấn Vấn khẽ cười: "Cô là Trình Viện à?"
Ánh mắt Trình Viện dừng lại trên mặt cô vài giây, cô ta che giấu sự đố kỵ của mình rất tốt, cô ta gật đầu.
Diệp Vấn Vấn: "Có người nhờ tôi gửi cho cô một câu."
Trình Viện nói: "Câu gì?"
Diệp Vấn Vấn tươi cười rạng rỡ, cô học theo lời thoại khi Quý Hòa Hiện đóng phim, cố ý đè thấp giọng mình xuống: "Thiện hữu thiện báo, ác giả ác báo, không phải không báo, chỉ là chưa đến lúc."
Sắc mặt vốn khôi phục được chút màu máu của Trình Viện tái nhợt đi trong nháy mắt, cô ta cố gắng bình tĩnh: "Tôi không biết cô đang nói gì? Ai bảo cô chuyển lời thế? Cô là ai?"
Cô ta bắt đầu lục lọi trí nhớ trong đầu mình, người trước mắt có một khuôn mặt xinh đẹp đến mức cô ta phải đố kỵ, nhưng nếu cô ta từng gặp, chắc chắn sẽ có ấn tượng.
"Lời tôi đã chuyển, cô tự lo lấy nha."